Hữu Nhàn trợn to mắt, Thuộc Phong cảm thấy nàng muốn giãy khỏi vòng tay hắn, lại càng ra sức ôm chặt lấy nàng.
Quân binh cũng bắt đầu dồn ép, khuôn mặt tuấn tú của hắn biến sắc, mặc dù hắn biết Chúc Kiếm Khác đánh lén, nhưng hai mặt bị thi triển thế gọng kìm, hắn đã mất khả năng né tránh rồi.
“Dừng tay!”
Trong thời điểm nguy hiểm, Long Thiên Giới quát một tiếng mạnh mẽ.
Long Thiên Giới nhận ra Chúc Kiếm Khác bằng mặt nhưng không bằng lòng, còn có ý muốn Thuộc Phong chết.
Chúc Kiếm Khác sửng sốt, cho dù hắn hận Thuộc Phong đến thấu xương, cũng không dám công khai kháng chỉ bất tuân.
Mũi Kiếm cách Thuộc Phong không quá một phần phải dừng lại, mà cùng lúc đó mũi kiếm của Thuộc Phong cũng dừng lại trên cổ Chúc Kiếm Khác.
Hai bên trừng mắt dò xét đối phương, trong con ngươi tràn ngập khói thuốc súng vẫn chưa hề biến mất.
Hữu Nhàn sợ tới mức sắp ngất đi, hai chân tê dại, ngã vào khuỷu tay Thuộc Phong, cả cơ thể đều phải nhờ hắn đỡ.
“Thuộc Phong, còn muốn tiếp tục phản kháng nữa không? Ngươi không muốn sống, nhnng tính mạng của Hữu Nhàn ngươi cũng không quan tâm sao?”
Long Thiên Giới nhướn mày, thần sắc nghiêm nghị quát lớn.
Thuộc Phong nhíu mày nhăn mặt, bàn tay to vẫn nắm chặt chuôi kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến.
“Phong! Đừng đánh nữa! Sẽ bị thương!”
Hữu Nhàn hoảng sợ ôm lấy tấm lưng tráng kiện của Thuộc Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào khuỷu tay hắn.
“Nhàn nhi?”
Ánh mắt mãnh liệt của Thuộc Phong đột nhiên trở nên âm trầm, cơ thể cao lớn hơi chấn động.
“Từ bỏ đi! Từ bỏ đi! Ta không muốn chàng xảy ra chuyện gì! Ta không muốn chàng xảy ra chuyện gì hết!”
Hữu Nhàn kêu khóc, cánh tay lại càng ôm chặt lấy hắn hơn.
“Thuộc Phong, hạ kiếm xuống, lập tức đưa tay chịu trói đi!”
Long Thiên Giới lạnh giọng quát.
Nếu không phải tên Thuộc Phong này là nhân vật toàn tài hiếm có, hắn không thể xuống tay được, thì chỉ bằng hành vi lừa dối quân vương này, thì có chết trăm lần cũng không đủ.
Thuộc Phong cúi mặt nhìn Hữu Nhàn, Hữu Nhàn nhìn lại hắn với ánh mắt khẩn cầu, quả quyết gật đầu với hắn.
Hắn đột nhiên thả kiếm xuống, cùng Hữu Nhàn quỳ xuống đất.
“Hoàng thượng, thần biết tội! Nhưng thần quả thực là không thể buông tay Nhàn nhi, xin hoàng thượng ân chuẩn, thành toàn cho thần!”
Ánh mắt Long Thiên Giới vô cùng phức tạp nhìn hắn.
“Thuộc Phong, người thực sự là khiến trẫm —”
Không biết là phải khâm phục sự cố chấp của hắn, hay phải trách hắn quá ngu xuẩn.
Tiền đồ tốt không cần, lại chỉ vì một nữ nhân mà khởi điểm tốt cũng bỏ qua?
“Ngươi đừng có mơ! Nhàn nhi bây giờ đã là thê tử của Chúc Kiếm Khác ta rồi!”
Chúc Kiếm Khác căn hận liếc Thuộc Phong, vang giọng cắt đứt.
Tiện đà lướt nhẹ tới trước mặt Long Thiên Giới quỳ xuống.
“Thuộc Phong trắng trợn kháng chỉ, phá hỏng hôn sự của thần, đã phạm phải tội đại nghịch bất đạo, mong hoàng thượng chủ trì công đạo cho vị thần, không thể dung túng cho kẻ tiểu nhân như vậy, mong hoàng thượng minh xét.”
Con ngươi Long Thiên Giới tối lại.
Chúc Kiếm Khác nói trước nhiều người như thế, rõ ràng là muốn ép hắn, nếu hắn không trách tội Thuộc Phong, thì chẳng khác nào là tự lấy đá đập vào chân mình, bố cáo với thiên hạ hoàng đế cũng chỉ là một tên ba hoa.
“Người đâu! Bắt Thuộc Phong lại chờ tra xét!”
“Không! Người không được bắt Thuộc Phòng của ta! Không được! Không được!”
Dung nhan trang điểm tuyệt sắc của Hữu Nhàn phát khóc lên, không để ý tới hiện tại có bao nhiêu người vây xem, bất ngờ ôm lấy Thuộc Phong gào khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nhu tình dựa sát vào cổ hắn ngay bên dưới cái cằm cương nghị đã lún phún râu của hắn.
Thuộc Phong mở mắt, giật mình nhìn dung mạo hoa lệ của nàng khóc như mưa.
Một lát, khóe miệng hắn nhếch lên thành một đường còn khó hiểu.
“Còn không chịu thừa nhận nàng yêu ta?”
Hữu Nhàn kinh ngạc ngẩng đầu, cổ họng nghẹn ngào lại càng thêm khàn khàn.
“Chàng còn cười? Đã là lúc nào rồi… hu hu hu…”
Thuộc Phong thương xót nhìn khuôn mặt nàng, vươn ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
“Nói nàng còn yêu ta đi, ta muốn nghe!”
Hắn không coi ai ra gì nói, nụ cười không đứng đắn giống như vẫn luôn ở trên mặt hắn, mặc cho hiện tại là giờ khắc nguy cấp, hắn vẫn có thể coi như không có chuyện gì.
Hữu Nhàn miễn cưỡng nhấp nhấp môi, nói rõ ràng như vậy, hơn nữa lại còn trước mặt bao nhiêu người…
“Nếu không nói, sau này, có khi sẽ không còn cơ hội nữa!”
Hắn nói khích nàng.
“Sẽ không đâu!”
Hữu Nhàn hoảng hốt che miệng hắn, đầu óc trống rỗng.
“Ta yêu chàng! Ta rất yêu chàng, chưa từng thay đổi!”
Đôi mắt nàng ngập nước, mông lung nhìn hắn, sau đó… dựau vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
“Cho nên chàng không được nói gở, ta sẽ khó chịu, ta sẽ không chịu nổi!”
Nàng ngã vào trong lòng hắn, nức nở nói nhỏ.
Thuộc Phong cưng chiều ôm chặt nàng, cánh tay tráng kiện xiết chặt thêm một chút.
“Nha đầu này, cuối cùng cũng chịu nói thật, nàng có biết ta chờ câu nói này của ngươi đã tốn không ít công sức không?”
Hắn trầm ấm nói nhỏ bên tai nàng, có trách cứ, cũng có ngọt ngào .
Hữu Nhàn lắc đầu, nước mắt che lấp hết tầm nhìn.
“Chàng đừng có chuyện gì! Mặc kệ có phải là chàng gạt ta hay không, nhưng ta không muốn chàng xảy ra chuyện! Cho dù là một chút, ta cũng không muốn!”
Hai mắt Hữu Nhàn sưng đỏ như hai trái hạnh đào (*) nhưng ngữ điệu hoàn toàn thể hiện hết tình cảm sâu đậm của nàng đối với hắn.
(*) quả óc chó
“Nha đầu ngốc, ta sẽ không có chuyện gì đâu!”
Hắn dịu dàng nói dối nàng, đôi mắt dò xét bắn ra ánh nhìn băng lãnh không hề phối hợp.