Thuộc Phong không từ chối đụng chạm của Thích Nhược Lan, hơi nheo mắt lại.
Hắn do dự tầm một khắc, đột nhiên đôi tay to lớn nắm chặt thành quyền, liếc Thích Nhược Lan một cái thật sâu, sau đó lao ra khỏi cửa.
Hắn muốn đuổi theo nàng, suy nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn, chưa bao giờ mạnh mẽ rõ ràng như vậy!
_______________________
Gió thu thổi khẽ qua, lá rụng hiu quạnh rơi xuống.
Hữu Nhàn một mình một người đi xuống phía dưới tán cây ngô đồng.
Lá cây ngô đồng khô vàng rơi đầy đất, ngay cả nó cũng muốn ám chỉ tình yêu đơn phương buồn cười này.
Nàng quay về nơi này, chỉ là ước định đơn giản mà đẹp đẽ đó.
Nàng vươn bàn tay lạnh lẽo, vuốt ve thân cây vững chắc kia.
Chỉ có cây ngô đồng già cỗi ghi chép tất cả những chuyện trong suốt mười một năm.
Chuyện cũ của bọn họ bắt đầu từ đây, vậy mọi sai lầm cũng nên kết thúc ở đây đi.
Nước mắt chua xót rơi xuống, nàng đeo chiếc nhẫn cỏ đuôi chó của mình, trong tay còn nắm chặt một cái khác.
Nhẫn cỏ nàng đưa cho hắn tháo là giả, chiếc nhẫn thật vẫn luôn ở bên người nàng.
Nàng luyến tiếc, không giống hắn, tùy ý vứt bỏ lần đầu tiên, vẫn có lần thứ hai.
Nàng lấy từ trong tay áo ra một thứ, nàng cũng đã chuẩn bị tốt một lưỡi dao, nhìn vào cổ tay, ngây ra một lúc lâu.
Nàng lén lút rời đi không một tiếng động, nàng nhắm thẳng vào cổ tay, lưỡi dao chậm rãi khắc sâu xuống.
Miệng viết cắt dữ tợn trên cổ tay chảy đầy máu tươi, nàng nở nụ cười, yên lặng chậm rãi ngã xuống vũng máu…
Dưới tàng cây ngô đồng ước định, kiếp này đã định trước chỉ có một mình nàng đến nơi hẹn ước…
_____________________
“Vương gia, thiếu vương phi, không hay rồi! Không thấy quận chúa đâu người để lại một phong thư có thiếu vương phi, còn người thì không biết đã đi đâu!”
Trong lòng Tử Ngọc như lửa đốt chạy vào phòng ngủ của Hữu Hạo và Trúc Tam, nàng biết tâm tình Hữu Nhàn không tốt cho nên muốn trò chuyện cùng quận chúa, không ngờ vừa vào đã không thấy quận chúa đâu, chỉ lưu lại một phong thư, trên phong thư đề tên thiếu vương phi, nàng không thể tự ý mở phong thư ra, không thể làm gì khác hơn ngoài đi tìm Trúc Tâm.
“Cái gì? Thư gửi cho ta?”
Trúc Tâm đang ru hài tử ngủ, nghe thấy giọng Tử Ngọc hốt hoảng, không khỏi cả kinh, lập tức đứng lên.
Hữu Hạo ngừng động tác cởi áo nghỉ ngơi lại, nhíu mày, đi về phía Trúc Tâm và Tử Ngọc.
“Xảy ra chuyện gì? Bây giờ đang mưa, Hữu Nhàn chạy ra ngoài làm gì?”
Thấy thần tình Tử Ngọc khẩn trương, khuôn mặt anh tuấn cũng hơi căng thẳng.
Tử Ngọc do dự một lát, quyết định nói hết sự thật.
“Không dám nói dối thiếu vương gia, thiếu vương phi, kỳ thực lần này quận chúa quay về vương phủ cũng không chỉ đơn giản là về thăm người thân, người và cô gia cãi nhau rất gay gắt, có lẽ chỉ thiếu nước cô gia viết hưu thư thôi!”