Tất cả mọi người đều quan tâm tới Trúc Tâm và hài tử trong bụng nàng ấy, phụ vương như vậy, lão vương phi cũng vậy, ca ca nàng càng như vậy.
Ngay cả hắn, cũng như vậy…
Hữu Nhàn giật mình, nhìn bao nhiều thiên vị đều đặt lên mình tẩu tẩu, một loại cảm giác mất mát khó hiểu đột nhiên nảy sinh.
Đột nhiên nghĩ bản thân mình giống một kẻ dư thừa, một người vốn không nên xuất hiện trên đời này.
Kỳ thực, nàng vốn là hài tử do trắc phi sinh ra, sự tồn tại của nàng đã được định sẵn có cũng được mà không có cũng không sao.
Thiếu nàng, thế giới cũng không có gì thay đổi, “hắn” cũng không vì nàng mà đau khổ, có thể là phụ thân, ca ca và tẩu tẩu đau khổ, nhưng bọn họ cũng có thể quên nàng rất nhanh, thỉnh thoảng nhớ lại, hay bỗng nhiên nhớ lại trên thế gian từng tồn tại một Giang Hữu Nhàn.
Tiếng động lớn khuấy động bầu không khí vui vẻ, chỉ có mình nàng, vẻ mặt giãn ra nhưng vẫn không nói một tiếng nào. Cho dù là cười cũng chỉ là để phối hợp với bầu không khí vui vẻ này mà thôi.
Nàng chỉ là một người phối hợp diễn, vĩnh viễn chỉ có thể sống trong kiểu mẫu của người khác.
Cho dù vùng vẫy thế nào, gắng sức thế nào, nàng cũng không thể thoải khỏi cái bóng của tẩu tẩu trong lòng “hắn”.
Đó là nữ thần mà hắn cho rằng cho dù nàng có cố gắng cả đời cũng không thể vượt qua.
Nàng thua, thua thật thảm hại.
Đã mất trái tim, đã mất hồn, vô tâm vô hồn hà tất phải sống trên đời, biết đâu chỉ có con đường kia mới là nơi nàng cần tới…
_____________________
Đêm xuống, những giọt mưa rơi lất phất, tạt vào bệ cửa sổ, ngắm cảnh mưa, giống như nghe được tiếng từng giọt nước mắt rơi xuống.
Tình yêu của nàng còn chưa kịp nở rộ đã héo rũ.
Vội vàng không kịp bày tỏ rõ với hắn, nhưng cũng đã biết được đáp án thế nào.
Cải trang nam vào kỹ viện tìm hắn, làm cơm vì hắn nhưng không may bỏ phải thuốc xổ, bị phạt quỳ ở Từ Đường, xé rách bức họa tẩu tẩu, trốn bọn họ ở sơn động tự đau lòng, lại bị hắn tìm được…
Trước đây mọi cảm xúc đều thể hiện trong ánh mắt, có hài lòng, không vui, vui vẻ, còn có khóc.
Khoảng thời gian vui vẻ cuối cùng chính là những ngày ở trong quân doanh, mỗi ngày đều cùng ăn cùng ngủ với hắn, ngoại trừ lúc hắn đi luyện binh thì lúc nào cũng như hình với bóng.
Nếu như khoảng thời gian đó vẫn có thể tiếp tục, thì thật tốt biết mấy…
Nếu chỉ có thể tạm thời ở trong mắt hắn, thì một ngày nào đó nàng cũng phải đối mặt với sự thật.
Nếu như không thể chống đỡ tất cả, vậy thì hủy diệt có lẽ là cách tốt nhất.
Trong đầu nàng hiện ra một suy nghĩ đáng sợ, ánh mắt dại ra nhìn thẳng về phía ngoài cửa sổ, nhìn không thấy nước mưa, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi rào rào.
Nàng lấy một tờ giấy trắng trong ngăn kéo ra, cầm bút do dự một chút, rồi chậm rãi viết một phong thư dài.
Thư viết xong, nước mắt cũng cạn khô.