Mục lục
Phi thường độc sủng: nữ nhân của tàn bạo vương gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Dực

“Không cần giải thích với ta! Ngươi ở cùng người ngươi yêu thì ở, ngươi nghĩ ta quan tâm sao? Nói cho ngươi biết, ta vốn chẳng thèm quan tâm!”

Thuộc Phong trừng to mắt, ánh mắt hung dữ nhìn nàng thật sâu.

Hữu Nhàn yếu ớt lắc đầu.

“Không phải, ta —”

“Thuộc Phong! Ngươi thật quá đáng! Hữu Nhàn là thê tử của ngươi. Ngươi lại làm như nhìn không thấy nàng sao?”

Hữu Nhàn không nói gì, Chúc Kiếm Khác đứng một bên đã sớm tích đầy một bụng tức giận với Thuộc Phong, lên tiếng biện hộ cho nàng.

Đôi mắt anh tuấn của Thuộc Phong càng thêm âm trầm dò xét.

“Theo như ngươi nói, nàng là thê tử của ta, ta đối xử với nàng thế nào, ngươi có tư cách nói tới sao?”

“Ngươi ức hiếp Hữu Nhàn, thì có liên quan đến ta!”

Chúc Kiếm Khác trừng hắn, Thuộc Phong cũng trừng to mắt nhìn hắn, thế lực hai người nàng nhau, ánh mắt sắc bén đâm vào nhau, bắn ra tia lửa kinh người.

“Ngươi quá tự mãn! Chúc Kiếm Khác!”

Hắn hung hăng gằn từng câu từng chữ.

Chúc Kiếm Khác nhíu mày, giống như lại muốn phản bác lại.

Hữu Nhàn thấy thế, lập tức ngăn Chúc Kiếm Khác lại.

“Ca đừng như vậy nữa, cứ mặc kệ ta, đều do ta tự nguyện cả, ca không cần phải cảm thấy bất bình cho ta!”

“Hữu Nhàn! Rốt cuộc là muội uống nhầm thuốc gì vậy? Đi! Quay về vương phủ với ta!”

Chúc Kiếm Khác kéo cổ tay Hữu Nhàn, làm bộ như sẽ đưa nàng đi.

“Không được! Ta không thể trở lại!”

Hữu Nhàn bị Chúc Kiếm Khác kéo đi chỉ biết giãy dụa.

“Đi!”

Chúc Kiếm Khác quay đầu lại nhìn Hữu Nhàn, cố chấp muốn dẫn nàng rời đi.

“Đây là Thuộc vương phủ, nàng là vương phi của Thuộc vương phủ, ngươi muốn dẫn ai đi?”

Thuộc Phong tức giận đẩy Ngọc Nhi sang một bên, bàn tay to đột nhiên nắm lấy cổ tay Hữu Nhàn, đưa nàng từ tay Chúc Kiếm Khác về bên cạnh mình.

Hữu Nhàn bị hắn dùng lực mạnh nắm lấy cổ tay thì ngỡ ngàng không biết làm gì, ngước mắt kinh ngạc nhìn gương mặt xám xịt của hắn, còn cả Chúc Kiếm Khác đang hết sức căng thẳng trong cơn tức.

“Ngươi không đối xử tốt với nàng! Ta có quyền đưa nàng đi!”

Cơ thể của Chúc Kiếm Khác đứng thẳng, trừng mắt nhìn vào con mắt cũng đang rực lửa của Thuộc Phong.

Những mũi nhọn sắc bén lại đâm vào nhau trong không trung, xung quanh phảng phất mùi thuốc súng.

“Được lắm! Để nàng ta tự chọn đi!” Thuộc Phong túm lấy cánh tay nàng, con ngươi sắc bén đột nhiên trừng nàng “Ngươi nói đi! Muốn đi hay muốn ở lại?”

“Thuộc Phong!”

Hữu Nhàn mở to mắt, kinh sợ.

“Nói! Ngươi chọn hắn, hay ta?”

Thuộc Phong loạn nhịp nói, đôi mắt để lộ ra vẻ lo lắng.

“Ta…”

Hữu Nhàn yên lặng không nói gì.

Đây vốn không được tính như một sự lựa chọn.

Nàng trầm mặc một lát, sau đó quay đầu về phía Chúc Kiếm Khác

“Ta sẽ ở lại!”

Nàng yếu ớt nói, lời nói này là thật, nhưng trong lòng lại không cảm thấy dễ chịu.

Nàng không hiểu rốt cuộc là như thế nào, tại sao lại trở nên khó nắm bắt như vậy

“Ngươi nghe không? Người nàng chọn chính là ta, ngươi hết hi vọng rồi!”

Thuộc Phong kiêu ngạo liếc Chúc Kiếm Khác, đột nhiên hung ác nheo mắt lại.

Tuy rằng nàng vẫn chưa chính thức trả lời vấn đề của hắn nhưng nàng nói “Ta sẽ ở lại.”

“Hữu Nhàn! Muội thực sự là đồ ngốc!”

Chúc Kiếm Khác tức giận, sắc mặt trắng bệch, oán hận nói.

Nói xong, giận dữ phất tay áo rời đi.

Hữu Nhàn sững sờ nhìn bóng lưng tức giận của Chúc Kiếm Khác, trong lòng cũng cảm thấy bất an.

Để người quan tâm mình vì mình mà bị tổn thương, nàng rất muốn xin lỗi.

Nhưng Thuộc Phong đang nổi nóng, tính tình hắn nàng rất hiểu.

Hiện tại, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng đi, huống chi nàng cũng không có lý do để rời đi, chăm sóc Ngọc Nhi, đây là việc nàng tình nguyện làm vì hắn.

Thuộc Phong nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Hữu Nhàn, gân xanh giữa trán nổi lên, tay nắm thành nắm đấm.

Ngọc Nhi thấy vậy vội bám lấy cánh tay Thuộc Phong như bạch tuộc, đôi mắt quyến rũ khinh miệt liếc Hữu Nhàn, chán ghét nói

“Vương gia, chúng ta về phòng nghỉ thôi. Nữ nhân này nhìn thôi cũng đã thấy chướng mắt rồi, nhìn lâu còn khiến người ta cảm thấy bực mình nữa!”

Thuộc Phong vẫn nhìn Hữu Nhàn không chớp mắt, ngay cả liếc Ngọc Nhi một cái cũng không liếc.

“Ngươi đi ra!”

Hắn vẫn không đổi sắc mặt ra lệnh.

“Vương gia?”

Ngọc Nhi nhướn cao mày, phản ứng này của Thuộc Phong nằm ngoài dự đoán của nàng ta.

“Đi xuống! Không được nói nữa, đừng để ta nhắc lại lần thứ hai!”

Ngọc Nhi nhíu chặt mày, phẫn hận liếc xéo Hữu Nhàn, cuối cùng cũng vô cùng bất mãn bỏ đi.

Bên cạnh giếng sau giặt quần áo chỉ còn lại hai người bọn họ.

Bầu không khí xung quanh nghiêm túc khác thường, sau một lúc lâu duy trì không nói gì.

“Chàng… muốn nói gì với ta?”

Hữu Nhàn mở miệng đánh vỡ bầu không khí im lặng, giọng điệu do dự, hai tay nhỏ bé đặt ở phía trước nắm chặt lại.

“Những ngày hầu hạ người khác trôi qua thế nào?”

Hắn nheo mắt, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp.

Hữu Nhàn rủ hàng lông mi dài.

“Ta có thể thích ứng.”

“Có thể thích ứng? Đây có nghĩa là không chịu ăn năn?”

Thuộc Phong hơi nhướn mày, ánh mắt nhìn nàng vẫn rất sắc bén.

“Chăm sóc hài tử trong bụng Ngọc Nhi giúp chàng, cũng là sự bồi thường của ta dành cho chàng!”

Nàng trầm tĩnh nói, đôi mắt nhìn về phía xa xăm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK