Ngay cả khi có người gõ cửa vào, hắn cũng không để ý.
“Phong nhi, Nhàn nhi thế nào rồi? Tại sao con không phái người báo cho ta biết, bây giờ ta mới biết Nhàn nhi xảy ra chuyện.”
Thích Nhược Lan yêu thương Hữu Nhàn, vốn định trách hắn nặng lời vài câu, nhưng khi bà thấy Thuộc Phong thất thần ôm chặt Hữu Nhàn, thì mấy câu trách móc lại không thể nói nên lời.
Hắn trước nay luôn chú ý giữ hình tượng, bây giờ lại không quan tâm tới râu ria mọc lún phún dưới cằm, trong mắt chỉ còn lại Hữu Nhàn.
Đau đớn như vậy, trái tim tan nát như vậy, không cần người ngoài nói, trong lòng hắn đã tự mắng mình không biết bao nhiêu lần.
Thuộc Phong nhìn Thích Nhược Lan, bàn tay to ôm lấy đầu Hữu Nhàn, vẻ mặt ảm đạm, không còn khí chất tàn bạo trước đây nữa.
“Đứa nhỏ không còn, nàng cần tĩnh dưỡng một thời gian.”
Thích Nhược Lan thương xót nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hữu Nhàn.
“Đứa trẻ đáng thương, phải chịu nhiều đau khổ như vậy, thiếu chút nữa thì ngay cả mạng sống cũng không còn” Bà thở dài, tiếc nuối nói “Nếu đứa nhỏ trong bụng nàng có thể bình an tới lúc sinh ra, không biết nàng sẽ vui tới mức nào. Trước đây nàng cũng từng nói với ta, không thể làm mẫu thân là tiếc nuối cả đời của nàng.”
Thuộc Phong giật mình, khuôn mặt tuấn tú co quắp, vô thức ôm đầu nàng thật sâu vào lồng ngực.
Ngay lúc Phương Trung Nhân mang thuốc vào, Thuộc Phong gọi ông.
“Vương gia có việc gì phân phó ạ?”
Thuộc Phong ngẩn người một lúc, sau đó lấy lại tinh thần vội vàng hỏi
“Sau này, tỷ lệ thụ thai của nàng là bao nhiêu?”
“Không nhiều, phải xem tình hình của quận chúa sau khi phục hồi. Theo lý thuyết y học, độc tố lưu lại trong người quận chúa do trước đây bị trúng độc vô tình đã bị đưa ra ngoài, mặt khác còn được cấp một lượng máu mới, cơ hội mang thai có lẽ là lớn hơn một chút. Nhưng rốt cuộc có thể mang thai không thì nô tài không dám chắc chắn.”
Thuộc Phong hạ mi, tùy ý phất tay, động tác có vẻ mỏi mệt.
“Vâng.”
Phương Trung Nhân kính cẩn tuân lệnh lui ra.
Hắn ngồi rất lâu, đột nhiên Hữu Nhàn trong lòng nhúc nhích.
Thuộc Phong khẩn trương giữ lấy khuôn mặt nàng, khi hắn nhìn chằm chằm, Hữu Nhàn cũng dần mở mắt.
“Đứa nhỏ… đứa nhỏ có sao không?”
Nàng yếu ớt kéo vạt áo Thuộc Phong, câu đầu tiên nói sau khi mê man tỉnh dậy là hỏi về đứa nhỏ.
“Đứa nhỏ…”
Hắn không biết phải mở miệng thế nào.
Nói lại điều tàn nhẫn đó với nàng, nhưng mà lần này hắn không có cách nào để mở miệng ra nói với nàng.
Hữu Nhàn ngẩng mặt lên, nét mặt tiều tụy không một biểu tình như một con rối, đôi mắt to nhìn hắn thật sâu nghi hoặc.
“Đứa nhỏ… không còn?”
Một chữ thoát ra khỏi miệng nàng, vẻ mặt hờ hững.
Đột nhiên, nàng bắt đầu sợ biết đáp án.
“Hữu Nhàn, đứa nhỏ còn có thể có lại, vừa rồi Phương đại phụ nói, cơ hội mang thai của nàng sẽ lớn hơn trước đây.”
Thích Nhược Lan an ủi nàng, nhưng Hữu Nhàn lại giống như tượng gỗ ngẩn ngơ nhìn Thuộc Phong.
“Ta muốn chàng nói, có phải đứa trẻ đã không còn rồi không?”
Hữu Nhàn hoảng loạn lay hắn, trên gương mặt chảy xuống hai hàng nước mắt lạnh lẽo.
Thuộc Phong nhăn mặt nhíu hai hàng lông mày thật chặt, nặng nề gật đầu.
“Không phải! Ngươi gạt ta! Nhất định là ngươi gạt ta!”
Hữu Nhàn liều mạng đấm vào ngực hắn, nàng không biết vì cứu nàng mà ngực hắn bị rạch ra một vết thương ba phân, mà vết thương chưa khỏi hẳn, mà nàng lại dùng sức khiến vết thương của hắn bị rách miệng lần nữa.
Hắn bị đau rên lên một tiếng, lông mày nhíu chặt, nhưng không ngăn Hữu Nhàn đang điên cuồng lại.
“Vì sao? Ta đã cầu xin ngươi như vậy tại sao ngươi vẫn không cứu con của chúng ta? Cho dù ngươi chán ghét ta, nhưng đứa nhỏ là vô tội! Tại sao ngươi lại không muốn nó! Vì sao?”
Hữu Nhàn phát điên hét to, vốn tưởng rằng bản thân đã không còn nước mắt, nhưng lúc này, nước mắt của nàng lại giống như nước sông tràn đê.
“Đồ tàn nhẫn! Ngươi vô tình với ta như vậy, tại sao đối với cốt nhục của mình cũng máu lạnh như thế?! Vì sao lại để cho kẻ khác cướp mất con của ta? Là bởi vì ngươi không muốn, nên ngươi mới giết hại nó!”
Không kiếm chế được cảm xúc Hữu Nhàn lớn tiếng buộc tội hắn, nước mắt chảy trắng bệch cả hai gò má nàng, gương mặt xinh đẹp loang lổ nước mắt.
Thích Nhược Lan nhíu chặt vùng lông mày, thực sự nhịn không được, bà muốn nói sự thật cho Hữu Nhàn, đứa nhỏ không còn không phải là vì Thuộc Phong thấy chết không cứu.
“Hữu Nhàn, kỳ thực Phong nhi…”
“Đừng nói nữa!”
Thuộc Phong đột nhiên quát lớn bảo ngưng lại, ý thức được mình quá nặng lời, Thuộc Phòng hạ ngữ điệu nói.
“Để nàng khóc một lúc, sẽ thoải mái hơn một chút!”
Đôi mắt hắn thâm tình nhìn Hữu Nhàn khóc không thành tiếng, giọng nam tính khàn khàn.
Thích Nhược Lan không biết phải làm thế nào lắc đầu.
“Không được cướp con của ta! Không được! Không được! A — a!”
Hữu Nhàn đau khổ không có chỗ phát tiết, nghẹn ngào khóc cuối cùng trở thành tiếng gào thét thê thảm.
Nàng ra sức tránh né cái ôm của hắn giống như né tránh thú dữ, tránh dòng nước lũ.
“Trên cổ tay nàng còn có vết thương, đừng dùng nhiều sức như vậy, vết thương sẽ bị nứt ra mất!”
Thuộc Phong không nỡ ôm lấy nàng, không cho nàng có cơ hội tự làm bản thân tổn thương.
“Ngươi buông ra, ngươi, đồ giết người!”
Sau một khắc, Hữu Nhàn làm ra một hành đông khiến mọi người không thể tưởng tượng được —
Nàng đột nhiên nhắm cổ Thuộc Phong tức giận cắn mạnh xuống.
Cắn rất sâu, sâu tới mức máu tanh chảy ra trên người hắn.
Nàng rất hận, thực sự rất hận!
Thuộc Phong nhăn mặt, nhíu chặt đôi mày rậm, nghiến chặt răng, không phát ra một tiếng nào từ cổ họng.
“Hữu Nhàn, con tỉnh táo lại một chút đi! Đừng như vậy, ta rất đau llongf!”
Thích Nhược Lan bắt đầu thấy tình hình không ổn, luống cuống tay chân kéo nàng lại.
Cuối cùng thì Hữu Nhàn cũng nhả răng ra, nhưng trên cổ Thuộc Phong để lại hai dấu răng rất rõ.
“Ngươi trả con lại cho ta! Ngươi trả con lại cho ta!”
Nàng hướng về phía Thuộc Phong lớn tiếng khóc quát, giọng nói vốn trong suốt đã trở nên khàn đục.
Thuộc Phong ngăn Thích Nhược Lan đang cố gắng kéo nàng ra, cho dù nàng dây dưa đánh đấm, hay ngây người bất động, hắn chỉ nhíu chặt mày.
Hắn biết, trái tim nàng đau khổ, chỉ cần nàng có thể thoải mái, hắn có thể không nói gì.
Hữu Nhàn khóc đánh một trận, không còn sức lực nữa, cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại.
“Là ta hại chết… con… là ta.. đều là lỗi của ta…”
Nàng tự lẩm bẩm.
Sinh non là một đả kích rất lớn với nàng, khiến nàng mất lý trí, ngay cả nói năng cũng lộn xộn.
Thuộc Phong giữ chặt cánh tay nàng, vững vàng ôm nàng vào ngực, đau lòng muốn đứt ruột.
“Đó không phải lỗi của nàng, là ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn.”
Giọng nam khàn khàn của hắn giống như cổ độc.
Nhưng Hữu Nhàn đã tê dại như khúc gỗ.
“Là lỗi của ta… là lỗi của ta…..”
Nàng đối với thế giới bên ngoài đã mắt điếc tai ngơ, trong đôi mắt to trống rỗng không có một bóng người, chỉ lặp lại một câu nói.
Nàng như vậy, khiến hắn càng thêm đau lòng.
“Không liên quan đến nàng, đừng tự trách mình. Coi như tất cả mọi lỗi đều là do ta, để tự ta gánh.”
Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng gọi.
Hữu Nhàn vô thức để hắn ôm.
Không phản kháng không phải là vì đã chấp nhận Thuộc Phong, mà bởi vì trái tim nàng đã nguội, không muốn giãy dụa nữa.
Khóc đến mệt, nàng nặng nề ngủ trong lòng hắn..
“Để nàng nằm thẳng lại, ngủ một giấc thật tốt, nàng đã dằn vặt đủ rồi, thể lực cũng phải từ từ khôi phục lại.”
Thích Nhược Lan vỗ nhè nhẹ lên vai Thuộc Phong, nói.
Thuộc Phong chăm chú nhìn gương mặt không còn sắc máu của Hữu Nhàn, tuy rằng không quay đầu nhìn Thích Nhược Lan, nhưng vẫn làm theo ý bà, để Hữu Nhàn nằm lại rồi ngồi một bên chờ nàng.
Sâu trong ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng một khắc, giống như mong muốn trước đây của nàng, lúc nào cũng ở bên cạnh nàng.
Mà Hữu Nhàn ngủ một đêm, trong mơ một đêm, đều là hình ảnh của đứa nhỏ…
“Mẫu phi…. mẫu phi…. vì sao người và phụ vương lại không cần con? Vì sao lại không cần con?”
Một tiếng gọi non nớt tức giận vang lên, kéo dài cả một đêm đằng đẵng.
Nước mắt chua xót đau khổ khó khăn nuốt xuống, hi vọng có đứa bao lâu nay, còn chưa kịp có đã đột nhiên mất đi….