Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lại dám thêm râu cá trê, nắm đấm của Thuông Phong ngưng lại trên không, liệt mâu đang trừng lớn lại nheo lại……
__________
“Cho ta giải thích!”
Thuộc Phong ở trong quân trướng, Hữu Nhàn cúi đầu ngồi trên ghế.
“Ngươi, nữ nhân không biết phải trái này! Làm dám làm ra loại chuyện như vậy!”
Thuộc Phong thô bạo kéo râu cá trê của nàng xuống, hắn tức giận đi qua đi lại, thậm chí còn không giữ hình tượng quay lại gầm lên với nàng, hoàn toàn không giống vẻ lãnh khốc trầm tĩnh trước đây của hắn.
Xem ra, cho dù là nam nhân có biết cách thu liễm thì hắn cũng bị nha đầu đáng chết này ép cho nổi giận.
“Ta……………..”
Hữu Nhàn bưng miệng bị hắn xé râu, hắn lớn tiếng nói bên tai nàng như tiếng pháo nổ, khiến cơ thể nhỏ nhắn của nàng bị chấn động.
“Không phải ngươi đã bị đuổi về rồi sao? Sao còn giả dạng trà trộn vào đám quân lính?! Hôm nay ngươi phải thành thật nói hết cho ta, bằng không, đừng nghĩ ta không dám động tay động chân với ngươi!”
Hắn tức giận cảnh cáo nàng.
“Bởi vì………Bởi vì………”
Hữu Nhàn nhìn Thuộc Phong, tuy rằng hai huynh đệ Vũ gia vì tiền nên mới giúp nàng, nhưng dù sao cũng là có ơn với nàng, cũng không thể kéo bọn họ vào được.
“Huynh đệ Vũ gia đưa ta trở về, sau đó quay lại quân doanh, nhưng ta tìm được một bộ quân trang, liền lén chạy đến đây…..”
Đây là câu giải thích của nàng.
Con ngươi Thuộc Phong trừng lớn, nhìn thẳng vào mặt nàng.
“Có phải là ngươi ăn no, không có việc gì làm không, tại sao lại cứ luôn xuất hiện trước mặt ta vậy?”
Con ngươi ủy khuất của nàng nhìn lại hắn, miệng nàng mấp máy, một giọt nước mắt chảy xuống.
“Người ta chỉ muốn nhìn thấy chàng, sao chàng lại hung hãn với ta như vậy?”
Trong ngực Thuộc Phong thắt lại, cổ họng ứ nghẹn.
“Ai bảo ngươi không chịu ngoan ngoãn?”
Khẩu khí của hắn đột nhiên dịu xuống, không gay gắt như trước đó nữa.
“Chàng, để ta ở lại không phải là tốt rồi sao………”
Hữu Nhàn nhỏ giọng nói thầm, còn mang theo vài tiếng thút thít nhỏ.
“Ngươi còn mặt mũi để nói nữa sao? Đừng quyên lúc ở sơn động ngươi đã nói gì? nói là nghe lời ta, có phải là do ngươi nói không?”
Hắn bày ra tư thái của kẻ giáo huấn.
Hữu Nhùn chun mũi.
“Nhưng chàng nói là mặc kệ ta, là chàng làm trái lời hứa trước………”
“Giang Hữu Nhàn, ta nói một câu, ngươi cãi lại mười câu. Làm sai, ngay cả một lời nhận lỗi cũng không có. Có phải là không cho ngươi biết tay thì ngươi không biết trời cao bao nhiêu, dày bao nhiêu không?”
Thuộc Phong túm nàng lên.
“Ai nha Đau quá!”
Sắc mặt Hữ Nhàn trong nháy mắt đã tái nhợt, trên trán mịn rịn ra đầy mồ hôi hột