“Đừng cúi mình như vậy ta không bảo ngươi…làm như vậy!”
“Cái này không phải là chàng bảo, là ta muốn làm cho chàng!”
Vẻ mặt Hữu Nhàn dịu dàng còn lộ ra vẻ mỉm cười, nếu là trước đây bị thiệt thòi, nàng tuyệt đối sẽ không phản ứng như vậy.
Mày kiếm anh khí lại càng nhíu chặt hơn —
Hắn càng ngày càng không hiểu nàng.
Trở nên…có chút không nhận ra, có chút khiến hắn nghi hoặc.
“Ngươi là Quận Chúa, mặc dù không thể mang thai, cũng không nhất định phải sống thấp kém như hạ nhân. Ta sẽ không cảm động chỉ vì thế, cũng sẽ không bởi vì vậy mà để ý ngươi hơn đâu.’
“Ta biết, cái đó….ta không yêu cầu quá đâu!”
Hắn nói rõ lập trường của mình, mà phản ứng của nàng vẫn bình tĩnh.
Thuộc Phong chăm chú dò xét…giống như nghiên cứu nàng.
“Nhấc chân lên một chút, Phong!”
Nàng lại nhắc lần nữa.
Lần này hắn do dự nhấc chân lên phối hợp.
“Được rồi, Phong, đã đến giờ vào triều rồi, chàng mau đi đi.”
Hữu Nhàn mang giày cho hắn xong, sau đó đứng lên, lo lắng đứng sang bên cạnh.
Thuộc Phong nhíu mày, trừng nàng cả buổi, nhưng vẫn không tìm ra lý do.
Hắn cũng không muốn hao tổn tâm trí dây dưa với chuyện buồn chán của nàng.
Sau đó, hắn đi cùng Tần Tương sải bước rời khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Hữu Nhàn.
_______________
Thuộc Phong đi rồi, nàng cũng không rảnh rỗi.
Nhanh chóng dọn sạch phòng, lại còn mang đồ bẩn đi giặt lại lần nữa, nàng đứng lại lau chùi mặt đất một chút.
Những việc này đều do nha hoàn làm, nhưng nàng lại làm hết.
Nàng nên cố gắng hết sức vì hắn, làm hết mọi việc, không để người khác phải động tay.
“Tiểu Bạch! Không được chạy loạn! Ta vừa lau sạch sàn mà!”
Hữu Nhàn bắt được vật nhỏ quấy rồi, thật cẩn thận ôm vào trong lòng.
“Đói bụng phải không?”
Hữu Nhàn vuốt bộ lồng dài của nó, dịu dàng hỏi.
Tiểu Bạch “gâu gâu” hai tiếng, yên lặng nằm trong lòng Hữu Nhàn.
Hữu Nhàn sủng nịnh nhìn Tiểu Bạch, giống như nhìn hài tử của mình.
“Mày xem, có rất nhiều đồ ăn, đều là chuẩn bị cho mày đấy, nhất định phải ăn hết đó nha!”
Hữu Nhàn đặt nó trên bàn trà, trên đó có thức ăn cho chó nàng đã chuẩn bị trước.
Tiểu Bạch thấy mùi thức ăn ngon liền chạy lại ăn, Hữu Nhàn ngừng tay, gác chân, khuỷu tay tựa lên bàn trà, cả người nằm úp sấp trên bàn, hai mắt trong veo như nước chớp chớp nhìn nó.
Thật hâm mộ nó, có thể sống vô ưu vô lo…
“Tiểu Bạch, không được kén ăn, như vậy mới mau lớn được, chỉ có trưởng thành, mày mới có thể tìm một người để thương.”
Nàng nói nhỏ, vuốt cơ thể giống như khối nhung của nó.
Giống như lúc nhỏ nàng thường nói với chính mình, mà trên thực tế nàng cũng tìm được rồi, nhưng…
“Tiểu Bạch, ta nghĩ, nếu như ta có bảo bối, chàng nhất định cũng sẽ thích mày.”