“Thuộc Phong! Cuối cùng chàng cũng đã trở lại! Thiếp đợi chàng từ chạng vạng đến bây giờ rồi đó!”
Thuộc Phong nhíu mày, nhìn nàng một cái thật sâu.
“Ngươi ngồi xổm ở đây nghiêm chỉnh cả buổi tối?”
“Đúng a! Thiếp vẫn canh giữ ở cửa, thật nha!”
Hữu Nhàn nhìn thẳng, mắt to trong suốt ngóng nhìn hắn.
“Ta không bảo ngươi chờ ta.” Hắn lạnh mặt nói.
“Nha, đúng là chàng không bảo thiếp chờ chàng, nhưng đây là việc thiếp tự nguyện!”
Hữu Nhàn vội vàng biện bạch.
Hắn nhìn nàng, sau một lúc lâu đột nhiên đem tầm mắt dời đi.
“Không cần thiết.”
Nói xong, hắn liền đi ngang qua nàng.
“Thuộc Phong, Thuộc Phong!”
Hữu Nhàn vội vàng lại gọi hắn.
Hắn quay đầu, trên mặt đã không còn bình tĩnh.
Hữu Nhàn đi nhanh đến trước mặt hắn, vươn tay giơ cái làn lên.
“Đây là thiếp cố ý làm cho chàng. Có thể ăn không thật ngon, nhưng mà, đó là một phen tâm ý của thiếp, chàng chỉ cần tùy tiện gắp mấy miếng thôi cũng tốt rồi!”
Hắn liếc cái làn trên tay nàng một cái, ngoài ý muốn thấy miệng vết thương trên đôi tay tinh tế mềm mại của nàng, tuấn mâu khép hờ hỏi:
“Tay ngươi làm sao vậy?”
“Tay?” Hữu Nhàn mất tự nhiên đem tay co lại. “Không có gì, chính là không cẩn thận quẹt qua làm bị thương mà thôi.”
Hắn mâu quang sắc bén nhìn nàng, liệt mâu bí hiểm bán dò xét.
“Thuộc Phong, nhận lấy nó được không?”
Hữu Nhàn thanh âm nhắc nhở, ánh mắt tha thiết chăm chú nhìn hắn.
” Không cần.”
Hắn chỉ nhìn nàng trong chốc lát, sau đó lạnh lùng bỏ qua một bên.
“Không được!”
Hữu Nhàn thấp thỏm lo âu nhìn hắn, đột nhiên đem cái làn để tới chỗ đất trống trước mặt hắn.
“Vậy, vậy thiếp để ở chỗ này, rồi lập tức biến mất! Chàng trăm ngàn lần không nên tức giận!”
Vừa dứt lời, Hữu Nhàn liền quay đầu bỏ chạy.
Sau nhiều lần bị cự tuyệt, Hữu Nhàn đã phát hiện ra một điều, đó là trước khi hắn phát hỏa, không nên lưu lại này nọ, mau chạy nhanh đi.
Thuộc Phong nhăn lông mày lại, nhìn chằm chằm bóng lưng nàng đang chạy trối chết, đôi liệt mâu phức tạp nheo lại.
Thuộc Phong cầm cái làn Hữu Nhàn đưa đi vào thư phòng. Tần Tương đang đứng ở cửa canh giữ, nhìn thấy hắn liền chạy nhanh lên phía trước nói xin lỗi.
“Vương gia, hôm nay đều do ta chậm tay chậm chân, không kịp xuất phát cùng lúc với ngài.”
Thuộc Phong mặt không thay đổi một mình vào phòng.
“Không sao cả.”
Tần Tương đi theo phía sau, không cẩn thận thoáng nhìn cái làn trên tay hắn.
“Vương gia, cái làn này?”
Tần Tương không khỏi nổi lên nghi ngờ.