“Nàng tới đây với ta!”
Thuộc Phong chăm chú nhìn Hữu Nhàn một lúc lâu,đột nhiên kéo tay Hữu Nhàn đi ra khỏi phòng.
“Cái gì vậy?”
Hữu Nhàn nhìn một cáixe chồng chất rương hòm trước mặt, không rõ dụng ý của hắn.
“Nàng xem đi rồi khắc biết!”
Thuộc Phong hơi mỉm cười, hồi hộp chờ biểu tình ngạc nhiên của Hữu Nhàn khi nhìn thấy lễ vật hắn mang tới.
Hữu Nhàn vô thứcchau mày, nhưng vẫn đi xem theo lời hắn.
Mở rương đầu tiên ra, là rất nhiều y phục đẹp đẽ cùng với đồ dùng hằng ngày quý giá; rương thứ hai là trang sức bằng ngọc, vừa mở ra đã khiến nàng không thể mở được mắt.
Hữu Nhàn ngẩng đầu, nghi hoặc liếc nhìn Thuộc Phong.
Tiện đà mở rương thứ ba —
Càng khoa trương hơn, mỗi một đồ vật đều là đồ cổ vô giá, không chỉ có giá ngất trời,hơn nữa còn có trân phẩm có dùng bao nhiêu tiền bạc cũng không thể mua được.
Hữu Nhàn hoảngsợ.
“Ngươi cho ta xem mấy thứ này làm gì?”
Nàng nhíu mày sâu hơn, không hiểu nhìn Thuộc Phong.
“Những thứ này… đều là tặng cho nàng!”
Thuộc Phong cười, bình tĩnh nhìn nàng.
Hữu Nhàn sửng sốt, sau đó lắc đầu.
“Mong vương gia mang về đi, ta không cần những thứ này, không phiền vương gia tiêu tốn như vậy!”
Gương mặt tuấn tú tươi cười trước đó của Thuộc Phong cứng đờ, ngoại trừ việc… nàng kinh ngạc khi thấy lễ vật, biểu tình bình thản của nàng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
“Nàng không thích?”
Thuộc Phong nhướn mày.
Đôi mắt xinh đẹp của Hữu Nhàn nhìn qua chỗ khác.
“Ta và Thuộc vương gia đã không còn liên quan tới nhau, hà tất người phải để ý tới việc ta có thích hay không?”
Nàng xa lánh gọi hẳn là “Thuộc vương gia”, không còn thân thiếtgọi hắn là “Phong” như trước đây nữa.
“Vậy, nàng thích gì? Ta sẽ lập tức cho người mua tặng nàng!”
Thuộc Phong quấn lấy nàng, ép nàng phải chú ý đến mình.
Hữu Nhàn bị buộc phải nhìn vào mắt hắn, mê li chớp mắt một cái, nhưng lại rất nhanh tự giễu bản thân.
“Vàng bạc, đồ dùng, châu báu, ta đều không có hứng thú, ý tốt của Thuộc vương gia ta xin nhận, nếu Thuộc vương gia không có chuyện gì khác, xin mời trở về!”
Nói xong, Hữu Nhàn xoay người trở về phòng,cánh cửa bị nàng đóng khẽ lại.
Cuối cùng, hắn thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng là biểu tình lạnh lùng.
Thuộc Phong giật mình, đứng lặng ngoài cửa, ánh mắt dại ra.
Hắn không đuổi theo ép buộc nàng, không nhúc nhích đứng đó giống như một tấm bia to sừng sững.
_____________
Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn bày tỏ với nữ nhân, hơn nữa nữ nhân này lại là thê tử của hắn, nhưng mà lại thất bại thảm hại, việc này nếu truyền ra ngoài quả thực là sỉ nhục lớn với danh tiếng Thuộc Phong xua nữ nhân như xua vịthắn!
Trởvề, hắn hoàn toàn mất tinh thần.
Loại tình cảm này rất mới mẻ, cũng rất kỳ quái, có chút chua xót, có chút không nể mặt, hơn nữa có rất nhiều không cam lòng.
Bởi vậy, hắn thu xếp lại, quyết định hành động lần nữa, nhất định phải đem nha đầu ngoan cốkia trở về.
“Hữu Nhàn quận chúa, Thuộc vương gia lại tới nữa…”
Tiểu tỳ ngày hôm qua lại tới nữa,biết rõ Hữu Nhàn quận chúa sẽ không gặp, nhưng nàng ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vào thông báo.
Hữu Nhàn vừa mới ngủ dậy, đã nghe thấy Thuộc Phong lại tới nữa, tâm tình hơi lung lay, nhưng lông mày vẫn vô thức nhíu lại.
Con người này quá ngang ngược,nàng nói cũng không lại, hắn cứ phải tới bằng được.
“Ngươi nói với hắn, ta không khỏe, không muốn —”
“Lại không muốn gặp ta?”
Không đợi Hữu Nhàn nói xong, Thuộc Phong đã từng bước tiến đến.
Hữu Nhàn kinh ngạc, trừng lớn mắt, nghi ngờ mỗi lần hắn cho người vào báo tincó phải chỉ là kế điệu hổ ly sơn(*)
(*) dụ hổ rời núi.
“Ngươi còn tới làm gì? Ta không muốn gặp ngươi!”
Hữu Nhàn hơi khó chịu, ngồi xuống ghế.
“Ta biết, người nàng ghét nhìn thấy nhất chính là ta!”
Hắn vui vẻ tiến lại gần nàng, gần trước mặt nàng.
Hữu Nhàn trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi biết rồi mà còn đến? Từ khi nào mà ngươi trở nên tẻ nhạt như vậy?”
Thuộc Phong “chậc chậc” hai tiếng.
“Không tồi, cũng khéo ăn khéo nói phết!” Hắn nhếch môi cười, một ngón tay nâng chiếc cằm thon gầy của nàng “Xem ra việc giải trừ hôn nhân giữa chúng ta cũng có chút tác dụng hay ho đấy nhỉ!”
“Ngươi nói bậy gì vậy?”
Hữu Nhàn liếc nhìn bộ dạng không đứng đắn của hắn, gạt đôi tay định làm bậy của hắn.
Nàng tuyệt vọng lắm mới phải tìm đến thái hoàng thái hậu đưa ra yêu cầu này, thế mà hắn lại tùy ý xem chuyện này như không có?
“Chiếu thư hưu thê này có vẻ đã khiến nàng khôi phục không ít tinh thần nhỉ, không phải rất đáng mừng hả?”
Ngữ điệu cợt nhả của hắn vẫn rất đáng ghét giống như trước đây, khóe môi tà tà kéo ra một đường cong.
“Ta vẫn chưa cảm thấy có gì tốt, Thuộc vương gia cũng không cần mang chuyện này ra mà cho là chiến tích huyền diệu gì!”
Hữu Nhàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Biết mình không nên làm hắn nổi nóng, nhưng mà việc này của hắn khiến nàng tức giận.
“Làmsao vậy? Tiểu thê tử của ta giận rồi?”
Hắn vươn hai cánh tay chống lấy lưng ghế, nhốt nàng trong không gian chật hẹp mà hắn tạo ra, ánh mắt dò xét tà tà khiêu khích nàng.
“Ai là tiểu thê tử của ngươi?Ngươi đừng có nói linh tinh!”
Hữu Nhàn lúng túng, mặt mũi đều đỏ bừng lên hết cả.
Nhưng chính nàng lại không phát hiện ra, bộ dạng đỏ mặt này của nàng, trông nàng giống như trái táo trên cây, dẫn dụ consói nào đó đến hái.