Thanh âm lạnh lùng của hắn từ phía sau lưng nàng truyền đến.
Hữu Nhàn mạnh mẽ quay đầu lại,thấy rõ ràng là Thuộc Phong phái sau nàng ,nước mắt không hề báo trước mà chảy xuống, diễn trò cũng quá là thật đi.
“Thuộc Phong! Ô ô ô…………..”
Nàng bổ nhào vào trong lồng ngực của hắn,tìm kiếm sự an ủi.
Hắn hạ cả hai cánh tay xuống,không có ôm lấy nàng cũng không có đẩy nàng ra.
“ Ô ô ô …………. Thuộc Phong,Từ Đường thật đáng sợ………..”
Hữu Nhàn gắt gao vòng hai cánh tay ôm lấy thắt lưng hắn,cố gắng hít lấy mùi hương nam tính đặc biệt trên người hắn.
Giống như chỉ có như vậy mới có thể khiến nàng vơi bớt đi sự sợ hãi trong lòng.
Thuộc Phong lơ đễnh bĩu môi , giọng điệu trào phúng:
“ Ngươi sợ sao? Từ Đường là nơi tổ tổng phù hộ, có cái gì đáng sợ?” Hắn nhếch môi cười tà mị, cúi người tiến sát tới bên tai nàng nói nhỏ “ Nếu ngươi sợ hãi,có phải hay không ngươi có tật giật mình , đã làm việc có lỗi với Thuộc vương phủ?”
Hữu Nhàn đột nhiên ngẩng đầu,khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mà loang nổ nước mắt chưa kịp lau đi.
“ Không phải như thế! Là bởi vì ,vì ……….”
“ Bởi vì sao?”
Hắn nhíu mày,chờ đợi nàng nói tiếp.
Hữu Nhàn mãnh liệt nuốt nước miếng.
“ Là do trong Từ Đường có quỷ ! Ta còn va phải hắn, hắn thật cao, thân thể hắn cứng rắn,như yêu quái vậy!”
Thuộc Phong nhướng cao đôi lông mày.
“ Ăn nói xằng bậy!”
Hắn tức giận tới mức sắc mặt đều trắng bệch,nữ nhân này cũng quá khoa trương đi,cũng thật là có sức tưởng tượng?
Hữu Nhàn co lại bả vai,nhẹ giọng nỉ non:
“ Thuộc Phong…………chàng tức giận như vậy làm gì,ta cũng không phải nói chàng a………….”
“ Ngươi nói chính là ta!”
Hắn càng thêm tức giận.
Hữu Nhàn càng thêm không hiểu ,hàng lông mày nhíu chặt lại.
“ Có ý tứ gì?”
Thiệu Phong trừng mắt nhìn nàng,giống như muốn giết người.
“ Ta chính là quỷ trong lời ngươi nói ! Ngươi có biết là ý gì hay không?”
Thuộc Phong bất chấp hình tượng mà gầm lên.
“ Quỷ kia chính là chàng ?”
Hữu Nhàn còn không có phản ứng kịp,ngây ngốc mà lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại không chỉ một lần,đột nhiên giật mình buông ra hai tay đang ôm eo hắn,chỉ vào hắn ,bỗng nhiên tỉnh ngộ trừng to mắt.
“ Chàng giả quỷ hù họa ta?”
Thuộc Phong đẩy đầu ngón tay của nàng vẫn đang chỉ thẳng vào mặt hắn. ra
“ Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi ,rảnh rỗi không có việc gì làm sao?”
Hữu Nhàn nắm chặt đầu ngón tay đáng thương,gương mặt nhỏ nhắn vì ủy khuất mà nhăn lại.
Nàng đâu có rảnh rỗi như lời hắn nói ?
“ Vậy vô duyên vô cớ chàng chạy tới Từ Đường làm gì? Không phải tới hù dọa ta ,chẳng lẽ là tới thăm ta sao?”
“ Chính là tới thăm ngươi ,chỉ là———- ” Hắn tà ác mà nhếch môi “ Ta là muốn tới thăm ngươi,xem ngươi đã chết đói hay chưa?”