Thuộc Phong dò xét, suy nghĩ một chút, vẫn không nghĩ ra.
“Theo lời ngươiđi!Y phục cứ theo dáng nàng mà cắt, châu báu, trang sức, bảo bối quý giá gì ngươi cứ đi bảo khố trong Lý Hoa các mà lấy, càng nhanh càng tốt, ta phải mau chóng đoạt lại nàng!”
Hắn xiết chặt nắm tay, khuôn mặt tuấn tú rất nghiêm túc.
“Vâng!Tiểu nhân sẽ nhanh chóng chuẩn bị thật tốt cho vương gia. Chỉ là…”
Tần Tương đột nhiên muốn nói.
“Cógì thì nói đi! Bây giờ ta không có nhiều thời gian!”
Thuộc Phong không nhịn được nói, đầu óc hắn đều bị chuyện này làm cho thất điên bát đảo rồi, căn bản là không có tâm tình nào nói chuyện với Tần Tương.
“Tiểu nhânmuốn… muốn xin vương gia tạm thời cho tiểu nhân mượn một ít đồ trang sức!”
Một lúc, cuối cùng Tần Tương cũng nói ra.
Thuộc Phong nhướn mày.
“Ngươi muốn chúng là gì? Phát xuân(*)hả?”
(*) yêuđương,muốn yêu
Không phải tới mức đột nhiên máu huyết dâng trào, muốn giống Giang Hữu Hạo năm đóphẫn nữ trang ra ngoài chứ?
“Không phải…” Mặt Tần Tương hơi hồng lên “Là Tử Ngọc nói… nàng thích cây trâm làm từ bạch ngọc…”
ThuộcPhong bừng tỉnh, thì ra Tần Tương cũng giống hắn, cũng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Quả nhiên là nha đầu của nàng, lực sát thương cũng không nhỏ, lại có thể thu phục Tần Tương trước giờ không biết tới tình cảm.
“Được rồi, ngươi cũng tới tuổi lấy vợrồi, lấy thêm một chút tặng nàng ta để nàng vui vẻ một chút!”
Khóe miệng Thuộc Phong nhoẻn ra một nụ cười.
Nếu Tử Ngọc gả cho Tần Tương thì cũng là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện,thứnhất là giải quyết chuyện chung thân đại sự của Tần Tương, một điều nữa là… sau khi Tử Ngọc lấy chồng vẫn có thể ở lại vương phủ cùng nàng, nhất định nàng sẽ rất vui.
“Cảm ơn vương gia! Cảm ơn vương gia!”
Tần Tương luôn miệng cảm ơn, cảm động tới mức không biết phải nói thế nào cho phải, trước đó hắn vẫn luôn lo lắng lúc mở miệng .
“Không cần cảm ơn! Nhanh một chút! Ngày mai ta cần rồi!”
Thuộc Phong để lại một câu phá hoại bầu không khí, rồi xoay người rời khỏi phòng.
Hắn còn phải tỉ mỉ nghiên cứu xem còn đối sách nào không.
“Vâng!Tiểu nhân lập tức đi!”
Tần Tương hứa với theosau lưng Thuộc Phong.
______________________
Sáng sớm hômsau, trời vừa tản sáng, Tần Tương đã chuẩn bị xong xuôi lễ vật mang vào hoàng cung tặng Hữu Nhàn.
“Chuẩn bị xong rồi?”
Cùng lúc thuộc Phong cũng đẩy cửa đi ra.
Kỳ thực hắn đã dậy từ lâu, hắn không hề buồn ngủ chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Tương là người đầu tiên hắn thấy.
“Vương gia, người tới rồi?”
Tuy rằng vương gia vào triều sớm cũng phải dậy sớm, nhưng mà cũng không phải giờ này.
“Ừ!”
Hắn mơ hồ đáp lại, sợ Tần Tương nhìn ra điểm khác thường.
Hôm nay không hiểu vì sao, hắn lại cảm thấy rất hồi hộp.
Cũng chỉ là tặng lễ vật thôi, nhưng mà hắn lại cảm thấy đến cả lỗ chân lông cũng phát rộng ra.
“Vương gia, chúng ta xuất phát thôi. Lúc người lên triều có thể nhìn thấy nương nương.”
Thuộc Phong nhướn mày —
Rốt cuộc cùng cũng đã gặp lại nàng, nàng bây giờ hấp dẫn hắn hơn trước rất nhiều.
___________________
“Hữu Nhàn quận chúa, Thuộc vương gia muốn gặp người!”
Một tiểu tỳ nhận lệnh trở về bẩm báo.
Khi nghe thấy tiểu tỳ bẩm báo,động tác trên tay Hữu Nhàn ngừng lại, nhíu mày.
“Quận chúa! Vương gia tìm người!”
Tiểu tỳ thấy Hữu Nhàn không có phản ứng gì liền lặp lại một lần nữa.
Hữu Nhàn tiếp tụccúi đầu, yên lặng làm chuyện của mình.
“Nói ta không ở đây!”
Tiểu tỳ thấy khó xử.
“Nhưng mà vương gia mang theo một cái xe gì đó, nói nhất định phải gặp người!”
“Quay về nói với hắn, ta không muốn gặp!”
Hữu Nhàn quyết giữ ý mình.
Nàng và hắn là phu thê vốn đã sai, ngay cả nửa điểm ràng buộc lẫn nhau cũng không có.
Hắn không cần phải… trở lại tìm nàng,nàng cũng không còn lý do gì để gặp hắn nữa.
“Nàng muốn nô tỳ này về nói với ai?”
Thuộc Phong không còn kiên trì được nữa trực tiếp đi vào, không ngờ vừa bước vào đã nghe thấy tiếng Hữu Nhàn nói không muốn gặp hắn.
Hắntrừng nàng, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Hắn gạt tay ý bảo tiểu tỳ kia lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hữu Nhàn ngẩn ra, siết chặt cái chăn trên tay, cả người như bị đóng băng.
“Ngươi còn muốnlàm cái gì?Ta nhớ chúng ta đã không còn vấn đề gì nữa rồi cơ mà!”
Qua một lúc, nàng quay lưng về phía hắn, bình tĩnh nói.
ThuộcPhong nhăn mặt nhíu mày, kiềm chế cơn giận đang muốn bùng phát.
Trên thực tế, nhịn xuống là chuyện rất khó khăn, nhưng mà để “chuyện” của hắn thuận lợi tiến hành, hắn chỉ có thể cố gắng nhịn.
“Ta chưa từng nói đồng ý!”
Hắn cật lực để khẩu khí của mình nhẹ nhàng hơn, nhưng chắc chắn ngữ điệu của hắn vẫn mạnh mẽ.
“Cóliên quansao?Ngươi cũng chưa từng nói muốn thành thân với ta, cuối cùng vẫn phụng chỉ thành hôn với ta đó thôi!”
Hữu Nhàn không mở mắt, cố chấp không nhìn hắn.
Thuộc Phong trừng nhìn nàng, hai người giữ nguyên bầu không khí trầm mặc, áp lựcquỷdị cũng ùa ra từng luồng.