Hữu Nhàn cùng Tử Ngọc đã cố gắng không ngừng né tránh nhưng vẫn bị không ít người xô đi đẩy lại,giống hệt lục bình trôi nổi.
Bỗng nhiên,hai nam nhân đã say hai mắt lờ đờ vậy quanh Hữu Nhàn,mê đắm nhìn nàng từ trên xuống dưới đáng giá:
“ Đây là mĩ nhân mới tới sao? Quả nhiên là quốc sắc thiên hương,tú bà cũng thật là biết bày trò mới,lại còn cho người giả mặc nam trang để chọc cười nữa sao?”
Bao năm ăn chơi trong chốn hồng trần,dựa vào việc nam nhân trời sinh mẫn cảm đối với mùi vị của nữ nhân,chỉ cần liếc mắt một cái hắn đã nhận ra dáng người mỏng manh của Hữu Nhàn là nữ nhi.
“ Ngươi ,ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta là nam nhân, hai mắt ngươi bị mù sao?”
Hữu Nhàn chột dạ quay người lại trừng hắn,ưỡn ngực,chống lạnh cãi lại.
Hành động của nàng chỉ càng khiến nàng thêm lộ tẩy việc nàng là nữ nhi. Rõ ràng nhìn thấy ngực nàng nhô cao,nam nhân hưng phấn mà cười thô bỉ.
“Liên huynh,nghe giọng nàng nhỏ nhẹ mềm mại,ngực lớn như vậy,đảm bảo là nữ nhi”
Giọng hắn rõ ràng không hề nhỏ,kéo tới rất nhiều anh mắt nhìn về phía bên nàng,cũng không ít người hiếu kì vây quanh xem trò vui.
Mọi người đều xúm lại thảo luận ồn ào xem nàng là nam nhân hay nữ nhân,có một số kẻ lớn gan còn đối với nàng động tay động chân.
Hữu Nhàn sợ hãi đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch,bị dọa cho sợ hãi tới mức muốn khóc lên.
Nàng từ nhỏ lớn nên ở nơi khuê phòng,nam nhân mà nàng quen biết đều đối đãi với nàng theo nề nếp khuôn phép,chưa từng có ai dám làm càn như vậy.
“Các ngươi tránh ra! Không được đối với quận…………công tử vô lễ!”
Tử Ngọc bảo vệ Hữu Nhàn,cố gắng ngăn cản những cánh tay bẩn thỉu đang hướng về phía Hữu Nhàn,quá luống cuống lại nói sai.
“ Xem ! Nha đầu kia lỡ miệng a! Công tử tuấn mĩ này là nữ nha”
Không biết kẻ nào dám cả gan thừa dịp Hữu Nhàn không cẩn thận mà rút đi dây buộc tóc của nàng.
Chỉ trong nháy mắt,một mái tóc dài như thác nước xõa tung ra,màu đen huyền ảo,mềm mại như tơ càng làm nổi bật nàn da trắng nõn nà,cùng với gương mặt hốt hoảng lúng túng của nàng càng khiến nam nhân điên cuồng.
Đám người nhanh chóng tiến tới phía Hữu Nhàn,đem nàng bao vây vào giữa.
Nàng có nhan sắc khuynh thành như thế,chỉ xem thôi thì không đủ a.
Bọn hắn cho rằng Hữu Nhàn là nữ nhân mới vào Yến Vi các,lại càng thêm hưng phấn.
“ Đại mỹ nhân,đêm nay ông không cần Xuân Hương,đổi sang ngươi,nếu ngươi còn chưa có bị phá thân, đại gia ta liền bỏ ra số tiền lớn bao ngươi!”
Một kẻ mặt trắng dâm đãng không có ý tốt mà nhìn chằm chằm Hữu Nhàn,đột ngột giữa chặt tay áo của nàng.
“ Buông ra! Ngươi mau thả ta ra!”
“ Không được ! Đại gia ta cũng có tiền,cha ta là Lễ bộ thị lang,ta muốn bao đêm đầu của ngươi”
Một tên khác cũng gấp gáp nói.
Bọn họ giống như không biết sợ là gì,đối với Hữu Nhàn đông sờ tây kéo,quần áo hoa lụa nhanh muốn bị xé rách a.
“ Quận chúa của chúng ta là Vương phi Thuộc vương phủ ! Mấy tên hỗn đản các ngươi, mau buông tay cho ta!”
Tử Ngọc ra sức ngăn cản nhưng vẫn không thể ngăn cản đám nam nhân dường như phát điên này dừng tay lại.
Đầu óc bọn hắn giờ này không rảnh nghe xem Tử Ngọc nói gì,………trong mắt chỉ có dung nhan khuynh thành của Hữu Nhàn.
“ Xoạt………”
Âm thanh quần áo bị xé rách vang nên thanh thoát,một bên cánh tay áo của Hữu Nhàn bị xé rách,ngay cả cổ áo cũng bị xé rách.
“A! Không được chạm vào ta! Cứu mạng! Thuộc Phong! Mau tới cứu ta!”
Hữu Nhàn lớn tiếng thét chói tai,trong lúc hỗn loạn,hai chữ “ Thuộc Phong” là hai chữ duy nhất suất hiện trong đầu nàng.
“ Thuộc vương gia,thật ra ngài không nhất thiết phải cùng Linh Lung cô nương đi ra……………..”
Tú bà còn chưa nói hết câu,đã bị cảnh tượng mọi người vây quanh tấn công vị công tử kia làm cho sợ ngây người.