Nhìn đến bàn tay nhỏ bé của mình vẫn đang kéo ngoại bào của hắn, nàng liền khích động buông tay,không tự giác lùi lại……..
Nàng biết, hắn không thích sự đụng chạm của nàng.
“ Vừa rồi, cảm ơn chàng, nếu như không có chuyện gì khác , ta đây đi trước.”
Hữu Nhàn xoay người bước đi.
“ Ta cho phép người rời đi sao ?”
Thuộc Phong âm lãnh gọi nàng quay lại.
Hữu Nhàn dừng lại bước chân, hơi ngạc nhiên mở to mắt nhưng cũng rất nhanh lại cô đơn hạ mí mắt xuống.
“ Ta ……..có thể đi không?”
Nàng ngập ngừng yếu ớt hỏi, bộ dáng ủy khuất như tiểu tức phụ ( cô dâu nhỏ ) vừa mới bị phạt.
“ Không được đi !”
Thuộc Phong thô bạo đánh gãy lời nói của nàng, dùng sức giữa chặt lấy cánh tay của Hữu Nhàn.
Hữu Nhàn mờ mịt nhìn hắn, không rõ lặp lại lời hắn.
“ Nhưng là ….. rõ ràng chàng nói muốn ta cút………..”
“ Ngươi là người châm lửa thì phải phụ trách giúp ta dập tắt!”
Thuộc Phong trừng mắt, quỷ mâu lạnh thấu xương.
Hữu Nhàn không hiểu………….
“ Chàng đã có Ngọc nhi, tại sao còn cần ta dập lửa?”
Nàng cũng không dám hỏi lớn tiếng, chỉ là thì thầm lẩm bẩm.
“ Ai phạm lỗi thì phải tự chịu trách nhiệm!”
Hắn đổi trắng thay đen lại còn xấu tính quát nàng.
Hữu Nhàn cắn môi im lặng, bị hắn khi dễ cũng không dám nói lời nào.
Một trận gió lạnh thổi qua, khiến Hữu Nhàn cả người co rúm lại, không nhịn được ho nhẹ vài tiếng.
“ Ngươi bị thương ? Bị lạnh ?”
Thuộc Phong kẽ nhíu lông mày, con ngươi đen tối nhìn thẳng nàng.
“ Không bị thương, nhưng cổ họng có chút khó chịu, sẽ không lây bệnh đâu.”
Hữu Nhàn quay mặt sang một bên, không dám đối mặt nói chuyện với hắn, nàng cho rằng hắn không thích nói chuyện nàng.
“ Ngươi làm sao vậy? Ta có nói ngươi sẽ lây bệnh cho ta sao?”
Hắn thật sự muốn mắng người, bộ dáng bó tay bó chân của nàng khiến cho hắn khó chịu.
Thuộc Phong cường ngạnh kéo thân thể của nàng về phía mình, rất không phân roc phải trái mà nói.
“ Chàng nghĩ sao thì chính là như vậy”
Hữu Nhàn gấp gáp, nàng thực sự không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào.
Nàng đoán cũng không có nhiều loại khả năng, chắc chắn sẽ không có khả năng xuất phát từ việc hắn quan tâm tới nàng đâu.
“ Ta không có ý đó !”
Hắn gắt gỏng nói, biểu cảm căm tức.
Hữu Nhàn hạ xuống hàng mi dài, lặng yên nói:
“ Ta biết chàng chê ta phiền phức, ta đi là được , chàng không nên tức giận.”
“Đi thử xem . ! Bây giờ ngươi nói “đi” lại thử xem? !”
“ Thuộc Phong?”
Không đợi Hữu Nhàn hiểu chuyện gì đang xảy ra Thuộc Phong đã cúi xuống ôm ngang người nàng lên, ôm chặt nàng trong lòng.
Hữu Nhàn giật mình mở to hai mắt…………
Hắn , hắn ……tự nhiên lại ôm nàng?