Beta: Phi Phi
“Quận chúa, ngài cùng cô gia không phải đã từng hôn môi rồi sao?”
Tử Ngọc cười nhạo nàng.
“Đáng ghét! Đó không tính!”
Hữu Nhàn đột nhiên ngẩng đầu, hai má ửng hồng, lúc này nàng thật hối hận chính mình đã lỡ miệng nói cho Tử Ngọc biết.
Tử Ngọc cười cười xấu xa, cố ý trêu trọc nàng.
“Như thế nào lại không tính nha? Hôn môi là chuyện đại sự còn không tính là có thu hoạch, kia Tử Ngọc thật sự là không hiểu nổi a”
“Ngươi đừng nói bậy bạ! Nói chuyện đứng đắn một chút!”
Hữu Nhàn lẩm bẩm oán trách.
Tử Ngọc ngưng cười.
“Nhưng nô tỳ không hiểu, ngài nói sai lầm là chỉ ý gì, về sau chúng ta còn phải làm như thế nào?”
Hữu Nhàn nhíu mày, nghĩ nghĩ.
“Về chuyện này ta tạm thời còn chưa nghĩ ra cách, nhưng nhất định là không được giống như trước đây tìm mọi cách bám lấy hắn, ta cảm thấy như vậy không những không có kết quả mà còn làm hỏng chuyện. Cũng giống như Hạ Kiếm Bội, hắn khiến ta cảm thấy rất phiền”
Tử Ngọc gật gật đầu.
“Quận chúa nói không sai, quá chủ động có lẽ ngược lại sẽ khiến cho cô gia càng không thích chúng ta hơn”
“Nhưng ta vẫn còn chưa nghĩ ra về sau phải làm như thế nào…”
Hữu Nhàn buồn bực gục đầu xuống bàn ủ rũ.
Tử Ngọc cũng lâm vào trầm tư, đột nhiên mắt nàng sáng ngời.
“Có rồi! Chúng ta có thể làm như thế này!”
“Làm như thế nào, ngươi nói mau!”
Hữu Nhàn khẩn cấp hỏi.
Tử Ngọc cười cười.
“Cô gia không phải là thích nữ nhân ôn nhu, nhỏ nhắn , dịu dàng và yếu ớt sao? Ngài về sau ở trước mặt cô gia, chỉ cần bắt chước cử chỉ nho nhã, dịu dàng của các nàng là được không phải sao?”
Hữu Nhàn nhướng mày nghi hoặc.
“Nhưng ta với tẩu tẩu một chút cũng không giống nhau nha! Bắt chước dáng vẻ của tẩu tẩu liệu có phải rất kì quái hay không?”
“Không bàn tới chuyện có thể hay không, người xem nha, mặc kệ là Hạ Lộ Lộ hay Ngọc Nhi mới tới, tất cả đều là nữ nhân ôn nhu yếu ớt, gió thổi cũng bay, mà quan trọng nhất là cô gia đều yêu thích các nàng. Bất quá chỉ là học bộ dáng của các nàng mà thôi, ngài có cái gì mà không học được?”
Hữu Nhàn nhếch miệng cười cười, nghĩ cũng đúng, trong đầu cư nhiên tưởng tượng ra một số chuyện, lại vui sướng tới mức cười ngây ngô một mình…
Ở bên mặt hồ lăn tăn gợi sóng, có một mĩ nhân hướng Thuộc Phong đi tới, nàng chậm rãi bước tới, từ từ tới gần, thân mình yểu điệu như lá liễu lay động trog gió, hoặc là giống như người bị bệnh tương tư lấy tay che ngực. Tại ngay thời khắc gặp nhau trong nháy mắt, hắn bị chính dáng điệu thướt tha yểu điệu của nàng mê hoặc, không tự chủ được mà xoay người, nhìn chằm chằm bóng lưng xinh đẹp của nàng, sau đó mất hồn mà gọi nàng lại, nói với nàng “Hữu Nhàn, ta yêu nàng”…
Thiên! Thật sự là rất tuyệt a!
“Quận chúa! Quận chúa! Ngài đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao lại cười tới mức đáng sợ như vậy?”
Tử Ngọc vỗ vỗ ngực, nàng bị bộ dạng cười ngây ngô của Hữu Nhàn hù dọa.
Hữu Nhàn bị Tử Ngọc gọi khiến cho bừng tỉnh, hưng phấn giữ chặt cánh tay của Tử Ngọc.
“Tử Ngọc, ngươi nói không sai. Sau khi chuyện này thành công ta nhất định đem ngươi đưa lên trên bàn thờ nha, hảo hảo cúng bái ngươi thật tốt!”
Giữa trán Tử Ngọc hiện nên ba sọc hắc tuyến, cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Không, không cần phải như vậy đâu…”
Nàng bắt đầu hoài nghi, chủ ý của nàng có phải thật sự hữu dụng hay không đây, không may lại chữa lợn lành thành lợn què thì sao?
__________________
Hữu Nhàn từ miệng Tần Tương biết được hành trình mỗi ngày của Thuộc Phong.
Nàng biết mỗi ngày Thuộc Phong muốn từ vương phủ vào triều sớm nhất định phải đi qua một cây cầu đá nhỏ, phía dưới là một dòng suốt nhỏ trong vắt, vừa vặn với phong cảnh hoa trôi nước chảy phong tình.
“Hắn tới đâu rồi? Canh giờ đã không sai biệt lắm!”
Hữu Nhàn ở đầu cầu vội vàng trông ngóng, Tử Ngọc ở phía trước kiễng mũi chân dò hỏi “quân tình”.
“Đến đây ! Đến đây !”
Chỉ trong chốc lát, Tử Ngọc khẩn trương quay đầu hô.
“Quận chúa, chuẩn bị tốt để chiến đấu!”
Chủ tớ hai người nhìn nhau nháy mắt ăn ý.
“Chuẩn bị đi nào, Tử Ngọc ngươi mau mau tránh đi! Một mình ta mới có thể tạo cảm giác như tiên nữ hạ phàm, ngươi ở đây ngược lại phá hư mĩ cảm, dễ dàng làm bại lỗ mục đích của chúng ta nha”
Tử Ngọc cảm thấy mồ hôi lạnh bắt đầu chạy dọc sống lưng, chợt thấy một loại dự cảm bất hảo đang tới gần…
Tử Ngọc tránh đi rồi, lúc này Hữu Nhàn mới thấy chân tay mình vì bối rối mà như nhũn ra.
“Muốn tạo cảm giác bất ngờ gặp mặt thì nhất định phải tự nhiên, trấn tĩnh…”
Hữu Nhàn cẩn thận làm như trước đó nàng cùng Tử Ngọc đã bàn bạc.
Tử Ngọc hôm nay trang điểm cho nàng kĩ càng và đậm hơn ngày thường, muốn để hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Dựa theo họ tính toán từ trước, Thuộc Phong đi tới cách cầu hai mươi bước chân thì nàng từ một nơi khác bắt đầu bước đi lên cầu.
Bởi vì Thuộc Phong bước đi rất nhanh, mà nàng bước đi nhỏ nhẹ, cho nên bọn họ nhanh chóng gặp nhau ngay ở đoạn giữa của cây cầu, đây giống hệt như bọn họ đã tính toán trước đó.
Thuộc Phong rất nhanh đi tới vị trí mà nàng đã dự liệu trước, Hữu Nhàn hít sâu lấy dũng khí , khiên trì ngẩng đầu lên!
Vào cuộc rồi nàng mới phát hiện, nguyên lai tất cả không hề giống như nàng tưởng tượng đơn giản như vậy.
Nàng che ngực, lông mày kẻ đen nhíu chặt, nàng vốn muốn giả dạng giống như mĩ nữ suy nhược yếu đuối, nhưng có vẻ như nàng làm hơi quá, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại cùng một chỗ , hơn nữ lại trang điểm đậm quá khiến cho người ta sợ hãi. Cũng không biết là nàng sợ hãi hay người gặp phải nàng sẽ sợ hãi.
Càng khoa trương hơn là nàng đi lại với tư thế vặn vẹo, nàng vốn là muốn học chị dâu đi lại yểu điệu như liễu rủ bên hồ, trái phải lay động, nhưng nàng bắt chước lại rất có vấn đề, trái phải lay động quá mạnh, giống hệt như bị bệnh thần kinh chạy ra ngoài đường.
Tử Ngọc trốn ở sau gốc cây bị bộ dáng “liêu nhân” của Hữu Nhàn dọa cho cứng ngắc cả người. Mà Hữu Nhàn vẫn không hề hay biết, thậm chí trong bụng còn tự hài lòng bộ dáng hiện tại của mình.
Thời khắc quan trọng nhất cuối cùng cũng tới, nàng chậm rãi đi tới, nhưng Thuộc Phong nhìn thấy nàng phía trước, sửng sốt qua đi liền ngay cả liếc mắt nhìn nàng cũng lười, vội vã sải bước bước đi qua nàng.