Chúc Kiếm Khác nhíu mày, ý thức được có cái gì đó không ổn, bước tới trước cửa phòng.
“Nhàn nhi? Nàng có ở trong không?”
Bên trong lặng như tờ, không có một tiếng đáp lại.
“Nhàn nhi?”
Chúc Kiếm Khác gọi tên nàng lại một lần nữa, đáp lại hắn vẫn là bầu không khí yên lặng.
Một loại cảm giác bất an mạnh mẽ từ lồng ngực hắn tràn lên, không đợi thêm nữa, hắn đẩy cửa bước vào, phát hiện bên trong tôi ôm một chút hơi người cũng không có.
Thắp đèn, hắn thấy căn phòng lộn xộn, chăn chiếu mất trật tự, không một bóng người.
Mà nhìn nếp gấp của chăn chiếu trên giường, hắn không khỏi liên tưởng tới cuộc hoan ái nam nữ.
“A! Quận chúa? Sao lại không thấy nữa rồi?”
Tiểu tỳ kinh hãi kêu lên.
“Vừa rồi ngươi ở bên ngoài không nghe thấy âm thanh kỳ quái gì hả?”
Chúc Kiếm Khác quay sang âm trầm hỏi.
Tiểu tỳ nhíu mày nhớ lại chuyện lúc nãy.
“Hình như… hình như mơ hồ nghe thấy tiếng nam nhân, quận chúa còn luôn kêu lên lanh lảnh, nghe có vẻ khó chịu. Nhưng nó tỷ hỏi thì quận hứa nói trong phòng không có ai khác, nô tỳ cũng không dám nhiều lời!”
“Có chuyện này?”
Chúc Kiếm Khác nắm chặt nắm tay.
Nhất định là tên họ Thuộc kia đã tới!
Tên nam nhân xấu xa này, lại dám bắt tân nương của hắn đi ngay đêm trước tân hôn!
Hắn sẽ không để yên như thế, tuyệt đối không!
_________________
“Ngươi buông ta ra! Ta phải về cung!”
Rời khỏi hoàng cung một đoạn, Thuộc Phong ôm nàng ép nàng đi vào một con hẻm sâu!
Nàng giãy dụa từ trong hoàng cung, từ kháng nghị không tiếng động trở thành “ngang ngược” hò hét.
Thuộc Phong nhướn mày, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé vì tức giận mà phồng mang trợn mắt.
“Nàng, nữ nhân ngu ngốc này!”
“Ngươi mới là nam nhân ngu ngốc!”
Hữu Nhàn đáp lễ lại.
“Không biết phân biệt!”
Hắn khẽ mắng.
“Ngươi ấy!”
Hữu Nhàn to gan chống đối.
“Nàng, nữ nhân này!”
Thuộc Phong nổi giận, nhưng vẫn buông nàng ra.
Hữu Nhàn sửng sốt, không ngờ nam nhân ngang tàng này lại nghe lời nàng nói.
“Được! Ta đi đây!”
Hữu Nhàn vừa nói vừa đi về hướng ngược lại, một cái ngoảnh đầu lại nhìn cũng không có.
Vừa rồi ở trong hoàng cung còn nói dễ nghe như vậy, cũng thả nàng xuống rồi, chẳng lẽ mang nàng ra ngoài là công cốc hả?
“Nàng bị gì vậy? Ta đã nói với nàng rồi, bây giờ không phải lúc cáu kỉnh, một khi bị người khác phát hiện nàng biến mất, truy binh sẽ lập tức kéo đến!”
Thuộc Phong nhanh tay kéo tay Hữu Nhàn lại.
“Ngươi đừng có giả bộ nữa, ta phải quay về cung! Ngươi để ta trở về! Ta trở về rồi sẽ không có truy binh! Ngươi cũng đi cưới công chúa Đồ Nùng của ngươi đi!”
Hữu Nhàn cố chấp đánh vào xương quai xanh hắn, bởi vì ngực hắn có vết thương nên nàng tránh đi.
“Nàng đừng quấy nữa!”
Cơ thể Thuộc Phòng nghiêng trước nghiêng sau, tránh né những cái đánh nện xuống như mưa của nàng..
Việc quan trọng trước mắt chính là trốn, vậy mà nữ nhân này lại bày ra ba cái loại công phu này đánh hắn.
“Ta sẽ không để nàng trở về!”
Hắn khẳng định, ánh mắt cũng thâm sâu.
“Ngươi vô lại! Ngươi vô lại!”
Hữu Nhàn mắng.
Thuộc Phong khó chịu liếc nàng.
“Tùy nàng, muốn nói gì thì nói!”
Dọc theo con hẻm yên tĩnh, hai người ta một câu ngươi một câu khắc khẩu không ngừng,ngõ nhỏ trong đêm khuya không ngừng vang lên tiếng bọn họ cãi nhau.
“Quận chúa”
Tử Ngọc và Tần Tướng thấy Hữu Nhàn, đã bắt đầu hoan hô từ rất xa
Bọn họ từ lâu đã chuẩn bị xe ngựa đầy đủ đứng ở ngã tư đường chờ.
Thấy thời gian đã qua rất lâu rồi, cứ tưởng là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ không thuận lợi chạy trốn được.
Vừa nghĩ tới, bọn họ chợt nghe được tiếng la hét rất rõ từ phía xa, lo lắng cuối cũng cũng gỡ bỏ ra được.
Hữu Nhàn quay đầu về phía bọn họ, kỳ thực nàng rất muốn đáp lại lời bọn họ, nhưng mà bây giờ nàng bị Thuộc Phòng ép buộc, lôi kéo đi về phía trước, nếu như nàng quá cao hứng thì nàng sẽ rất mất mặt, sẽ rất giống như tự khiến mình chịu một loại đả kích điên cuồng nào đó.
“Ta không đi! Ta không đi! Ngươi, cái tên thổ phỉ này!”
Hữu Nhàn vẫn còn dài sức kêu la, biểu tình bất mãn vô cùng.
Khuôn mặt tuấn tú của Thuộc Phong cũng vì thế mà trầm xuống, một tay không an phận ôm lấy nàng, sau đó vắt nửa người nàng lên vai, bàn tay to vỗ mạnh vào mông nàng, rồi lại vươn cánh tay vắt qua dưới chân nàng.
“A —”
Hữu Nhàn đỏ bừng mặt, hắn lại, hắn lại dám ở trước mặt Tử Ngọc và Tần Tương làm ra loại chuyện hạ lưu như vậy!
“Ngươi buông ra! Thuộc Phong đáng chết! Thuộc Phong thối!”
Hữu Nhàn bắt đầu hô to gọi nhỏ điên cuồng, nhưng Thuộc Phong coi lời nàng như không khí.
“Nương nương, đây là…”
Tần Tương và Tử Ngọc ngạc nhiên.
Thuộc Phong khiêng Hữu Nhàn tới trước xe ngựa.
“Không cần để ý đến nàng, càng để ý càng mạnh hơn!” Hắn liếc ngược lại Hữu Nhàn, ánh mắt nghiêm túc hơn “Chỗ ở trên đường, đồ dùng hằng ngày đã chuẩn bị xong hết rồi?”
“Có thể sau này sẽ sai người trở về, bây giờ chúng ta khởi hành trước!” Tần Tướng bẩm báo.
Thuộc Phong gật đầu, thần tình ngưng trọng.
Đi rồi, hắn sẽ không còn là vương gia, không quyền không thế, chỉ là một tội phạm chạy trối chết để thoát khỏi lệnh truy nã, một nam nhân bình thường yêu một nữ nhân!
Hữu Nhàn bị ném “bịch” một cái vào trong xe ngựa, đau đến mức nàng phải nhíu chặt mày mới chịu được đau đớn truyền đến từ hai bên mông.
Thuộc Phong cũng cúi đầu chui vào xe ngay sau đó.
“Tần Tương, đi!”
“Vâng!”
Tần Tương vung roi.
“Giá!”
Giơ roi lên quất một cái, Ngự Trì và Ngự Sính liền kéo xe chạy thẳng về phía trước.
Hữu Nhàn thấy chuyện trở thành thế này, cũng không nói năng gì, một mình ngồi trong góc xe, trong lòng đầy hờn dỗi, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Thuộc Phong ngồi ngay đối diện, hai người không nói gì, bầu không khí vẫn duy trì sự trầm mặc vốn có.
Thuộc Phong tức giận trừng nàng, nhưng cũng không chủ động đến gần nàng, biết nha đầu nàng hiện tại rất khó ở, dù sau thì cứ cướp trước, sau này có thời gian sẽ cẩn thận “mài mòn” góc cạnh của nàng.
“Tại sao ngươi lại làm như vậy?”
Hữu Nhàn thấy hắn thật lâu vẫn không lên tiếng, nghĩ có lẽ hắn thực sự tức giận rồi.
Nhẹ nhàng ngẩng đầu, trong ánh mắt vẫn còn dư quang căng thẳng của chiến tranh nhìn hắn.
Hắn liếc nàng, không quá khách khí nhướn mày.
“Cái gì vì sao?”
Hữu Nhàn trông bộ dạng kiêu ngạo của hắn, cái miệng nhỏ mấp máy, mặt hướng về chỗ khác, chua xót nói.
“Gia cảnh của Đồ Nùng rất tốt, còn cười cười nói nói, ta thấy nàng rất xứng với ngươi, ngươi trở về lấy nàng là chuyện rất tốt.”
Thuộc Phong nheo mắt, khóe miệng tà tà… nhếch lên.
“Sao mà… ngữ điệu nghe qua có chút lạ lạ!”
“Có… có cái gì lạ?”
Sắc mặt Hữu Nhàn căng thẳng, vội vàng bác bỏ.
Hắn rướn người để gương mặt tuấn tú của hắn tới trước mặt nàng.
“Hình như là ghen!”
Hữu Nhàn đột nhiên mở to mắt.
“Ngươi đừng có tưởng bở! Cái gì ta cũng thích ăn, chỉ không thích ăn mỗi giấm chua!”
“Thật?” Hắn nhướn mày “Nhưng mà sao một chút cũng không thấy giống như vậy nhỉ?”
Trong đột nhiên hiện ra hình ảnh nàng mấy tháng trước, bộ dạng nàng tức giận xé rách bức họa Trúc Tâm trước mặt hắn, không khỏi bật cười —
Cái thùng dấm chua này, còn sợ mình chưa đủ vị hay sao?
Nếu còn nữa thì không phải là nàng bị nghẹn chết mà hắn mới là kẻ bị cơn ghen của nàng dâng lên dìm chết.
“Hừ! Ngươi còn có tâm tình cười? Nói không chừng, bây giờ ngươi đã bị triều đình phát hiện ra, phát lệnh truy nã trọng phạm rồi đây, lại còn liên lụy làm mất hết danh dự của ta nữa.”
Hữu Nhàn “không biết xấu hổ”, đòi lại danh dự của mình, nhưng cũng không thể làm cho Thuộc Phong ngừng cười được.
“Nếu như ở cùng ta mà danh dự của “Ác quận chúa” nàng bị hao tổn, vậy thì chuyện hôm nay cũng không phải là ngày đầu tiên!”
Hắn nhướn mày ám chỉ bọn họ đã từng trải qua những ngày hôn nhân trước đó.
Hữu Nhàn hít hít mũi, cố gắng hít vào, hít vào.
Có phải là bây giờ bọn họ đã không còn là phu thê nữa phải không?
Nam nhân mặt dày vô tri này, nếu như bây giờ trong tay nàng có thước, nhất định sẽ đo ra da mặt hắn còn dày hơn cả cửa thành!
Bây giờ ta thực sự mong rằng truy binh có thể lập tức đuổi theo, rồi Giới ca ca sẽ bắt ngươi vào đại lao —”
Hữu Nhàn nghiến răng nghiến lợi căm phẫn nói, còn chưa kịp nói xong, phía xa chợt vang lên tiếng vó ngựa rần rần, toàn bộ thùng xe đều kịch liệt lắc lư.
“A —”
Hữu Nhàn ngồi không vững liền ngã vào lòng Thuộc Phong.
“Có chuyện gì vậy?”
Thuộc Phong nhíu chặt mày, lạnh giọng hỏi
“Vương gia…” Trước mắt xuất hiện một sơn cốc, trong đó có rất nhiều nhân mã, khiến cho Tần Tương và Tử Ngọc ngồi trước xe đều thấy choáng váng “Là truy binh…”
Tần Tương thấp giọng kêu một tiếng, đầu óc cũng không thể hoạt động được.
Ánh mắt Thuộc Phong đột nhiên phủ đầy một tầng mây mù dày đặc, lông mày nhíu rất sâu, sâu tới mức mi tâm hằn rõ thành nếp.
Hữu Nhàn kinh hãi trừng lớn đôi mắt long lanh, ngửa đầu nhìn lại Thuộc Phong.
Trời ạ! Bây giờ phải làm gì mới phải đây?
Đều tại cái miệng quạ đen của nàng, tự nhiên lại rủa hắn độc như vậy!
Thuộc Phong ngừng một lúc rồi tiện đà vén màn xe lên đưa mắt nhìn hàng ngũ đông đặc phía trước, sau đó nhìn thấy Long Thiên Giới một thân áo bào nhưng cưỡi ngựa chậm rãi tiến lên phía trước một đoạn.
Hắn biết truy binh sớm muộn gì cũng sẽ tới, nhưng không ngờ lại có hành động nhanh như vậy, bọn họ còn chưa rời khỏi kinh thành vài dặm đã bị bắt được, nhưng càng không ngờ hơn là lại kinh động tới hoàng thượng tự mình mang quân đội tới vây bắt.
“Thuộc Phong…”
Sắc mặt Long Thiên Giới vô cùng trang trọng, không nói gì, chỉ gọi tên hắn.
Thuộc Phong xuống xe, Hữu Nhàn cũng đi theo sau hắn.
“Hoàng thượng!”
Thuộc Phong cũng không thấp giọng hơn, hắn đứng đối diện với Long Thiên Giới, cũng không có lễ nghi quân thần, trực tiếp gọi thẳng tôn hiệu.
Long Thiên Giới hơi nhướng mày, trong ấn tượng của hắn vẫn là một người đầy lý trí, đối với hành vi lỗ mãng mà Thuộc Phong làm ra lần này, hắn thực sự không thể ngờ tới.
Đêm hôm qua, Chúc Kiếm Khác yết kiên một mực nói rằng Thuộc Phong cướp Hữu Nhàn đi rồi, hắn còn không tin.
Cho tới tận khi hắn phái người đi thì được xác nhận rằng Thuộc Phong và Hữu Nhàn đều mất tích, hắn mới tiếp nhận được chuyện này.
“Ngươi biết là ngươi đã làm ra loại chuyện hoang đường gì rồi không?”
Long Thiên Giới đen mặt hỏi.
Nếu Thuộc Phong đưa Hữu Nhàn đi rồi, hắn không phải phải nói thế nào với Đa La quốc, còn về phần Chúc Kiếm Khác, hắn còn cần hắn ta trấn thủ biên quan, hắn ta cũng không phải kẻ có vai vế nhỏ nhặt gì.
Thuộc Phong cũng thật khá lắm, dám để hắn rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
“Theo ta thấy thì chuyện này quá bình thường! Nàng vốn là của ta, ta chỉ lấy lại thứ vốn thuộc về ta mà thôi!”
Con ngươi Thuộc Phong yên tĩnh dò xét, tà tà nói, khóe miệng cũng mơ hồ nhếch lên