“Cho dù là trong bụng nữ nhân khác mang hài tử của ta, ngươi cũng không hỏi sao?”
Hắn nheo mắt lại.
Hữu Nhàn không hiểu hắn hỏi gì, con người trắng đen rõ ràng của nàng ngước lên nhìn hắn.
“Đứa nhỏ trong bụng nàng ta không phải chính là của chàng sao?”
“Đúng! Là của ta! Sao, bây giờ ngươi thấy khó chịu sao?”
Hắn ép hỏi nàng, gióng như rất muốn biết đáp án.
Hữu Nhàn hạ trán chậm rãi lắc đầu.
“Không… Nữ nhân tài giỏi khác sinh hài tử cho chàng, đó là chuyện tốt, dù sao thì một nữ nhân vô năng như ta, cũng chỉ khiến Thuộc Vương Phủ không có con mỗi dõi thôi.”
“Ngươi thật… đáng chết, không hiểu gì hết!”
Sắc mặt hắn trầm xuống, đen đến cực điểm, hai mắt đầy lửa giận trợn lên trừng Hữu Nhàn như muốn xuyên thủng nàng.
“Chàng, có thể có hài tử, ta mừng thay cho chàng!”
Hữu Nhàn cố gắng đè nén sự đố kị sắp ùng phát trong lòng, cố gắng ra vẻ thản nhiên.
“Đa tạ ngươi!”
Ngữ điệu của Thuộc Phong mang phàn mỉa mai, trừng nàng một cái, sau đó quay người rời đi, chỉ để lại một mình Hữu Nhàn vẫn đang ngẩn người.
Thân ảnh nhó bé phía sau yếu ớt, vô lực ngồi xổm xuống.
Nàng thực sự rất muốn sinh hạ nhi tử cho hắn, nhưng ông trời đã đoạt mất quyền làm mẫu thân của nàng. Nàng chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, tay không thể cầm, vai không thể vác, không đủ sức để làm bất cứ chuyện gì.
Nàng nư vậy, còn có tư cách ghen sao, còn có tư cách để bụng việc nữ nhân khác sinh con nói dõi tông đường cho hắn sao?
Nước mắt… rơi xuống như mưa…
Nàng vốn tưởng nó đã khô cạn nhưng cuối cùng vẫn rơi không ngừng nghỉ.
___________________________
“Tử Ngọc, Tiểu Bạch đâu rồi? Ngươi có thấy không?”
Sáng sớm Hữu Nhàn tỉnh dậy đã không thấy Tiểu Bạch, nóng ruột tìm kiếm khắp nơi.
“Không thấy, em cũng không biết nữa, em còn tưởng người thả nó ra ngoài chơi!”
Tử Ngọc cũng sốt ruột đứng lên, trước đây lúc nào Tiểu Bạch cũng quấn lấy chủ tử, sao hôm nay ngay cả cái bóng cũng không thấy.
“Ta ra ngoài xem sao!”
Hữu Nhàn đi dọc theo Tĩnh Di viện, đi ra đường mòn phía sau tìm, lại nghe thấy tiếng chó kêu ở góc hoa viên, nàng bước nhanh hơn về phía tiếng kêu.
“Con chó chết tiệt, dám cắn váy ta! Rốt cuộc là súc sinh ai nuôi vậy, Ly Ly mau lấy gậy đánh chết nó đi!”
Ngọc Nhi bị Tiểu Bạch cắn váy khoa chân múa tay kêu to.
“A…”
Ly Ly cầm gậy run rẩy chuẩn bị đánh.
“Không được!”
Hữu Nhàn thấy thế lập tức lớn tiếng ngăn lại.
“Nó là chó của ta, các ngươi không được làm nó bị thương!”
Tiểu Bạch nghe thấy tiếng chủ nhân, lập tức nhả váy Ngọc Nhi trong miệng ra, vui mừng chạy như vay vào trong lòng Hữu Nhàn.