“Không tin ngươi có thể đi hỏi vương gia, ta không cần phải lừa ngươi.”
Hữu Nhàn nhịn sự nhục nhã trong lòng xuống, không hề có biểu tình gì nói.
“Phải không?” Ngọc Nhi nhướn mày đánh giá “Có vẻ như ngươi cũng không dám. Ta hiện tại tuy một mà hai, trong tương lai hài tử trong bụng ta nhất định là long là phụng. Ta đã sớm nhắc nhở ngươi, chuyện ngươi bị thất sủng cũng là chuyện đương nhiên, không ngờ lại đến nhanh như vậy!”
“Cần ta làm gì, ngươi cứ nói!”
Hữu Nhàn vứt bỏ thể diện, hỏi.
“Chờ một chút!” Ngọc Nhi nhíu mày hoài nghi liếc Hữu Nhàn một cái, nháy mắt ra hiệu với Ly Ly “Hay là đi hỏi vương gia cho rõ trước đã, tuy rằng loại người như ngươi chỉ đáng làm tiểu tỳ của ta, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận hỏi trước.”
Ly Ly hé miệng cười, nhận lệnh xong lập tức chạy ra ngoài.
Chỉ còn Hữu Nhàn và Ngọc Nhi trong phòng, không khí càng trở nên đóng băng hơn bao giờ hết.
Hữu Nhàn bước vào cửa, còn Ngọc Nhi hất hàm ra hiệu cho nàng ngồi ở ghế lê hoa, nhưng vẫn không nói gì.
Tuy rằng Ngọc Nhi rất kiêu ngạo, nhưng trong lòng vẫn sợ Hữu Nhàn, mấy lần đấu đá trước kia, nàng ta cũng biết Hữu Nhàn không phải người dễ bị bắt nạt. Bởi vậy, nàng ta phải thận trọng trong mọi việc.
Ly Ly mang tin về rất nhanh.
“Ngọc chủ tử, là thật! Chính miệng nô tì hỏi vương gia, vương gia nói người không phải khách khí, để nàng ta làm nha đầu giúp việc nặng cũng được!”
Ngọc Nhi nghe xong lập tức hưng phấn đứng lên, mặt tươi như hoa, trong phút chốc vẻ đắc ý đã lan ra khắp mặt.
Phía dưới, sắc mặt Hữu Nhàn càng tái nhợt như tờ giấy.
“Như vậy… được rồi, ta cũng chỉ có thể làm theo lời vương gia, cố gắng sai bảo quận chúa vậy.”
Ngọc Nhi kiêu ngạo cười to, đột nhiên nghiêm mặt, chỉ vào chậu nước không ở cửa, âm hiểm quát.
“Ra ngoài đổ đầy mười chậu nước, không thì tối nay đừng mong được ăn cơm.”
Hữu Nhàn im lặng rời khỏi gian nhà, trong lòng chua xót lẫn lộn với nhục nhã bị nàng cứng rắn nuốt vào trong lòng.
Nhìn bóng lưng Hữu Nhàn rời khỏi, Ly Ly chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng cười rộ lên.
“Ngọc chủ tử, cái này… phải chỉnh nàng ta thật nhiều, bằng không sẽ không nuốt trôi cục tức của chúng ta trước đây!”
Ngọc Nhi cười quái gở một tiếng.
“Điều này ngươi còn phải nói sao?”
______________________
“Hôm qua vương gia tặng ta một bộ y phục mới, ta muốn mặc thử!”
Hữu Nhàn cúi đầu, làm theo lời.
Sau khi nàng tới Tử Đình uyển tìm Ngọc Nhi, hai ngày này Thuộc Phong thưởng cho nàng ta rất nhiều.
Tặng từ trang sức để đồ gốm, cái gì muốn có đều có, hết sức xa hoa.
Ngọc Nhi vui mừng ra mặt, nói thẳng là nàng ta dựa vào quý tử, sau này sẽ càng nở mày nở mặt, vinh quang đắc sủng.
Mắt thấy Thuộc Phong sủng hạnh Ngọc Nhi, nàng không thể nói là không đau được, chỉ có thể để bản thân chết lặng của mình không liên quan sâu hơn nữa.
Dù sao trong bụng Ngọc Nhi cũng là cốt nhục của Thuộc Phong, vì hắn, khó khăn khổ sở hơn nữa nàng cũng chịu được.
Hữu Nhàn nghe lời đưa y phục hoa lệ cho Ngọc Nhi, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn thẳng xuống giày vải dưới chân, đứng ở một bên im lặng không lên tiếng.
Ngọc Nhi liếc xéo Hữu Nhàn một cái, rất muốn soi mói nàng, nhưng đáng tiếc Hữu Nhàn lại không hề sửng sốt gì.
“Xú nha đầu, rất có thiên phú làm nô tỳ, làm hạ nhân đến mục xương đi!”
Nàng ta khinh miệt cười nhạo, Hữu Nhàn lại như mắt điếc tai ngơ với lời của nàng ta, giống như con rối vô tri vô giác đứng một bên.
Ngọc Nhi nhướn mày, tiếp tục mỉa mai
“Không ngờ vương phi nương nương của chúng ta cũng có ngày phải hầu hạ nữ tử xuất thân bình dân như ta, kiêu ngạo trước đây của ngươi đâu rồi? Xem ra, không thể mang thai đã thay đổi ngươi? Sớm biết như thế, trước đây đã không vậy? Sau này ở dưới trướng ta, ngươi cho rằng có thể sống an ổn qua ngày sao?”
Hữu Nhàn vẫn thờ ơ, mặc cho Ngọc Nhi nói nhiều lời khó nghe, chúng chỉ như gió thoảng bên ta, một câu cũng không phản bác.
Mắng rồi không có phản bác, Ngọc Nhi cũng không còn hứng trí nữa.
Nàng ta mở y phục tuyệt đẹp trong tay ra, khuôn mặt trang điểm kĩ càng xem trái ngó phải.
Nhưng bởi vì mang thai nên cơ thể nàng ta có hơi mập ra, không duyên dáng bằng trước đây. Mà những… y phục tuyệt đẹp này lại bó sát lấy cơ thể, tôn lên vẻ thướt tha của nữ tử.
Mà lúc này, nàng ta mặc vào lại không hề thấy chút thướt tha nào.
“Vương gia cũng thật là… tặng y phục cũng không đúng lúc, nếu đưa tới từ mấy tháng trước thì ta còn mặc được, từ nay về sau sẽ càng ngày càng không thể mặc được!”
Ngọc Nhi mất hứng, tùy ý quăng y phục cho Hữu Nhàn, Hữu Nhàn giật mình, thiếu chút nữa là không bắt được.
“Cất kỹ cho ta!”
“Được!”
Hữu Nhàn nghiêng người muốn đi, lại lộ ra dáng người tuyệt đẹp.
Mắt Ngọc Nhi đột nhiên trợn trừng lên như viên ngọc lớn trong suốt.
“Đứng lại!”
Nàng ta đố kị đến phát điên ra!
“Có chuyện gì?”
Hữu Nhàn dừng bước hỏi.
Ngọc Nhi hung hăng trừng nàng, đột nhiên trở nên quỷ dị.
“Sau này không cho phép ngươi mặc y phục bó sát, hơn nữa đồ dùng khi còn là vương phi cũng thu lại hết cho ta. Thân phận bây giờ của ngươi là hạ nhân thấp kém, giá trị tồn tại của ngươi chỉ là hầu hạ ta và tiểu vương gia, hiểu không?”
Ngọc Nhi không biết nặng nhẹ túm lấy mái tóc đen dài như thác nước của Hữu Nhàn, đột nhiên ác độc nắm mạnh hơn.
Thế sự quả thực là không công bằng, không chỉ cho nàng ở địa vị của hoàng thất, mà còn cho nàng tư sắc khuynh thành !
Nhưng nàng không thể mang thai, đó cũng chính là nhược điểm trí mạng của nàng!
Ông trời chỉ làm đúng mỗi điều này!