“Di? Sao lại nhão thế này?”
Hữu Nhàn nhìn chằm chằm kiệt tác của mình, hậu tri hậu giác nói.
Lâu đại nương vẻ mặt nhức đầu.
“Nương nương, hay là người đi qua một bên nghỉ ngơi đi.”
“Không cần không cần, ta muốn hỗ trợ nặn bột mì!”
Hữu Nhàn vuốt cao tay áo, ” không nề hà vất vả” nói.
Lâu đại nương bất đắc dĩ thở dài, dùng âm lượng chỉ có một mình mình nghe thấy len lén nói:
“Thực không cần người hỗ trợ mà. . . . . .”
“Nước này có vẻ như hơi nhiều một chút.”
Hữu Nhàn rốt cục cũng ý thức được, vì vậy nàng liền đổ thêm bột mì vào.
Bột mì trọng lượng nhẹ, Hữu Nhàn lại dùng sức rất mạnh, khiến bột phấn bay lên, dính khắp cả mặt.
“Hắt xì! Hắt xì. . . . . .”
Bột mì bay thẳng vào mũi nàng, làm nàng liều mạng đánh hắt xì, ngay cả mắt cũng không mở ra được.
“Ai, đây đều là ai dạy người a. . . . . .”
Lâu đại nương nhìn thấy vậy liền khóc thét.
Xong rồi, xem ra điểm tâm hôm nay không làm được rồi.
Như thế này sẽ ảnh hưởng đến chính sự của Vương gia, trách nhiệm này ai đảm đương nổi?
“Lâu đại nương, Vương gia sáng nay có việc phải ra khỏi nhà, không cần chuẩn bị điểm tâm.”
Tần Tương chạy tới thông báo.
“A? Phải không?”
Lâu đại nương mừng rỡ nhấc mi, quả thực là tâm tưởng sự thành.
“Đúng! Hơn nữa bữa trưa cũng không cần chuẩn bị, Vương gia khả năng tới buổi tối mới quay về.”
“Nha, được! Được!”
Gãi đúng chỗ ngứa, từ khi Vương Phi nương nương đến trù phòng giúp đỡ, trù phòng vốn đã bận rộn giờ càng thêm bận không chịu nổi.
Mọi người không chỉ có phải làm chuyện của mình, còn phải thường thường chú ý giải quyết tốt hậu quả thay nàng.
“Tần Tương! Thuộc Phong cần xuất môn sao?”
Hữu Nhàn lau qua loa bột mì trên mặt, vừa nghe đến tên của hắn, cả người nàng liền tràn trề sức lực.
“Ngươi. . . . . . Ngươi là?”
Nhìn đến” bạch diện đại tiên” , Tần Tương nhất thời không nhận ra, không khỏi chút nghi ngờ.
“Là ta a! Hữu Nhàn!”
“Nương nương?!” Tần Tương trừng to mắt,” Người, sao người lại biến thành như vậy?”
Hữu Nhàn nhăn lông mày, đánh giá một thân trắng toát của mình.
“Ách. . . . . . Vừa rồi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
Thời gian nàng xấu hổ cũng rất ngắn, ngay sau đó liền giống như con khỉ nhìn đông nhìn tây phía sau lưng Tần Tương.
Kỳ quái, sao lại không thấy hắn? Bình thường mỗi lần xuất môn, hắn đều mang theo Tần Tương.
“Chàng không đi cùng ngươi sao?”
Hữu Nhàn nhịn không được hỏi.
“Vương gia phụng chỉ xuất đội đi đón vương tử nước Thiên Diệp, bọn họ cũng đã ở cửa rồi, chờ ta đi báo cho trù phòng xong liền xuất phát.”
Tần Tương gãi đầu nói.
“Ở cửa?”
Hữu Nhàn nói thầm một trận, xoay người chạy tới đại môn——
Chỉ là xa xa lớn tiếng tiếp đón, hẳn là không làm sao đi?
“Nương nương!”
Lâu đại nương ở phía sau sốt ruột hô, nhưng Hữu Nhàn cước bộ đặc biệt mau, nhanh chóng không thấy tung tích.
“Tần nội thị, ngài mau cùng đi xem đi!”
Lâu đại nương không yên lòng.
“Được! Ta cũng cảm thấy cần làm vậy. . . . . .”
Tần Tương không nề hà lắc đầu, nhanh chóng đuổi theo.
“Nương nương! Đợi ta với!”