“Nhàn nhi, đừng khóc!”
Ân Sương thương tiếc lau nước mặc cho nàng, mặc dù xét về vai vế thì Hữu Nhàn cao hơn, nhưng tuổi tác cũng không cách nhau vài tuổi, cho tới bây giờ, vẫn luôn coi Hữu Nhàn là muội muội đáng yêu của mình.
“Được! Ta sẽ nói giúp muội!”
Ân Sương đáp ứng.
“Người thực sự bằng lòng giúp ta?”
Ánh mắt Hữu Nhàn cuối cùng cũng khôi phục được một chút ánh sáng.
Ân Sương gật đầu.
“Ta sẽ cố gắng, nhưng không nhất định là thành công!”
“Người có thể mà! Từ trước đến giờ hoàng thượng rất nghe lời người! Chỉ cần người bằng lòng giúp ta, thì ta có cơ hội vào đại lao gặp chàng rồi!”
Giọng Hữu Nhàn không kiềm chế được mà cao lên.
Ân Sương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chờ mong của Hữu Nhàn, thần tình phức tạp gật đầu.
Quả nhiên, như lời Ân Sương nói, Long Thiên Giới cũng vì Hữu Nhàn mà phá một lần tiền lệ, ngày thứ hai, Hữu Nhàn nhận được kim bài mà Ẩn Sương cho tiểu tỳ mang tới.
Quyền lợi của người cầm kim bài cũng tương đương với người nắm giữ vương quyền.
Thấy kim bài như thấy hoàng đế, cho nên nàng có thể ra vào những nơi quan trọng.
_____________________
“Hữu Nhàn quận chúa, ở đây là nơi giam giữ trọng phạm quan trọng, người không thể vào!”
Quan binh hình bộ ngăn Hữu Nhàn lại.
Nàng đã tính tới tình huống này, liền lấy kim bài từ thắt lưng ra, nhướn mày nhìn thẳng vào quán mình không rừng run rẩy trước mắt.
“Thấy kim bài rồi còn không để ta vào?”
“A! Vâng! Vâng!”
Quan binh nhanh chóng lui xuống, Hữu Nhàn đi vào một lối nhỏ chật hẹp tối đen, tìm được Thuộc Phong ở khu vực tử lao.
“Phong!”
Nàng vừa thấy Thuộc Phong đã kích động gọi tên hắn, bàn tay nhỏ bé gấp gáp túm lấy song cửa.
Thuộc Phong nghe thấy tiếng liền chấn động, cho rằng cái mình nghe được chỉ là ảo giác, rồi lắc ầu tự giễu chính mình.
“Phong! Ta là Nhàn nhi!”
Hữu Nhàn gọi lại một lần nữa, lần này Thuộc Phong ngưng một lát, ngẩng đầu lên, hiện ra trước mặt hắn là khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy tái nhợt nhưng vẫn xinh đẹp như trước đây.
“Nhàn nhi?!”
Hắn lập tức đứng lên, bước nhanh về phía nàng, cửa song sắt ngăn cách giữa hai người.
“Làm sao nàng vào được đây? Long Thiên Giới có làm gì nàng không? Có gây khó dễ cho nàng không?”
Thuộc Phong kéo tay nàng, một cái chớp mắt cũng không có, cứ nhìn nàng như vậy, rất nhiều câu hỏi mà hắn không kiềm chế được mà hỏi nàng.
Hữu Nhàn lắc đầu, nước mắt chảy ròng ròng nhìn hắn.
“Là hoàng hậu nương nương giúp ta cầu xin hoàng thượng, hoàng thượng mới đồng ý cho ta vào đây!”
Tham lam nhìn khuôn mặt tuấn tú mà nàng hằng đêm nhung nhớ, nhà tù trầm mặc nặng nề này cũng không thể làm giảm đi khí chất bức người trên người hắn, trái lại còn làm tăng thêm độ ẩm trầm khó dò, tản ra mùi vị nam tính nồng đậm.