Hữu Nhàn tự hào mỉm cười.
Thuộc Phong nhíu mày, liếc nàng một cái, lại tiếp tục phê duyệt tấu chương.
“Thuộc Phong, chàng có nghe thấy thiếp nói gì hay không?”
Hữu Nhàn căng khí hỏi.
“Để đồ ăn ở đây, sau đó ngươi có thể đi.”
Nụ cười trên mặt Hữu Nhàn bỗng cứng đờ, một lát sau mới mói được.
“Kia, ta đây ngày mai, ngày kia còn có thể mang cơm tới nữa sao?”
Thuộc Phong ngẩng đầu, khóe miệng vung lên một đạo tà nịnh hình cung.
“Có thể.”
Sự cho phép của hắn làm Hữu Nhàn mừng rỡ như điên.
“Được! Vậy là tốt rồi! chàng cứ làm việc đi, thiếp không quấy rầy chàng!”
Hữu Nhàn thức thời đi ra khỏi phòng, bởi vì tinh thần phấn khởi quá độ, cho nên hoàn toàn quên mất chuyện đem cái làn về, chỉ lo chính mình lén lút hé miệng cười trộm.
Nàng cảm giác rốt cục mục tiêu khiến Thuộc Phong yêu mình đã có chút thành công, nàng tự nói với bản thân không thể vội vàng xao động, phải để cho hắn chậm rãi chấp nhận mình.
Tuy rằng hắn vẫn không muốn cùng nàng nói chuyện nhiều, nhưng dù sao cũng đã chịu ăn đồ ăn nàng làm rồi, điều này chẳng phải chứng minh bọn họ có tiến triển hay sao?
Ước chừng nửa canh giờ sau khi Hữu Nhàn đi khỏi, Thuộc Phong phê xong tấu chương, vừa vặn cảm thấy đói bụng, liền ăn luôn “bữa tối” mà nàng tự mình làm.
Cũng không biết do thực đói bụng hay là do đồ nàng làm xác thực không khó ăn, hắn rất nhanh giải quyết hết bốn món ăn cùng một chén cơm trắng lớn.
“Xú nha đầu này quả thật cũng biết chút ít, nhưng không biết là có tìm người giúp đỡ hay không.”
Hắn bĩu môi, nhìn lại những món ăn có hương vị đặc thù này ——
Hoàn toàn không liên quan đến tình cảm, đơn thuần là đồ ăn có vị lạ nói không nên lời . . . . . . Vị nhân, tuy rằng hương vị còn không bị phá hư.
“Quên đi, không thể nào! Hẳn là nàng không đủ can đảm hạ độc.”
Thuộc Phong nâng lông mày, tùy ý hừ xuy một tiếng, đi vào gian trong thay quần áo.
Đêm nay, hắn chuẩn bị tới Yến Vân Các qua đêm.
Tần Tương sớm nhận được thông truyền, đổi sang y phục thường ngày, đi vào thư phòng.
“Chúng ta đi thôi.”
Thuộc Phong nhìn thấy Tần Tương đến, nhân tiện nói.
“Nhưng mà Vương gia, tối nay người thực sự muốn tới chỗ Linh Lung cô nương kia sao?”
Tần Tương do dự hỏi.
Hắn cùng Vương gia đi tới đi lui nơi bướm hoa lâu ngày, đây là lần đầu tiên cảm thấy tự trách, trước kia không biết nương nương là người như thế nào thì không nói làm gì, nhưng mà bây giờ lại cùng Vương gia đi thì cảm thấy thật có lỗi với tín nhiệm của nương nương.
“Ngươi khi nào thì học được cái tính dong dài như vậy thế?!”
Thuộc Phong phiền chán khinh xuy một tiếng.
“Phải . . . . . Là lỗi của nô tài. . . . . .”
Tần Tương không dám nói thêm một câu nào.
“Có đi hay không?”
“Đi! Đi! Vương gia nói đi đâu, thì phải đi thế đó! Nô tài hết thảy làm theo ý Vương gia!”
Tần Tương nhanh chóng xin tha——
Nương nương a, không phải Tần Tương ta không muốn giúp người, nhưng mà ta cũng chỉ là nô tài, không thể thay đổi được ý định của chủ nhân nha!
Tần Tương cau mày, âm thầm nghĩ.
Đúng lúc này, Thuộc Phong sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn che bụng, tuấn nhan vặn vẹo.
“Vương gia? Người làm sao vậy?”
Tần Tương vội vàng hỏi.
Thuộc Phong mặt thoạt đỏ thoạt trắng, ngay cả mồ hôi lạnh cũng bắt đầu xuất hiện ——
Chết tiệt, không phải muốn đi tả chứ?
Thuộc Phong cau chặt mày, sắc mặt khủng bố khó coi!