Nói nàng không được, nàng càng muốn chứng minh chính mình không kém tẩu tử!
Hữu Hạo trợn mắt nhìn người trước mặt, hận không thể trực tiếp bổ đôi đầu nàng ra xem bên trong có cái gì.
“Ngu xuẩn nha đầu, tùy muội! Về sau nếu có hối hận, đừng trách vi huynh hôm nay không có nhắc nhở!”
Quẳng xuống một câu kết thúc cuộc đối thoại, Hữu Hạo tiếp tục luyện thư pháp.
“Muội có thể đi rồi!”
Hữu Hạo thâm tỏa mày rậm, nhìn chằm chằm trang giấy, không khách khí ra lệnh trục khách.
Ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng.
“Đi thì đi! Hừ!”
Hữu nhàn cổ duỗi ra, không biết sợ rời thư phòng.
Hữu Hạo nhìn tiểu bóng dáng bị tức giận đến run lên của Hữu Nhàn, lắc lắc đầu ——
Không biết với cái tính này của nàng, khi gả tiến Thuộc Vương phủ sẽ phải ăn bao nhiêu đau khổ.
Chuyện xưa của hắn và Trúc Tâm, cũng không phải đặt bừa trên người nào là có thể tái diễn.
“Đã trở lại?”
Trúc Tâm mang theo ôn nhu tươi cười, nghênh đón Hữu Hạo trước mặt.
“Ân.”
Hữu Hạo trầm thấp ứng thanh, nhìn xung quanh phòng trong một cái.
“Nữ nhi đâu?” Hắn hỏi.
Trúc Tâm điềm tĩnh giương khóe miệng cười cười.
“Vừa mới ăn no, bà vú ôm xuống ngủ rồi.”
Trưởng nữ của bọn họ vừa vặn được sáu tháng, bình thường ban ngày đều là Trúc Tâm mang đứa nhỏ, buổi tối thì để cho nhóm bà vú chiếu cố.
“Ân.”
Hữu Hạo không biểu tình lẩm bẩm một tiếng.
Trúc Tâm chú ý tới sắc mặt hắn hôm nay không tốt lắm, thậm chí ngay cả cái tươi cười đều không có.
“Làm sao vậy? Là thân thể không thoải mái, hay có việc gì phiền lòng?”
Trúc Tâm sầu lo hỏi.
Nàng sợ nhất đúng là Hữu Hạo không vui, như vậy, nàng có thể so với bất luận kẻ nào đều lo lắng hơn.
Hữu Hạo ôm nàng, hôn lúm đồng tiền trên mặt ái thê, nhịn không được quở trách Hữu Nhàn:
“Còn không phải tại cái bất trị nha đầu kia? Đã nói với nàng, Thuộc Phong là kẻ không đáng gả, nhưng nàng chính là không chịu nghe theo.”
Trúc Tâm cúi đầu không nói, nàng hiển nhiên là không thể thay Thuộc Phong nói chuyện , cũng không phải không biết tướng công nhà mình có tham muốn giữ lấy mãnh liệt.
“Vì sao không nói lời nào, nàng thấy không đúng sao?”
Hắn cúi đầu hôn vành tai nàng, ngữ khí trêu chọc.
Trúc Tâm nhẹ nhàng đẩy ra hắn, hai má đã hơi hơi phiếm hồng.
“Theo thiếp thấy, Hữu Nhàn không phải cố chấp, mà là chấp nhất.”
“Chấp nhất?”
Hữu Hạo khơi mào lông mày, trên tay đã bắt đầu không thành thật.
“Tiểu nha đầu kia biết cái gì kêu chấp nhất?” Hắn không cho là đúng hếch lên khóe môi.
Khi nói chuyện, bàn tay to đã đặt lên ái thê mượt mà , tùy ý nhu phủ.