“Thuộc Phong, chàng đừng nghe nàng ta nói bậy, ta không có!”
Hữu Nhàn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to ngậm nước nhìn lại ánh mắt thâm sâu quỷ quái của hắn, nhưng vẫn không khẩn cầu thêm gì.
“Không có? Vậy ngươi di gặp ai? Sự việt rõ rành rành ra vậy ngươi còn nói người khác vu khống ngươi sao?”
Ngọc Nhi lo lắng khi thấy ánh mắt hai người chạm nhau, một tay đẩy Hữu Nhàn lảo đảo về phía sau mấy bước.
“Là ca ca phải đi, ta chỉ đi tiễn thôi!”
Hai tròng mắt Hữu Nhàn vẫn chỉ nhìn hắn chằm chằm, chỉ cần hắn tin, nàng mặc kệ người khác vu khống, nàng không thèm để ý.
“Tiễn? Chỉ đơn giản như vậy sao? Nếu trong lòng ngươi không có gì mờ ám, tại sao không nói thật ngay từ đầu đi?”
Sắc mặt Ngọc Nhi dữ tợn nhìn nàng.
“Ngươi dựa vào cái gì mà vu khống cho ta? Ta nói không làm là không làm, cho dù ngươi có ép buộc ta, ta cũng chỉ nói một câu!”
Tia sáng âm u tận sâu trong đáy mắt hắn khiến lòng nàng đau thắt.
Hiện tại nàng không thể so đo với Ngọc Nhi, bởi vì đứa bé trong bụng nàng ta là hài tử của Thuộc Phong.
Nhưng chỉ có duy nhất đối với sự trong sạch của mình, nàng không thể để người khác tùy ý hãm hại được.
Ngọc Nhi nghe vậy đột nhiên trừng to mắt.
“Gian nhân! Ngươi còn tranh luận với ta!”
Nàng ta ép tới trước mặt Hữu Nhàn, nắm lấy cổ áo nàng, hung ác liếc nàng.
Hữu Nhàn vô thức nhìn về phía Thuộc Phong, tuy rằng biết tỷ lệ hắn lên tiếng thay nàng là quá xa vời, nhưng nàng vẫn muốn ôm một tia hi vọng.
“Phong… ta thực sự không có!”
Hữu Nhàn gần như là nhìn hắn cầu xin, nhưng trong mắt hắn chỉ là sự lạnh lẽo, đôi lông mày rậm của hắn cũng không nhúc nhích, giống như vừa nhìn qua đã biết.
“Ngươi cho rằng vương gia mù mới nghe những lời xằng bậy của ngươi sao?”
Ngọc Nhi làm bộ lại muốn đẩy Hữu Nhàn.
“Thuộc Phong, ta không biết tình cảm trong lòng hắn thế nào nhưng trong lòng ta chỉ có mình chàng!”
Hữu Nhàn tránh né sự ngang ngược của Ngọc Nhi theo bản năng không muốn dây dưa với nàng ta, Ngọc Nhi đẩy không được, cả người đụng vào góc bàn.
“A!”
Chỉ nghe một tiếng hét thê thảm, bụng nàng ta va vào cạnh bàn, nhất thời ôm bụng trượt xuống đất, đau đớn gào khóc —
“Trời ơi! Giết nười! Giết người! Đồ tiện nhân nhà ngươi căn bản là sợ vụ bê bối của ngươi bị làm sáng tỏ, cố ý đẩy ngã ta, muốn hại chết mẫu tử chúng ta!”
“Không phải! Ta không có! Ngươi mau đứng lên đi, xem hài tử có việc gì không?”
Hữu Nhàn muốn kéo nàng ta lên lại bị nàng ta thô lỗ gạt qua.
Đột nhiên ý thức được điều gì, hữu Nhàn ngẩng mặt lên, đã thấy gương mặt Thuộc Phong xám ngoét.
“Thuộc Phong! Ta thực sự không cố ý!”‘
Nàng lắc đầu, nàng cho rằng hắn để ý đến chuyện Ngọc Nhi bị ngã.
“Chết tiệt!” Thuộc Phong lướt thẳng qua chỗ Ngọc Nhi bị ngã, đột nhiên thô bạo kéo cánh tay Hữu Nhan, ánh mắt dữ dội dò xét “Rốt cuộc ngươi đã thừa nhận ngươi và hắn ta lúc đó không đơn giản chỉ là tình huynh muội?”
“Không phải! Ta đối với hắn không có loại tình cảm quá mức!”
Hai mắt Hữu Nhàn đẫm lệ nhìn hắn, vô lực lắc đầu.
“Vậy thì hắn đối với ngươi? Ngươi dám nói là không có?”
Thuộc Phong điên cuồng nhếch mày, bộ dạng tức giận giống như… loài thú nổi điên.
Hữu Nhàn yên lặng.
“Ta…”
Khác ca ca đối với nàng…
“Ta không biết… ta không biết…”
Hữu Nhàn liều mạng lắc đầu, giống như cái nồi sắp nổ tung.
“Không biết câu trả lời là gì? Hay là thực sự không giấu nổi nữa, chỉ có thể nói lung tung?”
Hắn dùng một lực quá mạnh lên cánh tay nàng, không để tâm rằng nàng sẽ bị đau, lực mạnh đến mức giống như muốn bóp nát nàng.
“Hôm nay ta cũng mới biết được! Nhưng ta thề, lúc đó ta và hắn thực sự trong sạch, ta không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với chàng, khiến chàng mất mặt!”
Hữu Nhàn nuốt nước mắt nói.
Nhưng lời giải thích của nàng trong mắt hắn đã trở thành lời nói dối, lửa giận trong lòng hắn đã thiêu cháy suy nghĩ bình tĩnh trong hắn.
“Hôm nay mới biết? Có đúng là nam nhân phải ăn sạch ngươi trên giường, ngươi mới có thể ngu xuẩn nhận ra không?”
Chính là nàng làm trái ý hắn giữ nam nhân lòng dạ khó lường kia ở lại!
Thuộc Phong trợn tròn đôi mắt sắc, lời nói lạnh buốt khiến Hữu Nhàn rùng mình.
“Tại sao chàng… sao lại có thể nói không có đạo lý như vậy?”
Hữu Nhàn uất ức nghẹn ngào.
Nàng có thể khống chế trái tim mình, nhưng nàng không thể can thiệp vào tự do của người khác.
Khác ca ca thích nàng, đây cũng không phải điều nàng muốn, càng không phải do nàng cố gắng quyến rũ.
Hắn duỗi ngang lông mày, con người tà ác dò xét.
“Là ta không nói đạo lý, hay là ngươi không tuân thủ nữ tắc?”
“Chàng nói oan cho ta!”
Hữu Nhàn khóc thảm thiết, nước mắt tràn khỏi viền mắt lã chã rơi.
“Nói oan cho ngươi? Nếu ngươi hành đoan, tọa chính (*), thì cho dù ta muốn nói oan cho ngươi cũng không được
(*) đại khái nó là đoan chính thôi
Hai người, một mặt đen một mặt đầy nước mắt, giằng co một lúc lâu.
Ngọc Nhi ngây người nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy mình trở thành công cụ bị Thuộc Phong lợi dụng để đả kích Hữu Nhàn.
“Dục gia chi tọi, hà hoạn vô tự (*), nếu trong lòng chàng ta là loại nữ nhân này, thì chàng đã không để ý đến ta…”
(*) muốn đổ oan cho người khác thì không thiếu cách
Qua một lúc lâu, Hữu Nhàn mới vừa khóc vừa nói.
“Ngươi cho rằng ngươi quan trọng cỡ nào? Thuộc Phong ta thiếu ngươi thì không được sao? Đừng quên ngươi chỉ là gà mái không thể đẻ trứng!”
Hắn dùng loại lời ác độc bừa bãi nói với nàng, vốn không nghĩ tới nó nghiêm trọng thế nào —
“Không thể đẻ” ba chữ này (*) gây tổn thương nặng nhất đối với nàng, ngoại ngôn từ châm biếm này từ trong miệng hắn nói ra, lại càng thêm chí mạng!