“Võ đài, thi đấu? Chàng muốn tham gia?”
Hữu Nhàn căng thẳng đứng lên, thi đấu võ đài năm nào cũng có. Đó là do Hoàng Thượng cố ý tổ chức để khuyến khích hoàng thất tập võ nhiều hơn.
Nếu chiến thắng sẽ được phong làm Ba Đồ Lỗ (*) cũng được xưng tụng là đệ nhất dũng sĩ của Thiên Vũ triều, con đường thăng quan tiến chức sau này cũng bằng phẳng hơn.
(*) Chắc là một danh hiệu gì đó thôi….
Luật lệ thi đấu đề ra là phải tròn hai mươi lăm tuổi mới được dự thi, năm nay Thuộc Phong vừa đủ tư cách dự thi lần đầu.
Bởi vì cạnh tranh rất tàn khốc, nên cho dù có chiến thắng cũng sẽ bị thương.
Nhưng, vì cái danh tượng trưng cho niềm tự hào này, rất nhiều người không tiếc sinh mạng đọ sức với nhau.
Rất nhiều lần danh hiệu Ba Đồ Lỗ đó thuộc về ca ca của nàng – Giạng Hữu Hạo, nhưng lần này vì muốn quan tâm hơn đến bảo bối nên chủ động bỏ cuộc.
“Đừng, sẽ bị thương…”
Hữu Nhàn không muốn, nhỏ giọng nói.
“Ngươi lẩm bẩm cái gì? Ta không thể dự thi?”
Thuộc Phong hừ một tiêng, híp mắt nhìn nàng.
Thuộc Phong nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên bật cười.
“Đồ ngốc!”
“Hưm…”
Không ngốc thì tại sao lại khăng khăng khẳng định như vậy?
“Ta sẽ thắng!”
Hắn nói chắc nịch, chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, ánh mắt đó, dường như là không cho phép nàng không tin.
“Ừm, ta biết rồi!”
Hữu Nhàn nhu tình như nước liếc nhìn hứn, nàng vẫn luôn tin tưởng năng lực của hắn, không hề nghi ngờ dù chỉ một chút.
_________________
“Bây giờ là trận đấu quyết định kết quả cuối cùng, Thuộc Vương Gia đối chiến với Chúc Tướng Quân”
Thuộc Phong thắng mười hiệp liên tiếp, từng chút không nương tay đánh cho đối phương quỳ rạp xuống đất.
Hữu Nhàn nhận lời mời tới làm khách quý, mỗi lần tới trận đấu của Thuộc Phong, thần kinh nàng lại bị kéo căng hết cỡ, không dám chớp mắt, quan sát nhất cử nhất động trên võ đài.
Trận tiếp theo này, Thuộc Phong đấu với vị Tướng Quân vừa trở về từ sa trường – Chúc Kiếm Khác.
Kỳ thực thì Hữu Nhàn biết Chúc Kiếm Khác từ rất lâu rồi, hắn là một trong số ít những người bạn của nàng lúc còn bé, vẫn luôn rất quan tâm tới nàng.
Sau này, hắn đi theo Chúc lão Tướng Quân đánh đông dẹp tây quanh năm, đã rất lâu rồi không gặp.
Nghe nói võ nghệ cũng khá hơn rồi.
Nàng nắm chặt tay, trong lòng căng thửng hơn bất cứ ai.
Tuy rằng là bạn tốt cùng nhau lớn lên, nhưng một bên lại là tướng công, đương nhiên là Hữu Nhàn nghiêng về phía Thuộc Phong hơn, nhưng nàng cũng không muốn Chúc Kiếm Khác bị thương.
Hai thân ảnh cao to đối diện nhau, Thuộc Phong nheo mắt lại, Chúc Kiếm Khác cũng không tỏ ra yếu kém cũng bày trận thế.
Từng cơn gió thổi nhẹ qua, giữa hai người là một luồng khí lạnh buốt người.
Mà ở dưới võ đài, Hữu Nhàn nhìn Thuộc Phong chằm chằm, bất an tới mức tim sắp nhảy lên tận miệng.
“Chuẩn bị…bắt đầu!”
Phán quan (*) ra lệnh một tiéng, Thuộc Phong và Chúc Kiếm Khác cùng phản ứng, quyền ra với lực đạo mãnh liệt nhanh tới mức khiến người ta hoa mắt.