“ Nhưng là,ta không hy vọng chàng nghĩ rằng ta là nữ nhân hư hỏng lúc nào cũng chỉ biết đến oán hận trả thù!”
Thuộc Phong lãnh mâu nhìn nàng,chợt nhận thấy dường như hắn chưa từng hiểu nàng.
Nhưng loại cảm giác này chỉ như tia chớp chợt lóe lên trong mắt hắn, sau đó lập tức biến mất.
“ Không cần , ta tin tưởng ngươi không phải là cố ý”
Hắn bất chợt nói,hoàn toàn không giống với phong cách ngày thường của hắn……..
Lạnh lùng trầm tĩnh .
“ Thật sự? Chàng không phải là lừa gạt ta?”
Hữu Nhàn mừng rỡ mở to mắt nhìn hắn.
“ Ngươi cảm thấy,ta có nhã hứng đi lừa gạt ngươi sao?”
Hắn không trả lời nàng,mà nàng cũng hiểu ý tứ của hắn.
Hắn không thèm lừa gạt nàng,bởi vì nàng căn bản là không đủ tư cách để hắn hao phí thời gian cùng tinh lực quý báu.
Nhưng tâm tư đơn thuần của Hữu Nhàn cũng không có hiểu hàm ý trào phúng trong lời nói của hắn,vừa nghe hắn nói hắn tin tưởng mình,nàng thật là cao hứng,trong lòng như có mật ngọt,ấm áp mà ngọt ngào.
Nhiều ngày chịu khổ chịu cực như vậy chỉ vì một câu “ ta tin tưởng ngươi” của hắn mà trở nên đáng giá.
Nàng vui mừng tới mức phấn khích,nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của hắn……..
Chỉ là một câu nói , có cần phải vui vẻ tới vậy không?
“ Giang Hữu Nhàn ?”
Hắn bất ngờ khẽ gọi tên nàng, giọng điệu đặc biệt trầm thấp.
Hữu Nhàn dường như bị trúng cổ độc,theo bản năng ngừng thở,chỉ biết trừng mắt nhìn gương mặt của hắn không ngừng phóng đại,thẳng cho tới khi cảm nhận được hơi thở của hắn thổi ra một luồng khí nóng trên mặt nàng
“ Ân………….”
Hữu Nhàn mềm mại lên tiếng, giờ phút này,nàng sợ tới mức hai tay bối rối không biết phải làm sao………
Chẳng lẽ ,đây là điềm báo trước khi hôn môi trong truyền thuyết sao?
Trời ơi ! Không phải là hắn đã thấy được lòng của nàng,đã không còn thành kiến với nàng chứ, vậy thì Giang Hữu Nhàn nàng không phải là đã đoạt được lòng Vua,khổ tận cam lai rồi sao?
Hữu Nhàn nhu thuận nhắm mắt lại,cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi cong lên,trên gương mặt xinh đẹp cũng nổi nên một tầng ửng hồng.
Nếu hắn muốn hôn,vậy nhanh nhanh hôn đi,nàng lần này cam đoan tuyệt đối không bị hắn dọa ngất.
Miệng của nàng ngày càng vểnh lên cao,nhưng nhưng là bời môi của hắn lại không có che xuống dưới.
Kì quái ,sao lại thế này?
“ Ta không phải muốn hôn ngươi”
Qua một lúc lâu ,truyền tới âm thanh lạnh lùng của Thuộc Phong, ẩn dấu nét cười trộm.
Hữu Nhàn hơi hơi mở mắt,theo ánh mắt nhìn thấy nét cười trào phúng của hăn.
Nàng bỗng trừng lớn hai mắt,mặt nháy mắt đỏ bừng.
“ Vậy chàng……..chàng muốn làm gì?”
Nàng vô lực hỏi .
Thuộc Phong lại một lần nữa tới gần nàng,Hữu Nhàn vội vàng nhắm mắt lại,mí mắt nhăn lại.
“Hóa ra là một vết bẩn ,ta còn tưởng rằng ngươi có một cái nối ruồi đặc biệt dài như vậy?”
Thiệu Phong trên mặt tràn ngập ý cười,bàn tay ở hai bên khóe miệng Hữu Nhàn miết mạnh, “ Vết bẩn” bị hắn lau sạch, nhưng mà Hữu Nhàn cũng bị đau tới nhăn răng trợn mắt.