Beta: Dực
Hữu Nhàn càng thêm nghi hoặc.
“Nhưng nếu tình cảm của người với Thuộc lão Vương Gia rất tốt, vậy thì lại càng không có lí do gì mà vứt bỏ hai cha con bọn họ!”
“Ta không có vứt bỏ bọn họ!” Thích Nhược Lan vội vàng phủ nhận, vẻ mặt vì đau khổ mà ủ rủ, “Là bởi vì …”
“Bởi vì cái gì?”
Hữu Nhàn thúc giục hỏi.
“Có thể con sẽ không tin. Nhân lúc Chi Khản đi vắng lão Vương Phi đã tính kế hãm hại ta thông gian với một tên gia nô, trục xuất ta ra khỏi vương phủ. Ta nhớ rõ hôm đó, ta đã hứa sẽ đi thả diều với Thuộc Phong…”
Nói đến đoạn thương tâm, Thích Nhược Lan than thở khóc lóc.
Ánh mắ Hữu Nhàn đồng tình nhìn Thích Nhược Lan.
“Ta…ta không biết nên nói cái gì an ủi người, nhưng ta tin những gì người nói là sự thật. Không có nnữ nhân nào vô duyên vô cớ lại bỏ rơi đứa con rứt ruột mình sinh ra, một thân một mình tới nơi này chịu đựng cuộc sống kham khổ.”
“Con thực sự tin ta?”
Trong mắt Thích Nhược Lan lấp lánh ánh lệ.
“Vâng!” ,
Hữu Nhàn ra sức gật đầu.
“Cảm ơn…cảm ơn con…” Thích Nhược Lan nghẹn ngào nhìn Hữu Nhàn, ánh mắt long lanh thoáng chốc lại trở nên ảm đạm “Nhưng Phong nhi không chịu tha thứ cho ta, bao năm qua nó vẫn bị lừa dối, hiểu lầm với ta chắc hẳn đã khắc sâu vào trong tiềm thức rồi…”
“Không sao! Ta sẽ giúp người thuyết phục chàng.” Hữu Nhàn buột miệng nói ra, suy nghĩ lại những lời hùng hồn vừa rồi mới phát hiện không ổn.
“Nhưng mà lời ta nói, có thể chàng cũng không chịu nghe…”
Nàng gục đầu xuống, thất vọng khép mi.
Thích Nhược Lan âu yếm, nhẹ nhàng vuốt tóc Hữu Nhàn.
“Đứa nhỏ này, chỉ cần con tin tưởng ta là ta thấy vui rồi .”
Hữu Nhàn ngẩng đầu kinh ngạc, nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Thích Nhược Lan.
“Con là thê tử tốt, cũng sẽ là một mẫu thân tốt, ít nhất sẽ làm tốt hơn ta.”
Nụ cười Thích Nhược Lan gượng lại, vẻ mặt trở nên bối rối.
“Mẫu thân?”
Hữu Nhàn vô thức lặp đi lặp lại, hai từ này đối với nàng có ý nhĩa rất thiêng liêng.
Khi nàng còn rất nhỏ mẫu phi nàng đã qua đời, nếu mình cũng có một đứa nhỏ, hắn có dùng ngữ khí dịu dàng nói chuyện với mình, hẳn là rất hạnh phúc? Nghĩ lại cũng rất hay…
Chẳng qua, nàng với Thuộc Phong bên nhau lâu như vậy, sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì?
Ân Sương tỷ tỷ với tẩu tẩu đều liên tiếp mang thai…
“Đúng vậy, sớm muộn gì thì con cũng sẽ làm nhân mẫu (*). Phong nhi thật có phúc mới lấy được nữ nhân chịu thương chịu khó như con làm thê tử.”
(*) mẹ
Thích Nhược Lan khen Hữu Nhàn, bà âm thầm vui mừng.
Lần trước bà đến để xem mặt nàng dâu, sau này lại nghe mọi người sống gần đó kể lại, Hữu Nhàn vốn là quận chúa lá ngọc cành vàng, nhưng lại rời khuê phòng vào bếp học nấu ăn. Điều quan trọng nhất là Hữu Nhàn rất yêu nhi tử của bà.
Nhi tử của bà có thể lấy thú được thê tử tốt như vậy, bà cũng cảm thấy được an ủi.
“Ta sẽ cố gắng.”
Hữu Nhàn đỏ mặt, ngây ngốc gật đầu.
Nàng cũng nên sớm làm mẹ phải không?
___ ___ ___
Nháy mắt, kỳ hạn luyện binh ở phía bắc đã sắp hết, Hữu Nhàn cũng ở đây hơn hai tháng ròng.
Thuộc Phong không cho nàng đi gặp thích Nhược Lan, Hữu Nhàn liền thừa dịp hắn đi luyện binh trốn đi.
Bởi vì tâm tình nhiều năm bị vây phủ trong uất ức, lại bị thiếu chất, thân thể Thích Nhược Lan trở nên suy nhược.
Mỗi lần Hữu Nhàn đến, đều làm các món ngon cho bà, nhân tiện dọn dẹp phòng.
_________________________
“Hôm nay ngươi đi thu dọn mau hành lý một chút, ngày mai chúng ta sẽ lên đường quay về Vương Phủ.”
Thuộc Phong mặc quần áo, ôn hoà nhìn vào mắt Hữu Nhàn.
“Nhanh vậy sao?”
Nàng kinh ngạc, há miệng.
“Sao, ngươi còn muốn ở lại đây? Ở đây ba tháng ngươi còn chưa thấy chán?”
Thuộc Phong hơi cau mày.
“Đã được ba tháng…?”
Hữu Nhàn mới tĩnh ngộ nói.
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, không ngờ lại lâu như vậy.
Nhưng nếu nàng đi rồi, không phải sẽ không thể quan tâm đến bà bà nữa sao?
“Này! Ngươi có nghe ta nói gì không?”
Thuộc Phong giọng điệu không vui hỏi lại lần nữa.
Hữu Nhàn nhanh chóng định thần, cơ thể căng thẳng, theo phản xạ lớn tiếng nói.
“À! Có nghe!”
Thuộc Phong hoài nghi liếc mắt quan sát sắc mặt nàng.
“Ngươi tốt nhất nên an phận cho ta, nếu bị ta phát hiện ngươi dở trò sau lưng ta, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
Hắn uy hiếp, ánh mắt dò xét, âm trầm cảnh cáo nàng.
“Rồi, ta biết…”
Hữu Nhàn ngoan ngoãn trả lời.
Thật kì quái, giống như là hắn có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng…
Nàng cùng lắm chỉ muốn qua đó để thăm bà bà…
★★★,
“Nhàn nhi, con càng ngày càng giỏi.”
Thích Nhược Lan cười nhìn Hữu Nhàn, thân mật gọi nhũ danh của nàng.
Có Hữu Nhàn làm bạn hơn hai tháng nay,bà thực sự cảm thấy sức khỏe mình tốt lên rất nhiều.
Nàng con dâu này hay pha trò, thật ra lại là một đứa trẻ rất thông minh, nói đúng hơn là đôi khi nói ra những lời rất buồn cười.
Chẳng qua chỉ là lời nói của nàng còn thiếu sự tinh tế.
“Nào có? Ta chân tay vụng về chứ chẳng giỏi giang gì cả.” Hữu Nhàn xoa trán, xấu hổ khiêm tốn, “Bà bà, người đừng khen ta, con người ta rất tự cao tự đại khen không nổi đâu. Trước kia Thuộc Phong chỉ cần hơi tốt với ta là ta lại liên tiếp phạm sai lầm.”