Cô nhớ một quyển sách của Oscar Wilde mà ngày đó giáo sư đưa cho cô.
Trong đó có viết, anh thích tất cả, hay nói cách khác, anh lãnh đạm với tất cả (*).
(*) Trích trong cuốn “Chân dung của Dorian Gray” của Oscar Wilde.
Người đàn ông đứng ở góc phố cũng như vậy, lạnh lùng, đơn độc, như ngọc trong hồ, như vải lụa sang quý bị đốt thành tro tàn, anh quay đầu nhìn thấy cô, cong môi mỉm cười.
Một cảm xúc khó tả, tựa như măng mùa xuân ẩn núp đâu đó, bất chợt xé rách đêm đông lạnh thấu xương.
Còn nhớ câu gì nữa?
Đừng nhẹ nhàng an giấc ngàn thu.
—— Tháng một năm 2022.
Mạnh Ngũ Nguyệt / Văn học Tấn Giang
——
Năm 2013, mùa đông Yến Kinh lạnh cắt da cắt thịt.
Cuộc sống của Diệp Phi cũng hỗn loạn vô cùng.
Cô đứng dưới lầu của tòa nhà ký túc xá, tay cầm vali và một quyển sách vừa mượn trong thư viện.
Tiết Như Ý khóc thút thít: “Phi Phi, cậu rời đi thật sao? Đừng để tâm đến lời họ nói… Cậu đi rồi, tớ phải làm sao đây?”
“Không sao, tớ bận rộn làm thêm, làm các cậu ngủ không ngon. Dù sao cũng còn phải nộp một bài tiểu luận nữa, sau đó tớ sẽ đi thực tập.” Diệp Phi vờ bình thản, “Đâu phải chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, bây giờ tiện nghi như vậy, cứ nhắn tin cho tớ là được.”
Tiết Như Ý là người bạn duy nhất của cô ở Yến Kinh, cũng là bạn cùng phòng của cô, rất đơn thuần trong sáng.
Nghe thấy lời này, Tiết Như Ý hoang mang gật đầu: “Cậu tìm phòng trọ nhanh như vậy… Có ổn không?”
“Cũng được, ở Hòe Tam hồ đồng (*), không xa đâu.” Điện thoại của Diệp Phi reo, tài xế taxi của cô đã đến, cô nhỏ giọng nói với Tiết Như Ý, “Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, chúng ta sẽ gặp lại nhau, vẫn chưa tốt nghiệp mà.”
(*) Hồ đồng là những con hẻm hình thành theo dãy tứ hợp viện, những căn nhà truyền thống có sân, bốn mặt được bao quanh bởi các nhà khác. Tứ hợp viện là những căn nhà truyền thống có sân vườn, bốn mặt xây kín, trước cửa nhà sẽ có một sân rộng, giếng nước để sinh hoạt, cuộc sống sinh hoạt của người dân ở đây đều không vượt qua khỏi bức tường sân nhà. Nhiều khu dân cư hình thành bằng cách nối liền tứ hợp viện này với tứ hợp viện khác, hình thành nên hồ đồng, và tiếp tục nối liền hồ đồng này với hồ đồng khác. Từ hồ đồng cũng được sử dụng để chỉ những khu dân cư như vậy. Những đoạn sau, mình sẽ edit “Hòe Tam hồ đồng” thành “hẻm Hòe Tam” và “tứ hợp viện” thành “nhà vườn”.
Tiết Như Ý khóc thút thít, cô gái gầy gò nhỏ bé nhất quyết đòi kéo vali giúp cô, vừa kéo vừa nói: “Phi Phi, tiền thuê nhà ở đó chắc là đắt lắm đúng không? Cậu vất vả như vậy, ra ngoài làm thêm, còn phải đi học, nếu đắt quá, đợi tớ tìm được nơi thực tập, chúng ta thuê cùng một chỗ, chia tiền với nhau!”
Diệp Phi cầm lấy vali, mỉm cười, Tiết Như Ý đến từ Giang Nam, nói năng ngọt ngào vô cùng: “Cậu nhớ chăm sóc bản thân, đừng cãi nhau với họ, sau này tớ mời cậu một bữa.”
Tiết Như Ý gật đầu, hốc mắt đỏ ửng, nhìn Diệp Phi lên xe.
Đã hơn năm giờ, trời mùa đông mau tối, ở đây hết sức ầm ĩ.
Hẻm Hòe Tam rất thú vị.
Nằm ngay trung tâm thành phố, con đường bên trái có một khách sạn nguy nga tráng lệ, cuối đường là một khu vườn nhỏ tĩnh lặng – đương nhiên cũng không phải công viên rừng, nhưng mô phỏng kiến trúc Giang Nam, là một trong những khu vực xa xỉ nhất cả nước, cái tên cũng hết sức bí ẩn: Tây Giao Đàn Cung.
Ở phía bên phải là những con hẻm ngoằn ngoèo đổ nát, Hòe Tam là một trong số đó, đó là một con hẻm nhỏ xíu, có mấy căn nhà vườn.
Yến Kinh này tấc đất tấc vàng, bên nào cũng đắt giá, nhưng một bên là trời cao, một bên là vực thẳm.
Diệp Phi kéo vali tìm đến nơi, mấy ngày trước đã xem qua vài lần.
Diệp Phi đứng giữa gió lạnh, gõ cửa mấy cái, cuối cùng cũng có người ra mở cửa, một cụ bà ngoài tám mươi, mặc áo khoác dày, tóc bạc cắt ngắn, cũng tốt, nhưng lạnh lùng.
“Không phải đã nói năm giờ sẽ đến sao? Đã năm giờ mười lăm rồi.” Bà cụ mở cửa, chống gậy đi vào.
“Dạ, con bị kẹt xe.”
“Lần sau không được như vậy nữa.” Bà cụ chống gậy đi vào, dừng giữa sân, giơ gậy chỉ vào ——
Là một căn nhà vườn rất bình thường, lối vào hình “khẩu” (*), cổng gỗ, sân rộng khoảng năm, sáu mét, lát đá xám. Phía Bắc có ba phòng, một sảnh chính, hai phòng hai bên là phòng ngủ, hai phòng phía Đông và phía Tây lần lượt là phòng bếp và nhà kho.
(*) Hình “khẩu” là hình “口”.
“Con ở căn phòng bên phía Bắc, nói trước, năm giờ sáng bà thức dậy, bảy giờ tối đi ngủ, con phải về sớm, đi nhẹ nói khẽ, tuyệt đối không được đưa bất kỳ ai về nhà, không được phép sử dụng phòng khách và phòng bếp của bà, chỉ được về đây ngủ, nếu buổi sáng ở nhà, chỉ được ở trong phòng hoặc ngoài sân, nếu nhà vệ sinh này bị hỏng, con có thể ra ngoài sử dụng nhà vệ sinh công cộng, bà không bao tiền điện nước, con phải trả những chi phí này.”
“Dạ.”
Diệp Phi đồng ý, bà cụ đưa chìa khóa cho cô: “Thu dọn đồ đạc rồi đi ngủ đi.”
Diệp Phi mím môi, bà cụ chống gậy về phòng.
Diệp Phi kéo vali đi về phía bên phải, mở cửa phòng, căn phòng trống trơn, không có máy sưởi, chỉ có giường và bàn, ít ra sàn nhà cũng được lát gạch, căn phòng ngăn nắp, cửa sổ cũ kỹ.
Cô đã mua gối đệm và chăn giữ nhiệt, đồ đạc mang theo rất ít, vậy nên thu dọn cũng nhanh, căn phòng chật chội, nhưng ít ra cô cũng có một nơi để ở giữa Yến Kinh này.
Thật ra chuyện cô chuyển đi cũng hoàn toàn bất đắc dĩ, không muốn mối quan hệ của bạn cùng phòng xấu đi vì cô, cô cần tiền, vậy nên trong tuần hay cuối tuần, khi nào có thời gian là lại đi làm thêm, chuyện gì cũng làm, khó tránh khỏi ngủ sớm dậy sớm, bạn cùng phòng đều rất dễ tỉnh giấc, lần nào họ cũng cố tình đập đồ tỏ thái độ.
Tiết Như Ý cãi nhau với bạn cùng phòng mấy lần để bảo vệ cô, Diệp Phi cảm thấy không thoải mái, nghĩ đó hoàn toàn là lỗi của mình, nếu dọn ra ngoài thì có thể chấm dứt tình trạng khó xử này.
Giá nhà ở Yến Kinh vô cùng đắt đỏ, những căn rẻ nhất thì xa hoặc vi phạm quy định về xây dựng, nếu một ngày nào đó bị kiểm tra, chắc chắn sẽ rất phiền phức, giữa cơn tuyệt vọng, lại nhìn thấy một thông báo cho thuê phòng dán trước hẻm Hòe Tam, viết bằng bút lông, trên đó có ghi cho thuê một căn phòng trong nhà vườn, là căn nhà của bà cụ Triệu.
Khi đó còn nghĩ là lừa đảo, cố ý chọn sáng chủ nhật đến xem, bà Triệu ngồi trong sân uống trà, lạnh lùng nhìn cô, nói tiền thuê phòng là hai ngàn tệ một tháng, không bao gồm tiền điện nước, căn phòng thật sự rất nhỏ.
Bà cụ bên cạnh kéo cô sang một bên, nói: “Bà Triệu này khó tính, con gái bà ấy còn không muốn liên lạc, bà bảo bà ấy cho thuê phòng là để tìm người bầu bạn, con cố gắng chịu đựng bà ấy, bà Triệu không phải người xấu, hồi còn trẻ cũng là người trí thức.”
Đúng là khi đó Diệp Phi hơi do dự —— căn phòng quá nhỏ, nhưng may mà nằm ở trung tâm thành phố, chỉ cách trường có hai mươi phút, trong hẻm còn có nhiều quán ăn, có món khoai tây sợi xào, rẻ tiền lại tiện lợi, huống hồ chi tiền thuê chỉ có hai ngàn tệ, một phòng ngủ hai, ba mét vuông ở ngoại ô đã tốn đến bốn, năm ngàn tệ.
Còn chưa kể đến mấy căn phòng dưới tầng hầm, vừa ẩm vừa lạnh, vậy mà lại đắt —— quan trọng là không thuê được.
Diệp Phi đã tính toán cẩn thận mới thuê căn phòng này, nhưng bà Triệu lại đến trạm an ninh ở đầu hẻm, kéo một nhân viên bảo vệ lớn tuổi đến, xét nét kiểm tra thẻ sinh viên và chứng minh thư của Diệp Phi, sao chụp một bản, đưa cho nhân viên bảo vệ: “Đừng nói con sợ, bà già cả lại còn sống một mình, bà mới sợ con là người xấu đấy.”
“Sinh viên khoa Văn học của đại học Yến Kinh sao?” Bảo vệ ghé vào nhìn một cái, khen ngợi, “Giỏi quá.”
“Có giỏi thì cũng là sinh viên nghèo thôi.” Bà cụ đã chuẩn bị trước một bản hợp đồng, đeo kính vào, bảo Diệp Phi ký tên.
—— Tôi thuê căn phòng này, đặt cọc ba tháng, trả trước một tháng.
Diệp Phi xoa mặt, mở máy tính lên, gửi bài viết cho chủ biên mà cô đang làm thêm, định ra đầu hẻm ăn tối, kết quả là vừa tắt máy, thông báo trừ tiền hiện lên trên màn hình điện thoại, tiền trong thẻ bị trừ gần hết.
Vừa ra đến đầu hẻm, điện thoại trong túi rung mấy lần.
Cô mở ra, thấy thông báo trừ tiền của đại học Yến Kinh, còn có tin nhắn của chủ biên —— bài viết cô vừa gửi bị từ chối, phải viết lại.
Diệp Phi bước vào một quán ăn nhỏ ngoài đầu hẻm, thực đơn giá rẻ dán trên tường, khoai tây sợi giá tám tệ một phần, nhưng khoai tây sợi và cà tím kho đều hết rồi, chỉ còn sườn heo và thịt kho tàu.
Diệp Phi xem bản đồ, tìm thấy một cửa hàng tiện lợi gần đó, cô đi đến, có lẽ vì nó nằm ở vị trí đắc địa, mì gói hiệu nào cũng đắt, cô lại đi đến quầy thức ăn nhanh, chọn một món đang giảm giá, bảo nhân viên hâm nóng lại, trong cửa hàng tiện lợi không còn chỗ ngồi, sợ về đến nhà thì nguội mất, vậy nên cô nhất quyết đứng bên cửa ra vào của cửa hàng tiện lợi, giải quyết cho nhanh.
Đối diện cửa hàng tiện lợi là lối vào của Tây Giao Đàn Cung, nơi đó tấc đất tấc vàng, trước đây xem hài kịch trên mạng, nói giá nhà khởi điểm ở khu này là sáu con số, còn phải xác minh nguồn vốn, chỉ có giới thượng lưu mới có thể sống ở đây, không giàu thì cũng phải sang quý.
Khi đó, Diệp Phi không nghĩ ngợi nhiều, vừa cắn sandwich ấm nóng, vừa nhìn tường gạch xanh xám mô phỏng phong cách Giang Nam.
Một chiếc xe chạy qua, cô vô thức nhìn sang, chiếc xe thể thao màu đen dừng gần Tây Giao Đàn Cung, một cô gái trẻ xuống xe, thời tiết Yến Kinh vào mùa đông đã xuống dưới không độ, cô ấy để lộ chân, chỉ mặc váy ngắn ôm sát, bên ngoài khoác áo lông, hôn gió với người trong xe, vẫy vẫy tay, chiếc xe rời đi.
Diệp Phi rũ mắt, người đó là bạn cùng phòng của cô, họ cũng từng thân thiết với nhau, đều đến từ phương Bắc, cô ấy tên Lư Nhân, trước đó cũng là một cô gái bình thường, thi đậu vào đại học Yến Kinh nhờ thành tích cao, sau đó có mấy lần qua đêm bên ngoài, lúc gặp lại, cô ấy giống như đã hóa thành người khác.
Có một chiếc Audi A8 thường xuyên đỗ dưới lầu ký túc xá.
Người ta còn vắt óc suy nghĩ, Lư Nhân đã nhận được thư mời thực tập ở một công ty danh tiếng.
Ao ước? Ghen tị? Chua xót?
Khi đó, cô nghe Lư Nhân nói chuyện điện thoại, cô ấy đứng ngoài ban công hút thuốc, nói, nếu có một chiếc xe sang đỗ dưới lầu, cậu lên xe, sau khi xuống xe, cậu nhận được một số tiền không tưởng, đi con đường tắt thay vì vất vả học hành mười năm trời, cậu có bước lên chiếc xe đó không?
Diệp Phi ăn sandwich, mắc nghẹn.
Cô quay đầu nhìn lại cảnh tượng đó, nhưng tầm nhìn bị chặn lại.
Có một người đàn ông đứng bên cạnh quán cà phê ngoài trời, dáng vẻ mờ ảo, nhưng đường nét lại vô cùng nổi bật.
Người đàn ông cao lớn dựa vào cột đèn đường, nghiêng đầu châm thuốc, góc mặt lạnh lùng phóng khoáng, mặc áo khoác dạ được cắt may tỉ mỉ, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, một tay cầm bật lửa kim loại, nhẹ nhàng mở ra, sợi vonfram sáng lên (*), anh đưa điếu thuốc đến gần châm lửa, sau đó cất đi, động tác chỉ mất có mất giây, nhưng chẳng khác nào một thước phim Hong Kong.
(*) Là loại bật lửa điện tử, không đốt bằng lửa mà đốt bằng nhiệt trên sợi vonfram.
Nhiệt độ thật sự đã dưới không độ, anh mặc rất ít, để lộ cổ tay trắng trẻo, chớp mắt một cái, đúng lúc anh quay đầu nhìn cô, anh lấy điếu thuốc ra, cong môi mỉm cười.
Đèn đường lập lòe, tựa như vạn vật đều hóa thành một cảnh phim quay chậm.
Anh cười, làn khói trắng tiêu tan, đôi mắt mê hoặc lòng người, tựa như ngọc trong hồ, bị làn sương mù che phủ, anh nở nụ cười, làm trái tim người ta chậm lại một nhịp.
Mùa đông lạnh lẽo trở thành phông nền, anh trông như thế nào nhỉ?
Như vải lụa sang quý bị đốt thành tro tàn, trống rỗng, tĩnh lặng.
Diệp Phi vội vàng dời mắt, cúi đầu tiếp tục ăn sandwich.
Điện thoại lại rung, chủ biên gửi cho cô một tin nhắn thoại, ngón tay cô lạnh buốt, nhấn vào tin nhắn thoại ——
“Phi Phi, bọn tôi đặt cà phê, nhưng họ không giao đến được, cô đi lấy cà phê mang đến đây.”
Sau đó còn nhắn địa chỉ, là nhà hàng tư nhân, đây không phải công việc của cô, nhưng cô quen bị sai bảo rồi, chỉ trả lời một chữ “Được”.
Cô vội vàng ăn hết, mắc nghẹn sandwich, ho mấy cái.
Định ném túi giấy vào thùng rác, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Bàn tay đó cầm một ly cà phê nóng, xương khớp nổi rõ, thon dài mạnh mẽ, rõ ràng là bàn tay này đã sống một cuộc đời nhung lụa.
Mùi thuốc lá và mùi tuyết tùng nhàn nhạt hòa vào nhau, tĩnh lặng, lạnh lẽo, cô ngước mắt, bắt gặp ánh mắt thâm trầm mà lại tràn ngập ý cười của anh: “Mắc nghẹn à? Từ từ thôi.”
“…”
“Tôi vừa mua đấy, cứ cầm đi, nếu lạnh quá thì vào trong uống, xong rồi lại đi.” Anh cầm chìa khóa xe trong tay, nói, “Tôi đi trước.”
—— cô hoàn toàn không quen biết anh, nhưng cũng chẳng biết tại sao lại cầm ly cà phê trong tay.
Một chiếc xe đen dừng bên đường, chìa khóa xe hai chữ R, anh lên xe, kính xe hạ xuống một nửa, đường nét gương mặt đàn ông góc cạnh, nghiêng đầu nhìn cô một cái, nở nụ cười dịu dàng xa cách, như hoa trong băng tan chảy, hóa thành dòng nước thuần khiết.
Anh ung dung trao đi lòng tốt như vậy, tựa như anh thật sự quan tâm đến mọi người, nhưng cũng tựa như nụ cười đó không hề thành thật.
Cô đứng giữa gió lạnh, nhìn chiếc Rolls-Royce đen biến mất vào góc đường, mùi hương nhàn nhạt vấn vương trên đầu ngón tay, nhịp tim cô tăng lên như mặt biển gợn sóng, lâu thật lâu cũng không thể hồi phục.