Thời gian đầu ở bệnh viện, bữa ăn rất phong phú, dinh dưỡng, lúc đó Diệp Phi cảm thấy thời gian dừng lại vào bất cứ ngày nào cũng được.
Tầm nhìn của bệnh viện rất tốt, Lê Tiện Nam định chuyển Diệp Phi sang phòng khác có tầm nhìn rộng hơn, vậy là anh chọn tầng hai, trước cửa sổ sát đất có cây ngô đồng xanh tốt, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, rải xuống nền gạch trắng.
Lê Tiện Nam muốn cô tịnh dưỡng thật tốt ở đây, còn chọn mấy đĩa phim từ nhà cho cô, mang thêm mấy quyển sách, không cho cô xem điện thoại suốt một khoảng thời gian.
Diệp Phi cũng rất vui vẻ, thoải mái.
Chủ yếu là vì bạn nhỏ Lê Ngộ Đông rất ngoan ngoãn, rất ít khóc, trong ngày có khóc thì cũng là vì đói hoặc muốn đi vệ sinh.
Lúc bảo mẫu ra tay, Diệp Phi phát hiện mình mới là người cản trở.
Lần đầu tiên bạn nhỏ Lê Ngộ Đông khóc, Diệp Phi hoảng loạn, còn định bấm chuông gọi y tá.
Trí nhớ của Lê Tiện Nam rất tốt, anh liếc mắt nhìn thời gian, nói mấy tiếng trước vừa uống sữa, hẳn là bây giờ muốn đi vệ sinh.
Sau đó Diệp Phi đứng bên cạnh, nhìn Lê Tiện Nam mở túi tã giấy, thành thạo thay tã cho em bé.
Lê Ngộ Đông ngừng khóc, vươn tay nhỏ ra lắc lắc, trái tim Diệp Phi mềm mại, đưa tay về phía thằng bé, ngón tay em bé mềm mại, trắng trẻo, nắm chặt ngón tay của Diệp Phi.
Người ta luôn nói em bé mới sinh không nhìn ra nét gì, nhưng Lê Ngộ Đông sinh ra đã có mắt to tròn hai mí, di truyền từ Lê Tiện Nam, y tá đến phòng kiểm tra cũng không thể không ngắm nhìn.
Lúc đó, Diệp Phi luôn thích khung cảnh trước giờ ngủ.
Diệp Phi thiếu rất nhiều kỹ năng, bao gồm cả dỗ dành trẻ con, thỉnh thoảng Lê Ngộ Đông hơi thất thường, sẽ đột ngột khóc lớn, Diệp Phi ôm thằng bé dỗ dành mấy phút, thằng bé cũng không ngừng khóc, Lê Tiện Nam vừa bắt đầu, thằng bé đã từ từ trấn tĩnh lại, cho nên việc này phải giao vào tay anh.
Buổi tối, đèn treo tường trong phòng bệnh bật sáng, Lê Tiện Nam tựa vào giường, ôm Lê Ngộ Đông trong tay, Lê Ngộ Đông muốn uống sữa trước khi ngủ, Lê Tiện Nam ôm thằng bé bằng một tay, tay trái cầm bình sữa, bạn nhỏ Lê Ngộ Đông mở mắt, lặng lẽ quơ tay.
Diệp Phi không có tâm trí đọc sách, chỉ tựa vào lòng Lê Tiện Nam nhìn anh.
Trước đây từng cảm thấy Lê Tiện Nam rất xa rời nhân gian, nhưng vì cô, anh bằng lòng yêu thương vạn vật trên thế giới.
Diệp Phi thích ngắm nhìn anh như vậy, đôi mắt mềm mại, ấm áp, dịu dàng.
“Em xem thằng bé cười lên, trông có giống em không?” Lê Tiện Nam đặt bình sữa lên bàn đầu giường, bế Lê Ngộ Đông lên cho cô xem.
Diệp Phi nhìn đôi mắt đó, bĩu môi: “Rõ ràng là Lê Ngộ Đông giống anh hơn, em vẫn nhớ bức ảnh chụp anh hồi nhỏ, giống y như đúc.”
Diệp Phi rất khó tưởng tượng được con trai lớn lên sẽ trông như thế nào, nhưng cô luôn nghĩ, nhất định là bản sao của Lê Tiện Nam: “Không được, em phải thương thằng bé thật nhiều, không thể để nó giống anh được.”
“Sao lại không thể giống anh?” Lê Tiện Nam cười khẽ, “Có vấn đề gì à?”
“Anh quá lạnh lùng, không được lòng con gái.”
“Vậy anh cũng không cần người khác thích.” Lê Tiện Nam đứng dậy, đặt Lê Ngộ Đông vào nôi, chậm rãi nói, “Một mình em thích là được rồi.”
Lịch ngủ của Lê Ngộ Đông rất tốt, tám giờ tối đã ngủ.
Lê Tiện Nam đưa Diệp Phi đi dạo vào buổi tối, trong bệnh viện có người chăm sóc chuyên nghiệp, nhưng Lê Tiện Nam cũng chỉ ra ngoài với Diệp Phi một chút.
Bệnh viện nằm gần khu tô giới (*), cũng gần biệt thự của Jenny, Diệp Phi nhớ đến album ảnh của Lê Tiện Nam ở nhà Jenny —— lúc Jenny qua đời, hậu sự cũng được xử lý rất vội vàng, cháu trai người Pháp của Jenny cũng đến đó, hai người họ ở lại lâu cũng không hay.
(*) Theo luật quốc tế, tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn.
Diệp Phi và Lê Tiện Nam đi trên lối đi cạnh công viên rừng của bệnh viện, Diệp Phi hỏi anh có mang album ảnh kia về nhà chưa.
“Chưa, vậy tiện đường đi qua xem một chút, mang về cho em xem từ từ.” Lê Tiện Nam nắm tay cô, nói, “Cũng không phải xem một chút, từ khi Jenny qua đời, anh cũng chưa đến đó, anh muốn xem có cần thuê nhân viên dọn dẹp theo giờ không. Dù sao cũng là nhà cũ, vẫn còn một chút ký ức.”
Ra khỏi bệnh viện, khu vực xung quanh yên tĩnh, có một cửa hàng tiện lợi ở góc đường.
Lê Tiện Nam và Diệp Phi đến căn nhà của Jenny, có lẽ người đi trà nguội, hoa trong sân hơi lộn xộn, cháu trai người Pháp kia chỉ lấy mấy món đồ quý giá mang đi, căn nhà vẫn giống hệt như trước, ngoại trừ mấy chai rượu rỗng trên bàn trà —— có lẽ Triệu Tây Chính đã đến đây.
Diệp Phi ngồi xổm trước kệ sách trong phòng khách, mở ngăn kéo, bên trong có hai album ảnh của Lê Tiện Nam, Diệp Phi mở bìa album, nhìn thấy Lê Tiện Nam hồi còn nhỏ, được một người phụ nữ trẻ đẹp ôm trong lòng, ngây thơ nhìn ống kính.
Lê Ngộ Đông giống hệt anh hồi nhỏ.
Lê Tiện Nam đứng bên cạnh cô, cúi người nhìn album ảnh, nhớ đến bạn nhỏ đang ngủ ngon lành trong phòng bệnh, trong lòng có một cảm giác rất kỳ diệu.
Mỗi lần nghĩ đến từ “nhà” này, trái tim anh lại mềm mại.
Diệp Phi ôm hai album ảnh đứng dậy, Lê Tiện Nam vô thức nắm tay cô.
“Chúng ta phải quay lại thôi, sợ lát nữa Lê Ngộ Đông sẽ khóc.”
“Được rồi.”
Mặc dù đã đáp lời như vậy, Lê Tiện Nam vẫn đưa tay kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.
“Phi Phi.”
“Dạ?”
“Rất, rất yêu em.”
–
Lê Ngộ Đông lên bốn, phải ngủ giường riêng.
—— Lê Tiện Nam đã đưa bé cưng đi tiêm phòng.
Kết quả là đến ngày đó, bé cưng ủ rũ không vui, đứng ôm gối bên cửa sổ, âm thầm chống đối.
“Ba, ngày mai nói sau được không ạ?” Bé cưng ôm gối nhỏ, chân trần đứng trên thảm cạnh giường, vẻ mặt tủi thân.
“Đàn ông phải giữ lời.” Lê Tiện Nam đứng bên giường, xoa mặt bé cưng, “Mau đi ngủ đi.”
“Con đi tìm mẹ.”
“Tìm mẹ cũng vô ích.”
“Ba, ba không tốt bụng với con gì cả, con không thích ba nữa!” Bé cưng ôm gối, bập bẹ làm nũng, “Con sẽ hỏi mẹ có thể ngủ chung phòng với con không.”
“Vậy thì đâu có gọi là giường riêng được?” Lê Tiện Nam nghe thấy cũng bật cười, ngồi xổm trước mặt bé cưng, hất cằm, “Phòng con ở đối diện kìa, hứa với con rồi, tối nay sẽ không đóng cửa, nhé?”
“Không chịu.”
“Con sợ bóng tối à?”
“Con không sợ.”
“Vậy sao không chịu ngủ một mình?”
“Con muốn bảo vệ mẹ.”
Sắc mặt của bé cưng nghiêm túc, Lê Tiện Nam không thể phản bác.
Diệp Phi tắm xong đi ra, nhìn thấy hai cha con đang trong quá trình “đàm phán”: “Lê Ngộ Đông, ngủ đi thôi.”
“Mẹ, ba không cho con bảo vệ mẹ.” Bé cưng ôm gối chạy đến chỗ Diệp Phi, ngẩng đầu mong đợi, “Mẹ, hay là bảo ba ngủ ở phòng con, con ngủ với mẹ?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của bé cưng, Diệp Phi không nỡ từ chối, nhưng đã đến tuổi này, cô không thể cưng chiều con trai, cũng phải cẩn thận lựa lời từ chối.
Lê Tiện Nam biết Diệp Phi không nỡ, anh đi sang bế bé cưng lên: “Không được, Lê Ngộ Đông, ba đã báo trước với con nửa tháng là sẽ ngủ riêng, không phải là con đã đồng ý rồi à?”
Bé cưng bĩu môi, ậm ừ, giãy giụa đòi thoát ra khỏi vòng tay của Lê Tiện Nam.
Lê Tiện Nam thả con xuống, thằng bé ôm gối nhỏ đi ra cửa: “Ba, hôm nay con không thích ba!”
“Lê Ngộ Đông, con nói gì đấy?”
“Không thích ba!” Giọng của bé cưng từ phòng đối diện truyền đến.
Diệp Phi cười, giở chăn chui vào giường, phòng của thằng bé ở phía đối diện, Diệp Phi không lo lắng chút nào, còn đùa giỡn, hỏi Lê Tiện Nam: “Có khi nào ngày mai thằng bé sẽ không thèm để ý đến anh không?”
“Nó ngủ một giấc là quên thôi.” Lê Tiện Nam hiểu rõ bé cưng.
Diệp Phi vẫn không hoàn toàn yên tâm, cô ngồi dậy nhìn sang phòng đối diện, đèn cạnh giường vẫn sáng, cô nhỏ giọng nói: “Em sợ tối nay thằng bé không ngủ được.”
“Trẻ con bốn tuổi mà dễ mất ngủ vậy à?”
Sau khi Lê Tiện Nam nói lời này được mấy phút, anh cũng hơi lo lắng, sợ bé cưng ngủ không được.
Vậy là, mười phút sau ——
“Lê Ngộ Đông, qua đây.”
“Không qua! Con giận rồi!”
“Qua đây.”
“…”
“Lê Ngộ Đông?”
Lê Tiện Nam giáo dục Lê Ngộ Đông theo hướng rất tự nhiên, trao cho thằng bé tình yêu và sự nhẫn nại, thỉnh thoảng cũng nghiêm khắc, bạn nhỏ bốn tuổi vẫn chưa thể phân biệt đúng sai rạch ròi, chỉ có thể chờ từ từ.
Diệp Phi hiền lành hơn, bé cưng rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, Diệp Phi cũng không cần lo lắng nhiều.
Lát sau, phòng bên cạnh có động tĩnh.
Diệp Phi ngước mắt nhìn, thấy bé cưng ấm ức đứng trước cửa phòng họ.
“Ba gọi con làm gì?”
“Đến đây.” Lê Tiện Nam buồn cười, vươn tay về phía bé cưng, bé cưng không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến, đứng bên cạnh giường.
“Con còn giận à?”
“Dạ.”
“Con có giận, ba cũng yêu con.” Lê Tiện Nam đưa tay ra, “Lên đây.”
Bé cưng bĩu môi leo lên giường, cố tình nằm trong lòng Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam ôm con, bé cưng mềm mại, ngoan ngoãn.
“Hai cha con làm gì thế?”
Diệp Phi cảm thấy buồn cười, vừa rồi còn cãi nhau, bảo ghét ba, bây giờ lại ôm nhau.
“Mẹ, con gái nên ngủ sớm, mẹ cũng mau ngủ đi.” Bé cưng nằm trong lòng Lê Tiện Nam, giọng nói trẻ con, lại nghiêm túc nói với cô.
“Biết rồi, mẹ ngủ ngay.”
Diệp Phi nói xong lại ghé đến hôn lên mặt bé cưng, sau đó nằm xuống, kéo chăn lên.
Lê Tiện Nam ôm bé cưng trong lòng, bé cưng cũng không có nhiều năng lượng đến vậy, không bao lâu đã ngủ thiếp đi, trước khi ngủ còn mơ màng nói: “Ba, ba dỗ con ngủ xong thì phải bế con về phòng, con giữ lời hứa.”
“Biết rồi.” Lê Tiện Nam nhẹ nhàng vỗ lưng bé cưng, cười khẽ, “Không giận nhé?”
“Không để ý đến ba nữa.”
Còn rất nóng nảy.
Diệp Phi nhìn hai cha con, trái tim trở nên mềm mại, bé cưng chìm vào giấc ngủ rất nhanh, tay đặt trên vai Lê Tiện Nam, ngủ rất ngoan, rất yên tĩnh.
Diệp Phi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mềm mại của bé cưng, đầu ngón tay xoa xoa bàn tay của bé cưng.
Bé cưng nhắm mắt, hàng mi dài rũ xuống, bé cưng mới bốn tuổi, rất ngây thơ, đáng yêu.
Lê Tiện Nam dỗ con ngủ rồi mới từ từ nhẹ nhàng đứng dậy, bế thằng về phòng, lúc anh tắt đèn, bé cưng mở to mắt.
“Ngủ đi, con không ngủ được, ba sẽ ở đây trông chừng con một lát.” Lê Tiện Nam cố tình nói, “Lát nữa còn phải dỗ mẹ con ngủ.”
“Ba phải bảo vệ mẹ con, mẹ cũng sợ bóng tối.”
“Con khỏi lo.” Lê Tiện Nam véo má thằng bé, hối thúc, “Mau ngủ đi.”
Diệp Phi cảm thấy kỳ lạ, tại sao lâu thật lâu mà hai người cũng không phát ra động tĩnh nào, cô đi chân trần trên thảm, tựa vào cửa nhìn Lê Tiện Nam ngồi bên giường, nói chuyện trẻ con với bé cưng ——
“Ba, nếu ban đêm con tỉnh giấc, con có thể ngủ trên giường ba mẹ được không?”
“Không được, mẹ con sẽ tỉnh giấc.”
“Vậy con ngủ bên cạnh ba được không?”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Con là đàn ông, sáng mai mẹ con thức dậy, thấy con lén lút đi sang, mẹ sẽ nghĩ con nuốt lời.”
“Nhưng con mới bốn tuổi, sợ bóng tối cũng đâu có sao.”
“Lê Ngộ Đông, con có ngủ không?”
“Ba, năm sau con sẽ đi học sao?”
“Đừng tán gẫu, Lê Ngộ Đông, chín giờ rồi.”
“Ba, sao ba lại thiếu kiên nhẫn với con vậy chứ, ba về bên mẹ đi, mẹ cần ngủ thật ngon, con không muốn ba dỗ dành con, hôm nay con đã dũng cảm ngủ riêng, con là đàn ông…”
“Vậy ba đi nhé?”
“Ba đi đi, ba nói với mẹ là con rất yêu mẹ nhé.”
“…”
Diệp Phi đứng bên cửa, nghe thấy lời này, hốc mắt cô đau xót.
Lê Tiện Nam dỗ dành bé cưng một lát, đợi đến khi thằng bé ngủ say mới tắt đèn, về phòng, anh nghĩ Diệp Phi ngủ rồi, cho nên nhẹ nhàng lên giường, nhưng đèn vừa tắt, Diệp Phi đã lăn vào lòng anh.
“Lại đến lúc dỗ em à?” Lê Tiện Nam cười, “Được rồi, sách truyện của Lê Ngộ Đông vẫn ở đây, hôm nay đọc truyện gì?”
Hai người nhỏ giọng, sợ đánh thức bé cưng.
Diệp Phi nép vào lòng anh, hôn cằm anh: “Yêu anh.”
Diệp Phi từng nghĩ trẻ con tuổi này không đáng yêu, luôn nghĩ trẻ con hay phá hoại, nhưng Lê Ngộ Đông thì không như vậy.
Chủ yếu là nhờ Lê Tiện Nam đích thân dạy dỗ, Diệp Phi chưa từng thấy Lê Tiện Nam giáo dục Lê Ngộ Đông, nhưng ngày nào cũng thật sự cảm thấy mình không chỉ được Lê Tiện Nam yêu, còn được bé cưng yêu theo một cách rất riêng.
Sau đó Diệp Phi mới phát hiện ra, khi sắp vào mùa xuân, cô luôn có cảm giác bé cưng đang tính toán gì đó với Lê Tiện Nam, nhưng cô nhắm mắt cho qua.
Cho đến sinh nhật của Diệp Phi, trước khi đi ngủ, bé cưng trịnh trọng đưa một chiếc USB cho cô, bảo cô nhất định chờ đến mười hai giờ thì đến phòng làm việc xem.
Diệp Phi cười thằng bé tỏ ra bí ẩn.
Lê Tiện Nam đang dọn dẹp kệ sách trong phòng khách, Diệp Phi lẳng lặng vào phòng làm việc, mở laptop ra xem.
Xuất hiện một đoạn video hai mươi phút, tên là: Lê Ngộ Đông vĩnh viễn yêu mẹ.
Bé cưng giơ điện thoại lên, giọng trẻ con, nói ——
“Lúc bảy giờ, ba con sẽ thức dậy đi chạy bộ buổi sáng, mẹ không dậy nổi, cho nên con sẽ ra ngoài mua bữa sáng mà mẹ thích nhất, ba còn mua cho mẹ một bó hoa ở tiệm hoa đầu hẻm.” Bé cưng nghiêm túc giới thiệu một ngày của bản thân, thằng bé mặc đồ ngủ hoạt hình, đi qua gương sát đất, ống kính còn lướt qua Diệp Phi đang ngủ trên giường, “Nhìn kìa, mẹ còn đang ngủ, con nói nhỏ thôi, ba nói mẹ rất dễ tỉnh giấc, không được đánh thức một cô gái đang ngủ.”
Là góc nhìn của trẻ con, đoạn video không ổn định lắm.
Bé cưng rất tự lập, trong phòng tắm có một chiếc ghế được chuẩn bị sẵn cho thằng bé, bé cưng tự leo lên rửa mặt, “Con đánh răng xong sẽ cùng ba đi mua hoa cho mẹ.”
Ống kính rung lắc, là sân nhà Tây Giao Đàn Cung, hồ nước lấp lánh, Lê Tiện Nam đứng bên cửa đợi bé cưng, bé cưng nắm tay Lê Tiện Nam đi ra ngoài.
“Ba nói mẹ thích cẩm tú cầu và hoa hồng đỏ, ngày nào cũng mua hoa cho mẹ, ba nói mẹ cũng là trẻ con, cần được dỗ dành giống như con, nhà mình có ba người, mẹ là công chúa, mỗi tháng đều phải nhớ tặng quà cho mẹ, ba tặng nhẫn cho mẹ, con không có tiền, con tặng mẹ rất nhiều nụ hôn.”
“Ba nói mẹ luôn thích lén lút uống trà sữa, có khi đi làm không được ăn ngon, ngày nào cũng phải gọi cho mẹ, con nghĩ ra một cách, con mua thật nhiều gấu bông, có thể đổi lấy trà sữa của mẹ, sau này mẹ uống trà sữa, con sẽ dùng đồ chơi đổi lấy.”
“Ba nói con trai phải tự lập, mặc dù con mới bốn tuổi, con đã có thể tự đánh răng, rửa mặt, ba còn dạy con tự tắm rửa, quét nhà, sau khi mẹ giặt quần áo thì phải giúp mẹ xếp đồ, ba bảo con nhớ phải nói yêu mẹ mỗi ngày, ngày nào con cũng nhớ.”
“Mẹ không biết nấu ăn, ba nói có chuyện gì thì phải gọi cho ba trước, cái gì ba cũng làm được, ba nói khi nào ba không có ở nhà, con phải làm trụ cột, không được làm mẹ giận, không được để mẹ vào bếp, lúc mẹ đưa con ra ngoài, con phải nắm tay mẹ thật chặt, lúc trở về thì phải gọi cho ba, ba sẽ đến đón.”
“Ba nói phải yêu mẹ, cho mẹ dâu tây, cho mẹ miếng bánh đầu tiên, luôn nói với mẹ là ba và con yêu mẹ, ba nói nếu yêu mẹ thì nhất định phải nói với mẹ, con nghĩ lại, con làm được rồi, ngày nào con cũng nói với mẹ rất, rất nhiều lần, con và ba rất yêu mẹ.”
“Ba nói sắp đến sinh nhật mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, ba và con cùng quay video này, ba bảo con xem ống kính là mẹ, cứ nói những điều con muốn nói với mẹ, ba nói mẹ là công chúa xinh đẹp nhất, mẹ, ngày mai con và ba sẽ mừng sinh nhật mẹ.”
“À, đúng rồi, ba còn dạy con một câu, bảo con nói với me, con nghĩ lại.” Bé cưng đưa camera đến gần mặt, hôn một cái, giọng nói mềm mại, đáng yêu, “Mẹ, ba và con rất yêu mẹ, con không nhớ được… Cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ yêu mẹ!”
“Mẹ, mặc dù con còn nhỏ, nhưng con và ba sẽ luôn bảo vệ mẹ, luôn chăm sóc mẹ, mỗi ngày đều rất, rất yêu mẹ.”
Diệp Phi ngồi trong phòng làm việc, nhìn gương mặt bé cưng trên màn hình, khoang mũi chua xót.
Trên thế giới này, không chỉ cô yêu sinh mạng nhỏ này, mà sinh mạng nhỏ này cũng yêu cô chân thành, trọn vẹn.
Diệp Phi tắt máy tính, lặng lẽ đứng dậy, xuống lầu.
Cẩm tú cầu ở Tây Giao Đàn Cung vẫn nở rộ, trên bàn có hoa hồng đỏ.
Diệp Phi nhìn thấy Lê Tiện Nam trong sân, cô chạy ra ôm anh.
Tự dưng rất muốn nói cảm ơn anh ——
Anh yêu cô như vậy, dùng hành động và ngôn từ để dạy bé cưng cũng yêu cô như vậy.
Anh yêu cô, vĩnh viễn thiên vị cô.
Dường như Lê Tiện Nam đã phát hiện từ sớm, anh ôm cô vào lòng, hôn má cô.
“Phi Phi, anh cũng yêu em, mỗi ngày đều yêu.”
Đã vào nửa đêm, gió xuân dịu dàng, hải đường đã nở bông hoa đầu tiên.
Bình minh hửng sáng, hoàng hôn mặt trời lặn, nửa đêm đầy sao, yêu thương trường tồn vĩnh cửu, tình cảm cũng không ngừng nghỉ, hoa ở Tây Giao Đàn Cung sẽ không bao giờ úa tàn.
Dải ngân hà rộng lớn có ngàn vì sao sáng, nhưng cũng có ngôi sao mà Lê Tiện Nam đã tặng cô.
Thế gian mênh mông, người đến kẻ đi, luôn có một ngọn đèn vĩnh viễn sáng lên vì cô, từ đêm này sang đêm khác.
—— Và hết thảy bắt đầu từ đêm đông rất nhiều năm về trước.
Giữa thế gian chìm nổi, cô lao vào mùa đông của anh, anh mỉm cười vươn tay về phía cô, cô ngẩng đầu bắt gặp mùa xuân trong mắt anh.
Bước vào mùa đông như vậy, tình yêu dài qua năm tháng cũng sinh sôi nảy nở.