Người môi giới cười, nói, thật, nhà này là của cô.
Đây hẳn là thời khắc hạnh phúc nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời của Diệp Phi, mặc dù niềm hạnh phúc này có vẻ hơi hão huyền.
Lê Tiện Nam bảo cô dành thời gian trả phòng ở Hòe Tam, cô không về đó thường xuyên, chi bằng để dành tiền cải tạo nhà mới.
Diệp Phi nghĩ thầm, cũng đúng, nhưng chuyện trả phòng ở hẻm Hòe Tam, thật ra cô cũng do dự một hồi lâu, cô hỏi Lê Tiện Nam: “Nhỡ đâu em cãi nhau với anh, anh đuổi em ra ngoài, chẳng lẽ em phải ở khách sạn à?”
“Anh không nỡ cãi nhau với em.”
Lê Tiện Nam nói vậy, Diệp Phi nghĩ ngợi một lát, thấy đúng thật.
Lê Tiện Nam không quan tâm đến công việc, thỉnh thoảng còn mất kiên nhẫn, bảo Kha Kỳ xử lý đi, những chuyện nhỏ nhặt này còn phải hỏi anh, trong công ty không còn người khác à?
Diệp Phi nghe trộm, cũng lờ mờ hiểu ra: Thời gian của anh là quý giá nhất, mà anh lại không có nhiều thời gian để lãng phí.
Kết quả là, khi đó, Diệp Phi bận viết khóa luận, trưng dụng phòng làm việc của Lê Tiện Nam, bày biện bao nhiêu tác phẩm văn học trên bàn, đến rạng sáng mới viết xong, đi học môn chuyên ngành thì không sao, nhưng bài tập về nhà lại thật sự nặng.
Diệp Phi lặng lẽ đi rửa mặt, quay về phòng ngủ, Lê Tiện Nam vẫn còn thức, hình như đang đợi cô.
Chẳng phải thời gian của anh là quý giá nhất sao, tại sao anh lại dựa vào đầu giường, đợi gần hết đêm?
Tiêu chuẩn kép, Diệp Phi chỉ có thể nghĩ đến ba từ này.
Lê Tiện Nam vỗ vỗ giường gọi cô, Diệp Phi nằm xuống bên cạnh anh, khoan khoái trở mình.
“Sau này anh đừng đợi em, dạo này hơi nhiều bài tập, em làm không xong.” Diệp Phi mập mờ nói, “Anh không giống kiểu người sẽ chờ đợi người khác.”
“Anh không thích chờ đợi người khác, anh thích chờ đợi em.” Lê Tiện Nam cười, chạm vào tóc cô, “Không có em, ngủ không ngon.”
“Anh muốn ngủ ngon nên mới đợi em à?” Biết rõ là không phải, vẫn cố hỏi một câu, giọng điệu của cô hơi lười biếng, giống như làm nũng.
“Ừ, không có em, ngủ không ngon.”
Lê Tiện Nam xoa tóc cô, thoang thoảng hương hoa và trái cây, lâu dần cũng thành quen thuộc.
Hôm sau Diệp Phi không có tiết, định sang chỗ Triệu Tây Mi, hẹn Tiết Như Ý đi cùng, ngày mai có thể ngủ nướng một chút.
Trước khi ngủ, Lê Tiện Nam hỏi cô khi nào cải tạo căn nhà kia, nói đến hẻm Hòe Tam, Diệp Phi đã chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ là vì ngày nghĩ gì thì đêm sẽ mơ thấy cái đó, Diệp Phi thật sự mơ thấy căn nhà kia được cải tạo, cô chạy về nói với Lê Tiện Nam, nhưng phát hiện ra mình làm thế nào cũng không vào được Tây Giao Đàn Cung, bảo vệ chặn cô lại, Diệp Phi ngồi co ro trước cổng Tây Giao Đàn Cung đợi anh, xuân đi, đông đến, hết thảy đều hóa thành màu trắng xám, nhưng cô không chờ được Lê Tiện Nam.
Cô đi hỏi Triệu Tây Chính, Triệu Tây Chính nhướng mày, nói, anh Nam đến Cảng Thành lâu rồi mà.
Cô vừa khóc vừa hỏi, anh đi Cảng Thành từ khi nào?
Triệu Tây Chính lấy điện thoại ra cho cô xem, trong đó có ảnh cưới, rất xứng đôi vừa lứa, không rõ mặt cô dâu, chú rể chính là Lê Tiện Nam.
Triệu Tây Chính nói, anh Nam kết hôn lâu rồi, cô còn đợi cái gì? Đây là bà Lê, môn đăng hộ đối với anh ấy.
Trong lúc họ nói chuyện, cổng Tây Giao Đàn Cung mở ra, Diệp Phi chạy vào, cẩm tú cẩu trong sân đã úa tàn từ lâu, khô héo thành một đống rối nùi.
Bà Lê không rõ mặt mũi hỏi cô, trong chúng ta, ai mới là nhân vật phụ của câu chuyên?
Giấc mơ quá chân thật, trong mơ, Diệp Phi khóc mãi, Lê Tiện Nam gọi cô, Diệp Phi mông lung mở mắt, dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt của Lê Tiện Nam mệt mỏi, anh hỏi cô, sao thế, có phải là áp lực quá lớn không?
Diệp Phi có cảm giác giấc mơ và hiện thực hòa lẫn vào nhau, trong mơ đau đớn, tỉnh dậy vẫn đau đớn, cô vùi mặt vào lồng ngực anh, khóc: “Em mơ thấy Triệu Tây Chính nói anh đến Cảng Thành kết hôn, cẩm tú cầu cũng chết…”
Lê Tiện Nam im lặng, muốn dỗ cô vui, nhưng lời vừa đến môi, lại trở nên ảm đạm, anh xoa lưng cô, nói: “Cẩm tú cầu sẽ không chết, hôm qua anh mới nhờ người thay hoa… Cẩm tú cầu trong sân cũng đã trổ nhánh, tháng sáu sẽ nở hoa, có thể nở hoa ba, bốn tháng…”
“Em còn mơ thấy mình không vào được Tây Giao Đàn Cung, em đợi anh, nhưng không đợi được…”
Diệp Phi nói với anh, thanh âm nghẹn ngào.
Lê Tiện Nam cười, nước mắt nóng hổi của cô thấm qua áo ngủ mỏng manh của anh, dính vào lồng ngực, tự dưng lại cảm thấy lạnh.
Nhất định là có một số người làm anh phải nghĩ về tương lai, muốn họ có mặt trong tương lai anh.
Cũng không biết tại sao, nếu thật sự muốn hỏi Lê Tiện Nam, Diệp Phi thì tốt chỗ nào?
—— Triệu Tây Chính đã hỏi câu này mấy lần, Diệp Phi thì tốt chỗ nào?
Tốt chỗ nào? Chỗ nào cũng tốt, không trả lời được, chỉ là nghĩ lại, mỗi ngày đều cam tâm tình nguyện, thư ký La nói dạo này anh rất quá đáng, chuyên cơ riêng chỉ dùng để di chuyển đến hội nghị quan trọng, Lê Tiện Nam trưng dụng đến mấy lần một tháng, thư ký La không ngồi yên được, đi hỏi, mới phát hiện cả khoang máy bay tràn ngập cẩm tú cầu.
Điên rồi.
Nhưng Lê Tiện Nam thật sự cam tâm tình nguyện.
Triệu Tây Mi cũng nghe qua chuyện này, cảm động nói với anh trai, có một quan điểm tâm lý học, lúc nhỏ thiếu cái gì, lớn lên sẽ mất kiểm soát trước cái đó, có lẽ trước đây Lê Tiện Nam chưa từng được yêu, cũng chưa từng yêu ai, bây giờ điên như vậy cũng là bình thường thôi.
Triệu Tây Chính nghĩ thầm, mình cũng đâu đến mức đó.
Triệu Tây Mi nói, khác chứ, ba mẹ anh cưng chiều anh.
Ngày đó, Diệp Phi gặp ác mộng, bật khóc, Lê Tiện Nam an ủi cô, bế cô lên, bật đèn, bảo cô nhìn xuống lầu, dỗ dành cô: “Phi Phi, nhìn kìa, cẩm tú cầu đang nở hoa, hôm qua anh mới gọi người đến thay đấy.”
Đèn hành lang của Tây Giao Đàn Cung luôn bật sáng, cẩm tú cầu rậm rạp trong sân, nở hoa rất đẹp, xanh nhạt và xanh đậm, từng cụm lớn, che phủ nửa mặt tường.
Diệp Phi quay đầu nhìn anh, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, giống như cỏ đuôi mèo sung túc, gió nhẹ thổi qua, bay lả tả khắp thế gian
“Cẩm tú cầu sẽ không chết, em cũng sẽ đợi được anh.”
Phi Phi, anh muốn em có mặt trong tương lai của anh.
Trước đây, Lê Tiện Nam sống vì hiện tại, chưa từng có kế hoạch cho tương lai.
–
Thiết kế văn phòng của Triệu Tây Mi rất đẹp, cửa sổ sát đất trong suốt, nhưng dù sao cũng là phát triển và bảo trì phần mềm, cho nên vẫn phụ thuộc vào nhóm của Hàn Dịch, kế toán gì gì đó cũng là thuê dịch vụ bên ngoài —— đương nhiên Triệu Tây Chính không muốn nhúng tay, Triệu Tây Mi bảo Diệp Phi nói với Lê Tiện Nam một tiếng, Diệp Phi rất khó xử, nói với anh, hôm sau, mọi chuyện đều được giải quyết.
Triệu Tây Mi vui vẻ nói với cô, Lê Tiện Nam đối xử với cô thật tốt, nhờ vậy mà tôi cũng kiếm chác được một chút.
Phân công công việc rất đơn giản, bạn học nam của Hàn Dịch đều học lập trình, phát triển và bảo trì phần mềm cũng không thanh vấn đề, Diệp Phi và Tiết Như Ý viết nội dung để quảng bá và thu hút người dùng, thân phận của Triệu Tây Mi như vậy, cho nên cũng trao cho mọi người rất nhiều cơ hội.
Lúc phần mềm sắp ra mắt thị trường, công ty nhỏ mở cuộc họp chính thức lần đầu tiên, muốn đặt cho phần mềm một cái tên đặc biệt.
Trước đó đã thử nghiệm nội bộ, nhóm người dùng rất sôi nổi, Triệu Tây Mi vận hành một trang Weibo chính thức, thu hút rất nhiều người hâm mộ.
Phần mềm được xác định là một nền tảng mạng xã hội, cho phép người trẻ mở lòng, kết bạn thông qua big data, người dùng đều ẩn danh, Hàn Dịch nói là lấy cảm hứng từ một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng năm 1992, tên “Tuyết lở”, trong đó đưa ra khái niệm vũ trụ ảo (*).
(*) Còn gọi là “metaverse”, là một giả thuyết cải tiến của internet, trong đó metaverse hỗ trợ một môi trường ảo ba chiều bền vững thông qua máy tính cá nhân thông thường cũng như thực tế ảo và thực tế ảo tăng cường.
Vũ trụ ảo mang ý nghĩa giả lập, người ta dùng khoa học và công nghệ để nhận được những trải nghiệm sống động trong thế giới ảo.
Hàn Dịch nói, mọi người đều có thể tìm thấy bản thân khác trên thế giới này, chính là một nửa mang tâm hồn phù hợp, đó chính là ý nghĩa ban đầu của phần mềm này, anh ta muốn tạo ra một ứng dụng mạng xã hội vũ trụ ảo, chẳng hạn như bạn thích văn học, bạn sẽ được ghép đôi với người có cùng sở thích.
Trong phòng họp toàn là người trẻ, nhưng đều là con trai, chừng hai mươi mấy tuổi, nói, hay gọi là bạn tâm giao đi, Triệu Tây Mi nói, sao nghe như chuyện tâm linh thế.
Một nhóm người ồn ào trong phòng làm việc.
Diệp Phi ngồi bên cửa sổ, một lớp cửa chớp che chắn cửa sổ sát đất, cửa chớp cắt xuyên qua màn đêm, cô nhìn thấy một chiếc xe đỗ dưới lầu.
Lê Tiện Nam dựa vào xe, mặc một chiếc áo trắng, thắt cà vạt tối màu, quần tây ngay ngắn, có lẽ là vừa xong việc, lúc nào cũng nhớ đi đón cô tan làm.
Rõ ràng anh nói thời gian của tư bản là vàng bạc, nhưng cô phát hiện, anh dành gần hết thời gian cho cô.
Diệp Phi nhìn Lê Tiện Nam dưới lầu, tự dưng nhớ ra, hình như là một thời gian trước, Lê Tiện Nam cai thuốc lá, mang theo kẹo cai thuốc bên mình.
Mở nắp hộp kẹo cai thuốc ra, một sợi dây chuyền rơi xuống tay cô, anh đã nhờ người đổi nhẫn thành dây chuyền, đeo vào cổ cô.
Lê Tiện Nam kể chuyện 21 gam với cô, sau khi người ta qua đời, linh hồn nặng 21 gam.
Kim cương là loại vật liệu cứng nhất trong giới tự nhiên.
Kim cương 21 carat không nặng 21 gam.
Lê Tiện Nam rất thích ngụ ý này, anh nói 21 gam là tình yêu thuần khiết nhất giữa người với người, khi một người chết đi, tình yêu và ký ức sẽ mãi mãi ở đó.
21 carat kim cương quá phô trương, hình như 21 carat kim cương vàng tượng trưng cho tình yêu thủy chung.
Giống như vườn hoa hướng dương trong góc biệt thự ở Tây Giao Đàn Cung, em là duy nhất, anh chỉ thuộc về mình em.
“21 Carat đi.” Diệp Phi nói.
21 gam không phải linh hồn, mà là tình yêu.
Bạn không cần nói ra, cũng sẽ luôn có người hiểu thấu.
Cũng luôn có người, không hứa hẹn, không nói lời yêu, nhưng ánh mắt và trái tim chỉ có bạn.
Nếu bạn hiểu, bạn sẽ có được người đó.
Cuối xuân đầu hè năm 2014, đâu lại vào đấy, phần mềm do Hàn Dịch phát triển được đặt tên là 21 Carat, giới thiệu khái niệm vũ trụ ảo, sau lưng còn có Lê Tiện Nam đầu tư, con đường thông thoáng hơn, cũng vì trải nghiệm mới mẻ và dễ gây nghiện, phần mềm này vừa ra mắt đã được người trẻ ưu ái.
Việc xác định vị trí trên một số phần mềm mạng xã hội quá dở hơi, cái gì mà định vị xung quanh, kết bạn qua hình ảnh gì gì đó, năm đó, trên mạng có một câu rất nổi tiếng: “Bạn quan tâm đến bề ngoài của tôi, nhưng tâm hồn tôi mới là nơi nhiệt huyết.”
21 Carat mở ra lối đi riêng, bắt đầu từ tâm hồn, chia sẻ rất nhiều nội dung làm người ta say mê —— bài viết cũng bắt đầu bằng việc chia sẻ về cuộc sống, nhanh chóng thu hút một lượng lớn người dùng trung thành.
Thành phần trí thức chia sẻ một ngày bận rộn ở Thượng Hải.
Có người tiện tay chụp lại cảnh đêm ở London.
Có người nói làm diễn viên khó thế nào.
Có người kể chuyện thất tình.
Thế giới vẫn thăng trầm, có người vì đầu tư mà phá sản, có người phiêu diêu vạn dặm đến trời mây.
Trong tòa nhà văn phòng nho nhỏ này, văn phòng bên cạnh liên tục đổi công ty, ông chủ nói làm ăn khó khăn, bán tại cửa hàng cũng không bằng bán hàng qua mạng, bạn nói bán hàng qua mạng, tại sao đăng lên Taobao cũng không có khách? Có người bắt đầu bồi dưỡng ngôi sao mạng, ngôi sao mạng làm quảng cáo, bàn hàng qua mạng cũng không cạnh tranh nổi.
Bạn nói bạn bắt đầu tìm ngôi sao mạng để quảng bá sản phẩm? Ngôi sao mạng liên tục thay đổi, phong cách mặt rắn thịnh hành cả năm ngoái, cũng phải nhường lại sân khấu, người ta đã thay thế bằng những ngôi sao mạng ngây thơ, mang gương mặt của mối tình đầu, bạn thấy không, lại chậm một bước.
Giống như sóng biển lên xuống, bạn phải học được cách thở trong nước, mà đâu chỉ là học thở, còn phải học lặn, học bơi, như vậy mới có thể sống sót qua mấy đợt sóng lớn, tìm được viên ngọc sáng chói nhất.
Xuân hè năm 2014, 21 Carat là sản phẩm internet đầu tiên sống sót qua cơn sóng.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Khái niệm vũ trụ ảo đã nhắc đến trong truyện, được tổng kết trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng “Tuyết lở” vào năm 1992, gần như là quyển tiểu thuyết đầu tiên đưa ra khái niệm này.