• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa hè năm 2014, hoa hải đường nở rộ, hai người họ từ Thượng Hải trở về mấy ngày, ngày nọ, Diệp Phi tan làm sớm, đi bộ về đến nhà, cô dừng bước ngoài sân.

Vào một giây phút nào đó, một số từ ngữ tự dưng xuất hiện trong đầu cô: Người yêu trong mộng, đạt được ước muốn.

Lê Tiện Nam ngồi trên ghế lắc lư trước hiên nhà của biệt thự ở Tây Giao Đàn Cung, nhánh cây hải đường xum xuê, cao vút, cành cây tràn ngập hoa trắng hồng, anh đào có sự lãng mạn của phương Tây, hải đường mang nét đẹp Trung Hoa cổ xưa, hoa hải đường có màu hồng trắng, giống như tranh thủy mặc, nhẹ nhàng tô điểm màu hồng phấn, cánh hoa loang màu.

Nước trong hồ trong trẻo, óng ánh, bị làn gió ban chiều khuấy đảo nên một gợn sóng nho nhỏ, cá koi trong hồ chậm rãi bơi lội.

Lê Tiện Nam mặc áo sơ mi sáng màu, lưng quần tây phác họa đường nét gợi cảm, chân dài thong thả bắt chéo, anh đang nói chuyện điện thoại, bên cạnh có một đĩa sứ xanh, anh cầm một nắm thức ăn cá, tùy ý rải vào hồ, bầy cá koi bắt đầu túm tụm lại, đạp nước, nhảy lên cao.

Diệp Phi đứng ngoài sân, anh còn chói mắt hơn người trong những bức họa, chúng sinh là cỏ cây, chỉ có anh là núi xanh tươi đẹp.

Anh tinh tế, nhã nhặn, tựa như tuyết trong rừng thông trên núi, cũng là sắc xuân đã len lỏi vào đêm đông của cô.

Hình như Lê Tiện Nam phát hiện ra, thấy Diệp Phi đứng ngoài sân, anh cười, lại dặn dò trong điện thoại mấy câu mới cúp máy, sau đó anh hướng ra sân, nói: “Về rồi sao không vào đi, đợi anh ra đón vào mới được à?”

Diệp Phi mỉm cười nhìn anh, luôn có cảm giác như mình là người qua đường xông vào một bức họa.

Diệp Phi đứng trước cổng sân, nói: “Dạ, anh ra đón em vào đi.”

“Làm giá quá.” Anh nói vậy, nhưng vẫn đứng dậy, đi ra đón cô.

Anh đứng trước mặt cô, đưa tay về phía cô: “Đi thôi, về nhà.”

Diệp Phi nhìn anh, nụ cười càng vui vẻ hơn.

Diệp Phi có rất nhiều cách để mô tả anh ——

Không phải đại dương mênh mông vô bờ, không phải là con đường hành hương thiêng liêng, mà là hẻm nhỏ ở Yến Kinh, yên tĩnh mà lại dịu dàng, cô chạy về phía trước, nhịp tim hỗn loạn nhưng vẫn không dừng bước, vậy là trái tim cô ngã vào anh, nhưng vậy thì có làm sao đâu, cuối con hẻm nhỏ, cô nhìn thấy bình minh, anh mỉm cười, nắm lấy tay cô, lẽ ra cẩm tú cầu chỉ nở vào tháng sáu, lại nở từ mùa đông lạnh giá đến giữa hè.

Mùa đông, Diệp Phi thật sự muốn ngắm hoa hải đường trong sân cùng Lê Tiện Nam, khi hoa hải đường thật sự nở rồi, Diệp Phi mới nhận ra, hóa ra mình không muốn ngắm hoa hải đường, mà là hy vọng vẫn ở bên cạnh anh vào mùa hè.

Cuối tháng sáu, điểm thi của năm ba được công bố, Bồ Nhạc Sinh bảo Diệp Phi đến văn phòng của ông ấy.

Thật ra Diệp Phi đã đoán trước, học kỳ cuối cùng của năm ba, điểm trung bình của Diệp Phi rất cao, thậm chí còn được xếp vào top đầu của khoa, trước đó đã nghe nói nữ sinh hạng nhất của khoa nộp đơn du học nước ngoài, chọn chuyên ngành văn học, Bồ Nhạc Sinh nói thành tích của Diệp Phi rất ổn định, cũng biết kinh nghiệm thực tập hiện tại của cô, nội dung quảng bá của 21 Carat tạo nên ảnh hưởng rất lớn, có thể được viết vào hồ sơ cá nhân của cô, Bồ Nhạc Sinh nói tháng mười một bắt đầu nộp đơn đi.

Nhân lúc không ai hay biết, con đường tương lai dần dần rộng mở.

Diệp Phi đồng ý, nói sẽ nghiêm túc chuẩn bị.

Ngày đó, Bồ Nhạc Sinh cũng dọn văn phòng, người đàn ông này chưa đến bốn mươi tuổi, vẫn giữ nguyên khí chất nhã nhặn của một học giả, hình như cũng nhìn ra gì đó, có vẻ là một giáo viên rất tận tâm trong cuộc đời của Diệp Phi.

Ông ấy nói: “Diệp Phi, muốn giữ lấy một con bướm, cũng không nhất thiết phải dừng lại ở mùa xuân này, tiến về phía trước, biến bản thân thành mùa xuân, bướm sẽ ở lại vì em.”

Trong giây phút này, Diệp Phi tưởng Bồ Nhạc Sinh biết gì đó, nhưng lúc cô quay đầu lại, Bồ Nhạc Sinh chỉ cười, nói: “Thật ra thầy chỉ muốn giúp em, em làm thầy nhớ đến hồi thầy mới vào đại học Yến Kinh.”

“Dạ?” Diệp Phi bối rối, cuộc sống thường ngày của cô rất đơn giản, chưa từng để ý đến chuyện khác.

“Thầy cũng từ vùng quê nhỏ thi vào đây, hơn hai mươi năm trước, thầy là thủ khoa ban xã hội của thành phố nhỏ đó, ngay từ ban đầu, thầy đã nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm, giáo viên hướng dẫn của thầy —— phó chủ nhiệm khoa của chúng ta, bảo thầy tiếp tục học lên thạc sĩ, thầy ấy sẽ cho thầy cơ hội ở lại trường, nếu khi đó thầy trở về quê nhà, có lẽ thầy cũng chỉ là cử nhân bình thường, đương nhiên như vậy cũng không có gì xấu, ý thầy là,” Bồ Nhạc Sinh nói, “Nhân lúc còn trẻ, hãy nắm lấy cơ hội, tương lai của em sẽ rộng mở.”

Hai giờ chiều, Diệp Phi ra khỏi trường.

Cô đứng ở cổng sau của trường, cây ngô đồng tươi tốt, sinh viên ra khỏi trường, trẻ tuổi, phấn chấn.

Muốn giữ lấy một con bướm, cũng không nhất thiết phải dừng lại ở mùa xuân này, tiến về phía trước, biến bản thân thành mùa xuân, bướm sẽ ở lại vì em.

Nhớ mang máng, Lê Tiện Nam cũng từng nói lời tương tự với cô.

Cô đến Cảng Thành, cẩm tú cầu ở Tây Giao Đàn Cung thật sự vẫn nở vì cô sao?

Lê Tiện Nam nói anh thử một chút, đến lúc đó sẽ cho cô đáp án sao?

Anh nói, Phi Phi, không phải anh tìm em, cũng không phải em tìm anh, là em trở về, anh đến đón em.

Gió giữa hè ở Yến Kinh vừa khô vừa nóng, nhưng bên này là đầu gió, làn gió mát lạnh thổi đến.

Thật ra Diệp Phi luôn hiểu rõ thân phận và hoàn cảnh của mình, cô từ vùng quê nhỏ thi vào đây, không có gia đình, không có hậu thuẫn, không có gì, chỉ là một người bình thường ở thành phố Yến Kinh rộng lớn, dù cho cô ở bên cạnh Lê Tiện Nam, vẫn mang duy nhất một cái mác: Sinh viên đại học Yến Kinh.

Ngoài ra, cũng không còn gì cả.

Có những khoảng trống không thể được lấp đầy, nhưng có thể cải thiện, ít nhất thì nếu như có nếu như, cô cũng muốn trở thành niềm tự hào của Lê Tiện Nam, anh gặp ai cũng nói, Phi Phi nhà mình tuyệt vời thế đấy.

Tựa như có thể tượng tượng ra được giọng nói của anh, tư dưng Diệp Phi mỉm cười.

Gặp một người sáng ngời rực rỡ, ít nhất phải có vị trí ngang nhau, bươm bướm không thể chết giữa một mùa xuân nào đó, bươm bướm phải vĩnh viễn ở bên mùa xuân.

Năm cuối, Diệp Phi có rất ít tiết, học kỳ hai gần như để trống cho kỳ thực tập.

Cũng vào năm cuối này, dường như cuộc sống của Diệp Phi đã tiến triển theo đúng quỹ đạo.

Một tuần chỉ có mấy tiết, Diệp Phi tới lui giữa trường và Công viên Khoa học Kỹ thuật, Triệu Tây Mi đã thảo luận ngắn gọn với Diệp Phi và Tiết Như Ý, hiện tại, #one day# trên trang chủ của 21 Carat đã trở thành chủ đề được bàn luận sôi nổi của phần mềm này, họ viết nội dung quảng bá mãi, người đọc cũng mất hứng thú, Diệp Phi đề xuất hệ thống cho người dùng gửi bài suốt hai mươi bốn tiếng một ngày, có thể @ dàn trợ lý công ty, họ sẽ sàng lọc nội dung, xác nhận không có vi phạm, sau đó chọn mười mấy bài một ngày, dựa trên big data để đẩy nội dung lên, như vậy cũng đảm bảo người dùng khác nhau có thể chọn chính xác nội dung mà họ thích.

Dường như ngụ ý của mùa thu là gặt hái thành quả, cũng vào năm đó, 21 Carat trải qua mấy lần nâng cấp, số lượng người dùng tiếp tục tăng trưởng ổn định mỗi ngày, nhất là năm nay còn xảy ra một việc, làm độ nổi tiếng của 21 Carat đột ngột tăng vọt.

Đó là một blogger của 21 Carat, là người dùng cũ từ lúc 21 Carat còn chưa thử nghiệm nội bộ xong, cô ấy thường xuyên chia sẻ cuộc sống hàng ngày, có rất nhiều người theo dõi, ngày nọ, cô ấy đăng hai tờ hôn thú, nói đến giờ mới hiểu ý nghĩa của 21 Carat, mỗi người đều là linh hồn lưu lạc chốn nhân gian, trời sinh không hoàn hảo, chật vật đi tìm một nửa hoàn hảo của mình.

Chuyện này trở thành hot search trên Weibo, 21 Carat càng nổi tiếng hơn, trở thành ứng dụng sáng tạo của năm 2014.

Diệp Phi cũng nộp đơn vào đại học Trung văn Cảng Thành, vì cô còn phải đợi kết quả thi ngoại ngữ, phòng tuyển sinh gửi email cho cô, bảo cô nộp tạm CET-4 và CET-6, sau này bổ sung chứng chỉ IELTS và TOEFL sau.

Cũng vào năm đó, Diệp Phi nghĩ đến chuyện trả phòng ở hẻm Hòe Tam trước khi rời đi, gần nửa năm nay, Diệp Phi tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ, Lê Tiện Nam dạy cô đầu tư vào mấy dự án nhỏ, còn dạy cô cách phân chia thu nhập thành nhiều phần khác nhau, một phần là tài sản cố định, một phần là dành để đầu tư những dự án có rủi ro thấp.

Cho nên Diệp Phi phòng hờ, giữ lại ít tiền để đóng tiền học và dùng làm sinh hoạt phí, còn lấy ra một khoản để trang trí căn nhà nhỏ của mình, phần còn lại thì để dành đóng tiền cho Diệp Đồng.

Trong mắt Diệp Phi, mùa thu năm đó vẫn rất đẹp, tự tay cô chuẩn bị hồ sơ để nộp vào trường, tài liệu là tự cô mang đi dịch, ngay cả trang trí căn nhà nhỏ cũng là một tay cô làm, Diệp Phi thích đơn giản, tự tay ghi lại kích thước, mang đi tìm đồ nội thất.

Thật ra cô cũng có tâm tư riêng, căn nhà sẽ không thay đổi, sau khi cải tạo xong, đó sẽ là căn cứ của riêng cô, nếu thật sự có chuyện xấu xảy ra, ít nhất cô cũng còn có chốn về ở Yến Kinh.

Có lẽ là vì một chút lý trí cuối cùng của cô.

Hai người đều bận việc riêng, cuối tuần, Lê Tiện Nam cùng cô đến IKEA mua sắm, Diệp Phi tìm công ty lắp đặt để làm tủ kệ, nội thất mềm đều do cô tự tay sắp xếp.

Lê Tiện Nam đẩy xe đẩy mua sắm, theo cô đi chọn những vật dụng nhỏ.

Diệp Phi nắm tay anh, có những thời khắc như vậy, tựa như hai người họ lên kế hoạch cho tương lai —— mặc dù không ai nói ra.

Diệp Phi vẫn còn một chút nỗi lòng con gái, luôn thích mua những vật dụng nhỏ xíu, chẳng hạn như chân nến biết đung đưa khi thắp nến, đệm hoạt hình, hình dán công tắc siêu dễ thương, làm một chiếc lồng chim gõ kiến, phải mở một cánh cửa nhỏ mới có thể bật đèn, bên cạnh cửa nhỏ là một bức tượng cẩm tú cầu bằng gỗ.

Hình như Diệp Phi cố ý làm vậy, mua xong còn bảo giao đến Tây Giao Đàn Cung một cái.

Giống như lưu lại dấu vết của cô ở nơi này.

Lúc Lê Tiện Nam quay về, thấy công tắc trong nhà có dán hình, anh ngây người một lát, sau đó ngước mắt nhìn, thấy Diệp Phi đang ngồi xếp bằng trong phòng khách.

Bây giờ là mùa thu, nhưng mùa cẩm tú cầu nở hoa vẫn chưa kết thúc, năm nay xuân đến trễ, mùa thu cũng về trễ.

Một cụm hoa cẩm tú cầu đủ màu sắc bao phủ bên ngoài cửa sổ sát đất, Diệp Phi ngồi cạnh bàn trà, xây lâu đài Lego.

Xung quanh là hộp bao bì, Lê Tiện Nam bước đến nhìn, mấy mảnh ghép Lego rải khắp bàn trà, trên hộp bao bì có hình nhà cây, trên cây hoa nở chằng chịt, một biệt thự được xây trên cây.

Diệp Phi không giỏi ghép những thứ này ——

Tiết Như Ý mua, khi nào rảnh rỗi, Tiết Như Ý sẽ đi thăm Diệp Đồng, để giết thời gian, cô ấy mua rất nhiều bộ xếp hình và Lego, bày biện khắp căn phòng.

Đây là bộ khó nhất, Tiết Như Ý ghép không xong, lại đưa cho Diệp Phi.

Diệp Phi còn khổ sở hơn, nghe tiếng động, nhìn thấy Lê Tiện Nam, cô quay đầu cười với anh, Lê Tiện Nam cởi áo khoác, bước đến gần cô, anh cúi người, xoa tóc cô, nói: “Chỗ này ghép ngược rồi, lát nữa anh ghép cùng em.”

Diệp Phi đồng ý, đợi Lê Tiện Nam đến giúp cô.

Nói vậy, nhưng thật ra sau đó chỉ có Lê Tiện Nam ghép, cô ngồi một bên, ngưỡng mộ nhìn anh.

“Lê Tiện Nam, anh có thấy giống Tây Giao Đàn Cung không?”

Người ta nói bộ Lego này phải ghép mấy ngày mới xong, nhưng hai người họ ghép từ chiều đến tối, cuối cùng cũng ghép ra khung sườn.

Lê Tiện Nam ghép, Diệp Phi đưa mảnh ghép cho anh.

Lúc ghép ra hình ra dạng, Diệp Phi ngây ngốc, vô thức nói ra lời đó.

“Không giống, không có Phi Phi.”

Lê Tiện Nam cũng thuận miệng trả lời, chọn chọn lựa lựa, tìm mảnh ghép.

Diệp Phi ngồi cạnh anh, đèn phòng khách bật sáng, ánh đèn nhàn nhạt soi rọi góc mặt của anh, làm Diệp Phi không cách nào dời mắt.

“Cười gì thế?” Anh không nhìn cô, cũng phát hiện ra nụ cười sáng ngời trên mặt cô.

“Nhớ lại lời anh từng nói.” Diệp Phi bắt chước giọng điệu lạnh lùng, kiêu ngạo của anh khi đó, “Thời gian của anh đáng giá hơn.”

Lê Tiện Nam liếc cô, ghép một bông hoa vào: “Ừ, phải làm sao bây giờ, Phi Phi vô giá mà.”

“Sao anh lại nói ra nhiều lời an ủi vậy chứ?” Lần nào nghe anh nói, cô cũng mềm lòng.

“Để dỗ dành em.” Lê Tiện Nam tập trung ghép, “Anh bằng lòng dỗ dành em.”

Thật ra ngày đó, Diệp Phi không kiên nhẫn đến vậy, sau đó chỉ có Lê Tiện Nam ghép Lego, hơn mười giờ, cô đã thấy buồn ngủ, ban đầu còn nằm lên sofa đọc sách, đọc một lát lại ngủ mất.

Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, cô cảm giác có người bế mình lên, Diệp Phi nửa tinh nửa mê mở mắt, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực của Lê Tiện Nam, hỏi anh: “Mấy giờ rồi?”

“Mười hai giờ rưỡi.” Lê Tiện Nam bế cô lên lầu, “Ngủ đi, nhìn em buồn ngủ rồi.”

Diệp Phi chép miệng, lúc lên lầu còn liếc mắt nhìn về phía sau, rõ ràng kim đồng hồ chỉ số ba, đột nhiên cô tỉnh táo lại: “Lê Tiện Nam, anh ghép hình đến ba giờ sáng sao…”

Lê Tiện Nam đặt cô lên giường, mỉm cười, cúi người hôn cô: “Phi Phi nói nhà cây trông giống Tây Giao Đàn Cung, anh ghép lại, để ngày mai em nhìn xem có giống không.”

Tự dưng khoang mũi của Diệp Phi chua xót, cô vòng tay qua cổ anh, cũng hôn anh, Lê Tiện Nam vỗ vỗ eo cô, nói: “Ba giờ rồi, ngủ đi.”

Diệp Phi lăn qua một bên, chừa chỗ cho anh.

Bao lâu rồi nhỉ?

Hình như lâu lắm rồi Diệp Phi không đeo nút bịt tai, ở bên cạnh anh, cô luôn ngủ ngon giấc, Lê Tiện Nam từng tỉnh giấc giữa đêm để uống nước đá lạnh, nhưng sau đó, ngăn đựng đá trống trơn, Lê Tiện Nam cũng bắt đầu uống nước ấm.

Lúc Diệp Phi sửng sốt nhìn thời gian, cô cũng tỉnh táo một chút, Lê Tiện Nam nằm bên cạnh cô, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú.

Cô chạm vào anh.

“Hửm?” Lê Tiện Nam thấp giọng lên tiếng.

Diệp Phi cười, ghé vào gần anh, nhỏ giọng thì thầm: “Lê Tiện Nam, anh có phát hiện ra không, đã lâu rồi em không dùng nút bịt tai.”

“Có.”

“Em bắt đầu dùng chúng từ hồi cấp hai, lên cấp ba thì phụ thuộc vào chúng, đến đại học thì tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn, em ở trong phòng ký túc xá một mình cũng đeo nút bịt tai để ngăn cách bản thân.” Diệp Phi chậm rãi nói, “Em luôn ngủ không ngon, hồi nhỏ không còn nhà, từ lúc đó em chưa từng ngủ ngon, nhưng những ngày này ở bên anh, em luôn cảm thấy an toàn.”

Lê Tiện Nam lắng nghe, sau đó đưa tay kéo cô vào lòng.

Trên người anh có mùi gỗ nhàn nhạt, trầm ổn, kiên cố, giống như lò sưởi ấm áp đang cháy, xoa dịu mỗi đêm muộn bất an.

“Lê Tiện Nam, em nói anh nghe.”

“Ừ.”

“Em nghiêm túc đấy.”

“Anh nghe đây.”

Anh vừa đáp lời, Diệp Phi nhổm dậy trong ngực anh, tựa như góp nhặt một ít dũng khí, cuối cùng cũng có thể bộc lộ một điều gì đó với anh.

“Lê Tiện Nam, em từng không có cảm giác an toàn.”

Khi đó, hình như đeo nút bịt tai là để cách ly tiếng gào thét ngoài cửa, sau khi ba cô ký hợp đồng bảo lãnh, người kia chạy đi mất, toàn bộ khoản nợ đổ lên đầu ba cô.

Mỗi ngày có rất nhiều chủ nợ đến đòi tiền, ba mẹ cô dốc sức làm việc, nhà cô bị bán đi, nhưng vẫn không lấp đầy được lỗ hổng kia.

Phùng Nghi thường xuyên cãi nhau với ba cô, nhưng cũng không có cách nào khác, cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Sau đó họ thuê nhà —— một căn nhà trệt cũ mèm, cũng vì giá rẻ, có một khoảng sân nhỏ, mái nhà bị hỏng, mùa đông, khi tuyết tan ra, nước sẽ chảy xuống, trong nhà cực kỳ lạnh.

Không biết tại sao có mấy chủ nợ tìm được nhà, phá cửa đùng đùng, căn nhà thật sự rất cũ, tựa như chỉ cần tác động mạnh, bụi trên tường sẽ rơi xuống.

Diệp Phi và Diệp Đồng bé nhỏ trốn trong nhà, không dám bật đèn.

Những người này thật sự rất quá đáng, ban đầu chỉ là đến gõ cửa, sau đó lại phá cửa, ném xác chó mèo chết vì trúng độc vào sân.

Hai người đều là trẻ con, còn làm được gì đây?

Xuân Tân là một thành phố nhỏ, nếu những người này không nhận được lời hồi đáp thỏa mãn, bản chất độc ác bên trong sẽ xuất hiện, họ sẽ dùng mọi cách thức để thu nợ.

Sau đó còn quá đáng hơn, họ ném đồ vật đang bén lửa vào nhà, trong góc sân có một gốc cây khô, họ vô tình ném lửa vào gốc cây, nhánh cây gãy đập vỡ kính, rèm cửa bén lửa.

Diệp Đồng sợ hãi hét to, Diệp Phi bảo vệ Diệp Đồng cẩn thận, Diệp Đồng mắc chứng tự kỷ, có lẽ là kể từ lúc đó, Diệp Phi bắt đầu sợ tiếng gõ cửa, cũng sợ những đêm muộn, cô luôn tỉnh giấc giữa đêm, sợ có người ném xác chó mèo vào sân, sợ có người bất chợt gõ cửa, la hét.

Kể từ đó, cô luôn đeo nút bịt tai.

Sau đó, vì ba cô có đầu óc, làm ăn cũng kiếm ra tiền, cuối cùng trả hết nợ, tiết kiệm được một khoản tiền để đặt cọc một căn nhà, nhưng cũng vì ông quá vất vả, lại còn hút thuốc nhiều, hình như sợ tốn tiền, lâu thật lâu cũng không đi bệnh viện, mãi đến lúc ho ra máu mới phát hiện là ung thư giai đoạn cuối.

Khi đó, ngày nào Phùng Nghi cũng khóc, phàn nàn cuộc sống, cãi nhau với ba cô, Diệp Phi đeo nút bịt tai để ngăn cách những âm thanh đó.

Phùng Nghi nói năng chua ngoa, nhưng trong lòng lại mềm mại, vừa mới đặt cọc căn nhà, vào ở chưa được mấy ngày đã muốn bán lấy tiền.

Nhưng bán nhà rồi, ba cô cũng qua đời, lo hậu sự cho ba xong, Phùng Nghi dường như sụp đổ, nhà còn hai đứa nhỏ, bà ấy phải đến Quảng Đông làm công.

Diệp Phi được gửi đến nhà dì, dượng luôn cãi vã với dì, chỉ trích mấy lời khó nghe, Diệp Phi lẳng lặng trốn trong phòng đeo nút bịt tai, không dám khóc, sợ mình thở thôi cũng làm người ta khó chịu.

Lâu thật lâu sau, lúc Diệp Phi lên tiếng, cô lại vô cùng bình tĩnh.

Lê Tiện Nam lắng nghe cô.

Diệp Phi dụi mắt: “Cho nên… Lê Tiện Nam, ở bên cạnh anh, em có thể ngủ ngon giấc, anh hỏi tại sao em không trả phòng ở hẻm Hòe Tam, là vì em sợ anh đuổi em đi, em không còn nơi nào để về.”

Lê Tiện Nam ôm cô, nhẹ nhàng xoa lưng cô.

Ở bên cạnh anh, cô không chỉ ngủ ngon, hay là vì anh cho cô đủ cảm giác an toàn để xoa dịu khó khăn và bất an của cô, những điều anh trao cho cô rất dịu dàng, cho nên cô không cần lo nghĩ đến ngày mai, mỗi ngày đều có thể ngủ ngon giấc.

Người yêu tốt là người có thể khiến ta cảm nhận được tình yêu của mình trong từng chi tiết, cho ta mỗi ngày yên tâm đi ngủ, yên tâm thức dậy.

Khi đó, Lê Tiện Nam không hứa hẹn với cô, làm cô cảm thấy bất an, nhưng cũng may Lê Tiện Nam vẫn ở bên cô mỗi ngày, sự dịu dàng của anh còn làm cô yên tâm hơn mọi lời hứa hẹn.

“Lê Tiện Nam, khi đó đi theo anh, em cảm thấy như lộc trời ban, những đêm khuya không ngon giấc, hình như là để đợi đến một ngày em gặp anh, ngủ ngon bên cạnh anh.” Cô gượng cười, nói, “Lê Tiện Nam, ở bên anh, em rất vui.”

Lê Tiện Nam ôm cô, định nói gì đó, Diệp Phi lại ghé đến hôn anh, sau đó kéo chăn đắp lên: “Lê Tiện Nam, ngủ ngon.”

Hình như không cho anh an ủi, giống một con thú nhỏ bị thương, chỉ biết chạy trốn, một mình liếm vết thương.

Lê Tiện Nam ôm cô trong chăn, cầm lấy tay cô, nắm thật chặt.

“Phi Phi, duyên phận của chúng ta bị dây thép trói buộc, không thể cắt đứt.” Lê Tiện Nam hiểu những lời cô không nói, cô nói ra những lời kia, tựa như tổng kết lại, lời tạm biệt, không nói càng sáng tỏ, “Cẩm tú cầu sẽ nở vào đông, xuân, hè, thu vì em, một lần nở bốn mùa vì em, sẽ nở bốn mùa vì em vô số lần nữa, em muốn ngắm, nó sẽ vĩnh viễn nở vì em, chỉ cần em muốn, nó sẽ không chỉ nở ở Yến Kinh.”

“Lê Tiện Nam, Cảng Thành hơi xa…” Anh ôm cô trong lòng, cô thấp giọng trả lời.

“Xa thì sao, Phi Phi đáng giá mà.” Lê Tiện Nam hôn cô, “Ngủ đi, sáng mai thức dậy, đi xem nhà cây kia có giống cây hải đường ở Tây Giao Đàn Cung không.”

“Dạ.”

Lời của anh làm Diệp Phi yên tâm, hình như đã đi qua nửa chặng đường phía trước, chỉ còn một nửa cuối cùng.

Từng ngọn đèn đêm, mấy ngày qua, anh cho cô quá nhiều ánh sáng, tiếp rất nhiều dũng khí cho cô tiến về phía trước.

Dẫu cho con đường trước mặt còn mờ mịt, vẫn sẵng sàng tiến về phía trước.

Khi được anh yêu, có lúc thấy chua xót, có lúc muốn khóc, trong lòng luôn im lặng chất vấn, có xứng không.

Anh không bao giờ nói ra, chỉ ôm cô, nói, Phi Phi đáng giá.

Dũng khí của cô giống như những mảnh ghép mà anh đã chắp vá lại.

Nhìn thấy sắc trời, cô không dám chớp mắt, cán cân trong mắt cô đều nghiêng về phía anh, yêu là lẳng lặng khắc ghi, vết mực đầu tiên chính là vết mực nhiều màu sắc nhất.

Hôm sau, Diệp Phi dậy sớm, căn nhà Lego đã được ghép xong, đặt trên bàn trà, Diệp Phi bước đến nhìn, bên trong căn nhà còn có vật dụng trang trí, giống hệt như một căn nhà nhỏ.

Diệp Phi mở ra, ngây người một lát.

Bên trong có một tấm thiệp.

Diệp Phi cũng cẩn thận nhìn lại hộp Lego, thấy bên trong không có tấm thiệp nào.

Tấm thiệp giống như một tấm danh thiếp nhỏ, Diệp Phi đưa tay lấy ra, thấy trên đó có mã QR, cô hơi tò mò, vô thức lấy điện thoại ra quét mã.

Một trang web tiếng Anh nhảy ra, hiện tên một ngôi sao.

Tên ngôi sao: Waiting for you

Thuộc chòm sao: Bạch Dương

Ngày kỷ niệm ngôi sao: 28.03.2019

Lời chúc từ ngôi sao: Gửi đến bà Lê năm năm sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK