• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã đến hai mươi tám âm lịch, một ngày nữa sẽ đến giao thừa, còn vài khu buôn bán vẫn tấp nập, rất nhiều tòa nhà cao tầng vẫn sáng đèn, có lẽ là có người tăng ca.

Lê Tiện Nam lái xe đến nơi, thấy vị trí cũng tốt, liếc mắt một cái đã biết nơi này đắt tiền, chắc chắn là Triệu Tây Mi bỏ tiền ra thuê.

Tòa nhà văn phòng này bên cạnh một trung tâm thương mại, nằm phía sau một tòa chung cư.

Thật ra, tòa nhà kiểu này hơi hỗn loạn, bên trong ẩn giấu rất nhiều văn phòng nhỏ, ngày đó, công ty nhỏ mọc lên như nấm sau mưa, Triệu Tây Mi thuê nơi này, một là vì di chuyển thuận tiện, hai là vì Hàn Dịch suốt ngày ru rú trong nhà, dưới tòa nhà văn phòng có mấy quán ăn, ít nhất anh ta sẽ không chết đói.

Lê Tiện Nam và Diệp Phi đi thang máy lên lầu, lúc ra khỏi thang máy, còn tưởng đi vào khách sạn, trên cánh cửa gỗ nâu sậm có số phòng, hai người họ tìm một lát, phát hiện Triệu Tây Mi thuê một căn phòng rộng lớn.

Bốn phía đều là tường trắng, hết sức trống trải.

Mấy cửa phòng xung quanh đều có bảng tên, công ty xây dựng, đại lý du lịch gì gì đó.

Dù sao Triệu Tây Mi cũng muốn gặp Diệp Phi, Lê Tiện Nam không đi vào cùng cô.

Anh nhét tay vào túi áo khoác, nói với Diệp Phi: “Anh đợi ở đây, em vào đi.”

“Dạ.”

Diệp Phi gật đầu, gõ cửa, chớp mắt một cái, Triệu Tây Mi đã ra mở cửa, cô ấy thò đầu ra, nhìn thấy Lê Tiện Nam đứng ở cuối hành lang, cô ấy mở cửa cho Diệp Phi đi vào.

“Lê Tiện Nam đưa cô đến đây à? Mấy ngày nay, hai người ở bên cạnh nhau sao?” Hôm nay Triệu Tây Mi mặc yếm jean, khoác một chiếc áo khoác, lại biến thành thiếu nữ trẻ trung, tràn đầy sức sống.

Hôm nay cô ấy không trang điểm, đường nét rất mộc mạc, tạo ra cảm giác phụ nữ Yến Kinh hào hùng khí khái.

Khi Triệu Tây Mi trang điểm, cô ấy luôn mang dáng vẻ thiếu nữ hồn nhiên đóng vai phụ nữ trưởng thành, đường nét gương mặt rất hài hòa, ngay cả môi đỏ và đường kẻ mắt cũng rất đẹp và thu hút.

“Phải, cô thuê nơi này sao?” Diệp Phi gật đầu, nhìn quanh căn phòng, hơn năm mươi mét vuông, có mấy cửa sổ sát đất, rất rộng rãi.

Trong phòng chỉ có vài chiếc ghế, cảm giác hơi trơ trọi.

“Ừ, vừa thuê hôm nay, tôi định biến nơi này thành phòng làm việc, đến lúc đó lại nhờ một người bạn học thiết kế nội thất của tôi, chia nơi này thành mấy căn phòng nhỏ.” Triệu Tây Mi kéo ghế qua cho cô ngồi, chỉ quanh căn phòng, “Hàn Dịch rất có năng lực, nhưng anh ấy gặp vấn đề về giao tiếp, sau khi ứng dụng được đưa ra thị trường, chắc chắn anh ấy không thể tự lực cánh sinh được, vẫn phải tìm một lập trình viên, tôi định kéo vài người bạn của anh ấy sang đây…”

Lúc Triệu Tây Mi nói lời này, ánh mắt cô ấy tràn ngập mong đợi, như một cô bé lên kế hoạch cho tương lai.

Nếu không nhắc đến thân phận của Triệu Tây Mi, cô ấy rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái nhỏ.

Cô cũng không ngờ, có một ngày cô ngồi trong một căn phòng trống với Triệu Tây Mi, nghe cô ấy nói về một chuyện xa vời.

“Nhưng mà, Phi Phi, cô có bạn học không? Sau khi ứng dụng được đưa lên kệ, chắc chắn nhóm chúng ta phải làm nội dung quảng bá, tôi sợ một mình cô không chịu được, tôi muốn tìm thêm người.”

“Có, nhưng tôi phải hỏi lại đã.” Triệu Tây Mi nói xong, Diệp Phi nghĩ đến Tiết Như Ý đầu tiên, hai người họ học cùng chuyên ngành, Tiết Như Ý cũng rất rảnh rỗi.

“Vậy tôi yên tâm rồi.” Triệu Tây mi cười nói, “Tôi cũng có thể viết nội dung cùng cô, nhưng dạo này tôi hơi bận, vừa ký hợp đồng xuất bản một quyển sách mới, chỉ có thể xem qua nội dung mà cô viết.”

Triệu Tây Mi nói với cô về công việc hàng ngày và hiệu quả quảng bá, Diệp Phi luôn cảm thấy, khi Triệu Tây Mi nói về những chuyện này, dường như cô ấy có thể nhìn thấy rất nhiều khả năng to lớn.

“Phi Phi, cô xuống lầu mua cà phê rồi mang lên đây giúp tôi đi, tôi dọn dẹp nơi này một chút.”

“Cô uống gì?”

“Caramel macchiato.”

“Được rồi.”

Diệp Phi mở cửa bước ra, nói với Lê Tiện Nam một tiếng.

Sau khi Diệp Phi xuống lầu, Lê Tiện Nam bước vào cửa, biết rõ Triệu Tây Mi cố tình đẩy Diệp Phi ra ngoài.

Cửa không đóng, Lê Tiện Nam đẩy mở cánh cửa, bước vào, Triệu Tây Mi ngồi trên ghế, anh nhìn quanh, lấy hộp thuốc lá từ trong túi, rút một điếu, đưa cho Triệu Tây Mi.

“Làm chuyện này vì cậu ấy, có đáng không?” Lê Tiện Nam kéo ghế sang, ngồi xuống, Triệu Tây Mi lại đưa tay ra, Lê Tiện Nam đưa bật lửa cho cô ấy, Triệu Tây Mi ngậm điếu thuốc, châm lửa, “Năm nay đón Tết ở chỗ cậu ấy à?”

“Dạ.” Triệu Tây Mi nói, “Anh ấy không có người thân.”

“Kế hoạch là gì?”

Lê Tiện Nam lại đứng lên, bước đến cửa sổ sát đất, nhìn xuống, tầng này không cao lắm, căn phòng nằm ở tầng sáu, nhìn xuống, thấy Diệp Phi ra khỏi tòa nhà, đi vào tiệm Starbucks đối diện mua cà phê.

Cô đeo khăn choàng, bước đi thật nhanh, gió thổi qua mái tóc dài.

Lê Tiện Nam nhìn bóng lưng của cô, hình như còn nhớ đến đôi mắt kia, đôi mắt biết nói, là một đôi mắt hạnh, sạch sẽ, sáng ngời, khi cô cười, hai mắt cong cong, dáng vẻ linh hoạt và đáng yêu đặc trưng của lứa tuổi này.

Một số cảm giác sẽ gây nghiện, hình như có cô bên cạnh, anh luôn cảm thấy yên tâm, có một số người hóa thành tình yêu và sự rung động của người khác, cô xuất hiện trong cuộc đời anh, giống như người đưa đò, chèo đò đưa anh ra khỏi cuộc đời nhàm chán.

Kế hoạch là gì?

Triệu Tây Mi cũng đứng dậy, bước đến cửa sổ, nhìn xuống.

Lê Tiện Nam ngắm nhìn Diệp Phi dưới lầu, Triệu Tây Mi ngắm nhìn cảnh đêm.

“Anh ấy rất chăm chỉ, thật sự có năng lực, em chỉ đang cố gắng hết sức để giúp đỡ anh ấy, em không muốn xem anh ấy là người bình thường, Hàn Dịch rất đáng giá, Hàn Dịch nên tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực này.”

Triệu Tây Mi hút một hơi thuốc lá, nhả khói, cuối cùng bĩu môi, nói: “Lê Tiện Nam, thuốc lá của anh khó hút hơn thuốc lá của anh trai em, cái gì thế, sao lại cay cay đắng đắng?”

“Có thuốc lá cho em hút là tốt rồi, sao nhiều chuyện thế?” Lê Tiện Nam liếc cô ấy, họ lớn lên cùng nhau, Triệu Tây Mi cũng còn nhỏ.

“Thôi đi, sao em chưa từng thấy anh nói chuyện với Phi Phi như vậy chứ, anh có gan làm vậy không, anh có biết cái này gọi là gì không?” Triệu Tây Mi đảo mắt xem thường.

“Là gì?”

“Tiêu chuẩn kép.”

“…” Lê Tiện Nam không thèm để ý đến cô ấy, “Hàn Dịch có gọi được vốn đầu tư chưa?”

Nói đến chuyện này, Triệu Tây Mi lại phiền muộn, Hàn Dịch không giỏi giao tiếp với người khác, không giỏi ăn nói, lúc gương mặt lạnh lùng đó nhìn người khác, không hiểu sao lại tạo ra cảm giác kiêu căng ngạo mạn, anh ta cũng đi tìm nhà đầu tư, nhưng lần nào cũng giống như người ta thiếu tiền của mình.

Lê Tiện Nam thấy Triệu Tây Mi ngừng nói chuyện, cũng lờ mờ đoán được.

Anh lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu thuốc, muốn hút thuốc, nhưng chỉ cầm trong tay, không châm lửa.

“Anh có thể đầu tư cho cậu ấy.” Lê Tiện Nam nhét điếu thuốc trở lại vào hộp thuốc, nhìn Diệp Phi cầm hai ly cà phê trong tay, bước ra khỏi tiệm cà phê đối diện.

Triệu Tây Mi ngạc nhiên nhìn anh: “Anh tốt bụng vậy sao?”

Lê Tiện Nam lại nhét hộp thuốc lá vào túi: “Anh không tốt bụng, em quên rồi sao? Công việc chính của anh là đầu tư, anh coi trọng Hàn Dịch, coi trọng sự phát triển của cậu ấy, anh nhận ra đây là một mỏ vàng, nhưng anh không tốt bụng đến vậy, anh đầu tư cũng không phải vì nể mặt em, anh không thiếu những dự án thế này.”

Triệu Tây Mi đợi anh nói tiếp.

Lê Tiện Nam không nhìn cô ấy, chỉ tìm kiếm bóng dáng của Diệp Phi, nói: “Cô ấy muốn ở lại Yến Kinh, cô ấy có tài, có ý tưởng, anh có tình cảm với cô ấy, anh muốn nhìn thấy cô ấy bước lên vị trí cao hơn, nếu sau này anh không ở bên cạnh cô ấy, cô ấy cũng sẽ đứng trên đỉnh cao, cô ấy cũng cần cơ hội, anh đầu tư cho Hàn Dịch cũng là để trải đường cho cô ấy, em cũng phải biết phân thanh chủ thứ (*).”

(*) Phân biệt cái gì là chủ yếu, cái gì là thứ yếu.

Bình thường, Lê Tiện Nam rất ít nói, vòng bạn bè của anh, Triệu Tây Mi còn lâu mới chạm đến được, danh tiếng của nhà họ Lê như vậy, tất cả những dự án mà Lê Tiện Nam đầu tư đều có rủi ro cao, chắc chắn sinh lời, dòng tiền ra vào nhiều như nước.

Lê Tiện Nam bỏ vốn, đó không chỉ là đầu tư, mà còn là trải đường.

Con đường nào cũng dẫn đến La Mã, nhưng cũng có một số người sinh ra ngay tại La Mã.

Cũng không thể không nói, Lê Tiện Nam chính là La Mã.

“Lê Tiện Nam, chẳng phải anh đang vẽ chuyện sao, đã biết không thể mà vẫn làm.”

Triệu Tây Mi cũng im lặng một lát, nhả ra một vòng khói, tiếc là kỹ thuật của cô ấy không tốt, vòng khói mờ mờ cũng vỡ tan.

“Đã biết không thể mà vẫn làm, đó chính là thành ý anh dành cho cô ấy.”

Triệu Tây Mi nghe thấy, cười khẽ, Lê Tiện Nam hỏi cô ấy cười cái gì.

Triệu Tây Mi phóng khoáng búng tàn thuốc vào gạt tàn, tro trắng rơi xuống sàn nhà, cô ấy cười thoải mái: “Cũng ít khi thấy anh tự tìm đến rắc rối, có trò hay để xem rồi.”

Lê Tiện Nam liếc cô ấy, không trả lời.

“Muốn bao nhiêu tiền đầu tư thì nhắn cho Kha Kỳ, anh sẽ đầu tư vào dự án này.” Lê Tiện Nam phủi phủi người mình, “Lần sau hút thuốc thì tránh xa anh ra.”

“Sao chứ, anh hút thuốc tám năm, vậy mà còn quản em?” Triệu Tây Mi cười nhạo, “Cẩn thận đấy, em tố cáo anh với Phi Phi.”

Lê Tiện Nam mặc kệ cô ấy, chỉ mở cửa, bước ra.

Triệu Tây Mi nhoài người trên bậu cửa sổ hút thuốc, thuốc lá của Lê Tiện Nam rất khó hút, có vị cay cay đắng đắng.

Cô ấy từng nghĩ, người như Lê Tiện Nam không có thành ý.

Trời sinh gương mặt anh lạnh lùng, trước đó còn cảm thấy ánh mắt của Hàn Dịch đã khiến người khác không muốn giao tiếp với anh ta, Lê Tiện Nam còn hơn như vậy, lúc không cười, đôi mắt anh tràn ngập sự lạnh lẽo.

Lúc Lê Tiện Nam cười, đáy mắt cũng lạnh lẽo, anh thật sự rất lịch sự, phải phép, với ai cũng có thể nói mấy câu khách sáo, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi.

Bên cạnh anh không có ai.

Mà hiểu biết của cô ấy về Lê Tiện Nam dừng lại là vì mẹ anh qua đời, chỉ là không có tin tức gì về chuyện này, sau đó cô ấy nghe Triệu Tây Chính nói về Lê Tiện Nam, giọng điệu ước ao ngưỡng mộ, nói trong nhóm bọn họ, Lê Tiện Nam là người tài giỏi nhất, mắt đầu tư cũng rất thâm sâu, chỉ chọn những dự án có nhiều rủi ro nhất, cuối cùng thu được gấp mấy vạn lần số tiền đã bỏ ra.

Triệu Tây Mi từng nghe qua chuyện này ——

Đại khái là lúc Lê Tiện Nam đầu tư bất động sản, anh chọn một căn chung cư cũ mèm, vì mấy căn phòng chung cư quá cũ kỹ, khu vực xung quanh cũng không có nhiều tiện ích, nhiều chủ nhà bán nhà giá rẻ, Lê Tiện Nam mua nhà giá rẻ, hai năm sau, khu vực đó được cải tạo, đột ngột được xây dựng thành khu trường học, giá nhà tăng vọt gấp mấy chục lần.

Người như vậy, vừa nhìn đã biết thâm sâu, quyết đoán.

Bên ngoài phát ra tiếng thang máy mở cửa, Triệu Tây Mi nhìn ra, thấy Diệp Phi ra khỏi thang máy, đưa một ly cho Lê Tiện Nam, nói: “Cái này mua cho anh, em thấy có sản phẩm mới, anh thử đi, không có đường.”

Lê Tiện Nam nhận lấy, nhìn nhìn, thấy tên thức uống đã biết là món dành cho mấy cô bé.

“Anh không uống thì em uống, có lòng cho anh nếm thử, cái này gọi là chia sẻ, anh hiểu không?” Diệp Phi lại lấy ly cà phê khỏi tay anh, “Đây là ly cuối cùng trong tiệm đấy.”

Lê Tiện Nam cười, lại đưa tay cầm lấy, nhưng Diệp Phi không đưa cho anh, còn giận dỗi.

“Được, được, được, là lỗi của anh, anh nếm thử.” Lê Tiện Nam dỗ dành cô, Diệp Phi không thèm để ý anh, Lê Tiện Nam kéo cô đến gần, Diệp Phi cẩn thận giữ lấy ly cà phê.

Lê Tiện Nam đưa tay ra cầm lấy, tay kia giữ eo cô, anh cúi đầu hôn cô, Diệp Phi cắn anh, Lê Tiện Nam cười, chỉ chỉ trán cô: “Chó con, chó con vô ơn bội nghĩa.”

“Anh mới là chó con vô ơn bội nghĩa.” Da mặt Diệp Phi nóng lên, cô đẩy anh ra, cầm ly cà phê về cho Triệu Tây Mi.

Triệu Tây Mi đã nhìn thấy từ lâu, lùi lại hai bước, giả vờ không thấy.

Trước đây từng nghĩ, Lê Tiện Nam hoàn toàn không liên quan gì đến từ “yêu”, yêu là một loại bản năng, chỉ là anh chưa từng gặp ai đánh thức bản năng của mình.

Dường như mọi linh hồn trên thế giới đều dạo bước khắp nhân gian, tìm một nửa phù hợp nhất, có người giày vò nhau, sau đó chia tay, tiếp tục lẻ loi phiêu du, có người lẻ loi phiêu du qua nửa đời mới gặp được một nửa của mình.

Diệp Phi và Lê Tiện Nam thuộc về hai thế giới khác nhau, nhưng Triệu Tây Mi cũng cảm thấy, hai người họ bên nhau, giống như hai linh hồn phù hợp, tìm thấy chốn về giữa đêm khuya.

Lê Tiện Nam cũng ấm áp, nhưng không phải ai cũng nhìn thấy điều đó.

—— Nhưng người người đều không phải là Phi Phi của anh.

Cũng không người nào là Diệp Phi của anh.

Lúc Diệp Phi và Lê Tiện Nam quay lại, Lê Tiện Nam nắm tay cô, Diệp Phi nếm thử một ngụm cà phê, nói sản phẩm mới rất ngon, nhưng tiếc là chỉ giới hạn theo mùa.

Lê Tiện Nam cười, nói về phương pháp tiếp thị.

Giới hạn theo mùa đúng là một việc hơi buồn.

Lê Tiện Nam tưởng cô không vui vì chuyện này, thuận miệng nói: “Có gì mà em buồn, anh không giới hạn theo mùa, em muốn cái gì, đến sao trời anh cũng sẽ hái cho em.”

“Bồng bột… Anh hút thuốc à?” Diệp Phi im lặng, lúc theo anh vào thang máy, cô nhích đến gần, ngửi ngửi anh.

Có mùi khói nhàn nhạt.

“Không thích à?” Lê Tiện Nam rũ mắt nhìn cô, “Sau này không hút thuốc nữa, được không?”

“…Cũng không phải không thích.” Diệp Phi nói, “Chỉ là anh ho mãi, Lê Tiện Nam, uống ít nước đá, bớt hút thuốc lại, sống lâu trăm tuổi.”

Lê Tiện Nam nghiêng đầu nhìn cô, Diệp Phi ngước mắt nhìn anh, gương mặt trái xoan mộc mạc, khẽ nhíu mày nhìn anh, giống như đang trách anh không nghiêm túc lắng nghe.

“Phi Phi.” Lê Tiện Nam nhúc nhích, thang máy rất nhỏ, vách thang máy còn có màn hình quảng cáo, bóng dáng của họ bị màn hình quảng cáo chiếu sáng, Lê Tiện Nam nhìn cô, ôm cô trong lòng.

Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh, đường nét gương mặt anh lạnh lùng, cứng rắn, đôi mắt thâm sâu, khi anh cười, Diệp Phi cảm thấy rất giống lâu đài tuyết tan chảy, trong veo thấy đáy, thâm tình và tình ý của anh, luôn khiến cô không thể không chìm đắm.

“Anh nói đi…” Diệp Phi vô thức lùi bước, nhưng lại không có chỗ để rút lui.

“Sống lâu trăm tuổi thì quá xa, đổi lại đi.” Ánh mắt của Lê Tiện Nam dừng trên bờ môi cô, anh áp tay lên mặt cô, ngón cái mơn man cánh môi cô, “Ngày ngày tháng tháng bình an, vắng em không vui.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc viết đến đây, mình nghĩ đến “Người đưa đò” của Claire McFall, trong đó có câu: Mỗi một tâm hồn khắc ghi tình yêu và lòng tốt sẽ trở thành người đưa đò trong cuộc đời chúng ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK