• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thỉnh thoảng, Diệp Phi lại cảm thấy rất hoang mang, hôm nay Lê Tiện Nam thật sự bôn ba cả ngày dài, vừa ngả lưng xuống đã buồn ngủ, Diệp Phi bị anh giày vò thế này, chắc chắn không còn buồn ngủ.

Diệp Phi nhìn Lê Tiện Nam, hiếm khi bôn ba đi công tác thế này, sau một ngày bận rộn, cũng không giấu được cơn mệt mỏi, vạn vật trong giấc mộng phù hoa này đều thoát ly với hiện thực, người duy nhất khắc ghi trong tâm trí cô, chỉ có một mình Lê Tiện Nam.

Lúc tỉnh táo, cô thường cảm thấy Lê Tiện Nam rất xa vời, cũng không hiểu tại sao, cô không biết cách mô tả và định nghĩa từ “yêu” này, cô cảm thấy ấm áp, mà sự ấm áp này đều để lại dấu vết trong từng điều nhỏ nhặt nhất.

Cô bằng lòng nói đến Lê Tiện Nam để mô tả tình yêu.

Bởi vì phải hiểu chuyện từ quá sớm, cũng có một thời gian sống chung với dì, Diệp Phi thường lo sợ, hoài nghi, không có cảm giác an toàn, người khác thay đổi tâm trạng một chút xíu, cô cũng sẽ cảm thấy bất an, cho nên cô cẩn trọng quá mức với bạn bè, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân hết mức có thể.

Cho nên những chuyện xảy ra vào tối nay, khiến cho Diệp Phi vô thức phản ứng.

Cô nhìn Lê Tiện Nam trong bóng tối, tự dưng cảm thấy rất hoang mang.

“Không ngủ được à?” Đột nhiên Lê Tiện Nam nặng nề lên tiếng, đưa tay ra khỏi chăn, mở ngăn kéo tủ đầu giường, “Có cần nút bịt tai không?”

“Không cần.” Diệp Phi thấp giọng trả lời.

Lê Tiện Nam từ từ mở mắt, ban đêm, Diệp Phi thường ngủ không ngon giấc, hình như cô đã quen có một chút ánh sáng, Lê Tiện Nam cũng ngủ không ngon, nhưng không thích ánh sáng, đèn âm trần tỏa ánh sáng nhàn nhạt, thích nghi một chút, sau đó đổi thành đèn âm tường ở chân giường.

Lê Tiện Nam không nói những chuyện này với Diệp Phi, cứ vậy tìm người làm.

“Nghĩ gì thế?” Lê Tiện Nam nắm tay cô, “Còn không cho anh ôm một chút.”

Anh nắm tay cô, thật sự hơi buồn ngủ, vừa nói vừa ngáp dài.

Còn nghĩ, liệu một ngày nào đó, anh sẽ kết hôn như Tông Ngọc chứ?

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện, Diệp Phi cũng giật mình.

“Nếu không phải vì em, có phải ngày mai anh mới quay về không?” Diệp Phi lại thấp giọng hỏi anh.

“Ừ, hôm nay Cảng Thành có mưa, tất cả chuyến bay đều bị hoãn.”

“Anh đội mưa đi mua hoa cẩm tú cầu sao?”

“Chứ còn sao nữa?” Anh lười biếng trả lời.

“Chuyến bay bị hoãn…”

“Anh lái xe đến Quảng Đông, từ Quảng Đông trở về.”

“Lần sau, lần sau mưa lớn như vậy, anh không cần phải…”

“Phi Phi.” Lê Tiện Nam ngắt lời cô, nghiêng đầu nhìn cô trong bóng tối, mắt hai mí hơi sâu, lúc nhìn cô, hình như không cam tâm lắm, “Anh sợ em ngủ không ngon.”

Giọng nói của anh mệt mỏi, nhưng vẫn kiên nhẫn nói, câu “Anh sợ em ngủ không ngon”, hình như đầy ắp tình cảm lưu luyến.

Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh, Lê Tiện Nam vẫn nhìn cô, dịu dàng, không giống bất cứ lần nào anh rời đi.

Ánh mắt anh nhìn cô, bởi vì anh đã cho cô nhìn thấy cẩm tú cầu nở hoa, cũng làm mưa xuân đổ xuống trái tim cô.

“Lê Tiện Nam, mùng năm Tết có tuyết nhân tạo.”

“Anh bảo người ta làm.” Anh thật thà trả lời, “Thấy em mong chờ nhiều ngày như vậy, anh không muốn em thất vọng, cũng nhờ không khí ẩm ướt mấy ngày qua, không thì cũng không làm tuyết nhân tạo được.”

“…”

“Muốn hỏi gì nữa, anh tranh thủ lúc này trả lời em.” Anh nói như vậy, giọng điệu dỗ dành.

“Lê Tiện Nam, tại sao anh lại đối xử tốt với một người bình thường như em?”

Diệp Phi rũ mắt, không biết nhìn đi đâu, ánh mắt dừng trên bàn tay cô, lại nhìn thấy chiếc nhẫn, kích thước vừa khít với ngón tay cô, kim cương đỏ thẫm, màu sắc ấm áp.

“Phi Phi, có khi nào…” Lê Tiện Nam di chuyển bàn tay, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay của anh khô ráo ấm áp, bao bọc lấy bàn tay cô, “Em không hề bình thường trong mắt anh?”

Diệp Phi bĩu môi, Lê Tiện Nam đưa tay véo má cô: “Sao ngày nào cũng trưng ra gương mặt buồn hiu thế, cứ như anh ngược đãi em vậy, không thích anh à?”

“Anh đối xử với em quá tốt.” Anh bóp bóp gương mặt của Diệp Phi, giọng nói của cô nghèn nghẹn.

Đối xử quá tốt với cô, cô luôn muốn đền đáp, nhưng đền đáp thế nào đây? Cô chỉ làm được một số việc.

Cô luôn cảm thấy mình không xứng đáng được yêu.

Lê Tiện Nam không thích nói chuyện quá rõ ràng, âm điệu Yến Kinh không hợp nói lời thâm tình, có lẽ là vì đã nghe Triệu Tây Chính thường xuyên dùng giọng Bắc Kinh tán gái, hoặc là anh không thể nói ra lời thâm tình.

Lê Tiện Nam nhìn gương mặt của Diệp Phi trong bóng tối, cô không buồn ngủ chút nào, hàng mi dài run rẩy, anh nắm tay cô, cô không nói lời nào.

Lê Tiện Nam kéo cô đến gần, Diệp Phi không giãy dụa, được anh ôm vào lòng, hương thơm nhàn nhạt làm người ta yên tâm.

Bàn tay anh đặt lên eo cô, giống như dỗ cô ngủ.

Yên tĩnh thế này một lát, Lê Tiện Nam thở ra một hơi, giống như thở dài.

“Anh đối xử tốt với em, đều là thật lòng, quãng thời gian ở bên cạnh em, anh rất vui vẻ, anh đối xử tốt với em, đều là thật lòng.”

Lúc anh nói tiếng Quảng Đông, hình như tỏa ra hơi ấm thâm tình, giống như sắc trời hừng đông, bầu trời tối tăm, nhìn mãi không thấy điểm cuối.

Hoặc có lẽ vì đèn chong lặng lẽ cháy trong ngôi chùa cổ xưa, tượng Phật phù hộ, hơi ấm vĩnh viễn không tắt.

“Như thế nào mới là không bình thường? Cuộc đời ngắn ngủi, anh cũng chỉ muốn em vui vẻ, anh đối xử tốt với em là thật lòng, anh không nói được những lời phức tạp, dù cho em có là Diệp Phi bình thường, anh cũng cam tâm, không có ai thay thế được em.”

Lê Tiện Nam vuốt mái tóc dài của cô, nói: “Ngủ đi.”

Diệp Phi nhắm mắt, không hiểu sao hốc mắt lại chua xót, buổi sáng cô đã nghe anh nói tiếng Quảng Đông trên bản tin, nhưng cô không hiểu một từ, luôn cảm thấy rõ ràng cũng là tiếng Quảng Đông, sao buổi sáng anh nói ra lại lạnh lẽo đến vậy.

Lúc anh ở bên cạnh, giọng nói như làn nước, trong trẻo, dịu dàng.

Diệp Phi nằm trong lòng anh, ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh của Lê Tiện Nam nhìn cô, giống như có tia sáng, mặt trời xuống núi, đêm khuya cũng có ánh lửa tỏa hơi ấm.

“Vậy anh nói lại đi.” Diệp Phi thay đổi tư thế, nhúc nhích trong lòng anh, “Em… cảm thấy hơi bất an.”

“Không nói.” Lê Tiện Nam vuốt mái tóc dài của cô, cười khẽ, sau đó giữ lấy cằm cô, hôn cô, dẫn dắt cô hôn sâu hơn, hương gỗ nhàn nhạt hòa quyện cùng hơi thở của anh, đêm quá yên tĩnh, Diệp Phi luôn cảm thấy yên tâm bên cạnh anh.

Trước đây sống với dì, cũng là ăn nhờ ở đậu, cho nên luôn phải cẩn trọng.

Chỉ sợ mình sơ ý một chút, sẽ không còn nhà để về.

Trước khi ba cô qua đời, nhà bị bán đi, Diệp Phi phải ở nhà cô mình mấy ngày, nhưng sau khi ba qua đời, cô của Diệp Phi cũng không muốn chứa chấp, Phùng Nghi phải đến Quảng Đông làm thuê, đành phải gửi Diệp Phi đến nhà dì, Diệp Đồng được gửi vào bệnh viện Xuân Tân.

Thật ra từ đầu đã không có nhà, cô sinh ra ở Xuân Tân, vậy mà không có nơi nào cho cô sinh sống ổn định, căn nhà cô đã sống từ thuở nhỏ bị bán đi, trở thành nhà của người khác.

Ở nhà dì, cô sợ thức dậy lại phải đối mặt với lời trách mắng, sợ bị chỉ trích, khi đó Phùng Nghi gọi cho cô, cũng bảo cô ở nhà dì đừng gây rắc rối.

Dượng lúc nào cũng đếm tiền, mỗi tháng đều hỏi khi nào mẹ cô gửi tiền.

Mặc dù ông ấy cười, nhưng Diệp Phi luôn cảm thấy, nếu cho ông ấy một đáp án không thỏa mãn, cô sẽ không còn nơi nào để đi.

Diệp Phi quên mang theo chìa khóa nhà, cũng không dám nói với dì, dì bận rộn công việc, mỗi lần nghỉ hè, nghỉ đông, chị họ trở về, căn nhà hai phòng ngủ nhỏ xíu, cô chỉ có thể ngủ trong phòng khách.

Có lẽ là lần nọ, nhà dì ra ngoài ăn cơm, Diệp Phi không có chỗ để đi, lẳng lặng quay về khu chung cư cũ, căn nhà vẫn sáng đèn, nhưng lại không phải nhà cô.

Cô ngồi xổm trong hẻm chung cư, lắng nghe người trên lầu cười nói, nhà nhà sáng đèn, nhưng không có một ngọn đèn nào sáng lên vì cô, cô chỉ có thể yên tĩnh hy vọng thời gian trôi qua nhanh một chút.

Cho nên khi Lê Tiện Nam nói Tây Giao Đàn Cung vĩnh viễn sáng đèn vì cô, bất kể thực hư, vào thời khắc đó, cô bằng lòng tin tưởng anh.

Ngày đó, Lê Tiện Nam đi từ Yến Kinh đến Quảng Đông để đón cô, hạt giống kia đã mọc rễ, nảy mầm.

Lê Tiện Nam hôn cô, lát sau lại cảm thấy có gì đó là lạ, anh buông cô ra, thấy hàng mi của Diệp Phi ươn ướt, cô đưa tay lau mắt, chủ động nói: “Em không sao.”

“Bạn nhỏ tội nghiệp.” Lê Tiện Nam đưa tay lau mắt cô, dùng giọng Yến Kinh nói với cô, “Anh đối xử tốt với em, đều là thật lòng.”

Diệp Phi không thích mùa đông chút nào, cô ghét nhất là mùa đông, mùa đông quá lạnh, thật khó chịu, mùa đông ở Quảng Đông rất ẩm, rất lạnh, nhà họ Phí xa lạ và nhà dì ở Xuân Tân đều không muốn mở máy sưởi, Diệp Phi lạnh vô cùng.

Nếu cô thật sự chưa từng cảm nhận hơi ấm nào, cũng không đến nỗi thế này, rõ ràng hồi cô còn nhỏ, hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, ba cô sợ cô lạnh, không chỉ có máy sưởi, còn có bếp lò treo tường, trong nhà ấm áp, có thể mặc áo ngắn tay.

Hồi đó Diệp Phi còn nhỏ, không biết mùa đông có thể lạnh thế này.

Bây giờ, Lê Tiện Nam lại sưởi ấm mùa đông của cô một lần nữa, cô cũng hy vọng mùa đông này sẽ dài hơn một chút, một chút nữa.

Thật ra Diệp Phi thích ôm anh thế này, chẳng qua là cảm thấy khó mở lời, giống như sẽ có vẻ mình quá bám anh, vậy là Lê Tiện Nam viện cớ, nói không ôm cô thì không ngủ được.

Trong lòng anh có cảm giác an toàn, ấm áp, tựa như mùi hương gỗ trầm ổn, kiên cố.

Lê Tiện Nam nắm lấy tay cô, đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô, bàn tay anh rất đẹp, thon dài, gân xanh ẩn hiện cũng vô cùng gợi cảm, Diệp Phi nhẹ nhàng chạm vào tay anh, Lê Tiện Nam lại nắm chặt tay cô, ngón tay anh đan vào ngón tay cô.

“Lê Tiện Nam, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn cái gì?” Lê Tiện Nam cười khẽ, nói, “Vì đã dỗ dành em à?”

Diệp Phi im lặng, ghé đến hôn anh.

Lê Tiện Nam giữ cô xuống, một chút kéo dài thành nhiều giây.

Thật ra Lê Tiện Nam không cam kết điều gì ——

Bởi vì trước khi gặp Diệp Phi, cuộc đời của anh quá khuôn mẫu, chưa từng nghĩ đến tương lai thế nào, kế thừa sản nghiệp, cuộc đời sau này, không cần suy nghĩ nhiều, liếc mắt cũng có thể đoán được.

Nếu lệch hướng một chút, kết cục có thể là sụp đổ hoàn toàn.

Tuổi tác thế này, không chừng sắp tới người nhà sẽ sắp xếp sớm, hai năm qua Triệu Tây Chính ăn chơi phóng túng, rốt cuộc cũng chỉ vì lý do này, năm nay Triệu Tây Chính hai mươi tám tuổi, hai năm qua thường xuyên gặp rắc rối, không phải là vì muốn có hai năm tự do sao?

Cũng vào giây phút này, Lê Tiện Nam bắt đầu nghĩ về tương lai.

Sau này thì sao?

Sau này phải làm thế nào?

Lê Tiện Nam thật sự bắt đầu nghĩ về sau này.

Trong ba mươi hai năm cuộc đời của Lê Tiện Nam, anh mới vượt quá giới hạn một lần, những tháng ngày trẻ tuổi phóng khoáng, mối quan hệ gia đình lao xuống dốc, luôn nghĩ mình có thể vượt mặt người khác, nhưng anh thật sự còn trẻ tuổi, nghĩ mình có thể xông pha, kiêu ngạo đoạn tuyệt với gia đình, thật sự không biết người ngoài không dám đắc tội với ba anh, cũng không ai dám giúp đỡ anh.

Khi đó, nhóm Triệu Tây Chính cũng có nghĩa khí, nói không sao, còn có mấy anh em đây, kết quả là không chịu được áp lực từ gia đình, không lâu sau cũng khuyên anh, anh Nam, đừng cứng đầu.

Lê Tiện Nam thật sự cứng đầu, ba anh, Lê Hãn, cũng thật sự nhẫn tâm.

Lê Tiện Nam ra ngoài đầu tư độc lập, người ta nghe nói mối quan hệ cha con căng thẳng, đều xem anh như con cái trong nhà, dù gì cũng là máu mủ tình thâm, không ai dám đắc tội với Lê Hãn vì Lê Tiện Nam.

Kết quả là, Lê Tiện Nam đầu tư cái gì là thua lỗ cái đó, nghèo túng đến mức đem bất động sản mà mình đứng tên ra bán, nhưng không ai dám mua, thẻ ngân hàng đều bị đóng băng, Lê Hãn ép buộc anh nhận sai.

Lê Tiện Nam cố chấp, thà chết chứ không nhận, cuối cùng ngã bệnh ở Tây Giao Đàn Cung, không có người chăm sóc, tiến triển thành viêm phổi virus, suýt nữa là mất mạng, Lê Hãn thấy mấy ngày liền không có tin tức của anh, bảo thư ký La đến xem thế nào, nhanh chóng đưa anh đi bệnh viện, Lê Hãn còn tàn nhẫn hơn nữa, bảo bác sĩ dùng phương pháp trị liệu đắt tiền nhất, chính là ECMO, tiền thuốc men mấy ngày ngắn ngủi lại đội thành giá trên trời.

Anh vừa tỉnh dậy, Lê Hãn bảo người mang đơn thuốc đến cho anh, kèm theo mấy dự án mà Lê Tiện Nam đầu tư thất bại, con số rất quen thuộc, xâu chuỗi lại với nhau, mấy con số liên tiếp, Lê Tiện Nam nheo mắt nhìn, sao lại giống như một dãy số thế?

Lê Hãn thanh toán tiền thuốc men cho anh, còn thanh toán cả những dự án đầu tư thất bại của anh.

—— Nhìn xem, có nhẹ nhõm không?

Ngày đó Lê Hãn phải đi họp, trước khi đi còn nói mấy lời thấm thía: “Ba biết hai năm qua con chống đối ba là vì con căm hận ba, con cũng nên hiểu rõ, ba không so đo với con là vì muốn giữ hình tượng gia đình, người đời sẽ nghĩ ba có tình nghĩa, nếu ba thật sự muốn so đo với con, con nghĩ mình có thể đến nơi này sao? Sau này, nhà họ Lê cũng sẽ giao vào tay con, con còn trẻ, ba có thể xem như con không hiểu chuyện, nhưng lần này, xem như con trả giá cho sự bốc đồng của mình.”

Cả đời này, Lê Tiện Nam cũng không thể thoát khỏi thân phận của mình, cũng sau lần đó, hình như Lê Hãn đã ngầm thỏa hiệp với anh.

Tất cả những gì Lê Hãn muốn, đơn giản chính là anh đừng gây chuyện, còn lại, anh muốn làm gì thì làm, đi theo một phương hướng cố định là được.

Ngày qua ngày, Lê Tiện Nam cũng cảm thấy không sao, gò bò theo khuôn mẫu cũng trở thành thói quen, cái giá phải trả lần đó thật sự rất nặng nề.

Lê Tiện Nam chưa từng có khái niệm về tiền tài —— cũng xuất phát từ lý do này, anh lại mang theo nỗi căm ghét trong lòng, nhưng bất kể có phung phí thế nào, cuộc sống vẫn như cũ.

Trước khi gặp Diệp Phi, cuộc sống của Lê Tiện Nam vẫn cứ tiếp diễn như thường nhật, cũng đoán trước được, sau này sẽ có người sắp đặt chuyện hôn sự.

Nhưng Lê Tiện Nam bắt đầu nghĩ về tương lai, nhận ra con đường này không còn đi theo phương hướng cố định nữa.

Có thể đi theo phương hướng nào?

Cái này giống như thời kỳ nổi loạn đến trễ của Lê Tiện Nam, còn mãnh liệt, không sợ hãi hơn trước kia.

Đột nhiên anh muốn nổi loạn thế này, Diệp Phi chính là lý do.

Trên con đường không có lối về bị sương mù giăng kín này, tự dưng Lê Tiện Nam rất muốn nhìn thấy Diệp Phi ở điểm cuối.

Không thể quyến luyến, cũng không tìm được lối về, chỉ có phía trước mới đáng để mong chờ.

Diệp Phi nhìn Lê Tiện Nam, hình như anh đang nghĩ ngợi gì đó —— anh không nói, đột nhiên cô có linh cảm kỳ lạ, có phải anh đang nghĩ về cô không?

Lê Tiện Nam hỏi cô cảm ơn cái gì, nhưng Diệp Phi không trả lời.

Cảm ơn anh vì cho cô có cảm giác mình cũng được người ta đặt trong lòng.

Bất kể lời này có thật hay không, bất kể có tương lai hay không, cô sẽ luôn nhớ đến những thời khắc này, những thời khắc đầy ắp hơi ấm.

Sau này sẽ không có người nào vượt qua được vị trí của Lê Tiện Nam trong lòng cô, bởi vì Lê Tiện Nam trong lòng cô đã vượt xa toàn bộ những mong đợi của cô, những mong đợi về tình yêu và hơi ấm.

Cẩm tú cầu là loài hoa rất mỏng manh, nhất là khi chúng chỉ nở hoa vào tháng sáu, có yêu cầu rất cao về nhiệt độ, lúc đó nhiệt độ ở Cảng Thành cao hơn, được dưỡng trong nhà kính, cho nên mới lấy được mấy chậu cẩm tú cầu này.

Mùa đông ở Yến Kinh quá lạnh, thường xuyên âm độ.

Cho nên mấy chậu cẩm tú cầu kia mới nở được hai ngày đã tàn, Diệp Phi cảm thấy quá lãng phí, chậu lớn thế này tốn bao nhiêu tiền chứ?

Lê Tiện Nam không quan tâm, Diệp Phi nói giống như một phút huy hoàng (*), cảm thấy hơi đáng thương.

(*) Nguyên văn là “昙花一现”, Hán Việt là “đàm hoa nhất hiện”. Nghĩa đen là “hoa quỳnh chỉ nở thoáng qua”, ý nói đến sự đẹp đẽ, huy hoàng trong một phút chốc. Đặc tính của hoa quỳnh là chỉ nở hoa trong một đêm duy nhất, cũng có thể xem hoa quỳnh tượng trưng cho những gì đẹp đẽ mà ngắn ngủi.

Rõ ràng là hoa đẹp như vậy, Diệp Phi cũng cảm thấy tiếc thương.

Kết quả là, hôm sau Diệp Phi đã hối hận, buổi sáng thức dậy, cô nhìn thấy mấy người đi tới đi lui trong sân nhà, Diệp Phi nhoài người trên ban công nhìn ra, Lê Tiện Nam mặc đồ ngủ chỉ vào mặt tường.

Một chiếc xe tải đỗ bên ngoài, trên xe có dòng chữ “Cơ sở nhân giống hoa” gì gì đó, người ta chuyển mấy chậu cẩm tú cầu lớn, từng cụm hoa xanh nhạt, xanh đậm dày đặc che phủ nửa mặt tường.

Mùa đông thường nhuộm màu xám tro lên vạn vật, lại hóa rực rỡ tươi sáng thế này.

Lê Tiện Nam nói, không sao, không được thì anh bảo người ta lại chuyển hoa đến, mãi đến tháng sáu, cẩm tú cầu nở hoa mới không gọi người mang hoa đến nữa.

Hình như anh không lừa cô.

Cẩm tú cầu trong sân chỉ nở hoa vào tháng sáu, hiện tại mới là tháng một, cẩm tú cầu rất yếu ớt, dù sao cũng không phải mùa nở hoa của chúng, mà nhờ dưỡng trong nhà kính của cơ sở nhân giống hoa mới nở được, cách mấy ngày lại phải thay cây mới, phải thay cây trong bao nhiêu tháng, Diệp Phi cũng không dám đếm.

Diệp Phi run rẩy ngồi bên cạnh anh.

“Sao thế?” Lê Tiện Nam hiếm hoi ngồi nhà đọc tài liệu đầu tư, chân dài gác lên bàn trà.

“Nếu có một ngày anh chán ghét em, có phải là em không được tìm đến anh nữa không?”

“Anh đâu dám?” Lê Tiện Nam lật một trang tài liệu trên tay, “Sau này anh cũng sẽ dỗ dành em đến tận trời mây.”

“…”

Lê Tiện Nam lại nói: “Làm sao bây giờ, anh chỉ có một Phi Phi.”

“Anh đúng là phá của mà.” Diệp Phi lại nói, “Còn huy động nhân lực.”

Lê Tiện Nam ném tài liệu sang một bên, kéo cô đến gần, vuốt ve cô như vuốt lông mèo: “Đây không phải là báu vật vô giá à?”

Vừa dứt lời, Lê Tiện Nam lại nói: “Ngày xưa, Chu U Vương phóng hỏa hí chư hầu vì nụ cười của Bao Tự, bây giờ Lê Tiện Nam làm cẩm tú cầu nở hoa từ đông sang hè vì niềm vui của Phi Phi, sao em không gọi là giai thoại?”

“…” Giai thoại đều được hình thành từ việc đốt tiền sao?

Diệp Phi không muốn để ý đến anh nữa, nhưng chuyện anh huy động nhân lực thế này cũng làm cô cảm động —— là vì anh vô cùng quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.

Lê Tiện Nam nghiêm túc, nhất quyết nói tiếp với cô: “Còn có Thuận Trị vì Đổng Ngạc mà truy phong hoàng hậu, đại xá thiên hạ (*), chuyện này không phải đã được lưu truyền mấy đời rồi sao?”

(*) Thuận Trị là hoàng đế thứ hai của nhà Thanh; Đổng Ngạc là hoàng quý phi tại vị đầu tiên của nhà Thanh, cũng là người mà Thuận Trị thương yêu nhất trong số phi thiếp. Năm 1657, Đổng Ngạc sinh hoàng tứ tử, Thuận Trị vui mừng đến mức ra lệnh đại xá thiên hạ. Hoàng tứ tử qua đời lúc mới năm tháng tuổi, không bao lâu sau thì Đổng Ngạc cũng qua đời. Thuận Trị đau lòng tới nỗi ngừng thiết triều trong bốn tháng để để tang cho Đổng Ngạc. Thậm chí Thanh cung còn phải cắt cử người trông chừng ông cả ngày lẫn đêm để đề phòng ông tự vẫn vì quá đau lòng. Sau đó, Thuận Trị ra chỉ dụ truy phong Đổng Ngạc làm Hoàng hậu. Đổng Ngạc là phi tần duy nhất trong lịch sử triều Thanh, tuy chưa từng làm Hoàng hậu, cũng không sinh ra hoàng đế kế vị, nhưng vẫn được chồng truy phong thụy hiệu hoàng hậu sau khi mất, tang lễ được tổ chức theo nghi thức của hoàng hậu, mặc dù đương kim hoàng hậu vẫn còn đang tại vị.

“Chuyện của anh thì lưu truyền đi đâu?” Diệp Phi nghe anh dây dưa.

Lê Tiện Nam cười khẽ, nhấc tay cô lên môi, hôn một cái, đáy mắt chan chứa ý cười, nói: “Vĩnh viễn lưu truyền trong lòng của Phi Phi nhà mình.”

Trong mắt cô, hai từ “ấm áp” không đủ để mô tả Lê Tiện Nam, anh còn cưng chiều cô đến mức quá dung túng.

Giống như, cô vốn chỉ cần một chút hơi ấm, nhưng Lê Tiện Nam nhất quyết mang đến sự nồng nhiệt sôi sục.

Buổi chiều hôm sau, Lê Tiện Nam đưa Diệp Phi ra ngoài, Diệp Phi hỏi đi đâu, Lê Tiện Nam không nói, chỉ mập mờ nói đến nơi thì biết.

Diệp Phi tưởng anh đưa cô đi ăn, kết quả là vừa ngồi lên xe, lại nhìn thấy một hộp quà xinh xắn trên ghế sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK