• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám cưới của Tông Ngọc diễn ra trên sông Hoàng Phổ, chè chén say sưa hết ba ngày, Diệp Phi và Lê Tiện Nam không chơi quá trớn, có những chuyện không cần nói ra, hai bên đều đoán được người kia nghĩ gì.

Đó là một khách sạn nhìn ra Bến Thượng Hải, đối diện là khách sạn Minh Châu Phương Đông, buổi tối nhìn xuống, sông Hoàng Phổ về đêm, có mấy chiếc du thuyền thả neo, mặt nước lóng lánh, tựa như một bể sâm panh tràn đầy.

Cao ốc san sát, người người chè chén say sưa.

Diệp Phi đứng trước sân hiên của khách sạn, lờ mờ nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới, cô và Lê Tiện Nam như tách biệt khỏi thế gian, bến phà trên sông Hoàng Phổ phù hoa lộng lẫy, người trẻ trên du thuyền mặc bikini, nhiệt tình nhảy múa.

Cô và Lê Tiện Nam ăn mặc chỉnh tể, nhìn xuống cảnh đêm.

“Lê Tiện Nam, có phải nửa năm nữa là anh ba mươi ba tuổi không?” Diệp Phi đặt tay lên lan can kính, quay đầu nhìn anh.

Lê Tiện Nam ôm cô từ phía sau, mùa hè Thượng Hải nóng ẩm, rất khác với phương Bắc, anh nói: “Ừ, nửa năm nữa.”

Nói xong, anh nhíu mày, nắm chặt tay cô: “Đi vào không? Ngoài trời nóng ẩm quá.”

“Vậy anh bế em vào đi.”

Thật ra, ngày đó Diệp Phi không say lắm, cô xoay người trong vòng tay anh, đặt tay lên vai anh, hờ hững ôm lấy, tóc cô vốn được búi lên, bây giờ cũng rơi xuống, tóc dài mềm mại, uốn xoăn nhẹ nhàng, buông xõa sau lưng cô, đôi mắt trong trẻo như làn nước.

Ngày nào Lê Tiện Nam cũng nhìn cô, vậy mà vẫn phát hiện mỗi khi cô cười, anh không cách nào dời mắt.

Diệp Phi rất xinh xắn, mặt trái xoan, đường nét mềm mại, khung xương gợi cảm, ngũ quan hài hòa, cũng vì còn trẻ tuổi, vẻ ngoài lại tinh tế, trông cô giống như những minh tinh nữ của thập niên tám mươi, chín mươi, xương gò má rất rõ ràng, hệt như một đóa hoa trắng sạch sẽ, thẳng tắp, nhìn xa thì thấy xinh đẹp, nhìn gần thì thấy dễ chịu.

Khi cô cười lên, có một lúm đồng tiền rất nông.

Lê Tiện Nam giữ cằm cô, nhìn cô kỹ lưỡng, trái tim anh mềm mại, anh thấp giọng hỏi: “Phi Phi, em giả vờ say với anh à?”

Bị anh phát hiện, Diệp Phi cũng không hề hoảng loạn, cô cười, nói: “Dạ, em giả vờ say, không phải anh cũng phối hợp rất tốt à?”

“Càng ngày càng to gan.” Lê Tiện Nam giữ lấy cằm cô, khẽ lắc lắc, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, Lê Tiện Nam càng đong đầy tình ý, lại cảm thấy may mắn.

May mắn vì anh có cô.

May mắn vì gặp nhau giữa đêm đông đó.

May mắn vì vào thời khắc lý trí của anh thoát khỏi tầm kiểm soát, anh đã mời cô cùng ăn tối.

Sau đó có được quãng thời gian tốt đẹp này.

Diệp Phi nhìn anh chăm chú, nửa năm ở bên cạnh anh, được anh cưng chiều, cô có thể cảm nhận được chân tình của anh, nhưng chớp mắt một cái, Lê Tiện Nam đã sắp ba mươi ba.

Quãng thời gian họ ở bên nhau —— giống như bước đi trên cây cầu cũ, không biết lúc nào cây cầu sẽ sập, người trên cầu còn chưa tỉnh mộng.

Diệp Phi hết sức lạc quan, xem mỗi ngày như ngày cuối cùng được sống, cố gắng giữ tâm trí không đi lạc lung tung, nhưng luôn có một số cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát, vì một, hai chuyện nhỏ nhặt đã dao động.

Dạo này Triệu Tây Chính rất chơi bời, cứ cách vài ngày là lại đi du lịch nước ngoài, hoặc là đi Tam Á, hoặc là chạy đến Cảng Thành và Macau đánh bài vài ngày, thua hết tiền túi vẫn nở nụ cười.

Hình như là điên rồi.

Tề Minh Viễn nói bóng gió, có khi cuộc sống yên ổn của Triệu Tây Chính sắp kết thúc rồi.

Tề Minh Viễn không nói nhiều, nhưng Diệp Phi hiểu, không phải là muốn tập trung kế thừa gia sản, mà là sắp phải ổn định lại.

Nửa năm trôi qua.

Cô và Lê Tiện Nam còn bao nhiêu thời gian yên ổn?

Diệp Phi vòng tay qua cổ anh, mỉm cười, nhưng nụ cười dần dần phai nhạt.

“Sao thế?” Lê Tiện Nam nhìn nụ cười của cô từ từ tắt ngóm.

“Lê Tiện Nam, em nhớ đến một mệnh đề.”

“Mệnh đề gì mà chọc Phi Phi nhà đột ngột mất vui thế?” Lê Tiện Nam định dỗ dành cô, lúc thanh âm của anh mang theo ý cười, chỉ cần anh mở miệng, trái tim cô sẽ mềm nhũn.

“Chính là, nếu biết đoạn tình cảm sẽ có kết cục bi thảm, bạn sẽ chọn bắt đầu hay không bắt đầu?”

Diệp Phi muốn bình tĩnh thuật lại, nhưng nói đến cuối cùng, giọng cô lại hơi chua xót, hốc mắt cũng hơi cay, cô nhíu mũi, so với nước mắt, trái tim cô bị giằng xé nhanh hơn, nói xong, cô không dám nhìn Lê Tiện Nam, cô rũ mắt, không thể kìm được nước mắt, lại chậm rãi nói: “Nhưng đã bắt đầu rồi…”

Lê Tiện Nam không nói gì, lưng của Diệp Phi áp vào lan can kính, anh vòng tay qua eo cô, Diệp Phi ngoan ngoãn nghiêng người về phía trước, nhón chân ôm cổ anh.

Lê Tiện Nam khẽ cúi người, im lặng ôm cô.

Cô hơi hoảng loạn, Lê Tiện Nam để cô ôm.

Gió đêm nổi lên từ sông Hoàng Phổ, dường như hơi ẩm cất đi cảm giác oi bức.

“Lê Tiện Nam, nhưng đã bắt đầu rồi…” Giọng nói của cô hơi run rẩy, như mưa nặng hạt làm cánh hoa ướt nhẹp, thật mỏng manh, cô khóc, Lê Tiện Nam không chịu nổi.

Lần trước cô khóc ——

Là cuối xuân, hai người cùng xem phim, Lê Tiện Nam có rất nhiều đĩa phim, nhưng Diệp Phi không tìm được bộ phim mình muốn xem.

Lê Tiện Nam đến gần, hỏi, tìm cái gì?

Diệp Phi buồn bã nói, dạo này đang viết khóa luận, chủ đề là văn học phụ nữ, tác giả đầu tiên cô nghĩ đến chính là Marguerite Duras, vậy là nhớ đến “Người tình”, muốn tìm xem Lê Tiện Nam có đĩa phim này không.

Lê Tiện Nam cũng giúp cô tìm, nhưng không tìm được, cũng không nỡ nhìn ánh mắt thất vọng của cô, cho nên mười giờ tối, anh lái xe đưa cô đến tiệm băng đĩa để mua.

Hơn mười giờ, tiệm băng đĩa bình thường đã đóng cửa, nhưng tiệm băng đĩa kiểu xưa ở góc đường vẫn mở.

Lê Tiện Nam kéo cô đi thử vận may.

Vậy là hơn mười giờ vào một đêm cuối xuân đầu hè, Diệp Phi muốn xem phim, Lê Tiện Nam lái xe đưa cô đi mua đĩa.

Ánh đèn mờ mịt, trên kệ có rất nhiều đĩa phim Hong Kong, Lê Tiện Nam cúi người, tìm từng đĩa một.

“Người tình? Của đạo diễn Jean-Jacques Annaud?” Anh vừa tìm vừa hỏi.

Diệp Phi đứng bên cạnh anh, đến lúc đó mới nhận ra, Lê Tiện Nam mặc quần dài, áo len cổ tròn, trong tay cầm chìa khóa xe.

Ánh đèn rất u ám, Lê Tiện Nam đang khom lưng, ống tay áo len tối màu bị kéo lên, lộ ra cánh tay thon dài vững chãi, đầu ngón tay lướt qua hàng đĩa DVD, ánh mắt tập trung.

Ngày đó, Lê Tiện Nam quá mức dịu dàng.

Diệp Phi đứng đó nhìn anh, trái tim mềm nhũn.

Lê Tiện Nam không tìm ra, đành đi hỏi ông chủ, ông chủ tra trên máy tính, nói còn một bản, đi tìm đĩa giúp họ, Lê Tiện Nam lịch sự nói, làm phiền ông.

Ông chủ lên tầng hai tìm đĩa, Diệp Phi dán mắt vào gương mặt anh, Lê Tiện Nam cười, hỏi cô nhìn cái gì.

Diệp Phi nghiêng người đến gần, hôn anh, nói: “Nhìn anh.”

Có một người, chỉ cần đứng đó, đã có thể bắt lấy toàn bộ ánh mắt của cô, người đó là Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam nhìn lên lầu, đè cô vào kệ đĩa, hôn cô, thật ra chỉ là một nụ hôn trong sáng, Diệp Phi đã hoảng hốt không thôi.

Tiệm băng đĩa nằm bên đường, bên ngoài, xe cộ lao đi vun vút, có tiếng kèn xe, phấn khích như ngày đó ở công viên giải trí, tàu lượn siêu tốc từ trên đỉnh lao xuống, Diệp Phi sợ hãi, tim đập loạn xạ, Lê Tiện Nam nắm chặt tay cô, trấn an cô giữa lúc tàu lao xuống.

Họ giống như một cặp tình nhân bình thường giữa thế gian mênh mông.

Ngày đó, ông chủ tìm cho họ đĩa DVD cuối cùng, hai người họ xem phim trong phòng khách ở Tây Giao Đàn Cung.

“Người tình” là tiểu thuyết tự truyện của Marguerite Duras, một thiếu nữ Pháp phóng khoáng, tên Jane, gặp gỡ Tony, con trai của một thương nhân Hoa kiều ở Sài Gòn, Việt Nam, Sài Gòn mưa dầm ẩm ướt, anh ta đưa cô ấy về biệt thự của mình, anh ta đón cô ấy tan học, đưa cô ấy đi ăn cùng, hai người họ yêu nhau, nhưng cuối cùng, Tony phải kết hôn, trên chuyến phà trở về nước Pháp, Jane nhìn người ta chuẩn bị cho hôn lễ của Tony.

Đó là mối tình khó quên nhất trong cuộc đời của Jane, Jane rất đau khổ, nhiều năm sau, Jane già đi, Tony gọi đến, nói ra câu nói đã lưu truyền nhiều năm ——

“So với em lúc còn trẻ, anh yêu gương mặt mang dấu vết thời gian của em bây giờ hơn.”

Tony nói qua điện thoại, anh ta vĩnh viễn yêu cô ấy như trước đây, trọn một đời, không bao giờ đổi thay.

Xuyên suốt bộ phim, Jane March đóng vai Jane vô cùng sống động, khi cô ấy ngoái đầu nhìn lại, nụ cười thiếu nữ rất hồn nhiên, trời sinh Lương Gia Huy có một gương mặt thâm trầm, u buồn, ánh sáng bên trong biệt thự đó vô cùng mờ mịt, giữa Sài Gòn ẩm ướt, bùn lầy, hai người không nhìn thấy ánh sáng tình yêu, nhưng nơi đó lại có những đêm ngày của riêng họ.

Ngày đó Diệp Phi xem đến đoạn kết, chiếc phà rời đi, một chiếc xe đen đỗ ở bến cảng, Diệp Phi nép mình trong lồng ngực của Lê Tiện Nam mà rơi lệ, một câu chuyện rất khuôn sáo, lại làm cô khóc không ngừng.

Lê Tiện Nam rút một tờ khăn giấy, lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa đùa giỡn.

“Người ta nói Lương Gia Huy là người đàn ông quyến rũ nhất châu Á…”

“Lê Tiện Nam!” Diệp Phi hoảng hốt, quên luôn chuyện khóc thút tha thút thít, cô ngẩng đầu trong vòng tay anh, nước mắt tràn mi.

Lê Tiện Nam cười, véo mũi cô: “À, Phi Phi nhà mình rất ngây thơ, không để ý đến chuyện này.”

“Anh nghĩ cái gì tốt đẹp một chút được không…”

“Thẳng thắn một chút đi, anh nghĩ đến em, em là điều tốt đẹp nhất.”

“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi không thèm để ý đến trò đùa thô thiển của anh, ôm anh, nói với anh, “Em cảm thấy nam chính đã chạm vào cảm xúc của em, hai người họ rất khác biệt, quốc tịch, chủng tộc, giai cấp…”

“Có gì to tát đâu?” Lê Tiện Nam để cô nằm trên người anh, nói, “Anh chỉ cảm thấy người đó giống hệt như công tử bột, nhưng phim này kết thúc hơi sớm, trong thời đại đó, người ta tiếp nhận chuyện hôn nhân sắp đặt một cách hết sức bình thường.”

“Còn anh, nếu anh sống trong thời đại đó thì sao?” Diệp Phi giở tính trẻ con, hỏi cho bằng được.

“Anh sống ở hiện tại, nhưng cũng muốn thật lòng, Phi Phi.”

“Dạ?”

“Trước khi gặp em, anh nghĩ hôn nhân cũng là chuyện bình thường, nhưng gặp em rồi…” Lê Tiện Nam xấu tính kéo cô đến gần, véo eo cô, nở nụ cười mê hoặc, “Phải làm sao bây giờ, anh chỉ muốn Phi Phi thôi.”

Chuyện xảy ra sau đó làm Diệp Phi hối hận vì đã xem phim cùng anh, Lê Tiện Nam nói, sau này anh sẽ không xem phim tình cảm buồn với em nữa, xem cái gì tốt đẹp hơn một chút đi.

Diệp Phi kiên quyết nói đây là tuyệt tác văn học.

Lê Tiện Nam không tranh cãi với cô, anh mỉm cười nhìn cô, nhân lúc cô không để ý, anh nhét một viên kẹo bạc hà vào miệng cô, sau đó nghiêng người hôn cô, nói: “Ngọt.”

Diệp Phi vờ giận dỗi, véo anh một cái, chọc anh cười.

Lê Tiện Nam cũng cảm thấy thật kỳ diệu làm sao, trong vài giây đó, anh lờ mờ nhớ đến một số chi tiết.

Lê Tiện Nam ôm cô ngoài sân hiên của khách sạn, anh không nói gì, chỉ đưa tay lau nước mắt cho cô, Diệp Phi nhìn anh, hai mắt ngấn nước.

Lê Tiện Nam nở nụ cười, nhìn cô dịu dàng, trìu mến.

“Anh cười cái gì…” Diệp Phi mím môi, nghĩ mình đã khóc một hồi rồi, mà anh vẫn còn cười.

“Anh nhớ đến lần trước xem phim với em, lần này Tông Ngọc kết hôn, Phi Phi nhà mình lại suy nghĩ lung tung.” Lê Tiện Nam bóp bóp mặt cô, lúc Diệp Phi uống rượu, da mặt sẽ ửng đỏ, giống như anh đào vừa chín vào mùa hè, đỏ nhạt mỏng manh, non nớt, làm người ta mềm lòng.

Diệp Phi không nói gì, nghe anh nói đến bộ phim, cô càng buồn bã hơn.

Biệt thự của Tony âm u, cuối cùng, Jane lên phà quay về Pháp, Tony kết hôn ở Sài Gòn.

“Lê Tiện Nam, em đã không vui rồi, anh còn nói đến những chuyện này…” Diệp Phi u sầu, giống như vừa trải qua một chuyện hết sức khó chịu.

“Phi Phi.” Lê Tiện Nam cười, “Anh không phải Tony, cũng không phải Tông Ngọc, anh là Lê Tiện Nam, nhẫn của Lê Tiện Nam chỉ đeo lên tay một người.”

“…”

“Không phải là đeo lên tay của Phi Phi nhà mình à?”

Lê Tiện Nam nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng nâng tay cô lên, sau đó đan chặt ngón tay với cô: “Phi Phi, nhẫn của Lê Tiện Nam chỉ đeo vào tay em.”

“…”

“Phi Phi, em cũng không phải Jane, em là Diệp Phi của anh.” Lê Tiện Nam nói, “Trên đường Quan Âm ngày đó, lúc anh nói em để anh thử, ý anh là thử cho em một tương lai, Phi Phi, anh không thích hứa hẹn, nhưng điều đó không có nghĩa tình cảm anh dành cho em là giả.”

Ngày đó, Lê Tiện Nam bế Diệp Phi về phòng, Diệp Phi tủi thân, nói xong lời cuối cùng, cô cũng không biết mình tủi thân cái gì.

Lê Tiện Nam biết cô nghĩ gì.

Căn phòng u ám, bên ngoài cửa sổ sát đất là Thượng Hải rực rỡ về đêm, sông Hoàng Phổ vẫn lộng lẫy, tiệc tùng linh đình trên du thuyền vẫn chưa dừng.

Lê Tiện Nam hôn cô thật sâu, Diệp Phi nghĩ đến anh, những yêu thương kia đều có vẻ vụng về.

Thật ra nghĩ lại, làm sao mà không vụng về được.

Lê Tiện Nam chưa từng hứa hẹn, Diệp Phi cũng chưa từng nói lời yêu.

Dù là vào lúc cuồng nhiệt thổ lộ, Diệp Phi chỉ nói, Lê Tiện Nam, em thích anh.

Cô không nói lời yêu là vì muốn giữ lấy một chút thể diện cuối cùng cho bản thân —— nhưng lại giống như thức tỉnh con người đã chìm đắm, cô chỉ nói là thích, vậy thì hình như anh ấy không phải là người cô yêu sâu đậm, nhưng có thật vậy không?

Có một số việc, không phủ nhận, mà thật sự xảy ra.

Lê Tiện Nam chưa từng hứa hẹn, bởi vì từ trước đến nay, tình yêu của anh chưa từng thể hiện qua lời nói, anh thích thiết thực một chút, tình yêu của anh chính là đặt cô vào tương lai của anh.

Tình yêu của Lê Tiện Nam chưa từng là một lời hứa hẹn, anh cũng không phải nam chính hèn mọn kia.

Ánh sáng trong phòng mờ mịt, nơi đây không phải Sài Gòn ẩm ướt.

Lê Tiện Nam luôn dịu dàng, ngay cả trong thời khắc này, anh vẫn thương xót cô.

Diệp Phi dễ xấu hổ, luôn thích tắt đèn.

Ánh sáng trong khách sạn luôn luôn mập mờ.

Nhiệt độ trên da thịt của Lê Tiện Nam dường như có thể khiến cô tan chảy, dưới ánh sáng mập mờ, ngón tay anh hờ hững vuốt ve gò má cô, Diệp Phi vô thức nghiêng đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay anh, sương mù trong suốt tan đi, đằng sau lớp sương mù dục vọng chính là trái tim ấm nóng.

Ngày đó, Tony nói với Jane trong lúc ân ái, em sẽ khắc ghi buổi chiều này, dẫu cho em có quên đi dáng vẻ của anh, quên đi tên anh.

Lê Tiện Nam nói đúng, anh không phải Tony, cô không phải Jane.

Cô nhớ từng giây phút bên anh, mùa đông lạnh lẽo mà nồng nhiệt cùng anh, nhớ tuyết tan trong đáy mắt anh vì cô.

Và cô yêu anh.

Dẫu cho ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy, nhưng tình yêu chân thành và cuồng nhiệt vẫn không hề bị dập tắt, dù có kiềm chế thế nào.

Nhẫn của Lê Tiện Nam chỉ đeo lên tay một người.

“Phi Phi, mệnh đề em vừa nhắc đến không đúng với anh.”

Sau đó, Lê Tiện Nam ôm cô, tận hưởng khoảng khắc trầm lặng hiếm hoi cùng cô.

Đã rạng sáng, căn phòng rất yên tĩnh.

Màn đêm ngoài cửa sổ sát đất vẫn lấp lánh ánh đèn.

“…Dạ?” Anh ôm Diệp Phi trong lòng, bàn tay anh lười biếng đặt lên eo cô, áo ngủ hơi rộng mở, cổ tay mảnh khảnh cọ vào da thịt anh.

“Anh và em sẽ không đi đến kết cục bi thảm.”

“…”

“Kết cục là do chúng ta quyết định, anh không tin kết cục có thể bị định đoạt, Phi Phi, lời hứa hẹn chỉ chân thành vào giây phút được nói thành lời, nói ra rồi thì như bát nước đổ đi, đừng tin lời hứa hẹn.” Lê Tiện Nam vuốt ve vai cô, đầu ngón tay lướt qua bờ vai thon gầy, anh rũ mắt nhìn cô, “Tin anh.”

Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh, hình như Lê Tiện Nam chưa từng thay đổi, lúc anh nhìn vào mắt cô, anh vẫn dịu dàng như xưa, tựa như biển đêm không bến bờ, cơn sóng cuộn trào, đong đầy sự dịu dàng vô biên.

“Phi Phi, nếu em không có cảm giác an toàn thì nói với anh, anh sẽ nghĩ cách khiến em cảm thấy an toàn.” Lê Tiện Nam giả vờ trầm tư, chậc lưỡi, “Phi Phi nhà mình ngại hỏi.”

“Lê Tiện Nam…” Cổ họng của Diệp Phi khô khốc, gọi tên anh như nhẹ nhàng hờn dỗi.

Lê Tiện Nam cười, nắm lấy tay cô, nhìn vào mắt cô.

“Phi Phi, dù cho em không ở bên cạnh anh, anh cũng sẽ cho em biết.”

“Biết cái gì?” Diệp Phi hỏi.

“Biết Lê Tiện Nam không phải là bất kỳ người nào khác, Phi Phi muốn cái gì, Lê Tiện Nam đều sẽ cho cô ấy.”

Lê Tiện Nam hôn lên đỉnh đầu cô, nói: “Ngủ đi, trời lại sáng rồi, em cứ giày vò anh mãi, bé vô lương tâm, uống có một chút rượu trái cây đã giả vờ say với anh.”

“Có phải là em làm phiền anh không?”

Diệp Phi lăn ra khỏi vòng tay anh, trở mình, nhổm dậy nhìn anh.

“Tổ tông của mình, tự mình dỗ dành, làm gì có chuyện không cần em.” Lê Tiện Nam ôm cô trở lại, “Phi Phi, em không có cảm giác an toàn, anh sẽ cho em.”

Anh lại ôm cô vào lòng, giống như cô là gối ôm.

Lê Tiện Nam thật sự rất buồn ngủ, chịu cho cô giày vò gần hết đêm.

Diệp Phi không hiểu hôm nay có chuyện gì xảy ra, có lẽ là vì nghe Tề Minh Viễn nói Triệu Tây Chính sắp ổn định lại, lại nhìn thấy Tông Ngọc phóng túng đã kết hôn.

Hình như trong giới này, rất nhiều người bị ép buộc làm những chuyện mà mình không muốn, cô và Lê Tiện Nam rất khác biệt.

Chia ly vốn là kết cục đã được định đoạt, cô đã biết từ đầu, chỉ là tham lam hơi ấm của anh, sau đó lại chìm đắm bằng cả thể xác và tinh thần, nhất quyết không chịu nói yêu, lại nói thích, nhưng có thật sự chỉ là thích không?

Lê Tiện Nam nhìn thấu, anh biết tất cả.

Lúc dục vọng lao lên đỉnh cao nhất, Lê Tiện Nam luôn buộc cô phải tỉnh táo, lý trí.

Ánh mắt Diệp Phi mềm mại nhìn anh, đong đầy tình yêu vô bờ.

Có thật chỉ là thích không?

Lê Tiện Nam biết rõ.

Trong giới này, tình yêu của họ vốn đã được định đoạt sẽ kết thúc trong bi kịch, Lê Tiện Nam biết rõ, nhưng cô thật sự muốn bước vào trái tim anh, Lê Tiện Nam chỉ tin mọi chuyện đều do con người quyết định, không tin bi kịch được định đoạt sẵn.

Thử một chút vì cô, đó đâu chỉ là “thử một chút”, chỉ là con đường này sẽ gập ghềnh một chút, nhưng cũng không đến nỗi không có lối đi.

Anh không hứa hẹn, cũng vì không biết làm cách nào mới thể bước đi suôn sẻ trên con đường này, cũng không thể hứa trước với cô, để cô chờ lâu thật lâu, sau đó sẽ làm người ta thất vọng hết lần này đến lần khác, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Diệp Phi, Lê Tiện Nam không chịu nổi, không nỡ chút nào.

Diệp Phi khẽ nghiêng đầu nhìn Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam cũng nhìn cô, cuối cùng cô mỉm cười, ghé đến hôn anh.

Bàn tay của Lê Tiện Nam trên eo cô trượt xuống một chút, giả vờ uy hiếp: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Diệp Phi cười, nháy mắt với anh: “Lê Tiện Nam, em tin anh.”

“Tin thì tin, làm gì mà nháy mắt với anh?” Nói xong, tay còn trượt xuống một chút, vỗ mông cô trừng phạt.

Diệp Phi bĩu môi, không nói được lời yêu, cô ghé đến, ánh mắt ngây thơ lại quyết đoán.

“Lê Tiện Nam, em biết anh muốn nghe ba từ đó, nhưng bây giờ em không nói với anh đâu.” Cô bày ra gương mặt nghiêm túc, da mặt còn ửng đỏ, đôi mắt trong trẻo, thật thà.

“Anh cũng nợ em, sau này sẽ nói với em.”

Diệp Phi nhìn anh giữa ánh sáng mờ mịt, tự dưng đêm nay, sự bất an của cô quấy phá, giống như trẻ con lưu lạc đã lâu, đột nhiên vớ được kho báu, luôn chuẩn bị cho ngày mất đi kho báu đó.

Nhưng dù sao cô cũng chỉ là thiếu nữ hai mươi hai tuổi, vốn dĩ có thể dùng lý trí để kiểm soát bản thân, nhưng những ngày này được Lê Tiện Nam cưng chiều, vui buồn của cô lại trờ nên đơn thuần như lúc sơ khai.

Có thể tùy ý cười, có thể tủi thân, cũng có thể tức giận —— anh luôn đứng sau lưng cô.

Hóa ra khi có người quan tâm đến ta, ta sẽ trở nên dũng cảm.

Hôm nay cô không thể kiềm chế sự bất an của mình, cô biết như vậy không tốt, lúc nói ra, còn chuẩn bị kỹ càng, chuyện sẽ tiến triển theo một chiều hướng xấu hơn sao?

Nếu là người khác, có khi sẽ cãi nhau, nhưng Lê Tiện Nam thì không như vậy, Lê Tiện Nam vẫn là bến cảng ấm áp của cô, bao bọc con tàu dịu dàng chỉ thuộc về mình cô.

Lê Tiện Nam không phải là bất kỳ ai khác.

Cô tin Lê Tiện Nam.

Tình yêu thầm lặng, nhưng lại rõ ràng, sáng tỏ, hết sức đong đầy, ánh mắt cô nhìn về phía anh luôn mềm mại, dịu dàng.

“Lê Tiện Nam, có phải hôm nay em hơi buông thả không?” Diệp Phi nhỏ giọng hỏi anh.

Lê Tiện Nam nhắm mắt, đặt tay lên eo cô, vỗ vỗ, giọng Bắc Kinh lười biếng ùa vào lòng cô: “Cũng may em buông thả với anh, nếu em buông thả với người khác, anh biết đi đâu để khóc bây giờ? Buông thả thì buông thả, anh chiều em, dung túng em, giữ gìn em trong tay anh.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Tác phẩm “Người tình” xuất hiện trong chương này chính là “Người tình” của Marguerite Duras, có nguyên tác, cũng có chuyển thể thành phim điện ảnh, phim điện ảnh cũng hơi cũ, mình xem lâu rồi mà vẫn nhớ rất rõ, nếu bạn thích thì cũng có thể xem!



Nguồn trích dẫn:

1. “Người tình” là tiểu thuyết tự truyện của Maguerite Duras, một thiếu nữ Pháp phóng khoáng, tên Jane, gặp gỡ Tony, con trai của một thương nhân Hoa kiều ở Sài Gòn, Việt Nam, Sài Gòn mưa dầm ẩm ướt, anh ta đưa cô ấy về biệt thự của mình, anh ta đón cô ấy tan học, đưa cô ấy đi ăn cùng, hai người họ yêu nhau, nhưng cuối cùng, Tony phải kết hôn, trên chuyến phà trở về nước Pháp, Jane nhìn người ta chuẩn bị cho hôn lễ của Tony.” Đây là tổng kết khái quát của mình về “Người tình”.

2. “Đó là mối tình khó quên nhất trong cuộc đời của Jane, Jane rất đau khổ, nhiều năm sau, Jane già đi, Tony gọi đến, nói ra câu nói đã lưu truyền nhiều năm.” Đây là nội dung của phim và sách, mình tổng kết lại bằng lời của mình.

“So với em lúc còn trẻ, anh yêu gương mặt mang dấu vết thời gian của em bây giờ hơn.” —— Trích trong “Người tình”.

3. Tony nói qua điện thoại, anh ta vĩnh viễn yêu cô ấy như trước đây, trọn một đời, không bao giờ đổi thay. —— Đây thật sự là lời của tình nhân.

——————–

Editor: Thật ra hai nhân vật chính trong “Người tình” không có tên, sau này Maguerite Duras mới cho biết nữ chính trong truyện chính là bà, nhưng vẫn không tiết lộ tên của nam chính kia. Mình đọc lâu lắm rồi nên những đoạn trích dẫn trong chương này đều là do mình edit dựa trên bản gốc của chương này chứ không thật sự trích lại bản tiếng Việt của “Người tình”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK