• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phi cầm trà sữa quay về ký túc xá, tòa nhà ký túc xá mới xây, cùng tòa nhà với Khoa Truyền thông, là loại phòng ngủ bốn người, điều kiện rất tốt, đa số mọi người đều đi thực tập hoặc ngồi trong thư viện chuẩn bị thi lên thạc sĩ, cho nên giờ này cực kỳ yên tĩnh.

Sau khi lên lầu, cô gõ cửa, lát sau có người ra mở cửa, Diệp Phi tưởng là Tiết Như Ý, rốt cuộc người mở cửa mặt mày trắng bệch, mặc đồ ngủ màu san hô, rất xộc xệch.

Diệp Phi dừng lại một lát, mới nhận ra là Lư Nhân.

Lư Nhân không nói gì, mở cửa xong lại đi vào, phòng ngủ sắp xếp giường và bàn học riêng biệt, Lư Nhân về giường, ôm máy tính dựa vào đầu giường, viết gì đó.

Diệp Phi vào trong, đi đến chỗ Tiết Như Ý, Tiết Như Ý nghe thấy động tĩnh, ngồi dậy trên giường, đầu gối vẫn còn quấn băng gạc, lúc nhìn thấy Diệp Phi, hai mắt cô ấy sáng rỡ, chống tay đi xuống: “Phi Phi!”

Bên kia, Lư Nhân đóng máy tính thật mạnh, Diệp Phi và Tiết Như Ý nhìn sang, thấy cô ấy thay quần áo, đeo cặp sách đi ra ngoài.

“Chân cậu sao thế?”

Dù sao cũng chỉ còn hai người hỏng trong ký túc xá, Diệp Phi thở phào nhẹ nhõm.

“Mấy ngày trước tớ đạp xe! Tớ tìm một nơi thực tập, nhưng bị tông xe!” Tiết Như Ý là con gái Giang Nam, giọng nói nhỏ nhẹ, dù có tức giận cũng nghe như làm nũng, “Người giàu quá ngang ngược, Ferrari thật mạnh mẽ!”

Diệp Phi bị cô ấy chọc cười, hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

“Sao không nghiêm trọng, tớ phải khâu ba mũi, đau quá, Phi Phi…” Tiết Như Ý nhúc nhích trên giường, Diệp Phi đưa trà sữa qua, “Trời ơi, toàn là đường! Tớ sống lại rồi!”

Diệp Phi cười: “Cậu đau thì đừng xuống.”

Tiết Như Ý không nghe, nhích mông xuống giường, Diệp Phi nhìn cô ấy, cảm thấy buồn cười.

Hai người họ ngồi trên ghế uống trà sữa, Tiết Như Ý đau lòng véo má cô, hỏi cô có mệt không.

“Không sao.”

Diệp Phi ít khi than thở, làm Tiết Như Ý càng khó chịu hơn, cô ấy đổi chủ đề, hỏi: “Phi Phi, Tết năm nay cậu có về nhà không? Hay là đừng về, chúng ta cùng nhau đón Tết ở Yến Kinh.”

“Tớ chưa nghĩ đến, đến lúc đó xem thế nào, có gì thì tớ sẽ báo sớm với cậu.” Diệp Phi cười, đùa giỡn, “Cậu sao thế? Năm nay cũng không về nhà à?”

“Không muốn về, ba mẹ tớ bận rộn ở nước ngoài, anh trai tớ cũng không được nghỉ, tớ có về hay không cũng vậy thôi.”

Tiết Như Ý cắn ống hút, ấp úng rất lâu, tủi thân lên tiếng.

Gia đình của cô ấy khá giả, ba mẹ làm kinh doanh, có anh trai đi du học nước ngoài.

“Ba chúng ta ăn Tết cùng nhau đi —— còn có Diệp Đồng nữa, vậy cũng tốt! Phi Phi, tớ chưa từng gặp em trai cậu!” Tiết Như Ý đề xuất.

“Để tớ xem.”

Nói đến Diệp Đồng, Diệp Phi hơi u sầu, thật ra ngày lễ, trường giáo dục đặc biệt cũng có giáo viên, vài học sinh đươc ba mẹ đón về, nhưng đa số đều ở lại nơi đó, nếu có về nhà, cô chắc chắn sẽ không đưa Diệp Đồng về, chuyện này rất khó giải quyết.

Tiết Như Ý ngậm ống hút uống trà sữa, Diệp Phi nghĩ đến vừa rồi Lư Nhân mất hồn mất vía, thật ra cũng muốn hỏi thăm một tiếng, nhưng nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tội của Tiết Như Ý, cô nghĩ không hỏi thì hơn.

Một hồi sau, Tiết Như Ý hỏi cô buổi tối có muốn ăn cùng nhau không?

Diệp Phi nghĩ đến Lê Tiện Nam bên ngoài, còn chưa biết trả lời thế nào, Tiết Như Ý đã hiểu chuyện, nói cô cứ làm việc của mình, lời vừa phát ra, điện thoại của Tiết Như Ý trên bàn reo lên, Diệp Phi nhìn, không biết là do cô nhạy cảm hay sao, nhưng thấy số đuôi là bốn chữ số liền kề, cô luôn tưởng tượng gì đó.

“Phiền phức quá, chủ xe Ferrari bảo trợ lý trả tiền thuốc men cho tớ, lát nữa tớ phải xuống đó.”

“Được rồi, tớ đi trước, cậu nghỉ ngơi đi.”

“Ừ!” Tiết Như Ý gật đầu, muốn tiễn cô ra cửa, nhưng bị Diệp Phi giữ lại, “Cậu cũng vậy, đừng để mình quá mệt mỏi. Này, Phi Phi…”

Diệp Phi đứng lên, Tiết Như Ý vịn ghế đứng dậy, lấy một cái túi lớn từ trong tủ, nhét vào tay cô, nói: “Năm mới vui vẻ, Phi Phi.”

Diệp Phi cầm lấy, một túi lớn đồ ăn vặt, có kẹo dẻo, khoai tây chiên, cô không từ chối, Tiết Như Ý đẩy cô ra ngoài, cô chỉ biết ôm túi đi ra.

Hành lang trống trải, cửa phòng bên cạnh mở ra, hai nữ sinh nắm tay nhau bước ra, đi phía trước, vừa đi vừa nói chuyện, Diệp Phi nghe rõ ràng.

“Tớ bực bội Lư Nhân lâu rồi, lần này cũng đáng đời cô ấy, còn không cân nhắc xem giá trị của mình là gì.”

“Chà, nhưng đổi được lời mời nhận việc ở công ty top 500, không phải cũng rất đáng giá sao?”

“Chẳng phải đó là phí tình nhân à, nếu ngủ với người ta rồi mà còn không lấy được cái này, không phải là phí tiền cô ấy thẩm mỹ sao?”

“Cậu nói đúng.”

Diệp Phi bước chậm lại, lúc rẽ sang một góc, hai cô gái đang thì thầm đột nhiên im bặt, còn không dám thở mạnh.

Đúng lúc Diệp Phi xuống lầu, thấy Lư Nhân đứng ở góc cầu thang —— rõ ràng là cô ấy đã nghe thấy lời của hai cô gái kia.

“Cậu nói lần nữa, tớ xé rách miệng cậu.” Lư Nhân lạnh lùng nhìn hai cô gái chằm chằm, kiên quyết nói, “Cậu nghĩ cậu có vốn liếng gì à?”

“Cậu làm gà mà còn tưởng mình xuất sắc sao?”

“Đừng nói nữa…”

Bạn học kéo cô gái kia xuống lầu, Diệp Phi đứng trên lầu, hôm nay Lư Nhân không trang điểm, làm thẩm mỹ xong, nếu không trang điểm sẽ trông rất nhợt nhạt, hơi đáng sợ.

“Cô ấy thì thanh cao cái gì…”

Diệp Phi cầm túi đứng đó, cũng muốn đi xuống.

Không biết có phải Lư Nhân cố tình đứng đó đợi cô hay không.

Hôm nay cô ấy mặc toàn màu đen, quần thể thao đen, áo khoác đen, rất hiếm thấy.

“Không có tương lai đâu. Cậu biết không, những người đó làm bàn đạp thì được. Cậu không bước vào giới đó được đâu.”

Lúc đó Diệp Phi cũng không biết phải phản ứng thế nào, chỉ bình tĩnh đứng trên cầu thang hỏi Lư Nhân, cậu có sao không, có muốn đến phòng y tế xem sao không?

Lư Nhân dừng lại, lắc đầu.

“Diệp Phi, chúng ta bước ra từ cùng một điểm, tớ nhìn cậu cũng giống như thấy bản thân mình trước kia, tớ ghét cái cách cậu vẫn sạch sẽ, cũng tốt, tớ bước đi trên con đường này trước, cũng đến được nơi này, xem như đạt được mục đích.”

Lư Nhân chán ghét cô là vì chuyện này, còn bạn cùng phòng khác thì sao? Diệp Phi chỉ lờ mờ nhớ bạn trai của cô ấy rất thích lấy lòng cô ấy, mặc dù Diệp Phi chưa từng để tâm.

Hỷ nộ ái ố giữa người với người là một sự gắn kết rất kỳ diệu, giống như không có dấu vết, chán ghét nhau cũng vậy.

Lúc Diệp Phi rời đi, trên đường đi còn nghĩ, có lẽ đây là lần thứ hai cô nghe được lời này.

Lần đầu tiên là Triệu Tây Chính, lần thứ hai là Lư Nhân.

Hình như mọi người đều nghĩ đây là con đường không có kết quả.

Nhưng nếu hỏi Lư Nhân, cô ấy có hối hận không?

Chắc chắn là cô ấy không hối hận.

Nhưng cô khác với Lư Nhân, Lư Nhân thật sự quan tâm đến vật chất, đến tương lai.

Còn cô thì sao?

Diệp Phi cảm thấy mình rất tham lam, có thể hiểu là tham lam tình cảm không?

Suy nghĩ này lóe ra, bản thân cô cũng giật mình.

Ra khỏi ký túc xá, cô máy móc bước đến cổng sau, Lê Tiện Nam nhìn thấy cô từ xa, nghiêng người mở cửa xe cho cô.

Cửa xe đột ngột mở ra, Diệp Phi giật mình, cô ôm một đống đồ đạc ngồi vào xe, Lê Tiện Nam nhìn thấy, cười hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao lại mất hồn mất vía thế? Mua đồ ăn vặt sao?”

“Bạn cho em.” Diệp Phi ngoan ngoãn trả lời, ôm túi lớn trên đùi.

Lê Tiện Nam cười nói, không ngờ em còn thích đồ ăn vặt.

Diệp Phi cũng muốn cười, nhưng cười không nổi, Lê Tiện Nam thấy cô bất động, cũng không vội lái xe đi, anh nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.

“Còn nửa tháng nữa là đến Tết, Tết năm nay anh không có kế hoạch gì.” Lê Tiện Nam ngồi ngay ngắn trên ghế lái, mỉm cười liếc nhìn cô, “Phi Phi nhà mình có bận không?”

“Dạ không bận…”

“Hửm?”

“Em chưa nghĩ đến.” Cũng không biết năm nay mẹ cô sẽ gọi lúc nào.

“Được rồi, anh đợi em sắp xếp.”

Lê Tiện Nam vừa nói vừa chậm rãi khởi động xe, liếc mắt nhìn, tâm trạng của Diệp Phi không tốt, Lê Tiện Nam nghĩ ở trường xảy ra chuyện, không hỏi gì thêm.

Tâm trạng này kéo dài đến tận bữa ăn.

Tết năm nay, Triệu Tây Chính phải về Thừa Đức, nói gia đình muốn dâng hương, Tết đến có rất nhiều phong tục, có người nhìn thấy chìa khóa xe trên bàn, cười nói, Triệu công tử lại đổi xe à?

Triệu Tây Chính bắt chéo chân, khoát khoát tay: “Xui xẻo thật, mấy ngày trước tông xe, đèn đường ở đó con mẹ nó bị hỏng, một sinh viên lái xe đạp tông vào. Tôi vừa bảo trợ lý gửi chút tiền thuốc men.”

Diệp Phi múc cháo, nghe thấy lời này, cháo nhạt như nước ốc.

“Tông xe à? Hay là để mắt đến con gái nhà người ta?”

“Anh Tây Chính của cậu là người như thế à?”

“Sao không phải, từ trước đến nay cậu luôn như vậy, lần trước cậu để mắt đến cô minh tinh nhỏ kia, không hẹn được người ta, lại tông vào xe của trợ lý người ta…”

Triệu Tây Chính cười nói: “Cút, tôi không phải loại người như vậy, tôi uống say, vô tình tông phải, nhờ có anh Nam đưa tôi ra khỏi tổ cảnh sát giao thông.”

Diệp Phi lắng nghe, không vui lắm, sau đó không biết tại sao lại thay đổi chủ đề.

Lại nói về “Tông Ngọc”.

Người này cũng thật kỳ lạ —— Diệp Phi chưa từng gặp qua, giống như muốn vào giới thượng lưu cũng phải bước qua một cánh cửa, nhóm Triệu Tây Chính xem thường loại “nhà giàu mới nổi”.

—— Trong mắt họ, nhà Tông Ngọc gặp may, bỏ quê đi lập nghiệp ở thành phố khác, không phải là “giới thượng lưu” có gia sản được tích lũy từ thời tổ tiên như họ.

“Chắc năm nay Tông Ngọc phải quyết định thôi.” Có người nói trong bữa ăn.

“Vậy cũng không được, không kết hôn thì không giàu quá hai đời đâu, nhìn Tông Ngọc như vậy, có làm ăn được không? Ha ha.” Triệu Tây Chính phụ họa bằng giọng Bắc Kinh.

“Người phụ nữ kia ở bên cạnh cậu ấy cũng lâu rồi, hơn nửa năm, lần này ba của Tông Ngọc không hài lòng, nghe nói có thai rồi, còn đi siêu âm… Nhưng cũng không được.”

Có người uống rượu xong thì nói nhảm, đột nhiên Triệu Tây Chính tỉnh táo lại, đá người kia dưới gầm bàn hai cái, bất chợt đổi chủ đề.

Diệp Phi rất không vui.

Thật ra đã biết rõ không vui là vì cái gì, còn biết rõ không vui cũng vô ích.

Lê Tiện Nam không uống rượu, bữa ăn còn chưa kết thúc đã đưa Diệp Phi đi trước, nói họ ồn ào quá, lúc đó túi đồ ăn vặt của Diệp Phi còn đặt trên ghế phụ, Diệp Phi ôm túi đồ ăn vặt ngồi lên xe.

Trong xe tối tăm, Lê Tiện Nam ngây người nhìn cô, cười nói: “Cứ như ôm kho báu, thích đồ ăn vặt vậy sao?”

Nói xong, Lê Tiện Nam còn cầm một gói đồ ăn nhìn thử, kẹo dẻo, bánh quy, bánh gì gì đó.

“Thích những món này à?”

“Cũng bình thường.” Diệp Phi cúi đầu, lấy gói đồ ăn trong tay anh, bỏ lại vào túi, “Hay là em để túi này ở hẻm Hòe Tam, để trong nhà anh thì kỳ cục quá.”

“Sao lại kỳ cục?” Lê Tiện Nam ghé đến gần, đưa tay lần mò dây an toàn, thắt cho cô, “Không vui à?”

“Cũng bình thường.”

“Thử nói cũng bình thường nữa xem?”

Lời này không có ý uy hiếp chút nào, giống như dỗ dành, nhất là khi đôi mắt kia cứ nhìn cô như vậy, giống như không thể giấu đi tâm tình gì.

“Lê Tiện Nam, em thật sự không vui.” Diệp Phi im lặng mấy giây, “Nhưng không quan trọng, đó là vấn đề của em.”

Lê Tiện Nam nhìn cô chăm chú hết mấy giây: “Được rồi, anh đợi em bình tĩnh một chút.”

Lời này nghe hơi đau lòng, Diệp Phi tỉnh táo mấy giây —— cô ảo giác bản thân được đà lấn tới, thật ra từ hồi chiều nay, có gì đó không đúng với cô, sau khi lên xe đã không vui, trong bữa ăn cũng không nói nhiều.

Anh bình tĩnh nói vậy, không thể hiện cảm xúc nào.

Diệp Phi do dự không nói, nhưng Lê Tiện Nam lấy điện thoại ra, tranh thủ đèn đỏ, trả lời tin nhắn.

Là bận rộn công việc sao?

Diệp Phi muốn nói, nhưng nuốt lại.

Chiếc xe lăn bánh trong thành phố vội vã, Diệp Phi đã sống ở Yến Kinh ba năm, không biết rõ đường sá nơi này, cũng không biết Lê Tiện Nam đưa cô đi đâu.

Dù sao thì, anh đưa cô đi đâu, cô sẽ đi theo đó.

Chiếc xe di chuyển hơn hai tiếng đồng hồ, còn gặp kẹt xe.

Diệp Phi lặng lẽ nhìn anh, kính xe hạ xuống một nửa, bầu trời bên ngoài tối đen như mực, xe cộ tấp nập, Lê Tiện Nam mở một nút áo sơ mi, khuỷu tay trái gác lên cửa xe, tay phải cầm vô lăng.

Đường nét gương mặt khôi ngô tuấn tú, cằm và sống mũi tạo thành đường nét gợi cảm.

“Lê Tiện Nam?” Cô thấp giọng gọi.

“Hửm?” Lê Tiện Nam nhìn sang.

Chiếc xe phía trước di chuyển.

Anh lại đạp ga, tưởng cô lạnh, anh nâng kính xe lên, nhẹ nhàng nói: “Không nói cũng không sao.”

Diệp Phi cảm thấy không biết nên bắt đầu cuộc nói chuyện này thế nào —— cũng không thể nói với anh, em có chút tình cảm với anh, phải không?

Không có cách nào nói ra những lời này.

Lúc họ về đến Tây Giao Đàn Cung, lần đầu tiên Lê Tiện Nam không nắm tay cô, Diệp Phi ôm túi đồ đi sau anh, lúc mở cửa, Lê Tiện Nam đứng đó chờ cô.

Diệp Phi bước nhanh đến, vừa vào cửa đã dừng lại.

Vốn dĩ phòng khách rất trống trải, nhìn qua cửa sổ sát đất sẽ thấy hồ cá bên ngoài, nhưng bây giờ có một vườn hoa hướng dương, xanh um tươi tốt, giống như một khu vườn có người cẩn thận chăm sóc, Diệp Phi vô thức nghĩ, hình như lúc ngồi trên xe, anh đã nhắn tin.

Lê Tiện Nam đợi cô vào trong, Diệp Phi đặt túi đồ xuống đất, bước một bước về phía trước, bối rối nhìn anh: “Lê Tiện Nam…”

Lê Tiện Nam không trả lời, đè cô vào chiếc tủ thấp, không đợi cô mở miệng đã hôn, lưng Diệp Phi áp vào tủ thấp, không dịu dàng như trước, hình như hơi tức giận, giống như mây đen che phủ bầu trời đã lâu, cuối cùng cũng bắt đầu mưa giông sấm chớp.

Anh vòng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng, gần như siết chặt cô trong vòng tay.

Cũng không rõ là tại sao.

Chỉ cảm thấy cô rất gần lại rất xa —— chẳng hạn như cô ngồi trên xe không vui, cả đoạn đường không nói tiếng nào.

Tết đến có kế hoạch gì, anh cũng không biết, người ta không nói với anh.

Nếu thật sự đem quan hệ thể xác ra đo lường, rõ ràng cũng đâu phải như vậy, lâu như vậy rồi, hai người họ vẫn trong sáng, không xảy ra chuyện gì, đây là cái gì? Bạn ăn cơm trở thành “bạn ngủ cùng”?

Không phải.

Cũng không gần gũi đến vậy.

Lê Tiện Nam không thể không biết, anh chỉ cảm thấy cô gái này rất gần mà lại rất xa, quá lý trí, anh rất thích nhìn cô mỉm cười chân tình với anh.

Đôi mắt của cô cong cong, mỉm cười nhìn anh, lúc cô gọi anh là Lê Tiện Nam, anh cũng cảm thấy cô đang ỷ lại vào anh.

Cảm giác này cũng rất mâu thuẫn —— cái mà phụ nữ muốn, thật ra chỉ đơn giản là tình cảm và vật chất, nói đến vật chất, cái gì Diệp Phi cũng không muốn, nói đến tình cảm, cô cũng không quá tham lam, vậy cô muốn cái gì.

Lê Tiện Nam không dám nghĩ sâu xa.

Lê Tiện Nam không tin đó là tình cảm.

Hôn xong, Lê Tiện Nam buông cô ra, chóp mũi chạm vào mũi cô, bao bọc tay cô trên mặt tủ thấp.

“Phi Phi, đừng phiền muộn, em biết làm giá thật đấy, anh bằng lòng dỗ dành em, cười lên anh xem nào.” Lê Tiện Nam nói, véo véo má cô.

Hai người họ rất gần gũi, hơi thở mập mờ hòa quyện, Diệp Phi hít một hơi, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.

“Lê Tiện Nam, đừng đối xử quá tốt với em, thật đấy.”

Nhìn đi.

Nói cô lý trí, là lý trí thật.

Gò má cô ửng hồng, đôi mắt trong trẻo như cơn mưa vừa gột rửa, chăm chú nhìn anh.

Hẳn là có câu sau, chắc chắn là có câu sau.

Nhưng câu sau, chẳng hạn như, anh đối xử với em quá tốt, không sợ em yêu anh thật sao?

Diệp Phi không lên tiếng, không nói gì.

Lê Tiện Nam nắm tay cô, lấy một chiếc hộp đen từ trong túi, mở ra, lấy thứ bên trong, đưa đến tay cô.

Diệp Phi cúi đầu, nhìn thấy một chiếc nhẫn hình dáng hoa hướng dương, chính giữa đính một viên kim cương màu vàng, phản quang chói mắt, liếc mắt một cái cũng biết đáng giá cả gia tài.

Lê Tiện Nam đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô, kích thước vừa vặn bất ngờ.

“Phi Phi, anh bằng lòng dỗ dành em, dù cho em không nói cho anh biết tại sao không vui, anh vẫn bằng lòng dỗ dành em.”

Anh nắm tay cô, nhìn cô chằm chằm, cực kỳ thâm tình.

“Phi Phi, cuộc đời quá ngắn ngủi, em là bạn nhỏ, anh bằng lòng dỗ dành, em không vui, lại không muốn nói với anh, anh cũng không có kinh nghiệm dỗ dành người khác.” Thanh âm của Lê Tiện Nam vô cùng êm tai, nói ra lời này giống như biến một câu bình thường thành một lời tâm tình quý giá, “Phi Phi, anh bằng lòng làm tất cả vì em, anh không muốn so đo với em.”

Có những người sinh ra đã ham mê tiền bạc.

Phần sau của câu này nghe như một lời thì thầm nho nhỏ, lẽ ra nên là tiếng thở dài, nhưng Lê Tiện Nam không làm vậy, chỉ thấp giọng nói với cô.

Nếu cô không trả lời, anh cũng sẽ không đòi hỏi một đáp án.

“Anh chỉ hy vọng em hạnh phúc một chút, vui vẻ một chút, em chọn ở bên cạnh anh, đừng mang theo tiếc nuối.”

“Lê Tiện Nam, chắc là anh cũng biết…” Tiếc nuối cái gì.

Lê Tiện Nam nhìn cô.

Giữa khung cảnh này, trong lòng Diệp Phi chua xót, hốc mắt nóng bừng, nhưng kìm nén nước mắt.

Lê Tiện Nam đưa tay, nhẹ nhàng giữ gương mặt cô, anh hơi khom lưng, đầu ngón tay xoa xoa gò má cô, nâng niu như báu vật.

“Phi Phi, đừng suy nghĩ tuyệt đối, em cũng chưa sống qua nhiều năm như vậy, lạc tử vô hối (*).” Ngón cái của Lê Tiện Nam chậm rãi mơn man trên môi cô, môi cô còn ươn ướt, anh cứ vậy vuốt ve, “Anh không nói, làm sao em biết được, nhiều năm như vậy, anh chỉ bằng lòng dỗ dành em?”

(*) Đạo lý đánh cờ của người Trung Quốc là “Quan kỳ bất ngữ chân quân tử, lạc tử vô hối đại trượng phu”, nghĩa là quân tử đích thực đánh cờ không cần nói, đại trượng phu đã đánh ra nước cờ thì không hối hận. “Lạc tử vô hối” nghĩa là đã ra một nước cờ rồi thì không được hối hận, dù thắng hay thua cũng phài chấp nhận.

Diệp Phi rũ mắt, sau đó lẳng lặng ngước mắt, bắt gặp đôi mắt chăm chú nhìn cô, tràn ngập dịu dàng và thương yêu.

“Em không muốn ăn với họ, từ bây giờ anh sẽ ăn với em ở Tây Giao Đàn Cung.”

“…” Cuối cùng Diệp Phi cũng lên tiếng, “Họ đều là bạn của anh, cũng chỉ nói sự thật, chẳng qua là em nghe được, cảm thấy không vui… Không quan trọng mà.”

“Cho nên anh đang dỗ dành em.”

Thật sự rất ra dáng dỗ dành người khác, cũng thật sự thể hiện thành ý.

Diệp Phi áy náy: “Sao anh lại biến Tây Giao Đàn Cung thành thế này…”

Nói xong, lại giơ tay lên: “Còn đưa em cái này làm gì, em không…”

Lê Tiện Nam nắm tay cô, không cho cô tháo ra, cười nói, buổi sáng rảnh rỗi không làm gì, cho nên tham gia một buổi đấu giá từ thiện, làm việc tốt.

Diệp Phi cảm thấy chuyện đâu có bình thường như anh nói.

Anh thật sự nghiêm túc dỗ dành cô, Diệp Phi không nói, anh sẽ không tránh ra, cứ vây giữ cô giữa lồng ngực mình và tủ thấp.

“Em vui hơn rồi…” Diệp Phi hít một hơi, cắn môi, định đùa giỡn, nhưng giọng điệu không giống, “Lê Tiện Nam, anh có từng nghĩ đến hậu quả khi dỗ dành em chưa?”

Anh nghiêm túc thế này, có nghĩ đến hậu quả không?

Lê Tiện Nam nhìn cô, nói, nghĩ rồi.

Diệp Phi nói với anh: “Được, anh không hối hận là tốt rồi.”

Lê Tiện Nam cười, véo mũi cô: “Em uy hiếp anh à?”

Diệp Phi nhích về phía trước một chút, nhón gót, vòng tay qua cổ anh, Lê Tiện Nam cũng hợp tác cúi người, cho cô ôm.

“Lê Tiện Nam, nói trước cho anh biết, nếu có một ngày anh đưa người khác về Tây Giao Đàn Cung, em sẽ không cho anh dỗ dành nữa.”

“Được rồi, em nói thế nào thì là thế đó.” Lê Tiện Nam cười, “Có thể hôn em được không, tiểu tổ tông?”

Da mặt của Diệp Phi nóng bừng, cô không nhúc nhích, Lê Tiện Nam cúi người hôn cô.

Nụ hôn này dây dưa không dứt, Diệp Phi cảm thấy có một số chuyện đúng là không nhìn thấy tương lai, nhưng đến lúc rời đi, thật sự lạc tử vô hối.

Giống như năm đó cô liều mạng thoát khỏi căn nhà của mình, chạy trốn mười tám năm cuộc đời cô, đến thành phố Yến Kinh xa lạ, cô không thể đoán định tương lai, cũng không nhìn rõ tương lai, nhưng có hối hận không?

Không hối hận.

Cô thẳng thắn vô tư, muốn yêu là yêu, dù biết sẽ không có kết quả.

Cô cũng hiểu rõ, một ngày nào đó nhìn thấy điểm cuối của con đường này, cô sẽ biết.

Thời điểm Diệp Phi vừa đến Yến Kinh, cô chỉ mang theo một chiếc vali, chứa cực kỳ ít đồ đạc.

Lúc đến thuần khiết, lúc rời đi càng phải thuần khiết hơn.

Cô vốn là người không có gì, thứ quý giá nhất chính là trái tim chân thành.

Ngày đó, Diệp Phi lo lắng bất an, nằm ngửa trên chiếc giường rộng rãi mềm mại, tóc dài buông xõa trên chiếc gối nhạt màu.

Lý trí ngâm mình trong tình ái, viên kim cương trên tay cô lấp lánh ánh sáng, rất vô thực.

Ánh trăng nhàn nhạt rơi trên đầu ngón tay cô.

Không cần bật đèn, sự dịu dàng trong đáy mắt anh hình như cũng có hơi ấm, những yêu thương kia đều trần trụi.

Anh giữ gáy cô, hôn cô, giây phút họ nhìn vào mắt nhau, tình ý luyến lưu giữa hai người họ.

Diệp Phi thích những khi ở cạnh anh, cô không phải giấu diếm bất cứ điều gì, trước mắt có một cảm giác mông lung vô thực.

“Sợ à?” Thanh âm của Lê Tiện Nam dịu dàng bên tai cô, làm trái tim cô tan chảy.

Nói không lo lắng là nói dối.

Lê Tiện Nam cười, sau đó đột ngột dừng lại.

Diệp Phi lo lắng đến nỗi toát mồ hôi trán.

“Làm gì có chuyện anh đưa người khác về đây.” Lê Tiện Nam cười, “Thật lòng mà nói, lâu như vậy rồi, anh cũng không nghĩ đến chuyện kia với em, không có mua.”

Gương mặt Diệp Phi ửng hồng, cô đưa tay véo anh: “Lê Tiện Nam!”

Lê Tiện Nam lại hôn môi cô, đầu ngón tay cong cong, xoa xoa sống mũi cô: “Sao anh có thể để em chịu ấm ức được! Hôm nay Phi Phi đã buồn rầu lâu thật lâu, anh mà để em chịu ấm ức, anh thật sự không còn là con người nữa rồi.”

Khi đó, Diệp Phi thật sự không kịp phản ứng, nhớ đến một tình tiết đã xem trên tivi, mũi tên chạm vào dây cung, nếu xảy ra ngoài đời thật thì đúng là…

Kết quả là, cũng không phải là không phát sinh chuyện gì, Lê Tiện Nam đơn phương chiều chuộng cô.

Bóng đêm không thèm ngoảnh đầu nhìn lại vạn vật, ánh trăng nhẹ nhàng hôn, cũng có thể khuấy đảo nhiều cơn sóng.

Diệp Phi chỉ nhớ đến thanh âm của Lê Tiện Nam, nói, đừng sợ, có gì không vui thì cứ nói với anh.

Đêm tối chậm chạp kết thúc, nhưng nhân gian cũng còn có mùa xuân.

Diệp Phi siết chặt tay anh, chiếc nhẫn hơi khít, cô nghĩ, sao không sa vào đi?

Anh vĩnh viễn dịu dàng với cô.

Lúc chạng vạng tối, còn tưởng câu “Đợi em bình tĩnh” chính là mở màn của chiến tranh lạnh, hóa ra không phải, chẳng qua anh chưa từng dỗ dành ai, không biết làm cô vui thế nào.

Chắc là anh cũng rơi vào thế khó.

Làm sao mà Diệp Phi không muốn khóc được, càng nghĩ đến chuyện anh đối đãi dịu dàng với cô, khoang mũi càng chua xót, hơi thở đứt quãng giữa màn đêm, cô như người chết đuối vớ được miếng ván gỗ, nhưng đại dương mênh mông không thấy điểm cuối.

Vài luồng nước ấm, làm sao thắng được trời đông?

Cô nhớ Lê Tiện Nam từng nói, không có vị Bồ Tát nào giữ cho khói hương cháy mãi, nhưng cô có Lê Tiện Nam vĩnh viễn giữ cho Tây Giao Đàn Cung sáng đèn vì cô.



Nửa đêm.

Diệp Phi nằm trên giường ôm điện thoại, Lê Tiện Nam đi rửa mặt, cả buổi chiều cô đi cùng anh, không thấy anh ra ngoài mua nhẫn.

Không biết là mua lúc nào.

Cô mang dép lê xuống lầu, trước cửa sổ sát đất có tiểu cảnh được thiết kế riêng biệt, vườn hoa hướng dương rậm rạp, tạo nên hơi ấm rất đặc biệt.

Hoa hướng dương có ngôn ngữ loài hoa ——

“Anh chỉ thuộc về em, không cần chất vấn tình yêu anh dành cho em, anh sẽ không chia sẻ những gì thuộc về em cho người khác.”

Cô ngồi xổm ở vườn hoa, hơi ngơ ngác.

Lê Tiện Nam đi ra, phòng ngủ không có người, anh đi xuống, nhìn thấy Diệp Phi ngoài kia.

Lê Tiện Nam dựa vào cầu thang, biết chuyện càng ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát.

Nhưng thật sự chỉ muốn cam tâm tình nguyện.

Nghĩ nhiều hơn nữa sẽ làm người ta bực bội, cho nên không nghĩ nữa.

Buổi sáng, thư ký La gửi lịch trình đã sắp xếp cho anh, anh thay mặt ba mình tham dự một buổi đấu giá từ thiện, thư ký La một mực dặn dò anh phải mua một chiếc bình hoa sứ xanh trắng có lịch sử lâu đời.

Thật nhàm chán.

Lúc đó Lê Tiện Nam không hứng thú, lật tờ gấp quảng cáo, thấy một chiếc nhẫn hình hoa hướng dương, anh nghĩ hoa này thật tuyệt vời, vĩnh viễn ấm áp, vĩnh viễn hướng về phía mặt trời, anh tìm hiểu một lát, còn tìm ra một ý nghĩa khác, nhưng cũng rất phù hợp.

Anh rất vui vẻ, không còn quan tâm đến bình hoa kia nữa.

Nhưng viên kim cương vàng trên chiếc nhẫn rất giá trị, nhiều người ra giá để giành lấy, Lê Tiện Nam trả giá lên mấy lần, có người đuổi sát nút, anh tăng giá lên mức mà không ai sánh bằng, cuối cùng cũng mua được.

Đấu giá viên run rẩy, nói đây là viên kim cương vàng duy nhất trên thế giới, được một thợ kim hoàn nổi tiếng mua lại, mài thành một viên kim cương, tính cả mấy viên kim cương nhỏ nạm xung quanh, tổng cộng hai mươi mốt carat.

Khi đó, Lê Tiện Nam không có ý định dùng hoa hồng khuôn mẫu dỗ dành cô.

Chỉ cảm thấy, hoa hướng dương tốt hơn.

Vĩnh viễn ấm áp, vĩnh viễn không khuôn mẫu.

Còn tượng trưng cho lòng chung thủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK