Khi đó, góc độ quảng bá đầu tiên mà họ chọn chính là quay phong cảnh, đúng lúc công ty có kết nối với Cục Du lịch của địa phương, họ chọn một trấn nhỏ sông nước ở Giang Nam, đến đó quay chụp chuyên nghiệp.
Cô báo trước với Lê Tiện Nam, muốn sắp xếp thời gian của anh để đặt vé máy bay, cũng muốn nhân cơ hội này để nghỉ cuối tuần, đi ra ngoài với anh, kết quả là lựa chọn ngày giờ xong, lịch trình của Diệp Phi bị chậm trễ, phải hoãn lại nửa tháng.
Diệp Phi cảm thấy rất áy náy, Lê Tiện Nam còn có một dự án đầu tư, Diệp Phi không hỏi nhiều, nhưng ngày đó Kha Kỳ gọi đến, cô biết Lê Tiện Nam đã tạm thời thay đổi kế hoạch.
Lê Tiện Nam xoa tóc cô, cười nói: “Có gì đâu, đi nghỉ ngơi mấy ngày cũng được mà.”
“Vốn dĩ em muốn đi với anh.” Diệp Phi buồn bã nói, “Nhỡ đâu em ngủ không ngon thì sao?”
“Phi Phi.” Ngày đó, Lê Tiện Nam cười, ghé đến hôn trán cô, nói, “Sẽ không đâu.”
“Làm sao anh biết…” Diệp Phi đã quen ngủ cùng anh, không quen với việc mở mắt ra không nhìn thấy anh.
“Có tin anh không?”
“Tin.” Diệp Phi kéo chăn mỏng trùm lên người, “Bỏ đi, đến lúc đó em lại xem thế nào.”
Kế hoạch công tác bị hoãn nửa tháng là vì lịch trình của Diệp Phi, ngày đó trời đẹp, Lê Tiện Nam ra ngoài buổi sáng, nói là đi công tác một chuyến, lát nữa Kha Kỳ sẽ đưa cô ra sân bay.
Anh thay quần áo như mọi ngày, thời tiết cuối xuân vẫn còn hơi lạnh, anh mặc áo khoác bên ngoài âu phục, trước khi đi còn hôn lên khóe môi cô, nói: “Lúc em về, anh sẽ đón em.”
–
Có lẽ là vì kế hoạch bị thay đổi đột ngột, Diệp Phi hơi u sầu, lúc ra khỏi cửa, tâm trạng mới tốt lên một chút, trên đường đi, cô chụp mấy bức ảnh, gửi cho Lê Tiện Nam, nhìn đồng hồ, có lẽ Lê Tiện Nam cũng đang ngồi trên máy bay, Diệp Phi cất điện thoại, cầm chứng minh thư đến sân bay.
Lịch trình quay chụp thật ra rất đơn giản, chỉ kéo dài hai ngày.
Chỉ có Tiết Như Ý và Diệp Phi đến đây, dẫn theo một thực tập sinh —— lúc đó xung phong nhận việc, nói đang học đại học ngành nhiếp ảnh, là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, thật ra chỉ là một cô bé ham vui.
Nhân viên của Cục Du lịch là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, anh ta đưa họ đến vài địa điểm mang tính biểu tượng để quay chụp, trên đường đi, Diệp Phi nói với Tiết Như Ý về chủ đề lần này.
Trấn nhỏ sông nước ở Giang Nam này đúng là một khung cảnh đẹp, hai bên là mấy căn nhà nhỏ xinh xắn, vài con thuyền đỗ lại trên sông, có mấy cây cầu thấp, nước xanh trong trẻo, lồng đèn nhỏ treo trên tường, dịu dàng, tươi đẹp.
Thời tiết của trấn nhỏ hôm nay không tốt, mưa lất phất như mấy sợi tơ mỏng, hình như không cần dù, làn sương mù che phủ trên mặt nước xanh thẳm, giống như vô hình khơi gợi nỗi nhớ nhung trong lòng.
Thi nhân xưa từng viết, thủy tú sơn thanh mi viễn trường, quy lai nhàn ỷ tiểu các song, xuân phong bất giải Giang Nam vũ, tiếu khán vũ hạng tầm khách thường (*).
(*) Xuất phát từ bài thơ “Biết Giang Nam”, tác giả khuyết danh. Tạm dịch sát nghĩa là: Nước đẹp, núi yên, lông mày dài/ Trở về tựa cửa sổ của lầu nhỏ/ Gió xuân không hiểu mưa Giang Nam/ Mỉm cười nhìn ngõ mưa tìm du khách.
Nhân viên Cục Văn hóa và Du lịch kể về nguồn gốc và câu chuyện của nơi này, nhân viên này rất hài hước, lúc nào cũng có thể trích dẫn mấy câu thơ về Giang Nam.
“Hả, căn nhà nhỏ trước mặt là cái gì?” Cuối hẻm có một căn nhà cũ, là biệt thự kiểu Tô Châu, sát bên dòng nước, tường trắng, mái hiên gỗ sẫm màu, giống như một căn nhà ẩn mình giữa thế gian, bên ngoài tường trắng có hoa tường vi, chỉ mới trổ mấy nụ hoa màu đỏ non mềm, điểm thêm một chút hương vị nồng nàn.
“À, đó là nhà riêng, nghe nói cách đây không lâu đã có người mua lại, nơi này của chúng tôi là trấn nhỏ, cũng xem như một thị trấn du lịch, có lẽ họ nghĩ phong cảnh nơi này tốt cho việc nghỉ dưỡng.” Nhân viên cười nói, “Trước mặt còn có cửa hàng sườn xám, cũng là một cửa hàng lâu đời ở chỗ chúng tôi, thợ may làm sườn xám rất đẹp, năm nào cũng có người từ Thượng Hải đến đây đặt may, nếu các cô cảm thấy hứng thú thì có thể đến xem thử.”
“Hả, đúng rồi, chúng ta có thể quay chụp một ít tư liệu về sườn xám, khởi đầu không tệ.”
Tiết Như Ý tán thành.
Diệp Phi cũng ngẩng đầu nhìn sang, thấy cửa sổ nhỏ trong góc, cửa sổ gỗ chạm khắc được mở ra, một bà cụ tóc bạc ngồi bên trong, tóc dài búi lên, bà ấy đeo kính gọng vàng, cúi người luồn chỉ vào kim.
Nhân viên đưa họ ghé thăm rất nhiều hẻm nhỏ, nơi họ ngủ lại cũng là một căn nhà nhỏ bên bờ sông Giang Nam, lúc mở cửa sổ tầng hai, còn có thể nhìn thấy dòng sông bao bọc trấn nhỏ.
Đêm tối mênh mông, đèn lồng đỏ treo phía trước tòa nhà màu trắng, tỏa ánh sáng yếu ớt, làm nổi bật cảnh đêm xinh đẹp, nhưng không khí Giang Nam sau cơn mưa cuối xuân hơi ẩm, mưa bụi rơi xuống mái hiên, nghe như lời thì thầm lưu luyến, mái ngói sẫm màu ướt nhẹp, góc tường trắng còn có rêu phong trơn trượt.
Diệp Phi và Tiết Như Ý ngủ cùng phòng, Tiết Như Ý gác tay lên cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài bị làn sương che phủ, quá mức yên tĩnh.
Khung cảnh này luôn có thể đánh thức một số ý nghĩ ngủ sâu trong lòng.
Nhớ Giang Nam, nhưng cũng không hoàn toàn chỉ nhớ Giang Nam.
Những ngày này, Diệp Phi cũng không nói chuyện nhiều với Tiết Như Ý, cô gái vốn hoạt bát, vui vẻ, không biết đã thay đổi từ thời khắc nào, cô ấy yên tĩnh hơn nhiều, mặc dù vẫn tươi cười, nhưng cũng dè dặt hơn trước.
Diệp Phi từng nghe Triệu Tây Mi nói trước đây đã lêu lỏng cùng Triệu Tây Chính —— lời nói ra đều làm người ta cảm thấy Tiết Như Ý và Triệu Tây Chính bị xem thường.
—— “Triệu Tây Chính không có bản lĩnh gì, đi cùng anh ấy giống như đã biết là hố lửa mà vẫn nhảy vào, anh ấy thì biết làm gì? Chỉ là thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, học vấn đều là nhờ ba anh ấy dùng tiền bạc và quan hệ mua lấy, sự nghiệp thành công còn phải dựa vào Lê Tiện Nam, anh ấy thật sự có can đảm làm ầm ĩ với người nhà sao? Không có tiền, Triệu Tây Chính cũng chẳng là cái gì cả.”
Là nguyên văn lời của Triệu Tây Mi.
“Phi Phi, nhìn bên kia đi.”
Tiết Như Ý chỉ về phía xa xa, vượt đêm tối đằng đẵng, dọc theo mấy chiếc lồng đèn, nhìn thấy hẻm sâu, trên tường có treo một tấm bảng hiệu, là cửa hàng sườn xám vẫn chưa đóng cửa, ngọn đèn nhỏ trong căn nhà kiểu Tô Châu phía xa kia vẫn sáng.
“Đẹp quá.” Diệp Phi nhìn về nơi xa, sau đó quay đầu hỏi cô ấy, “Cậu không sao chứ?”
Ban đầu Tiết Như Ý không nói gì, chỉ nhìn xa xăm, lát sau, tự dưng Tiết Như Ý quay mặt đi, đưa tay lau mắt.
Diệp Phi không an ủi cô ấy, chỉ vươn tay ôm lấy.
Tiết Như Ý lẳng lặng khóc, giọng nói nghẹn ngào, hỏi cô: “Phi Phi, thật sự phải như vậy sao, đột nhiên tớ cảm thấy không cam tâm chấp nhận.”
Biết rõ là hố lửa, trước đây đã nhảy vào không do dự, cũng đoán được là không có cách nào sống sót trở về, nhưng kỳ tích xuất hiện hết lần này đến lần khác, cô ấy không bỏ mạng, nhưng cũng thoi thóp.
“Không trách cậu được, từ đầu anh ấy đã như vậy.” Diệp Phi không biết an ủi thế nào, chỉ có thể vỗ lưng cô ấy.
“Sao lại không thể chứ…” Tiết Như Ý nhỏ giọng hỏi, “Thứ tình cảm này, chẳng phải là yêu không đủ mới không thành sao? Nhưng rõ ràng anh ấy…”
Diệp Phi im lặng lắng nghe chuyện của Tiết Như Ý, chọn chọn lựa lựa, chỉ có thể tìm ra một chút tình cảm nhỏ xíu, nhưng dù có yêu cũng phải chia ly, chỉ khi nào đã cân nhắc kỹ lưỡng mới được xem là sự lựa chọn —— mà cô ấy lại không phải là đáp án tốt nhất.
Diệp Phi cũng lờ mờ nhớ đến những năm tháng cô và Lê Tiện Nam xa nhau.
Lúc đến Cảng Thành, rời xa Yến Kinh, xung quanh không có người quen biết.
Cô vốn là một hạt bụi lẻ loi, chỉ có những năm tháng ở bên anh mới có thể nhìn thấy một chút sắc trời, tham lam một chút hơi ấm.
Năm đó rời đi, không ai nói lời nào, chỉ là đột ngột cắt đứt liên lạc, mọi người đều nghĩ đã kết thúc.
Nhưng dù cho khán giả đã ra về, nhân vật chính vẫn chìm đắm trong tình ý, ly biệt cũng chỉ làm cho yêu thương lớn dần.
Vốn dĩ Lê Tiện Nam ở bên cô cũng không dễ dàng, người như họ, kết hôn là con đường duy nhất tiến về phía trước, nhưng vì cô, Lê Tiện Nam chọn con đường gian nan hết lần này đến lần khác.
Bất kể con đường phía trước có chông gai, trắc trở thế nào, cô luôn là đáp án đầu tiên của anh.
Không phải sự lựa chọn, mà là đáp án.
Tiết Như Ý nói rất nhiều với cô, Diệp Phi lẳng lặng ở bên cô ấy, có một số cảm xúc, khóc lên rồi sẽ ổn hơn.
Tiết Như Ý khóc xong, lại nói sẽ đi ngủ, còn rất áy náy, nói đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Diệp Phi véo má cô ấy: “Vậy cậu mau vui vẻ lên, tớ thấy cậu phiền muộn ở công ty, đợi cậu kể cho tớ biết, cậu lại không nói gì… Nói ra sẽ tốt hơn.”
Tiết Như Ý đi ngủ, Diệp Phi thấy vẫn còn sớm, muốn ra ngoài đi dạo, cũng nhân lúc này gọi cho Lê Tiện Nam, thực tập sinh đã cầm máy ảnh đi chụp cảnh đêm, trước khi Diệp Phi ra ngoài, cô thấy thực tập sinh gửi mười mấy bức ảnh vào nhóm trò chuyện của họ.
Đêm mưa bụi Giang Nam, nhung nhớ sinh sôi như cỏ dại, cô mặc áo khoác, đi trên cây cầu nhỏ, cô càng nhớ anh, ánh trăng càng sáng.
Diệp Phi chậm rãi đi qua cửa hàng sườn xám, nhìn bà cụ chăm chú thêu hoa, cô đứng ngoài cửa sổ nhìn, là một chiếc sườn xám màu đỏ thẫm, nút nhỏ, trước ngực thêu hoa mận trắng nở rộ tinh tế.
Giữa màn đêm tĩnh mịch, cô nhận được cuộc gọi của Lê Tiện Nam.
“Anh về Tây Giao Đàn Cung rồi à?” Diệp Phi cầm điện thoại, lại cất bước, chậm rãi đi trên con đường đá xanh.
“Cứ xem là như vậy đi.”
“Xem như vậy là sao?”
“Em đang ở đâu?” Bên phía anh rất yên tĩnh, thanh âm trầm thấp phát ra trong điện thoại, xua tan sương mù trong lòng.
“Ở trấn nhỏ sông nước tại Giang Nam, đã nói với anh rồi đấy, em vừa đi ngang qua một tiệm sườn xám, đẹp lắm.”
“Hay là em cứ đi về phía trước đi.”’
“Phía trước có một căn nhà riêng, hôm nay hướng dẫn viên đã nói với bọn em.”
“Có phải đèn hành lang đang sáng không?” Anh cười nói, hình như không bận việc gì, “Phi Phi, có muốn đẩy cửa nhìn một chút không?”
Cách tiệm sườn xám không xa chính là cuối con hẻm, cổng của căn nhà nhỏ hé mở, để lộ một ít ánh sáng ấm áp từ bên trong.
Diệp Phi cầm điện thoại, tự dưng trái tim hẫng mất một nhịp.
Cổng sân không đóng, cô nhẹ nhàng đưa tay đẩy mở.
Căn nhà kiểu Tô Châu này rất nhỏ, điểm một chút phong cách Giang Nam, tiểu cảnh núi giả nho nhỏ, cây hoa giao thoa, mặt đất lát đá xanh, có hồ nước nho nhỏ trong góc sân, bày trí một chiếc hũ sành chảy nước xuống, mấy con cá koi bơi qua bơi lại.
Còn có hải đường tươi tốt trong sân, có lẽ là để phù hợp với cảnh quan, cây này không to lớn như hải đường ở Tây Giao Đàn Cung, hải đường ở đây được tỉa lá, mấy nhành cây nhỏ tỏa ra bốn phía, điểm thêm vô số hoa hải đường hồng trắng, mặt tường bên kia cũng được mấy cụm quỳ thiên trúc to lớn che phủ, màu hồng nhạt và màu xanh.
Trong sân có một chiếc ghế lắc lư, Lê Tiện Nam vẫn mặc trang phục như buổi sáng, khoác áo khoác dài, dáng vẻ nhã nhặn, cử chỉ cao quý, tay trái cầm điện thoại, còn đeo một chiếc nhẫn cưới màu bạc, bàn tay cũng thanh tao, xương ngón tay thon dài như ngọc thượng hạng.
Anh ngồi trên ghế lắc lư, mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn vào mắt cô, xua tan sương mù trong lòng, đưa cô đến bến cảng dịu dàng.
“Phi Phi, sao lại ngủ không ngon, không phải em có anh à?”
Diệp Phi rất khó diễn tả cảm xúc của mình vào thời khắc này, giống như sương mù tan đi, tình yêu của anh ló dạng.
Là con hẻm ở Yến Kinh, là Tây Giao Đàn Cung nhỏ ở Cảng Thành, là sự chu đáo ở London, là mưa bụi cuối hẻm ở Giang Nam, là cẩm tú cầu vĩnh viễn không úa tàn.
“Sao anh lại ở đây…” Diệp Phi cúp máy, chạy về phía anh, Lê Tiện Nam đứng dậy, vững vàng đón cô.
Diệp Phi vùi mặt vào lòng anh, nhẹ nhàng cọ cọ.
Lê Tiện Nam ôm eo cô, hôn lên trán cô: “Sợ em ngủ không ngon, cảnh sắc Giang Nam xinh đẹp, đương nhiên phải ngắm cùng Phi Phi rồi.”
Khi đó, Diệp Phi luôn nói mang cẩm tú cầu mới cắt đi đi về về thật lãng phí, Lê Tiện Nam lại tìm một vườn hoa, nhưng phát hiện cẩm tú cầu chỉ nở vào tháng sáu, anh lại chọn quỳ thiên trúc, hình dáng hai loại hoa này giống nhau, nhưng thật ra chúng khác nhau, quỳ thiên trúc nở vào mùa xuân và mùa thu, chọn đúng chủng loại, chúng có thể nở quanh năm.
Lúc này là cuối tháng ba, quỳ thiên trúc đã nở rộ.
“Phi Phi, đừng trách anh phá của, lần này là quỳ thiên trúc.” Lê Tiện Nam nghiêm túc nói, vừa nói vừa lấy một sợi dây chuyền từ trong túi ra, lắc lắc, cười nói với cô, “Hoa mới cắt quá đắt tiền, lần này anh trồng quỳ thiên trúc ở đây, rất tiết kiệm, không phải là để mua dây chuyền cho Phi Phi à?”
Diệp Phi nhìn viên kim cương trên dây chuyền, vừa giận dỗi vừa buồn cười, đưa tay véo eo anh: “Lê Tiện Nam, sao anh lại biết tiêu tiền vậy chứ!”