“Được rồi.”
Diệp Phi đồng ý, không ai trong phòng để ý đến cô, cô đứng dậy cầm lấy áo khoác, có một nhân viên phục vụ luôn đứng bên cửa, rất giỏi quan sát sắc mặt của người khác, đã đưa Diệp Phi đến phòng của Lê Tiện Nam.
Đây là nơi ở thứ hai của anh ngoài Tây Giao Đàn Cung.
Căn phòng rất lớn, tông màu chủ đạo là xám, trên bàn cẩm thạch có một chiếc giá đỡ ly màu vàng óng, mấy chiếc ly được xếp ngay ngắn trên đó, cô cầm một cái, thấy một chữ N được chạm khắc dưới đáy ly.
Diệp Phi hơi khát nước, cầm một chiếc ly, càng chắc chắn anh sống ở nơi này.
Mở tủ lạnh, thấy một chai nước trong ngăn đá, ngoại trừ mấy viên đá, trong khay cũng trống rỗng.
Cả căn phòng không hề có nước ấm.
Diệp Phi sắp xếp một chút, tắm rửa, tìm phòng ngủ, nơi này quá trống trải, trống trải đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Cô vùi mình trong chăn mềm, không ngủ được, bầu trời đêm bên ngoài phản chiếu trên mặt kính sạch sẽ.
Pháo hoa chưa kết thúc, vẫn đang nở rộ rực rỡ trên đỉnh của mấy tòa nhà.
Diệp Phi đợi một hồi, cuối cùng không chịu được nữa, ngủ một lát —— thật ra cô ngủ tổng cộng chưa đến nửa tiếng.
Chất lượng giấc ngủ của cô luôn rất kém, từ cấp ba đã phải phụ thuộc vào nút bịt tai, bây giờ không thể ngủ thiếu nó được, cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy đeo nút bịt tai sẽ giúp cô không bị thức giấc.
Lần này không có kế hoạch ngủ ở nơi khác, không mang theo nút bịt tai, trong phòng không tắt đèn, Diệp Phi nhìn điện thoại, đã hai giờ sáng.
Lê Tiện Nam ngồi trên sofa bên giường, dáng vẻ nhàn nhã, chân dài khẽ cong, áo khoác đắp trên người.
Đến tận lúc này, cô mới nhìn rõ anh mặc gì bên trong, một chiếc áo len xám tro và quần tây, gương mặt mệt mỏi, nhưng cấu trúc xương rất đẹp, đường nét anh tuấn, đang mân mê bật lửa trên tay, chậm rãi xoay xoay giữa đầu ngón tay.
Tựa như thần giao cách cảm, anh mở mắt ra, vì mệt mỏi, mắt hai mí càng thâm sâu hơn.
Hai ánh mắt gặp nhau, Lê Tiện Nam nhìn cô, cô nín thở ngồi trên giường.
Lê Tiện Nam chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn cô, Diệp Phi ngồi trên giường, vẫn ôm chăn.
“Diệp Phi.” Anh chỉ uống một chút rượu, giọng nói hơi khàn, dịu dàng thì thầm tên cô, lưu luyến trên đầu môi, khe khẽ, rất nhẹ nhàng, nhiễm một chút dục vọng.
Diệp Phi ngồi trên giường —— rất tỉnh táo.
Không có nút bịt tai, cô không ngủ ngon, cảnh tượng tối tăm liên tục lướt qua tâm trí cô, càng làm cô hoảng loạn, bất an.
Nhưng cảm giác này thật kỳ lạ, khi nhìn thấy, nhịp tim cũng ổn định hơn một chút.
“Cốc cốc cốc ——”
Cũng vào đúng lúc này, có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ.
“Vào đi.” Lê Tiện Nam không nhúc nhích.
Diệp Phi cũng nhìn về phía cửa.
Nhân viên phục vụ cầm một chiếc hộp trong tay, bước vào.
Lê Tiện Nam đưa tay ra, phục vụ đặt vào tay anh, cúi đầu, lại đi ra.
Diệp Phi ngây ngốc ngồi đó.
Cuối cùng Lê Tiện Nam cũng đứng dậy, bước về phía cô, chiếc giường mềm mại hơi lún xuống, anh chống một gối lên giường, mở chiếc hộp da màu đen.
Diệp Phi nhìn, thấy bên trong có một chiếc vòng, chiếc vòng thanh mảnh, nạm mấy mảnh kim cương, chính giữa có bốn viên kim cương hình giọt lệ, giống hệt một đóa hoa chói mắt.
Diệp Phi nhìn thấy logo trên chiếc hộp, liếc mắt một cái đã nhận ra thương hiệu cao cấp này —— từng chiếc nữ trang đều là thiết kế độc nhất vô nhị, ngay cả khối lượng và loại kim cương cũng khác biệt.
Chiếc vòng này được nạm không biết bao nhiêu kim cương, giá tiền ít nhất phải bảy con số trở lên.
Lê Tiện Nam cầm lấy cổ tay cô.
Diệp Phi rút lại.
Lê Tiện Nam đang cầm chiếc vòng kia, kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, chói mắt, xa xỉ.
“Tôi không muốn.”
Giọng nói không lớn, nhưng rất rõ ràng.
Lê Tiện Nam vẫn cầm lấy tay cô, lòng bàn tay của anh khô ráo ấm áp, cô vô thức cong ngón tay, nhẹ nhàng mân mê.
Lê Tiện Nam ngước mắt, hơi mệt mỏi: “Xem như quà cảm ơn của tôi nhé?”
“Có gì mà cảm ơn…”
“Thời gian của em rất quý giá… Em lại lãng phí hai ngày này cùng tôi.”
Lúc anh nói lời này, Diệp Phi vẫn hơi nghi hoặc, không biết thật hay giả.
Cô rút tay lại, nói: “Lê tiên sinh, anh nên đi ngủ sớm.”
“Diệp Phi.”
Chiếc vòng kim cương rơi xuống tấm chăn trắng, Lê Tiện Nam chống một gối trên giường, nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước, Diệp Phi vô thức lùi ra sau, Diệp Phi mặc đồ ngủ của khách sạn, vải lụa mỏng manh, che giấu đường cong thiếu nữ trong bộ quần áo rộng rãi, xương quai xanh trắng trẻo nổi rõ, đường nét mềm mại từ cằm đến cổ.
Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh, đó chính là sự nguy hiểm của người trưởng thành.
Có lẽ anh chỉ uống nửa ly whiskey, mùi rượu rất nhẹ hòa quyện với mùi hương cơ thể của anh, nước hoa đã bay hơi thành dư vị vấn vương, hấp dẫn, đầu tiên là cay đắng lạnh lẽo, đến mùi thuốc lá ấm áp vững chãi, cuối cùng hóa thành cảm giác an toàn dịu dàng và trầm tĩnh.
Diệp Phi nhìn anh, không nhìn ra cơn say trong mắt anh, anh rất tỉnh táo.
Nhưng ngắm hoa trong màn sương, rung động nhất thời chỉ là gió thoảng mây bay.
“Diệp Phi, em muốn gì?” Thanh âm của anh lưu luyến bên tai, ánh mắt chăm chú nhìn cô, mọi lời anh nói đều vô cùng thâm tình.
Họ gần gũi đến mức, giống như chớp mắt một cái sẽ có một nụ hôn mãnh liệt.
Đầu óc của Diệp Phi trống rỗng, muốn gì?
Chưa từng nghĩ ra mình muốn gì.
Khao khát hơi ấm của anh, khao khát tình ý trong đôi mắt anh.
Không dám hy vọng ngọn núi tuyết sẽ thuộc về cô, nhưng có thể một lần bước đi trong tuyết.
Dù cho anh là đêm khuya tĩnh lặng, vẫn cất giấu những vì sao khó nhìn thấy.
Diệp Phi chỉ nhìn anh, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Gần nhau thế này, cô càng nhìn rõ đôi mắt anh, con ngươi màu nâu đậm, không hề lạnh lẽo, không hề đề phòng, chỉ nhìn cô.
“Em từng có bao nhiêu bạn trai?”
“Không có…”
“Có phải là xúc phạm đến em rồi không?” Anh nói, “Chuyện hôm nay.”
Đến một nơi như vậy, tình cảnh như vậy.
Lê Tiện Nam cười khẽ, đưa tay trái ra, lòng bàn tay khô ráo áp lên gò má cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt lưu luyến, mê hoặc.
Diệp Phi không dám nhìn anh, cô rũ mắt, nhìn bàn tay còn lại của anh —— thon dài, sạch sẽ, móng tay gọn gàng, gân xanh nhàn nhạt trên mu bàn tay trông vô cùng gợi cảm.
Da mặt của cô nóng lên.
“Phi Phi, tôi không hợp với em.” Bàn tay anh vuốt ve gò má cô, một lọn tóc không nghe lời, rũ xuống, Lê Tiện Nam vén tóc giúp cô, ánh mắt bình tĩnh, thanh âm dịu dàng, “Em nên tránh xa tôi, em còn trẻ, tôi không thể giữ em bên mình được.”
“Vậy.” Hàng mi của Diệp Phi run rẩy, trong đêm tối, cô quá nhạy cảm, nhạy cảm nghe thấy tiếng kim đồng hồ treo trên mặt tường, phát ra tiếng tích tắc khe khẽ.
Nghe thấy hơi thở của anh, trầm tĩnh, nhẹ nhàng.
Nghe thấy trái tim đang ẩn giấu ở nơi rất sâu của cô đang đập thình thịch.
Bàn tay anh vẫn áp lên gương mặt cô, ngón cái lướt qua khóe môi cô, hơi ấm mơn man, tựa như khuấy đảo ngọn sóng trong lòng cô.
Cảnh tượng đêm nay lặp đi lặp lại ——
“Cô thua, tôi cũng cam tâm.”
“Anh cam tâm nghe tôi nói lời tạm biệt sao?” Diệp Phi nhìn vào mắt anh, tựa như đang đánh cược.
Ngay từ đầu, cô cũng không có gì trong tay, cho nên cô là người to gan hơn, bình tĩnh hơn.
Lê Tiện Nam ngây người một lát.
Nhân lúc anh ngây người, Diệp Phi ngồi đó, nhấc chăn lên.
Tóc không buộc, mái tóc đen mềm mại rũ trên vai, ánh đèn trong phòng như một làn sương mù, Lê Tiện Nam nhìn cô, thật sự rất gầy, bộ đồ ngủ lụa trên người để lộ ra một chút đường cong, vòng eo mảnh khảnh, hình như hai bàn tay đã có thể ôm trọn.
Nhưng đó không phải điều anh để trong lòng.
Là đôi mắt trong trẻo, ra sức che giấu mọi cảm xúc, nhưng lại không che giấu được nhiều, nhìn vào ánh mắt anh, cũng không tham lam hưởng thụ tiền tài vật chất, vì ngại ngùng, hướng nội mà sợ hãi, làm cô không dám ở một mình cùng anh.
Cô hỏi câu này —— thanh âm rất nhẹ, nhưng rất thẳng thắn.
Sự không cam tâm kia hóa thành một chiếc móc, kéo trái tim anh lên, rung động vô cớ.
Không cam tâm.
Là không cam tâm.
Thấy anh không nói gì, Diệp Phi nhấc chăn, định xuống giường.
Chớp mắt một cái, anh đã nắm lấy cổ tay cô, không nhẹ nhàng như trước, năm ngón tay đều nắm chặt cổ tay cô, Diệp Phi quay đầu nhìn anh.
Lê Tiện Nam nắm cổ tay cô, kéo lại.
Diệp Phi không giãy dụa, Lê Tiện Nam dừng lại một lát, Diệp Phi không đề phòng, bị kéo vào lòng anh, gò má của cô áp vào chiếc áo len của anh, là mùi hương của đàn ông trưởng thành, mùi thuốc lá nhàn nhạt và hương gỗ, hòa quyện thành đêm muộn dịu dàng, mê hoặc.
“Không cam tâm.”
Thanh âm trầm thấp mơn man bên tai cô, hơi thở ấm nóng lướt qua gò má cô, giống như dòng điện tê dại.
Diệp Phi không dám nhúc nhích.
Đồ ngủ làm từ vải lụa mỏng, dây buộc quanh eo, phác họa vòng eo nhỏ nhắn.
Da cô rất trắng, giống như bình sứ thượng hạng.
Bàn tay to lớn ôm eo cô, hơi ấm dễ chịu, cái ôm bất ngờ, nhưng sự lưu luyến lại nằm trong dự liệu.
Khi cô nhìn anh, những cảm xúc cô tưởng mình đã che giấu đều bị anh nhìn thấu, anh im lặng không nói, chỉ trao cho cô cái ôm mà cô luôn khao khát.
Cô muốn giấu đi những cảm xúc non dại và phức tạp của mình, nhưng trong ánh mắt anh —— tình yêu và dục vọng, cũng để lại một vài dấu hiệu, là sự bối rối ẩn giấu trong ánh mắt, gò má ửng đỏ mỗi lần chạm vào nhau.
Anh thường cho người ta cảm giác đơn độc, lạnh lùng, nhưng trong mắt cô, anh không phải như vậy.
Là khăn choàng mang theo hơi ấm, là đêm khuya dịu dàng.
Một số cảm giác sẽ hóa thành cơn nghiện, giống như anh, mới xuất hiện trong hai mươi hai năm cuộc đời của cô, khuấy đảo từng cơn sóng.
“Phi Phi, tôi không tốt đến vậy.” Anh lên tiếng trong không gian tĩnh lặng, áo len mềm mại mang theo hơi ấm, thanh âm tựa như đang thì thầm với tình nhân, “Sống thật vui vẻ, em chỉ mới hai mươi hai tuổi, tôi không muốn sự tồn tại của mình mang đến nỗi buồn cho em.”
—— Nói thế nào bây giờ.
Không đưa ra câu trả lời chắc chắn, nhưng thật ra cũng đủ thỏa mãn.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
1. Cô muốn giấu đi những cảm xúc non dại và phức tạp của mình, nhưng trong ánh mắt anh —— tình yêu và dục vọng, cũng để lại một vài dấu hiệu.
Nguyên văn là: Người muốn giấu đi cảm xúc của mình, nhưng tôi đã nhìn thấy, tình yêu và dục vọng cũng để lại một vài dấu hiệu. Trong “Zadig hay số phận” của Voltaire.