Nhớ lại những năm tháng xa cô, Lê Tiện Nam luôn cảm thấy nuối tiếc, khi đó Diệp Phi bận rộn việc học, phần lớn hoạt động nghỉ ngơi và giải trí đều diễn ra ở London.
Lúc đó có rất nhiều điều muốn chia sẻ với anh, nhưng vì chênh lệch múi giờ và khoảng cách, khung cảnh nào cũng trở nên nhạt nhòa.
Lê Tiện Nam dự định ở đây với cô mấy ngày, đến nơi ở cũng làm cô ngạc nhiên.
Nước ngoài không phát triển nhanh chóng như Trung Quốc, ký ức của Diệp Phi về thành phố này không có khác biệt lớn so với hiện tại, chỉ là xe buýt ở thành phố này thường xuyên đổi tên.
Lê Tiện Nam nắm tay cô, bảo cô đoán xem hôm nay họ sẽ ở lại nơi nào.
Diệp Phi nắm tay anh, nói không đoán được.
Lê Tiện Nam đi dọc con đường cùng cô, càng đi, Diệp Phi càng cảm thấy quen thuộc.
Là căn hộ mà cô đã sống hồi học tiến sĩ, gần Vauxhall.
Nhân viên lễ tân đã đổi người, Lê Tiện Nam cầm chìa khóa, đẩy cửa kính ra với cô, sàn nhà vẫn mang màu vàng nhạt, khu vực nghỉ ngơi trong sảnh lớn sạch sẽ, gọn gàng.
“Anh đưa em đến căn phòng mà em từng sống à?” Diệp Phi theo anh vào thang máy, cảm giác cùng anh bước vào chiếc thang máy xưa thật kỳ diệu làm sao.”
“Đoán xem.”
Lê Tiện Nam cầm chìa khóa, bấm nút, thang máy không lớn, Lê Tiện Nam nhét tay vào túi quần, London vào cuối hè đầu thu hơi lạnh, Lê Tiện Nam mặc áo sơ mi thoải mái, xắn tay áo lên một nửa, để lộ cổ tay thon dài, anh đứng bên cạnh cô, hơi cúi người, Diệp Phi mang giày bệt, thấp hơn anh một khúc.
Diệp Phi đưa tay giật giật vạt áo sơ mi của anh, Lê Tiện Nam nhàn nhã, giọng điệu không nghiêm chỉnh lắm: “Kéo áo anh làm gì?”
“Không hôn nữa.”
Lê Tiện Nam cong môi cười, cố tình đứng thẳng người trước mặt cô, không nỡ nhìn Diệp Phi giận dỗi mình, anh vòng tay qua eo cô, kéo cô đến gần, Diệp Phi mặc váy hai dây ôm eo, lộ ra nửa bờ lưng, Lê Tiện Nam chưa từng can thiệp vào chuyện cô mặc cái gì, chỉ chuẩn bị áo khoác và dép lê cho cô trên xe.
Bàn tay ấm áp của anh đặt lên eo cô, nhân lúc Diệp Phi không để ý, anh cúi đầu hôn cô, Diệp Phi không biết để tay ở đâu, chỉ có thể đặt một tay lên eo anh, tay kia áp lên lồng ngực anh.
Cách một lớp áo, dường như tay của Diệp Phi chạm vào da thịt anh, cảm nhận rõ ràng nhịp tim anh dưới lòng bàn tay cô.
Lê Tiện Nam vòng tay qua eo cô, bàn tay không ngoan ngoãn lắm, còn lướt dọc vòng eo mảnh mai của cô, váy cô mặc hơi hở lưng, đầu ngón tay ấm áp của anh mơn man xương cánh bướm của cô, giống như đang loay hoay chơi đùa với khóa kéo.
Thang máy đi lên, mỗi lần hôn anh, cô sẽ tham lam một chút hơi thở, mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập trong khoang mũi, tăng thêm dục vọng trong cô.
Diệp Phi không rõ tại sao cô lại căng thẳng.
Là vì ngón tay anh lướt dọc bờ lưng cô, khóa kéo mát lạnh cọ vào da thịt nhạy cảm.
Hoặc có lẽ là vì thang máy đi lên, số tầng sắp nhảy đến tối đa.
Hoặc có lẽ là vì mỗi lần hôn anh, sự rung động nguyên thủy nhất sẽ bị đánh thức.
Diệp Phi thu tay về, giữ chặt cổ tay anh.
Lê Tiện Nam không nghe lời, vẫn đặt tay trên eo cô, được một giây thì buông xuống.
Gò má của Diệp Phi ửng đỏ, cô đẩy anh ra.
Rốt cuộc Lê Tiện Nam không nhịn được cười, véo má cô: “Sao hôn rồi mà còn giận?”
“Anh không đứng đắn gì cả.” Diệp Phi đưa mu bàn tay chạm vào mặt mình, cảm giác nóng rát.
“Không đứng đắn chỗ nào?” Lê Tiện Nam nói, ôm eo cô, tay trượt xuống mông cô vỗ một cái, mỉm cười lười biếng, nói, “Phi Phi, thế này mới không đứng đắn.”
Diệp Phi không thể nói chuyện với người này, đúng lúc thang máy đến nơi, không chỉ sinh viên mới sống ở căn hộ này, đây là căn hộ thương mại, còn có nhân viên văn phòng làm việc ở London.
Trở lại căn hộ này, Diệp Phi có cảm giác rất khác.
Lê Tiện Nam đưa chìa khóa cho cô, Diệp Phi mở cửa, lúc đẩy cửa ra, cô chỉ cảm thấy yêu thương trong lòng càng lớn lên.
Phòng khách có cửa sổ sát đất, rất thông thoáng, vốn dĩ còn nghĩ là trang trí bình thường, không ngờ nơi này hoàn toàn mô phỏng phong cách của Tây Giao Đàn Cung, từ công tắc chuồng chim đến gối dựa hoạt hình trên sàn nhà.
Trong bình pha lê trên bàn có một đóa cẩm tú cầu rất lớn.
Tựa như họ trở về nhà sau một chuyến đi ngắn.
“Kể từ bây giờ, em đi đến đâu, nơi đó sẽ là nhà, Phi Phi, em là nhà của anh.”
Khi đó ở London, Diệp Phi từng tiếc nuối vì có rất nhiều việc không thể làm cùng anh.
Chẳng hạn như nắm tay nhau đi trên đường Oxford, chẳng hạn như cùng anh đến nhà hàng mà anh đã đặt bàn trước cho cô, phục vụ ở nơi đó đã nói, không phải cô Diệp, mà là bà Lê.
Diệp Phi đi xem buổi hòa nhạc hoàng gia cùng anh, ca khúc Merry Christmas, Mr. Lawrence năm đó vẫn nổi tiếng như xưa.
Trong nhà hát lấp lánh, xa hoa, Diệp Phi nghiêng người nói vào tai Lê Tiện Nam.
Cô luôn có một cảm giác kỳ diệu với loại âm nhạc này, giống như có thể gợi cho cô nhớ đến những khoảnh khắc lúc hai người mới quen.
Lúc buổi hòa nhạc kết thúc, Diệp Phi nắm tay anh đi trên đường, hỏi anh: “Người ta có yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Em nói trước, em có.”
“Anh cũng vậy.” Lê Tiện Nam nghĩ ngợi, đưa tay cô lên môi, hôn nhẹ một cái, “Còn rất thương em.”
“Thật đúng lúc làm sao, mặc dù lúc đó em không có cảm giác an toàn, nhưng nếu anh tỏ tình với em,” Diệp Phi run run, “Có lẽ em sẽ bị anh dọa sợ mà bỏ chạy.”
Thật đúng lúc làm sao, cô luôn có cảm giác bất an, anh không tin ngôn từ có thể biểu đạt tình cảm, toàn bộ sự dịu dàng anh trao cô nằm trong từng chi tiết nhỏ nhặt.
Lê Tiện Nam móc ngón tay cô, đan ngón tay thon dài với cô, lặp lại: “Thật đúng lúc làm sao.”
Thật đúng lúc làm sao, lần đầu tiên gặp nhau đã rung động.
Đúng lúc hai người họ vừa dò xét vừa hấp dẫn nhau, đúng lúc hai người họ cùng tham luyến, đúng lúc hai người họ cùng mất kiểm soát, sự cố cũng xuất hiện đúng lúc.
Mỗi người là một linh hồn lưu lạc chốn nhân gian, lảo đảo tiến về phía trước, đi tìm nửa kia phù hợp, có người bên nhau rồi tan vỡ, tiếp tục lưu lạc trong đơn độc, có người lưu lạc hết nửa đời, không chịu thỏa hiệp, không chịu khuất phục, vậy là qua nửa đời mới tìm được nửa kia.
Nhưng cũng may, ba mươi hai tuổi cũng không quá đáng tiếc.
Có một ca sĩ hát trong quán bar bên cạnh, loáng thoáng nghe thấy một ca khúc vui vẻ.
“Em chưa từng khao khát tình yêu, cho đến khi gặp anh, em một mực lao vào vòng tay anh, như chiếc xe không phanh…”
Hoàng hôn kết thúc, Diệp Phi và Lê Tiện Nam hôn nhau ở góc đường.
Gió đêm mang theo hương hoa, thổi qua vạt váy của Diệp Phi.
“Em nhớ đến một câu.” Diệp Phi đưa tay vuốt ve gương mặt anh, đầu ngón tay của cô dừng trên cằm anh.
“Hửm?”
“Sau này có bé cưng, làm sao anh tra hỏi em được?” Diệp Phi cong môi cười, “Sincerity is always precious among all living beings.”
Thành ý luôn là điều đáng quý giữa chúng sinh.
Giữa thời đại tình yêu bay cùng gió, Lê Tiện Nam chưa từng gấp gáp, chưa từng trao cho cô kiểu tình yêu thức ăn nhanh, dù cho yêu từ cái nhìn đầu tiên, vẫn bằng lòng chờ đợi, cho cô xác nhận tình yêu của anh một lần nữa trong những chi tiết nhỏ nhặt.
Anh dâng cho cô toàn bộ chân thành và bình lặng.
Thật ra Diệp Phi không lên kế hoạch đi tuần trăng mật, ở bên anh nhiều năm như vậy, dù cho có biệt ly, cũng chưa từng tủi thân, khổ sở.
Mùa hè ở Anh, ngày cực kỳ dài, Diệp Phi và Lê Tiện Nam dạo bước bên ngoài đại học London, sáng hôm sau lại lên chuyến bay quay về Yến Kinh.
Diệp Phi thật sự không thể tưởng tượng được dáng vẻ Lê Tiện Nam đi học xưa kia, Lê Tiện Nam nắm tay cô, cười: “Em thật sự muốn biết, hay là đang cố nghe ngóng xem trước đây đi học, có người nào thích anh hay không?”
“Có không?”
“Không biết?”
“Sao anh lại không biết?”
“Hồi đó anh chỉ muốn hoàn thành học phần sớm nhất có thể, giáo sư của anh chấm điểm rất khó, em tưởng học tài chính là dễ à, nhưng hồi anh học thạc sĩ cũng không chỉ biết học thôi.”
Lê Tiện Nam nghiêm túc nghĩ ngợi, nói chuyện quá khứ với cô, luôn có cảm giác như kể chuyện trước khi ngủ.
“Anh còn làm gì nữa?”
“Còn đi thực tập ở một công ty đầu tư mạo hiểm.”
“Em tưởng người như anh sẽ không đi thực tập.”
“Làm gì mà không có thời kỳ nổi loạn.” Lê Tiện Nam nắm tay cô, đi dọc theo con đường bên ngoài đại học London, “Anh nghĩ sau này sẽ phải tự mình làm việc chăm chỉ, được làm quản lý cấp cao ở một ngân hàng đầu tư sẽ rất tốt.”
“Còn thời đại học thì sao?”
“Lên lớp, học hành, thực tập…”
Diệp Phi buồn bực: “Sao anh trong sáng thế?”
“Anh có trong sáng hay không, đâu phải em không biết.” Lê Tiện Nam nở nụ cười nhàn nhạt, nắm tay cô nhét vào túi áo khoác, nhẹ nhàng chọc chọc lòng bàn tay cô.
“…”
“Nghiêm túc mà nói.” Lê Tiện Nam chuyển sang giọng điệu đứng đắn, “Hồi hai mươi tuổi, anh chưa từng muốn yêu đương vì phải yêu đương, không thì anh sẽ chỉ hấp dẫn người có cùng mục đích, anh phải sống một cuộc đời nghiêm chỉnh, bận rộn với sự nghiệp của mình, sau này gặp được người thật sự bị anh thu hút, anh sẽ có đủ bản lĩnh để sắp xếp một tương lai đàng hoàng với cô ấy. Mặc dù có người nghĩ sống là phải trải nghiệm, tình yêu cũng là một trải nghiệm, ít ra khi anh hai mươi tuổi, anh không nghĩ tình yêu là điều thiết yếu với anh.”
“Vậy khi anh ba mươi tuổi thì sao?”
“Chẳng phải khi anh ba mươi tuổi đã gặp được em sao, khi anh ba mươi tuổi, anh chỉ tin mọi chuyện do người, muốn giữ ai đó bên mình, đó phải là đáp án và kết quà, không phải là sự lựa chọn.” Lê Tiện Nam liếc mắt nhìn cô, “Chưa từng dao động.”
“Em năm hai mươi tuổi quá nông cạn, em của năm hai mươi tuổi không có khái niệm về tình yêu, cứ như vậy, vừa gặp anh đã yêu.” Diệp Phi muốn nhìn lại, kết quả là khi hoàn hồn —— không phải cô đã gặp anh vào những ngày cuối cùng của tuổi hai mươi mốt sao?
“Tuổi hai mươi của em cũng rất đẹp, dù cho không ở bên anh, em vẫn là sinh viên đại học Yến Kinh, sau này sẽ học ở đại học Trung văn Cảng Thành. Nhưng làm gì có nhiều nếu như đến vậy, Phi Phi, không phải em bước sang tuổi hai mươi mốt để gặp anh, mà là em tình cờ gặp anh vào năm đó.”
Trước đây Diệp Phi đã từng nghĩ, tại sao lại là anh?
Nhưng rất nhiều chuyện không có lý do cụ thể.
Là anh mang sự tốt đẹp đến cuộc đời vốn hỗn độn của cô, là vì gặp được anh, cô mới có thể ngủ ngon giấc.
Anh luôn tôn trọng và thiên vị cô.
Cô bước sang tuổi hai mươi mốt không phải là để gặp anh, chỉ là cô tình cờ gặp anh vào năm đó, điểm thêm một chút màu sắc vào cuộc đời nhàm chán của cô.
Lê Tiện Nam luôn là đáp án của cô, cô gặp anh vào năm tháng khốn khổ và yếu đuối, là anh dùng kinh nghiệm và kiến thức tích lũy được, lấy bao dung và thiên vị, làm cho con đường phía trước của cô yên ả, con đường này trăm hoa đua nở, ánh mặt trời rực rỡ, điểm cuối chính là có anh suốt nửa đời còn lại.
Khi đó Diệp Phi nghĩ đi học thạc sĩ và tiến sĩ là để trở thành người tốt hơn, có thể sánh vai với anh, xem như tạo một bước đệm cho đoạn tình cảm này, lúc đó cô không biết chia ly có phải là kết thúc hay không, ngày chia ly cũng chỉ là đoạn đường gập ghềnh cuối cùng trong tình cảm của Diệp Phi, nhưng cô đã nhận được cẩm tú cầu đúng giờ hạ cánh xuống Cảng Thành.
Anh không phải là bất kỳ ai khác, anh là Lê Tiện Nam.
Điều cô trân quý nhất chính là chân tình của cô, cô đã trao cho đúng người.
Tây Giao Đàn Cung vĩnh viễn sáng đèn, không chỉ ở Yến Kinh, cẩm tú cầu cũng không chỉ nở hoa ở Yến Kinh.
Lê Tiện Nam từng nói với cô vào một đêm khuya ——
“Phi Phi, chân tình của một người chỉ đủ làm nên một cây đinh thép, anh đóng đinh em ở đây.”
Ly biệt và khoảng cách chưa từng là lý do để chia tay, không yêu đủ mới là lý do.
Sau khi quay lại Yến Kinh, Diệp Phi và Lê Tiện Nam bị lệch múi giờ hết hai ngày, lúc cô tỉnh giấc, lại nhìn thấy Lê Tiện Nam ngồi bên mép giường, lật lật gì đó trong tay.
“Anh xem gì thế?” Diệp Phi nằm trong chăn mỏng, trở mình trên giường, ghé đền gần anh nhìn thử.
Lê Tiện Nam đưa cho cô, cười khẽ: “Hôm nọ em nói muốn nhìn thấy dáng vẻ của anh hồi đi học, thì là thế này.”
Diệp Phi nghe xong thì phấn khích, cầm tờ báo từ trên tay Lê Tiện Nam.
Là một tờ báo cũ, ngày phát hành đã hơi xa xưa.
Lê Tiện Nam hồi đầu hai mươi rất hăng hái, mặc áo sơ mi trắng, nhét gọn gàng vào lưng quần tây, ngồi trên ghế trong một văn phòng.
Khi đó, Lê Tiện Nam trông hơi khó nói chuyện, anh nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng cũng vì phép tắc lịch sự, như gió lùa qua rặng thông, như tuyết trong rừng trúc.
Diệp Phi nằm trên giường, cầm lấy bức ảnh so với anh: “Cười lên cho em xem nào.”
Lê Tiện Nam đứng dậy, bước đến bên giường, quỳ gối cạnh giường, nghiêng người hôn cô.
Diệp Phi tiện tay đặt tờ báo xuống mép giường, vòng tay qua cổ anh.
Cô vẫn yêu Lê Tiện Nam bên cạnh mình hơn.
“Đây là báo gì thế?” Diệp Phi hỏi anh.
“Có lẽ là trong lúc anh đi thực tập, lúc đó anh đã nghiêm túc làm việc ở một công ty đầu tư tài chính.” Lê Tiện Nam hôn má cô, “Dậy đi, ăn một chút rồi ngủ tiếp.”
“Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ rưỡi tối.”
“Anh nấu gì chưa?”
“Bớt nấu lại đi, em muốn ăn cái gì?”
“Em muốn ăn dâu, chúng ta đi mua đi.”
“Anh biết ngày nào em cũng ăn dâu, đã mua trước rồi.”
“Anh dậy từ khi nào?”
“Trước em hai tiếng.”
“Sao anh không gọi em…” Diệp Phi ngồi dậy trên giường, mang dép đi rửa mặt.
“Không nỡ, làm gì có lý do khác.”
Lê Tiện Nam cười, đẩy cô vào phòng tắm, nói sẽ đi rửa dâu cho cô.
Diệp Phi đi đánh răng, rửa mặt, mới phát hiện ra, không biết Lê Tiện Nam đã thu dọn hành lý của họ từ lúc nào, hết thảy đều giống hệt như họ chưa từng rời đi.
Diệp Phi cười, vệ sinh cá nhân đơn giản, sau đó chạy xuống lầu.
Yến Kinh đã vào thu, cánh hoa hải đường rụng đầy sân, nhưng mấy cụm cẩm tú cầu vẫn nở khắp mặt tường.
Đèn hành lang của Tây Giao Đàn Cung vẫn sáng, cánh hoa trôi lãng đãng trên mặt hồ, cá koi yên tĩnh bơi qua bơi lại dưới đáy hồ, thỉnh thoảng bị gió đêm làm giật mình, chúng nhảy khỏi mặt nước.
Diệp Phi đứng trước cửa sổ sát đất, hoa hướng dương trong góc vẫn nở rộ rực rỡ.
Lê Tiện Nam đang rửa dâu trong bếp.
Cô đi vào bếp, vòng tay ôm eo anh từ phía sau.
Như mọi ngày, Lê Tiện Nam lấy trái đỏ nhất đưa cho cô.
“Lê Tiện Nam, thật tuyệt vời làm sao, đây là nhà của chúng ta.”
“Lê Tiện Nam cũng là của em.”
“Của em từ rất lâu rồi.” Cô cắn dâu, nói không rõ chữ.
Lê Tiện Nam cười, véo mũi cô: “Ừ, của em từ rất lâu rồi.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Không hiểu sao mình lại cảm thấy nghe “If I Ain’t Got You” của Maroon 5 rất hợp cảnh, bài này đã được làm lại thành rất nhiều phiên bản, phiên bản của Jordan Feliz cũng hay.
Mình nhớ lúc Phi Phi rời xa ông chủ Lê, mình đang nghe “Your Shirt” của Chelsea Culter.
Lần đầu họ bên nhau thì nghe “Make You Feel” của Alina Baraz, “Burn Fast” của Bryce Fox, “Falling” của Opia, “Love Songs” của Kaash Paige.
Hơi nhiều thể loại, các bạn có thể nghe thử nếu thấy hứng thú.
—
“Em chưa từng khao khát tình yêu, cho đến khi gặp anh, em một mực lao vào vòng tay anh, như chiếc xe không phanh…” Xuất phát từ bài hát “For You” của Rita Ora.
“Sincerity is always precious among all living beings.”
Thành ý luôn là điều đáng quý giữa chúng sinh.
—— Mình không tìm được nguyên tác, cũng không phải do mình viết.