• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa tháng sáu có chuyện xảy ra, thứ sáu tan làm, Triệu Tây Mi nói với Diệp Phi là cuối tuần sau sẽ làm đám cưới, Diệp Phi kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi, Triệu Tây Mi đã bí mật nói với cô: “Cưới gấp, cưới gấp, trên đường về nhà hôm qua, bọn tôi đi ngang Cục Dân chính, chỉ còn nửa tiếng nữa là Cục Dân chính hết giờ làm việc, vậy là bọn tôi đi lấy sổ hộ khẩu, đăng ký kết hôn rồi.”

Diệp Phi cảm thấy đây đúng là phong cách của Triệu Tây Mi, cô ấy tùy tiện cũng quen rồi, lịch trình không có quy luật, muốn làm cái gì là làm cái đó, giống hệt như mèo hoang, chuyện cô ấy cưới gấp cũng không có gì bất ngờ.

Hình như Hàn Dịch cũng quen với dáng vẻ này Triệu Tây Mi rồi, cô ấy muốn cái gì, anh ta cũng chiều ý, điên khùng cùng cô ấy.

Triệu Tây Mi cũng không thích ồn ào, đám cưới nhỏ, chỉ mời người thân và bạn bè, tổ chức tại biệt thự nghỉ dưỡng ở ngoại ô.

Quy trình đám cưới cũng rất đơn giản, ngày đó Diệp Phi làm phù dâu của Triệu Tây Mi, giúp cô ấy sửa sang váy cưới.

Khi đó Diệp Phi còn nói, phù dâu nên là bạn bè rất, rất thân thiết, Triệu Tây Mi cười nói, cô không phải à.

Diệp Phi cũng không nhớ rõ lần đầu tiên gặp Triệu Tây Mi là như thế nào —— nhưng chắc chắn khi đó, hai người họ thuộc về hai thế giới khác nhau.

Đến lúc nhận thức được, cô đã bắt đầu chia sẻ những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống cùng Triệu Tây Mi, nghĩ kỹ lại, cũng không rõ lý do cô trở thành bạn thân của Tiết Như Ý.

Luôn có một loại từ trường kỳ diệu giữa người với người, một số người gặp nhau, tìm hiểu nhau, cũng không bao giờ dùng ngôn từ để chứng tỏ cảm xúc.

Dẫu cho thật lâu không gặp nhau, khi trùng phùng lại cũng giống hệt như chưa từng biệt ly.

Khi đó, Triệu Tây Mi nói có lẽ cái này tương ứng với một câu nói trên Internet: Giữa thời đại thức ăn nhanh, lửa nhỏ từ từ nấu cháo.

Cũng không có sự kiện gì chấn động, một số tình cảm sẽ vĩnh viễn không bị dòng chảy thời gian cuốn đi.

Thành phố mà cô luôn xem là xa lạ, cô cũng đã có vòng tròn riêng của mình, có bạn bè, cũng có người cô yêu.

Triệu Tây Mi đưa bó hoa cho Diệp Phi, lúc đưa sang còn cúi người thì thầm với cô: “Hy vọng năm nay được nhìn thấy cô mặc váy cưới.”

Diệp Phi cầm lấy bó hoa của Triệu Tây Mi, vô thức kiếm tìm hình bóng của Lê Tiện Nam.

Anh ngồi ở một góc rất gần cô, ánh mắt chan chứa ý cười nhìn cô.

Bầu trời trong trẻo, cô cảm thấy vẻ đẹp của phần đời còn lại chậm rãi bắt đầu từ ngày cô gặp anh.

Trước đây Diệp Phi không nghĩ nhiều về đám cưới, đêm đó về nhà, lúc Lê Tiện Nam tắt đèn, cô ghé đến gần, thấp giọng hỏi anh: “Lê Tiện Nam, anh định khi nào mới lên kế hoạch cho đám cưới của chúng ta?”

“Hai tháng nữa nhé?” Lê Tiện Nam ôm cô như ôm mèo, “Mùa hè hay mùa đông?”

“Sao lại là mùa đông, mùa đông lạnh lắm.” Diệp Phi nhìn anh mong đợi, hoàn toàn hết buồn ngủ, “Mùa hè đi, mùa hè được không?”

Lê Tiện Nam cười khẽ, ôm eo cô, đầu ngón tay cử động nhẹ nhàng: “Mùa đông có nhiều ngụ ý, gặp được em.”

Diệp Phi cọ cọ trong lồng ngực anh: “Nhưng mùa đông lạnh lắm.”

“Được rồi, em nói lúc nào thì làm lúc đó, là chuyện cả đời chỉ có một lần, lấy Phi Phi làm trung tâm.”

Lê Tiện Nam một mực đặt Diệp Phi trong lòng, lúc đó luôn cảm thấy mình cầu hôn cô quá tùy tiện, nhớ lại —— thật ra cũng hơi tiếc nuối.

Nhưng chuyện tiến triển quá tự nhiên, ngày Tết đó, nhà nhà sáng đèn, rốt cuộc cũng có một ngọn đèn thuộc về anh, mà người làm anh nhớ nhung da diết đang yên tĩnh ngủ bên cạnh anh.

Lê Tiện Nam ít khi nhớ đến chuyện trước đây, những năm trước khi gặp được Diệp Phi, ngoại trừ nỗi thống khổ, cũng không còn gì đáng nhớ, anh chỉ nhớ những năm ở bên cô, mỗi ngày trôi qua đều giống như một đời, mỗi ngày đều có rất nhiều thời khắc làm anh cảm thấy yêu cuộc sống.

Lê Tiện Nam thật sự muốn bù đắp cho cô.

Giữa tháng sáu, Diệp Phi vẫn nghĩ đến Diệp Đồng, khi đó Diệp Phi cảm thấy hơi kỳ lạ, Tiết Như Ý còn thăm Diệp Đồng thường xuyên hơn cô, Diệp Phi không nghĩ nhiều, chỉ cho là lúc đó Tiết Như Ý thất tình, muốn chơi Lego để giết thời gian, không chừng còn hỗ trợ được Diệp Đồng.

Diệp Phi cảm thấy lý do này hơi vô lý, nhưng rốt cuộc cũng không để ý lắm, chỉ là tuần nào cô Tiền cũng gửi email cho cô, nói dạo này Diệp Đồng rất ổn, nhưng tình trạng vẫn như cũ, còn khéo léo hỏi Diệp Phi có kế hoạch gì khác không.

Thật ra Diệp Phi hiểu ý của cô Tiền, dù sao tuổi tác như vậy, ở lại trường giáo dục đặc biệt cũng hơi bất tiện, Diệp Phi cân nhắc cho Diệp Đồng sống ở Hoa Cảnh, nhưng lại lo lắng về đời sống hàng ngày của Diệp Đồng, dù sao cậu ấy cũng chưa từng giao tiếp với người khác, chắc chắn sinh hoạt hàng ngày sẽ gặp khó khăn.

Diệp Phi nghĩ ngợi, ban đêm ôm máy tính, tìm viện điều dưỡng có môi trường tốt.

Ngày đó Lê Tiện Nam cũng thấy, sau khi Diệp Phi chọn xong, anh bảo Kha Kỳ đi đến tận nơi để khảo sát, Diệp Đồng chuyển đến viện điều dưỡng cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Ngày đó Diệp Phi đi làm thủ tục, Lê Tiện Nam đi cùng cô, Diệp Phi thấy hơi lúng túng, cũng không có lý do gì, chỉ là vì lâu rồi Diệp Đồng không nói chuyện, Diệp Phi sợ Lê Tiện Nam đi về sẽ không dễ chịu.

Lê Tiện Nam cười, kéo cô đến hôn: “Sao lại không dễ chịu, anh đâu có nhỏ nhen như vậy.”

Diệp Phi thở phào nhẹ nhõm, đi gặp Diệp Đồng với Lê Tiện Nam.

Cô Tiền dẫn họ đi, Diệp Đồng đang ngồi trong góc thư viện, ánh nắng chiếu qua kẽ lá, chàng thiếu niên gầy gò ngồi cạnh cửa sổ, loay hoay cầm mảnh ghép hình trong tay.

Cô Tiền nói đều do một cô bé họ Tiết mang đến, ngoài vẽ, Diệp Đồng còn có thể ghép hình, còn khen ngợi kỹ năng của cậu ấy.

Diệp Phi đi làm thủ tục, ban đầu Lê Tiện Nam đợi cô ở cửa thư viện, nhưng sau đó anh đi vào, ngồi trên ghế đối diện Diệp Đồng.

Diệp Đồng và Diệp Phi có dáng vẻ và khí chất giống nhau, chỉ là chàng thiếu niên hơi gầy gò, làn da nhợt nhạt, nhưng đôi mắt trong trẻo sáng ngời, tựa như pha lê lấp lánh, cậu ấy mím môi không nói gì, bên cạnh có một hộp lớn chứa mấy mảnh ghép, cậu ấy chọn chọn lựa lựa, tìm đúng mảnh ghép, sau đó ghép với nhau để hoàn thành bức tranh.

Lê Tiện Nam nhìn cậu ấy ghép hình, có một mảnh ghép còn thiếu, cậu ấy tìm tới tìm lui cũng không ra, Lê Tiện Nam cầm lấy, đưa cho cậu ấy.

Diệp Đồng mím môi nhận lấy, thấy nhẫn cưới trên tay anh, là chiếc nhẫn nam đơn giản.

Cậu ấy còn thấy trên tay Diệp Phi cũng có một cái.

Lê Tiện Nam nghĩ, mặc dù bạn nhỏ này không nói chuyện, nhưng hình như cậu ấy cũng muốn nói gì đó.

Lê Tiện Nam sẽ không lừa gạt người khác, anh đặt tay trên bàn, gõ nhẹ mấy cái, chậm rãi nói: “Diệp Đồng, anh sắp kết hôn với chị của em rồi.”

“…”

“Anh sẽ đối xử rất tốt với cô ấy.” Anh nghĩ ngợi một lát, sau đó lại nói, “Đừng lo, cô ấy vẫn là chị của em, chỉ là em sẽ có anh rể mới thôi.”

Diệp Đồng lẳng lặng ghép hình tiếp, Lê Tiện Nam biết cậu ấy không nói gì, anh nói xong cũng nhìn ra cửa sổ giết thời gian.

Ánh nắng hôm nay rất đẹp.

Lúc Lê Tiện Nam nghĩ Diệp Đồng sẽ không nói chuyện, Diệp Đồng đã chậm rãi ghép xong nửa bức tranh.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng “Dạ” rất nhẹ.

Lê Tiện Nam nghiêng đầu nhìn sang, Diệp Đồng lục lọi tìm mảnh ghép trong hộp, có lẽ là vì đã lâu không nói chuyện, hoặc có lẽ là vì những trải nghiệm không hay trong quá khứ ——

Diệp Phi đã từng lỡ lời nói ra nguyên nhân Diệp Đồng không nói chuyện.

Lúc đó Diệp Phi cũng chưa lớn lắm, Diệp Đồng còn nhỏ hơn, Lê Tiện Nam rất khó tưởng tượng được dáng vẻ đáng thương và khổ sở của họ, nhiều năm trôi qua, Diệp Phi có thể bình tĩnh nhắc lại, nhưng những bóng ma kia để lại rất nhiều dấu tích trong cô, chẳng hạn như bất an, chẳng hạn như mất ngủ.

Cũng may ở bên anh, những bóng ma đó từ từ tan biến dưới ánh mặt trời.

Cậu ấy cũng biết nói, chỉ là quá tự ti, chưa từng nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương, giọng nói cũng rất thấp, không có nhiều khí thế.

“Chị gái của em rất tốt.”

“…”

“Anh phải đối xử tốt với chị ấy.”



Gần cuối tháng sáu, rốt cuộc Diệp Phi cũng thu xếp chuyện của Diệp Đồng, Diệp Đồng được chuyển đến viện điều dưỡng, điều kiện rất tốt, là một căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách, mỗi ngày đều có điều dưỡng chuyên trách chăm lo sinh hoạt hàng ngày của cậu ấy, có thời gian giải trí và nghỉ ngơi, Diệp Phi đã ghé qua hai lần, cảm thấy rất tốt.

Khi đó Tiết Như Ý sợ Diệp Đồng buồn chán, còn mang theo mấy hộp ghép hình và Lego, Lê Tiện Nam thấy Diệp Đồng thích ghép hình, lại nhờ người biến một căn phòng làm phòng trưng bày, bên trong sắp xếp mấy bộ Lego và tranh ghép hình mà Diệp Đồng đã hoàn thành.

Diệp Phi luôn có thể tìm thấy sự chu đáo của Lê Tiện Nam trong những chi tiết nhỏ nhặt này.

Cuối tháng, Lê Tiện Nam cố ý nhắc đến chuyện đám cưới, còn cố tình trì hoãn một số công việc, lúc đó Diệp Phi tưởng Lê Tiện Nam phải tăng ca, kết quả là nhân lúc anh nói chuyện điện thoại, cô âm thầm liếc mắt, thấy màn hình máy tính của anh tràn ngập kế hoạch đám cưới.

Diệp Phi cảm thấy đáy lòng nóng lên, hít sâu mấy lần mới trấn tĩnh được cảm xúc chua xót, cảm động.

Ngày nọ, sau khi ăn, Lê Tiện Nam đưa cô ra ngoài, nói đi hóng gió một chút, xe chạy xuyên màn đêm, đường đi hơi quen thuộc.

“Đây là đường đến công viên giải trí sao?”

“Cho em hưởng thụ Ngày Trẻ em.”

Diệp Phi vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, cô đã không còn dính dáng đến ngày này từ lâu, nhưng luôn lờ mờ cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.

Lê Tiện Nam nói sẽ đi đỗ xe, bảo cô vào trước, Diệp Phi nghe lời.

Đã là đêm khuya, công viên giải trí không một bóng người, đèn vẫn sáng cả đêm như mấy năm trước, nhiều năm như vậy, khu resort của công viên giải trí đã được mở rộng từ lâu, có một thị trấn cổ tích, mô phỏng cửa sổ sân hiên kiểu Anh, thị trấn cổ tích có sáu tầng, mỗi khung cửa sổ đều bày trí cẩm tú cầu tươi tốt và gấu Duffy mà Diệp Phi yêu thích.

Toàn bộ ánh đèn của thị trấn cổ tích đều phát sáng, gió giữa hè thổi qua, cẩm tú cầu nhẹ nhàng lắc lư, giống như một lời tỏ tình long trọng.

Diệp Phi đứng trên con đường vắng, vòng quay ngựa gỗ phía xa xa vẫn chậm rãi xoay tròn, dường như cô nhớ đến nhiều năm về trước, Lê Tiện Nam ở Yến Kinh xa xôi, vẫn chạy đến Quảng Đông đón cô về.

Ngày đó cô lừa anh, nói không sao, không muốn để anh biết nỗi khổ sở của cô, nhưng anh vẫn cẩn thận phát hiện ra, kịp thời chạy đến bên cô.

Lần đầu tiên cô biết rung động, có lẽ chính là ngày anh vượt ngàn dặm xa xôi đến đón cô, biến cô từ cô bé Lọ Lem u uất thành công chúa sống trong tình yêu thương.

Hình như cũng là từ ngày đó, cô không còn là đứa trẻ không nhà, chỉ là khi đó còn trẻ, suy nghĩ còn ngây thơ, luôn tìm cảm giác an toàn trong từng chi tiết nhỏ nhặt, cũng may Lê Tiện Nam luôn dịu dàng và kiên nhẫn với cô.

Cho dù ly biệt, cảm giác an toàn anh trao cho cô cũng chưa từng giảm sút.

“Phi Phi, anh luôn cảm thấy tùy tiện cầu hôn em là quá qua loa có lệ, vẫn luôn nợ em một lời cầu hôn đàng hoàng, hôm nay anh sẽ bù đắp cho em, chỉ lần này thôi, ít nhất sau này nhớ lại, em sẽ không cảm thấy em tùy tiện kết hôn với anh.”

Cô đang suy nghĩ lung tung, tự dưng nghe thấy giọng nói của Lê Tiện Nam phát ra từ sau lưng, cô đưa tay lau mắt, quay đầu nhìn anh, Lê Tiện Nam cũng nhàn nhã, cầm chiếc hộp nhung đen trong tay.

“Phi Phi, ở bên cạnh anh, có muốn nửa đời về sau làm công chúa rồng không?”

Anh mỉm cười bước đến, nghiêm túc quỳ một gối, một tay mở hộp nhẫn, lắc lắc trước mặt cô, ánh đèn soi sáng gương mặt anh, để lộ đường nét thâm sâu, tuấn tú: “Phi Phi, em có bằng lòng không?”

Rõ ràng là đã đăng ký kết hôn, anh vẫn muốn bù đắp cho cô một lời cầu hôn, Diệp Phi cảm động, trong lòng đau xót, cô rất ít chú trọng đến lễ nghi, nhưng Lê Tiện Nam luôn để ý đến chuyện của cô.

Cô cúi người hôn anh, nắm tay kéo anh đứng dậy, Lê Tiện Nam vòng tay qua eo cô, đêm khuya chìm trong biển tình.

“Lê Tiện Nam, đã đăng ký kết hôn rồi, đương nhiên là em bằng lòng.” Diệp Phi buông anh ra, đưa tay vuốt ve gò má của anh, hốc mắt chua xót.

“Đón em về nhà cũng phải có lễ nghi, không thì sau này Phi Phi nhà mình nhớ lại sẽ thấy anh cầu hôn quá tùy tiện, công chúa phải được đối xử như công chúa.” Anh cười, nâng tay cô lên, đeo nhẫn vào ngón tay, “Hiện tại như vậy, sau này cũng như vậy, mãi mãi là như vậy. Sẽ không bao giờ có chuyện vì anh đã đón em về nhà nên không còn lãng mạn nữa.”

Yêu đúng người là như thế nào?

Ban đầu Diệp Phi nghĩ đó chính là giấc ngủ yên bình, không phải lo lắng về ngày mai, mỗi ngày tỉnh giấc và trước khi đi ngủ đều có thể chắc chắn rằng anh vẫn yêu cô.

Sau đó lại nghĩ là mỗi ngày được sống trong thỏa mãn và hạnh phúc, dù cho có nhìn lại, trên bài thi “yêu” không có đề bài này, Lê Tiện Nam luôn cho cô một đáp án đạt điểm tối đa.

Cô nghi hoặc, bất an, lo sợ, không thể đưa ra một đáp án cụ thể, anh yêu cô theo cách riêng của anh, mỗi chi tiết đều đồng điệu với cô.

Diệp Phi cẩn thận tính toán, họ ở bên nhau đã sáu năm, mà mỗi ngày anh luôn yêu cô nhiều hơn hôm qua.

“Lê Tiện Nam, nhỡ đâu cả đời này em không học nấu ăn thì sao?”

Anh ôm Diệp Phi vào lòng, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Lê Tiện Nam cao hơn cô một cái đầu, anh cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Còn nghĩ ngợi chuyện này làm gì, không có ý định bắt em học, ngoan ngoãn ở nhà ăn cơm với anh là được.”

“Còn việc nhà thì sao?”

“Anh làm, khoa học kỹ thuật hiện đại như vậy, đâu thể để việc nhà làm khó em.”

“Vậy em làm gì?”

“Không làm gì cả, nhất định phải làm à, cầm chìa khóa nhà đi.”

Diệp Phi lờ mờ nhớ ra, lần đầu tiên gặp mặt bắt đầu từ một bữa cơm, khi đó ở nhà hàng cao cấp trong hẻm, anh chăm chú lột cua cho cô, ai mà nghĩ chỉ mấy năm sau, anh còn học nấu ăn vì cô.

Gần đây Triệu Tây Chính và Triệu Tây Mi đến ăn cơm cùng họ, Lê Tiện Nam không vào bếp, lại gọi thức ăn giao đến, Diệp Phi nói Lê Tiện Nam biết nấu ăn.

Kết quả là Lê Tiện Nam ngồi trên sofa, nghiêm túc uống trà, nói: “Chỉ nấu cho em thôi, anh đâu phải bảo mẫu của người khác.”

Cô vẫn nhớ vẻ mặt sửng sốt của Triệu Tây Chính.

Anh cưng chiều cô, xem cô là độc nhất vô nhị.

Đêm đó, lâu thật lâu Diệp Phi cũng không ngủ được, nằm bên cạnh anh cũng không ngủ được.

Lê Tiện Nam nghĩ cô có chuyện gì, vô thức chạm vào trán cô thử nhiệt độ, tưởng đêm nay ra ngoài trúng gió lạnh, Diệp Phi nắm lấy cổ tay anh, hai mắt trong trẻo.

“Kích động cái gì?” Lê Tiện Nam nhìn thời gian, “Mười hai giờ rưỡi rồi.”

“Em càng nghĩ càng không ngủ được.”

“Hửm?”

“Lê Tiện Nam.”

Trước đây mọi người đều nói con gái qua một độ tuổi nhất định sẽ chín chắn và ổn định, Diệp Phi nghĩ mình đã trải qua một quãng thời gian như vậy, là lúc biệt ly, sau đó quay về bên anh, cô vẫn được cưng chiểu, được giữ lại trái tim thiếu nữ ngây thơ.

“Sao thế? Sợ à?”

“Trước đây em chỉ muốn ngủ ngon bên cạnh anh, không ngờ em đã được anh yêu sáu năm.” Diệp Phi nói đến con số này đã cảm thấy xúc động, “Sáu năm, thật lâu.”

“Còn hơn nửa đời nữa.” Lê Tiện Nam tiện tay ôm cô vào lòng, lười biếng trả lời, “Còn phải như vậy mấy chục năm.”

Diệp Phi nằm bên cạnh nhìn anh, cấu trúc xương của Lê Tiện Nam rất xuất sắc, đôi mắt thâm sâu, đẹp đẽ, lúc nhìn cô lại vô cùng thâm tình, chìm đắm trong ngàn vạn dịu dàng, cô ghé đến gần, không biết xấu hổ mà hỏi anh: “Sao anh không tỏ tình với em? Trước đây anh không nói, bây giờ em muốn nghe.”

“Hôn anh thì anh sẽ nói cho em nghe.” Lê Tiện Nam thong thả nhìn cô, đáy mắt ẩn giấu ý cười.

Trong lòng Diệp Phi cảm giác có cái gì đó càng ngày càng đến gần, trái tim cô mềm mại, cô ghé đến hôn anh, mấy giây liền cũng không buông, Lê Tiện Nam mở mắt nhìn cô, ánh mắt chứa đựng dòng chảy tối tăm.

Diệp Phi cứ hôn anh không buông.

Lê Tiện Nam đẩy cô trở về, tóc dài buông xõa trên gối, cô đưa tay móc vào đầu ngón tay của Lê Tiện Nam, đan tay trong bóng tối.

Yêu thương trần trụi, ngón tay mềm mại chặn đứng hơi thở.

Lê Tiện Nam giữ lấy cằm cô, giọng điệu thiếu đứng đắn, ý cười trong mắt anh làm cô nghiện: “Em học hư rồi à?”

“Học hư rồi.” Diệp Phi giữ lấy ngón tay của anh, đưa đến trái tim mình, còn vờ ngây thơ, hỏi anh, “Làm sao bây giờ? Anh phải ở bên em nửa đời sau rồi.”

Cô bắt chước giọng điệu thiếu đứng đắn của anh, giống như hồ ly nhỏ xấu tính.

Lê Tiện Nam cười khẽ, hai ánh mắt chạm nhau, sương đêm tự tan biến.

Diệp Phi tiến đến gần không chút e dè, lúc cô hôn anh, luôn có một sự cám dỗ lôi kéo cô chìm đắm.

Rất nhiều năm về trước, Lê Tiện Nam vẫn còn có thể kiềm chế bản thân, có thể hỏi ý kiến cô vào giây phút quan trọng nhất.

Sau này lại không còn khuôn mẫu như vậy, anh chỉ muốn nhìn thấy tình yêu trong đáy mắt cô, muốn thấy cô cuồng nhiệt vì anh.

Không biết Diệp Phi bắt đầu mua hoa mao lương từ bao giờ, mấy bông hoa đơn sơ, phải ngâm nước mới tỉnh lại, lúc ra hoa sẽ tươi tốt, xinh đẹp, cánh hoa màu hồng dịu dàng, khi đó Lê Tiện Nam còn hỏi tại sao lại mua mao lương.

Diệp Phi nói, chúng xinh đẹp làm sao.

Mao lương thật sự rất xinh đẹp, không phải hoa hồng nồng đượm yêu thương, mấy cánh hoa mỏng manh, mềm mại, làm người ta không dám chạm vào, buổi sáng xịt một ít nước, giọt nước đọng trên cánh hoa, ngày đó anh đưa tay chạm vào, cánh hoa lung lay như sắp sụp đổ.

Đúng lúc ngày đó xấu tính, anh đưa tay se se cánh hoa của bông hoa mao lương đã nở rộ xinh đẹp nhất, làm Diệp Phi tức giận, bảo anh không được đụng chạm lung tung.

Mao lương được đặt trên bàn đầu giường, nở rộ tươi tốt, giữa đêm khuya lả lướt, dường như hoa nở là vì họ.

Lê Tiện Nam ôm cô lên, lót một chiếc gối dựa, hôn lên gáy cô.

“Phi Phi.” Anh cố ý thì thầm vào tai cô, giọng điệu gợi cảm, như làn hơi nước ẩm ướt sau mưa chưa tan biến.

Diệp Phi yếu ớt đáp lời.

Lê Tiện Nam cười khẽ, nghiêm túc thì thầm vào tai cô ——

“Anh thật sự yêu em.”

Lúc đó anh gọi cô là công chúa rồng, cô có một chiếc tủ kim cương che phủ nửa mặt tường, trong đó cất giữ nhẫn kim cương và dây chuyền kim cương mà anh đã tặng cô.

Nhưng kho báu quý giá hơn cả chính là tình yêu anh trao cho cô, kéo dài từng ngày, từng phút, từng giây, đong đầy hạnh phúc.

Ngày đó kết thúc vào lúc nửa đêm, Lê Tiện Nam không cho cô ăn khuya, xuống lầu lấy dâu tây cho cô.

Diệp Phi chân trần chạy ra, đứng trên tầng hai nhìn xuống.

Sàn nhà vẫn được lót thảm dày, chưa từng bị dỡ ra.

Thật lâu về trước, Diệp Phi còn chưa quen, nói nhỡ đâu một ngày nào đó, người khác không thích thảm này.

Kết quả là khi đó xách vali trở về, mọi thứ ở Tây Giao Đàn Cung vẫn giống hệt như ngày cô rời đi, ngay cả miếng dán công tắc trẻ con trên tường cũng không hề thay đổi.

Lê Tiện Nam mặc áo choàng ngủ đứng trong bếp, rửa một hộp dâu cho cô, anh cao gầy, dây buộc quanh eo.

Diệp Phi chạy xuống lầu, ôm anh từ sau lưng.

Lê Tiện Nam lấy ra trái dâu đỏ nhất đưa cho cô, nhàn nhã nói: “Mở miệng ra.”

“A.” Diệp Phi ngoan ngoãn phối hợp, không chỉ cắn một miếng, còn cố tình cắn vào đầu ngón tay anh.

“Tiếp đi.” Anh cười, nhét trái dâu vào miệng cô, đầu ngón tay còn vuốt ve môi cô.

Diệp Phi đỏ mặt, hình như người này sinh ra là để biến những cử chỉ nghiêm chỉnh thành thiếu đứng đắn.

Giống như buổi sáng nọ, anh đưa tay se se cánh hoa, ngón tay thon dài trắng trẻo chạm vào cánh hoa mao lương, kẹp lấy cánh hoa giữa ngón trỏ và ngón cái, đưa lên mũi ngửi, sau đó dùng giọng Bắc Kinh thiếu đứng đắn: “Sao hoa này lại không có mùi Phi Phi?”

Lúc người này muốn làm chuyện xấu, chuyện gì cũng trở nên phong lưu.

Lê Tiện Nam kiên nhẫn đút cho cô nửa hộp dâu, Diệp Phi đứng trước đảo bếp trung tâm, vui vẻ ăn, Lê Tiện Nam dọn dẹp đĩa sứ nhỏ cho cô, đi đến sau lưng cô, cũng không hỏi ý trước, lại giữ lấy mặt cô, xoay người cô lại mà hôn.

Diệp Phi vẫn còn dâu trong miệng.

Dâu vào miệng còn chạy đi mất.

Lê Tiện Nam nhấc cô lên đảo bếp trung tâm.

Mặt đá cẩm thạch lạnh ngắt.

Cô ngồi lên, Lê Tiện Nam chống tay hai bên người cô, đường nét rõ ràng, anh tuấn.

Đèn nhà bếp rất ấm cúng, theo tông màu nóng.

Diệp Phi vừa tắm xong, tóc dài còn hơi ướt, gò má ửng hồng khỏe mạnh, hai mắt sáng ngời mềm mại, váy ngủ có màu sáng, là màu ngó sen non, cô ngồi đây giống như nàng tiên cá nhỏ từ đáy biển sâu bơi lên bờ, ánh mắt hồn nhiên lại mê hoặc.

“Lê Tiện Nam, không được.” Diệp Phi lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng.

“Phi Phi.” Lê Tiện Nam đưa tay trái ra vuốt ve bờ môi cô, ánh mắt ẩn giấu dục vọng không kiềm chế, “Vừa rồi em ăn dâu không ngoan lắm, xem em cắn anh này.”

“Đâu có!”

Diệp Phi thật sự kéo tay anh xuống, đưa ra trước mắt nhìn, không có dấu tích nào, lại kéo cổ tay anh đến miệng, cắn một cái: “Đây mới là cắn.”

Giữa ngón trỏ và ngón cái của anh xuất hiện hai dấu răng vầng trăng khuyết.

Bàn tay của Lê Tiện Nam rất đẹp, trắng trẻo, khớp ngón tay thon dài, mu bàn tay có gân xanh nhàn nhạt, nhẫn cưới trên tay càng điểm thêm phần gợi cảm vào nét cấm dục.

Diệp Phi thật sự không nỡ.

Lê Tiện Nam nắm lấy tay cô, nhích lại gần hơn một chút, đáy mắt ẩn giấu ý cười: “Em đánh dấu anh, hay là đổi chỗ đi, trên cổ được không, công chúa rồng?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK