Triệu Tây Chính cũng không đánh bài, không biết lấy từ đâu ra tay cầm điều khiển, hẹn vài người đến chơi game trên màn hình cong to đùng.
Đôi lúc Triệu Tây Chính đưa một điếu thuốc qua, nhưng Lê Tiện Nam không nhận lấy, Triệu Tây Chính nhướng mày, hỏi: “Sao thế, anh Nam? Bỏ thuốc lá rồi à? Có chuyện gì vui sao?”
Vừa nói, vừa trêu chọc nhìn Diệp Phi bên cạnh.
Lê Tiện Nam giật điếu thuốc trên tay anh ta, dụi vào gạt tàn thuốc: “Không phải hút thuốc thụ động cũng gây hại cho sức khỏe à?”
“Con mẹ nó.” Triệu Tây Chính lớn giọng, đau lòng nói, “Tôi nhờ bạn mua từ bên nước ngoài đấy! Anh hút thuốc tám năm rồi mà.”
Xong rồi lại hỏi: “Anh Nam, hay là lần sau tôi mang theo thuốc lá điện tử?”
“Thử xem.” Lê Tiện Nam bình tĩnh nói, “Về nhà mà hút.”
Triệu Tây Chính mặc kệ anh, đi trêu chọc Diệp Phi: “Phỉ Phỉ à, cô có bản lĩnh thật đấy, người ta hút thuốc nhiều năm như vậy, đột ngột ngừng hút sẽ sinh ra tác dụng phụ rất lớn, cô phải đau lòng vì anh Nam chứ.”
Diệp Phi chỉ từng nghe qua, đột ngột cai thuốc lá sẽ sinh ra một loạt tác dụng phụ, chẳng hạn như buồn ngủ, không minh mẫn, có thể sẽ đau đầu, đôi khi mất ngủ.
Trước đây ba cô hút thuốc một thời gian cũng cai, khi đó Phùng Nghi mua cho ông rất nhiều hạt dưa và trái cây sấy, nhưng cai thuốc không phải là chuyện nói được sẽ làm được, đòi hỏi rất nhiều ý chí.
Diệp Phi nghĩ đến chuyện này, khi Lê Tiện Nam đưa cô về, Diệp Phi suy tư, nhân lúc Lê Tiện Nam đi lấy xe, cô chạy vào cửa hàng tiện lợi.
Trước đây đã từng nghe người ta nhắc đến một loại kẹo bạc hà giúp cai thuốc, Diệp Phi mua hai hộp, tiện tay nhét vào túi.
Lê Tiện Nam lái xe qua, thấy hai tay cô trống trơn, anh thuận miệng hỏi cô: “Mua gì thế?”
“Mua cái này cho anh.”
Diệp Phi mở cửa xe ngồi vào, lấy hộp kẹo cai thuốc từ trong túi ra: “Hình như mấy ngày rồi anh không hút thuốc, Triệu Tây Chính nói, em mới nhớ đến tác dụng phụ, khi nào muốn hút thuốc, anh cứ ăn kẹo này đi.”
“Nghe cậu ấy nói lung tung làm gì.” Lê Tiện Nam cười khẽ, nghe Diệp Phi nói vậy, lời của anh hình như còn tràn ngập ý cưng chiều.
Thời gian đó, thỉnh thoảng Lê Tiện Nam lại đi ra ngoài, nhưng Diệp Phi không bận việc gì, đành đợi đến mùng tám trường học mở cửa trở lại, cô ghé thăm Diệp Đồng.
Triệu Tây Mi rất tốt bụng, Diệp Phi quá rảnh rỗi, phải hỏi cô ấy là thật sự không có gì để viết sao?
Triệu Tây Mi nói, ăn Tết đi, sau Tết lại nói tiếp, ăn Tết vui vẻ.
Diệp Phi quay về hẻm Hòe Tam, lại phát hiện cửa nhà bà Triệu bị khóa, hàng xóm nói Tết đến, bà Triệu cũng đi dâng hương, có lẽ chưa về.
Diệp Phi cũng không muốn ở một mình, nhưng Tiết Như Ý cũng đi chơi rồi, thành phố Yến Kinh rộng lớn như vậy, lại không thể liên lạc được với người nào, thật trống trải.
Lê Tiện Nam không ra ngoài lâu, thỉnh thoảng Diệp Phi ngủ nướng, trước khi ngoài, Lê Tiện Nam sẽ làm ầm ĩ lên, Diệp Phi không cam tâm, rúc vào chăn, xoay người.
Lê Tiện Nam ít khi nhìn thấy cô thế này, anh cúi người, nhất định phải hôn cô một cái, cuối cùng lại xoa xoa mặt cô, nói: “Đợi đi, lát nữa anh về đưa em đi ăn.”
Lúc Lê Tiện Nam cai thuốc, cũng không phải hoàn toàn không cảm thấy gì.
Ban đầu anh ngủ không ngon giấc, cũng may là có Diệp Phi bên cạnh, mà bản thân cô lại ngủ rất nông, anh không nỡ đánh thức cô, đành phải ép buộc bản thân cai thói quen uống nước đá giữa đêm.
Nhưng sau khi cai thuốc lá, nhất là sau giai đoạn đào thải nicotine, cơ thể sẽ bước vào thời kỳ nhạy cảm nhất, sẽ khó chịu vô cớ, thậm chí tỉnh giấc mấy lần.
Anh vô thức chạm vào hộp thuốc lá, nhưng cuối cùng lại thu tay về.
Động tĩnh nhỏ xíu cũng làm Diệp Phi tỉnh giấc, cô ôm chăn ngồi dậy, bật đèn đọc sách, hỏi anh có chuyện gì, giọng nói còn buồn ngủ.
Lê Tiện Nam nói không có gì, ngủ tiếp đi.
Diệp Phi cũng lờ mờ đoán ra, cô mở ngăn kéo, mấy hộp kẹo bạc hà cai thuốc thế chỗ mấy hộp thuốc lá.
Cô lấy ra một viên, không nói không rằng, nhét vào miệng anh.
Động tác dứt khoát như vậy, Lê Tiện Nam đành bất lực, kẹo bạc hà cai thuốc lá có vị nồng đậm, cảm giác lạnh buốt đặc trưng của bạc hà giúp kiềm chế cơn thèm nicotine của anh, cũng từ từ bớt khó chịu.
Diệp Phi ôm chăn nằm cạnh anh, lẳng lặng ở bên anh.
Có đôi lúc Diệp Phi lại bướng bỉnh, hình như còn lén lút kiểm tra Lê Tiện Nam, làm Lê Tiện Nam dở khóc dở cười.
Nhất định là Diệp Phi sợ anh lén lút hút thuốc, cô thay thuốc lá trong hộp thuốc lá của anh thành kẹo bạc hà.
Vậy là lần nọ anh đi ăn với Triệu Tây Chính, Triệu Tây Chính quên mang thuốc lá, lúc nghe anh ta hỏi, Lê Tiện Nam nhớ ra trong túi mình có một hộp thuốc lá chưa dùng, anh lấy ra, đưa cho Triệu Tây Chính, Triệu Tây Chính mở ra, thấy bên trong là một đống kẹo bạc hà.
Lê Tiện Nam liếc nhìn Diệp Phi bên cạnh, Diệp Phi nhìn anh vô tội.
Lê Tiện Nam buồn cười nhìn cô, lúc đi về còn hỏi: “Em đổi lúc nào?”
“Lúc anh ngủ.” Diệp Phi thật thà trả lời, “Quyết định cai thuốc rồi thì đừng hút nữa, không thì phải cai thuốc nhiều lần, rất khó chịu.”
Thời gian đó, Lê Tiện Nam luôn mang theo một hộp kẹo bạc hà.
Diệp Phi còn lén lút nhét kẹo bạc hà vào hộp thuốc lá của anh trên xe.
Cai thuốc lá là một quá trình khó chịu, dài đằng đẵng, nhưng vì có Diệp Phi, anh thậm chí còn bắt đầu hưởng thụ quá trình này.
Diệp Phi hơi bướng bỉnh, nhưng rất đáng yêu.
Cho anh thử những thứ mới mẻ —— miếng dán cai thuốc gì gì đó, một miếng dán trong suốt, dán lên cổ tay.
Sau đó còn mong chờ, hỏi anh: “Có hữu dụng không?”
Đáy mắt cô ẩn giấu ánh sáng nho nhỏ, anh không nỡ làm cô thất vọng, cho nên nghiêm túc trả lời: “Hữu dụng.”
Vậy là Diệp Phi lại mua mấy hộp, nhét vào túi áo khoác của anh.
Thật ra, thứ hữu dụng không phải là những thứ này, anh thích nhìn Diệp Phi cầm tay anh, cẩn thận xé bao bì hộp miếng dán cai thuốc, tỉ mỉ dán lên cổ tay anh, tóc dài buông xõa, mấy sợi tóc mềm mại rũ xuống, còn nghiêm túc dùng lòng bàn tay ấn vào.
Bình thường, vào những lúc như vậy, Lê Tiện Nam luôn thích làm chuyện xấu, cô dán xong, anh sẽ đẩy cô xuống ghế lắc lư, hôn cô một cái, sau đó ăn kẹo bạc hà, cảm nhận hơi lạnh thư giãn.
Hôn một cái thì không sao, nhưng hôn lâu, Diệp Phi lại cảnh giác đẩy anh ra.
Lê Tiện Nam đùa giỡn: “Cai thuốc rồi, thưởng cho anh cũng không được à?”
“Hình như kẹo này còn có vị lý chua đen, lần sau em mua cho anh thử.” Diệp Phi nói.
“Vậy em muốn thử không?” Lê Tiện Nam chống tay lên tay vịn của ghế lắc lư, lấy ra một hộp kẹo kim loại từ trong túi.
Diệp Phi mua cho anh, còn cô vẫn chưa thử qua, cô đồng ý, đưa tay ra, chờ anh lấy ra một viên.
Lê Tiện Nam mở hộp kẹo bằng một tay, nghiêng nghiêng lên lòng bàn tay cô.
Thứ rơi ra không phải là kẹo, mà là dây chuyền.
Kim cương vàng lấp lánh, xung quanh đính mấy viên kim cương nhỏ, tạo hình hoa hướng dương.
Anh thật sự nhờ người biến chiếc nhẫn thành dây chuyền.
Lê Tiện Nam đưa tay cầm dây chuyền, vén tóc trên cổ cô, cổ cô nhỏ nhắn trắng trẻo, mềm mại như ngó sen non, Lê Tiện Nam chọn sợi dây nhỏ nhắn nhất, chắc chắn nhất, hoa hướng dương buông dưới xương quai xanh của cô, tỏa ra ánh sáng khiêm tốn mà chói mắt.
Có lẽ là vì đã biến thành dây chuyền, có thể giấu trong quần áo, cho nên trông không quá phô trương.
Diệp Phi hỏi anh: “Không thể làm nhỏ hơn một chút à?”
Lê Tiện Nam nói: “Không thể.”
Không chỉ vậy, còn bắt cô phải đeo mới được.
Diệp Phi hỏi tại sao —— hình như anh chưa từng có lúc nào như vậy, cố chấp quá đáng.
Trước đó Diệp Phi nói làm thành hai sợi dây chuyền cũng được, thế này thật sự quá phô trương.
Kim cương vàng hai mươi mốt carat.
“Ngụ ý rất hay.” Lê Tiện Nam ôm cô vào lòng, giấu sợi dây chuyền vào cổ áo, dỗ dành cô, nói, “Linh hồn con người nặng 21 gam, trước đây có một thí nghiệm khoa học đã nêu ra, sau khi chết, cân nặng con người sẽ giảm 21 gam, mặc dù anh không tin những chuyện này lắm, nhưng anh rất đồng ý với một cách nói khác ——”
“Cách nói gì?” Diệp Phi bị anh ôm vào lòng, ngẩng đầu nhìn anh.
“21 gam là tình yêu thuần khiết nhất giữa người với người, khi một người chết đi, tình yêu và ký ức sẽ mãi mãi ở đó —— chắc cũng sẽ vĩnh viễn ở bên người mình yêu.” Lê Tiện Nam nói, “21 gam không phải là linh hồn, mà là tình yêu.”
Thật ra, viên kim cương 21 carat không nặng 21 gam, kim cương là vật liệu cứng nhất trong giới tự nhiên, con số 21 và kim cương, có lẽ hàm chứa một ý nghĩa khác.
Hoa hướng dương có ngôn ngữ loài hoa tuyệt đẹp: Em là duy nhất, anh vĩnh viễn thuộc về em.
Diệp Phi vòng tay qua cổ anh, tâm tư rung động.
Tựa như vào giây phút này, cô thậm chí còn xác định được, tình cảm của cô dành cho anh đã vượt xa tham luyến.
Vượt xa tham luyến, vượt xa yêu thích.
Chữ yêu xuất hiện trong đầu cô.
Nhưng Diệp Phi quá mức thận trọng, cô chỉ có thể đơn phương xác định, cô đối với anh là yêu, còn anh đối với cô là gì?
Là yêu, hay là cưng chiều ?
Diệp Phi không cách nào nhìn thấu suy nghĩ của anh, cũng không dám đòi hỏi xa vời, chẳng hạn như một lời hứa, chẳng hạn như tỏ tình.
Lê Tiện Nam chưa từng hứa hẹn.
Cũng chưa từng nói lời yêu mập mờ.
Lời hứa duy nhất của anh, có lẽ cũng chỉ có một câu ——
Tây Giao Đàn Cung sẽ vĩnh viễn sáng đèn vì em.
Thật ra lúc đó, rất nhiều thứ để lại dấu vết, nhưng dù sao Diệp Phi cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, đứng trước mọi việc, cô lý trí, tỉnh táo, nhưng nói đến từ “yêu”, đó hoàn toàn là một tờ giấy trắng.
Anh nhớ cô, cũng không nói “Anh nhớ em”, mà là “Em trở về, anh đến đón em”.
Chỉ khi đôi bên cùng nhung nhớ, gặp nhau mới có ý nghĩa.
Anh kiềm chế cũng nhờ vào lý trí tích lũy nhiều năm trời, vì tình cảm dành cho cô, anh mới nhượng bộ, mềm lòng, lý trí và tình cảm mâu thuẫn với nhau, đâu chỉ có Diệp Phi mới cảm thấy vô vọng.
Lê Tiện Nam không tin rất nhiều thứ, bao gồm cả tình yêu, nhưng điều khiến anh nhượng bộ, tin tưởng, duy nhất chỉ có Diệp Phi.
Chỉ là khi đó, cán cân của Lê Tiện Nam đang đong đưa —— nguyên nhân đong đưa cũng không phải vì anh không đủ kiên định, mà vì cô còn trẻ, tương lai còn ngàn vạn khả năng, anh có tư cách gì mà giữ bông hoa này vĩnh viễn ở Tây Giao Đàn Cung bé nhỏ?
Anh tham luyến sự tốt đẹp của cô, nhưng cũng sợ một ngày nào đó cô rời đi, anh lại là người khổ sở, bởi vì một số cơn ác mộng giữa đêm, anh không chịu được từ biệt, chia ly, cho nên từ đầu đến cuối vẫn luôn tỉnh táo, lý trí.
Dũng khí lớn nhất của anh, chính là nhìn thẳng vào dục vọng sâu nhất trong lòng cô, dung túng nhìn cô đắm chìm trong đó.
Diệp Phi thương xót những cảm xúc phập phồng như thủy triều của chính mình, nhưng quá trình chìm đắm này quá gây nghiện.
“Lê Tiện Nam, anh đối xử với em thật tốt.”
Diệp Phi yên tĩnh trong lòng anh, ôm chặt cổ anh, không chịu buông tay.
Lê Tiện Nam cúi người, cũng ngồi lên ghế xích đu, ôm cô trong lòng, cười khẽ: “Không phải em cũng đối xử tốt với anh à? Lén lút đổi thuốc lá của anh, còn vứt hết nước đá trong tủ lạnh?”
“Dạ.” Diệp Phi chột dạ, “Anh nên chú ý đến sức khỏe một chút, không phải đã nói ngày ngày tháng tháng bình an à, anh đã lớn hơn em mười tuổi, sau này còn già nhanh hơn thì sao?”
Lê Tiện Nam lặp lại lời cô: “Già?”
Thanh âm nguy hiểm, không vui.
“…Không già.” Diệp Phi lẳng lặng ngẩng đầu nhìn anh, giả vờ ngưỡng mộ, “Thật mà, trông rất trẻ, không nhìn ra được luôn đấy.”
“Giả dối.” Lê Tiện Nam mặc kệ cô nịnh nọt, nhưng thật ra cũng có tác dụng.
“Lê Tiện Nam, em cảm thấy mình sống hai mươi mốt năm cũng giống như đã qua nửa cuộc đời, thật ra chuyện vui nhất là gặp được anh, em sẽ mãi mãi ghi nhớ, em chưa hai mươi hai tuổi, hiện tại thật sự rất tốt, em nhắm mắt lại lúc hai mươi mốt tuổi, mở mắt ra vẫn hai mươi mốt tuổi.” Sợ anh không hiểu, cô nói, “Nhắm mắt lại lúc có anh, mở mắt ra vẫn có anh, Lê Tiện Nam, anh là tuổi hai mươi mốt của em.”
Hai mươi mốt thật sự là một con số đẹp.
Hai mươi mốt tuổi có Lê Tiện Nam.
Hai mươi mốt carat kim cương.
Hai mươi mốt gam linh hồn —— tình yêu thuần khiết nhất, vĩnh viễn ở bên người.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
1. Anh kiềm chế cũng nhờ vào lý trí tích lũy nhiều năm trời, vì tình cảm dành cho cô, anh mới nhượng bộ, mềm lòng.
—— Nguyên văn là: “Anh ta kiềm chế cũng nhờ vào lý trí và luật pháp, tình cảm khiến anh ta nhượng bộ sự bi thương.” —— Trong “Cộng hòa” của Plato.
2. “Nhìn thẳng vào dục vọng sâu nhất trong lòng cô”, được lấy cảm hứng từ câu thơ của Charles Baudelaire, “Xin ban cho tôi dũng khí, cho tôi nhìn thẳng vào thể xác và nội tâm”.
3. Chuyện 21 gam linh hồn bắt nguồn từ internet, xưa rồi. “Chỉ khi đôi bên cùng nhung nhớ, gặp nhau mới có ý nghĩa” cũng bắt nguồn từ internet.