• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra Diệp Phi chỉ xem lời đó như một câu mà anh thuận miệng nói ra, dù sao họ cũng không có thông tin liên lạc, anh cũng không biết tên cô.

Cô chỉ biết tên anh là Lê Tiện Nam, những chuyện khác, hình như hoàn toàn không biết gì —— cũng không phải, chỉ có cái tên Triệu Tây Chính và gương mặt của người này là quen thuộc với cô, sau đó cô nghĩ ngợi, nhớ ra anh ta là công tử nổi danh trong giới Kinh Khuyên, thường xuyên xuất hiện trong mấy bản tin giải trí.

Nếu như xem sự lựa chọn đó là một cánh cửa vô hình, Diệp Phi chỉ biết lờ mờ khát khao, cũng vì cô đã sống trong khổ sở suốt một thời gian dài đằng đẵng, nhưng khi đó lại không có dũng khí như người ta.

Trong một thời khắc nào đó, cô còn tưởng mình bước nhầm vào một căn phòng không thuộc về cô.

Hệt như Tây Giao Đàn Cung và hẻm Hòe Tam trên con đường này, một trái một phải, hai đường thẳng song song.

Nhưng ngày đó, cô không hiểu nhiều về thành phố này, không biết ai sống trong hẻm Hòe Tam, cũng không hề biết con hẻm nhỏ xíu như vậy lại ẩn chứa một khoảng trời riêng như thế.

Sau ngày hôm đó, dường như cuộc sống của Diệp Phi lại quay về quỹ đạo cũ.

Cô đến công ty chấm công —— đó là một công ty văn hóa vô cùng nổi tiếng trong nước, phân công nhiều tổ khác nhau phụ trách việc xuất bản các thể loại sách báo khác nhau, tổ của Diệp Phi phụ trách tiểu thuyết thanh xuân, nhưng năm đó, văn học thanh xuân đang trên đà phát triển, nhiều công ty đã bắt đầu chú trọng mảng này, hơn nữa, rất nhiều đề tài yêu cầu thời hạn khắt khe, tác giả nổi tiếng lại không thiếu đối tác săn tìm đến tận cửa, tổ của Diệp Phi gặp áp lực lớn vô cùng.

Nhiều biên tập viên lão làng nghỉ việc để gia nhập công ty khác, hiện tại trong tổ vẫn còn mấy bản thảo, chủ biên phải vắt óc suy nghĩ làm sao để ký hợp đồng xuất bản sách mới với những tác giả nổi tiếng.

Diệp Phi vẫn còn mấy bản thảo mà biên tập viên đã nghỉ việc để lại, chủ biên là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, chưa lập gia đình, tính tình nóng nảy, hơi mắc bệnh công chúa, cô ấy là nữ hoàng của văn phòng, công ty tan làm lúc năm giờ, nhưng đến tận tám giờ, chủ biên vẫn chưa về, mọi người trong tổ cũng ngại, không dám về trước, cả công ty lớn như vậy, chỉ có tổ của họ là ra về trễ nhất.

Ba biên tập viên còn lại trong tổ than thở suốt ngày, Diệp Phi không nhiều lời, cô học ngành văn học, tìm được một công việc phù hợp là đủ thỏa mãn rồi.

Tuy công việc này có vẻ hơi khác so với tưởng tượng —— vốn dĩ còn tưởng là làm về sách báo, nhưng thật ra không phải, bước đầu tiên là viết bản thảo, bây giờ nhân viên hiệu đính đều đã nghỉ việc, biên tập viên phụ trách cả công việc hiệu đính, kiểm tra lỗi chính tả, tuy nói là biên tập viên có thể viết về câu chuyện mình thích, nhưng việc có ký xuất bản hay không là do chủ biên quyết định.

Buổi sáng, Diệp Phi bận rộn công việc, có khi tăng ca về trễ, đến nhà còn bận rộn viết khóa luận.

Bận rộn như vậy suốt cả tuần.

Đến ngày thứ sáu nọ, Diệp Phi ra khỏi tàu điện ngầm, đã mười một giờ rưỡi tối, cô chưa ăn tối, mà cũng không có ý định ăn.

Kết quả là, bước đến đầu hẻm Hòe Tam, đã nhìn thấy một chiếc xe đỗ trong bóng tối.

Chiếc xe đen nhàn nhạt phát sáng giữa màn đêm, một người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe, vẫn mặc áo khoác dài, chỉ là có thêm một chiếc khăn choàng cổ buông xuống trước mặt, anh ngậm điếu thuốc, nhưng vẫn chưa châm lửa, anh dựa vào chiếc xe, chân dài khẽ cong, thở ra một làn hơi nước trắng, tựa như đưa cô quay về buổi tối lãng mạn kia.

Cô đứng đó, ôm chồng sách trong tay.

Lê Tiện Nam nhìn sang, không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi.

Anh chắc chắn đã nhìn thấy cô, cho nên mới tiện tay ném điếu thuốc qua cửa sổ ghế lái.

“Tại sao anh lại ở đây?” Diệp Phi đến gần, hôm nay cô quên đeo khăn choàng cổ, gió lạnh làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu, giọng nói khàn khàn.

“Muốn ăn một bữa với cô.” Lê Tiện Nam đứng thẳng dậy, hỏi, “Cô ăn chưa?”

Tựa như đã quen biết từ lâu, giọng điệu của anh rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn gương mặt cô chăm chú, cực kỳ chân thành.

Có phải là bị ma nhập rồi không? Rõ ràng anh cũng đâu phải lưu manh ngoài đường.

Dù sao đây cũng mới là lần thứ ba họ gặp nhau —— cô lại không cảm thấy có gì mâu thuẫn.

Tại sao cô lại không cảm thấy mâu thuẫn? Có phải là vì anh hờ hững, xa cách, nhưng lại rất đúng mực? Hay là vì lý do nào khác?

Nhưng trên đời làm gì có bữa trưa nào miễn phí.

Diệp Phi đứng đó, quá nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Nhưng có phải một người đứng giữa màn đêm sẽ càng mê hoặc hơn?

Lê Tiện Nam không nhúc nhích, vẫn đứng đó, nhìn cô thăm dò.

Tựa như anh chờ cô giữa một đêm muộn hết sức bình thường.

Diệp Phi gật đầu, mở cửa xe: “Đi, ăn cùng nhau thôi.”

Ghế sau có đồ đạc, Lê Tiện Nam bảo cô ngồi ghế phụ, hình như còn sợ cô ngại, Lê Tiện Nam lái xe, cười nói: “Bình thường cô đều về giờ này sao?”

“Phải, tôi tăng ca, ban đêm còn viết khóa luận.” Diệp Phi thắt dây an toàn.

“Thực tập à?”

“Ở một công ty văn hóa.”

Diệp Phi thật thà trả lời, nhưng xung quanh tối tăm, cô ấy không thấy rõ, không thể thắt dây an toàn được.

Lê Tiện Nam ghé qua, mang theo mùi hương thanh mát, yên tĩnh, nhẹ nhàng, vươn tay giúp cô thắt dây an toàn, vô tình lướt qua bàn tay của cô, chừa lại hơi ấm.

“Vất vả quá, cô muốn ăn gì?”

Anh đang hỏi ý kiến của cô.

“Tôi… tôi ăn gì cũng được.”

Cô hơi dè dặt, thấp giọng hỏi: “Anh đợi lâu không?”

“Đoán xem.”

“…”

“Hôm đó rời đi, cô nói cô sống ở hẻm Hòe Tam, ngày nào tan làm tôi cũng đến đây đợi cô, đợi một tuần mới gặp được cô.”

Giọng điệu của anh rất nhàn nhã, giống như đang vui cười, cũng không rõ là thật hay đùa.

Mười một giờ đêm, trai đơn gái chiếc ra ngoài ăn cơm, lên cùng một chiếc xe, cũng đâu cần phải giả vờ làm gì.

“Bình thường anh cũng như vậy sao?” Sợ anh hiểu lầm, cô lại nói, “Không thích ăn một mình?”

“Tôi không thích một mình.”

“Nhưng hình như tôi không hiểu những món đó lắm, anh có bận tâm không?”

“Có bận tâm thì cũng nên là cô bận tâm xem thức ăn có hợp khẩu vị không.” Đúng lúc đến giao lộ, lớp sương mù nhẹ nhàng bao phủ con đường không một bóng người, anh dừng xe, nhìn sang, ánh mắt thâm tình lưu luyến, “Cô có bận tâm không?”

Diệp Phi vô thức lắc đầu.

Ngày đó, Lê Tiện Nam cũng đưa cô đến một nhà hàng cao cấp, chỉ là nơi này chuyên phục vụ hải sản.

Đầu bếp giới thiệu thực đơn, nhưng không có hình ảnh, Diệp Phi cũng không biết đã gọi món gì.

Lúc thức ăn được bưng lên, Diệp Phi ngây người.

Cua nguyên con, càng cua cực kỳ lớn.

Phục vụ mang lên bộ dụng cụ ăn cua, bao gồm búa, kẹp, nhíp nhiều kích cỡ, trông phức tạp hết sức —— cô nghĩ có lẽ mình sắp xấu mặt nữa rồi.

Lê Tiện Nam không gọi nhiều, chỉ gọi một ít thức ăn khai vị và cháo.

Nhìn thấy ánh mắt của cô, Lê Tiện Nam cười khẽ, đẩy chén cháo trước mặt mình về phía cô, sau đó bưng đĩa cua sang bên mình.

Anh cũng không quen sử dụng những dụng cụ phiền phức kia, tay không lột cua, hết sức kiêu ngạo, bàn bên cũng có người ngồi, cô liếc mắt nhìn sang, thấy người ta dùng búa đập một cái chân cua nhỏ như móng tay, trong nhà hàng có tiếng nhạc êm dịu.

Diệp Phi ngẩn người, vội vàng nghiêng về phía trước, thấp giọng hỏi: “Anh có muốn dùng những thứ này không?”

“Nhìn sang bên kia đi.” Anh hất cằm.

Diệp Phi nhìn về phía anh chỉ, nhưng bên đó không có gì.

Quay đầu lại, anh đã đặt một chiếc càng cua được lột vỏ sạch sẽ trước mặt cô.

“Được rồi, trễ như vậy còn bắt một cô bé ra ngoài ăn cùng, cũng đâu thể để người ta tốn sức lột cua được.” Lê Tiện Nam cũng không bận tâm, “Ăn đi.”

Diệp Phi hoảng hốt, nhịp tim tăng tốc.

Lê Tiện Nam chỉ ngồi đó, chăm chú lột vỏ cua, cẩn thận bóc thịt cua, đặt lên một chiếc đĩa nhỏ, đẩy đến trước mặt cô.

Cô chăm chú nhìn anh, cảm thấy một đôi tay sống trong nhung lụa như vậy, bây giờ lại làm chuyện này, thật kỳ lạ.

“Nhìn gì thế?” Thấy cô nhìn mãi, Lê Tiện Nam thuận miệng hỏi.

Diệp Phi nghĩ ngợi một hồi, nói: “Hy vọng có loài cua không vỏ.”

“Vậy thì làm sao chúng tự bảo vệ bản thân được?”

Lê Tiện Nam hơi bất ngờ, không nghĩ cô sẽ nói như vậy.

Diệp Phi ăn món này, cua được tẩm ướp gia vị, thịt cua thơm ngọt hòa quyện với hương thơm của rượu, hình như tâm trí của cô cũng ngâm trong rượu luôn rồi.

Hơn hai giờ sáng, Lê Tiện Nam đưa cô về nhà, giống như hai người họ chỉ hẹn nhau ăn cơm thôi.

Cô tựa đầu vào cửa kính, tự dưng lại nhớ đến Lư Nhân ngày đó —— cô ấy ăn mặc đẹp đẽ, người ngoài cười chê, nhưng cô ấy một mực tiến bước, được nhận một công việc mà người ta không thể nào có được, phụ nữ và đàn ông giống hệt như dệt lưới, phải lựa chọn nhau. Nhưng Diệp Phi chẳng có gì cả, đến vỏ cua còn không có, bước ra ngoài sẽ bị bắt đi ngay.

Nhưng đâu phải ai cũng có cơ hội bị bắt.

Mấy giây ngắn ngủi ——

Lại gặp đèn đỏ, Lê Tiện Nam hạ kính xe, gió lạnh ùa vào, dường như đã khiến Diệp Phi tỉnh táo.

Cô quay đầu nhìn Lê Tiện Nam, góc mặt đàn ông tuấn tú, lạnh lùng, đơn độc, giống như tạm thời vui vẻ, nhưng ban nãy anh nói ra lời kia —— nói mấy ngày nay đã đợi ở hẻm Hòe Tam, hình như rất trìu mến, chân thành.

Lê Tiện Nam phát hiện ra điều gì đó, lại nâng kính xe lên, lo lắng hỏi: “Có lạnh không?”

Diệp Phi lắc đầu.

Phải đợi một lát, đèn đỏ mới chuyển xanh.

Giữa không gian tĩnh lặng, Lê Tiện Nam nghe người bên cạnh thấp giọng lên tiếng, giả vờ thả lỏng, nhưng thật ra cũng dễ dàng phát hiện ra sự căng thẳng.

Cô nói: “Lần sau anh không cần phải đợi tôi, cứ gọi cho tôi, tôi sẽ tìm đến anh.”

Lê Tiện Nam quay đầu nhìn cô, Diệp Phi rũ mắt, trong xe tối tăm, vạn vật mờ ảo.

Điều gì là thật?

Lê Tiện Nam thấy cô câu nệ, thậm chí còn xấu hổ, gom hết dũng khí nói ra lời kia.

Anh không lên tiếng, thật ra Diệp Phi cũng cảm thấy mình nói ra lời kia quá thô lỗ.

Có lẽ, im lặng chính là câu trả lời.

Nhưng Lê Tiện Nam lên tiếng hỏi cô: “Nhìn vào ngăn đựng đồ đi.”

Diệp Phi ngoan ngoãn nhìn, tưởng anh muốn tìm gì đó.

Anh liếc mắt nhìn qua, đặt điện thoại vào đó.

“Mật khẩu là sinh nhật tôi.”

“Nhưng tôi không biết sinh nhật anh.”

“1110.”

Diệp Phi nghĩ, ngày 10 tháng 11… là cung Bọ Cạp sao?

Diệp Phi tưởng anh muốn làm gì đó, cô mở khóa điện thoại, đưa lại cho anh.

Lê Tiện Nam cầm vô lăng, quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt thâm sâu, còn mang theo một chút ý cười, tự dưng làm da mặt người ta nóng lên.

“Lưu số của cô đi.” Lê Tiện Nam nói, “Thỉnh thoảng tôi cũng bận, khi nào rảnh rỗi sẽ gọi cho cô.”

Khi nào rảnh rỗi sẽ gọi cho cô.

Giống như một lời hứa.

Diệp Phi chậm rãi gõ số điện thoại của mình, sau đó lưu tên cô: Diệp Phi.

Danh bạ của anh không có mấy người, điện thoại cũng không có nhiều ứng dụng.

Xe đến nơi, hẻm nhỏ, không tiện quay đầu xe, Diệp Phi nói: “Đến đây thôi, tôi tự đi vào.”

“Hẻm Yến Kinh không có đèn, nhỡ đâu có người xấu thì sao?” Lê Tiện Nam không nghe, lái xe vào trong, “Cũng đến đây rồi, tôi đưa cô về nhà.”

Diệp Phi ngại ngùng, chỉ có thể chỉ đường.

Lê Tiện Nam đỗ xe trước cổng.

Diệp Phi cảm ơn anh, sau đó định mở cửa.

Lê Tiện Nam gọi cô.

Diệp Phi dừng lại.

Thật ra ngày đó, Diệp Phi cũng không nghĩ chuyện sẽ tiến triển theo chiều hướng này.

Lê Tiện Nam tháo khăn choàng, sau đó nghiêng người về phía cô, quấn chiếc khăn còn vương nhiệt độ cơ thể của anh lên cổ cô.

Cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ dám lướt qua một cái, hình như Lê Tiện Nam rất tập trung quấn khăn cho cô, giúp cô giữ ấm.

Khăn choàng còn vương mùi thuốc lá của anh, còn có mùi huân hương nhàn nhạt, giống như con phố cổ lạnh buốt trong trẻo, có hương gỗ lạnh lẽo và sâu lắng, hòa quyện cùng nhiệt độ cơ thể của anh, hóa thành một thế giới dịu dàng giữa màn đêm.

“Con gái một mình ở Yến Kinh, phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Anh nhàn nhã lên tiếng, giúp cô choàng khăn, sau đó ngước mắt nhìn cô, “Lần sau tôi sẽ gọi trước cho cô, sau đó sẽ đến đón cô, không phải chạy tới chạy lui, phiền phức.”

Rốt cuộc Diệp Phi cũng ngẩng đầu nhìn anh, Lê Tiện Nam có một đôi mắt rất đẹp, trời sinh ánh mắt thâm tình, lúc nhìn người ta lại vô cùng chăm chú, dịu dàng.

Tâm tư của cô, sự giả vờ dè dặt của cô, dường như đều bị anh nhìn thấu.

Tự dưng trái tim cô run rẩy, tựa như đang xác nhận: “Thật sự có thể như vậy sao?”

“Có thể.” Lê Tiện Nam cười khẽ, khóe mắt nhẹ nhàng cong cong, “Chúng ta mới gặp nhau có hai lần thôi, lần sau đừng căng thẳng.”

Rốt cuộc Diệp Phi cũng cười, hai mắt cũng sáng ngời, cười thế này, sự câu nệ và ngây ngô của cô cũng hóa thành một kiểu quyến rũ mê người, Lê Tiện Nam hất cằm: “Về đi, ngủ sớm một chút.”

Diệp Phi mở cửa xuống xe, ban đêm, hẻm Hòe Tam không có đèn —— hoặc là chỉ nửa hẻm là có đèn, anh bật đèn xe, Diệp Phi tiến về phía trước, đi đến góc tường, cô quay đầu nhìn lại.

Lê Tiện Nam ngồi trong xe, dưới lớp áo khoác là một chiếc áo sơ mi mỏng manh, giống như anh chưa từng sợ lạnh, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, ánh mắt chan chứa ý cười nhìn cô.

Cô lại nhớ đến lúc đi làm về, anh đứng bên cạnh chiếc xe, đang cúi đầu định châm thuốc, nhưng nhìn thấy cô, anh ném điếu thuốc đi.

Bất kể thực hư, có lẽ chờ đợi chính là khởi đầu của thành ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK