Dù sao cũng là bữa cơm tất niên, năm nay Diệp Phi không muốn gọi thức ăn giao đến, dành rất nhiều thời gian ở nhà xem video nấu ăn, tự tin nói với Lê Tiện Nam: “Đầu tiên là thế này, sau đó lại làm thế này, em sẽ học được.”
Lê Tiện Nam chỉ cười, lắng nghe cô nói, thấy cô tự tin, Lê Tiện Nam cũng bằng lòng tin tưởng cô.
Mặc dù Diệp Phi bắt đầu tự lập từ khi còn nhỏ, nhưng dù sao hồi đó luôn sống cùng dì, lúc đi học lại ăn cơm hàng cháo chợ, ngay cả năm đó sống cùng Lê Tiện Nam —— nhà bếp ở Tây Giao Đàn Cung cũng chưa từng được nhóm lửa, Lê Tiện Nam không cho cô vào bếp, thậm chí lần kia còn mời đầu bếp của nhà hàng người ta về.
Nhưng lần này thì khác, hai người sống cùng nhau, đâu thể gọi thức ăn bên ngoài cả đời, ngoài hơi ấm, mái nhà còn phải có mùi khói lửa.
Cửa hàng này rất rộng rãi, kệ hàng bày biện rất nhiều hộp quà Tết, tạo nên không khí tưng bừng.
Ngày đó Diệp Phi đi cùng anh, đột nhiên có cảm hứng cho dự án mới bị tắc nghẽn nửa tháng trời, muốn ghi lại sinh hoạt hàng ngày bằng video.
Đều là video ngắn vài giây, những khoảnh khắc nho nhỏ.
Lê Tiện Nam không thích xuất hiện trước ống kính, nhưng vì là Diệp Phi, anh cũng rất phối hợp, Diệp Phi cũng chiều lòng anh, cô vừa lấy điện thoại ra định quay, đúng lúc Lê Tiện Nam xuống thang cuốn cùng cô, anh đứng sau lưng cô, vòng tay qua eo cô, lúc cô không chú ý, anh cúi người hôn lên má cô.
Nhiều người lên xuống thang cuốn, Diệp Phi dễ xấu hổ, run tay cất điện thoại, Lê Tiện Nam tựa cằm lên vai cô, hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai cô, anh thấp giọng hỏi: “Sao không quay nữa?”
“Không quay nữa, đi thôi! Chúng ta mua sắm trước!” Diệp Phi lấy danh sách từ trong túi, bảo Lê Tiện Nam đẩy xe, cô chạy đến khu thức ăn vặt.
Lê Tiện Nam chậm rãi theo cô, kiên nhẫn đợi cô, còn nhìn Diệp Phi ngồi xổm trước kệ hàng, cầm hai hộp hạt dẻ cười, hỏi anh thích cái nào.
“Bên trái.” Lê Tiện Nam tiện tay chỉ chỉ.
“Nhưng bên trái hơi đắt.”
“Bên phải.” Lê Tiện Nam đến gần, nghiêm túc chọn cùng cô.
“Nhưng bên phải nhiều quá, không ăn hết…”
Lê Tiện Nam cầm lấy hai chiếc hộp trên tay cô, đặt vào xe đẩy, lại tiện tay lấy thêm một hộp, nhân lúc cô không để ý, anh cúi người hôn má cô: “Muốn ăn thì mua đi, anh bóc vỏ cho em.”
Diệp Phi mỉm cười đứng lên, nắm lấy tay anh, mua rất nhiều thức ăn vặt, sau đó lại kéo anh đến khu rau quả mua rau và trái cây, lúc về nhà, hai túi đồ lớn chất đầy cốp xe.
Lê Tiện Nam đỗ xe, vừa đi đến cốp xe, vừa lắc chìa khóa trên tay: “Cần giúp không?”
“Giao hết cho anh đấy, tối nay em xuống bếp!” Diệp Phi rất mong chờ, còn nghĩ thầm, mua sắm nhiều thứ như vậy, hẳn là cô không đến mức vừa xuống bếp lần đầu đã làm hỏng.
Nói vậy, nhưng cô vẫn đi đến, xách túi đồ giúp anh, nhưng Lê Tiện Nam nhét chìa khóa xe vào tay cô, nói: “Cầm cái này đi.”
“Anh nghiêm túc à? Em chỉ cầm cái này thôi sao?” Diệp Phi dở khóc dở cười, “Em cầm túi đồ giúp anh.”
“Chê ít à?”
“Chỉ là chìa khóa xe mà!”
Lê Tiện Nam tìm trong túi, lấy điện thoại ra, đưa cho cô: “Vậy cầm cái này cho anh đi, rồi đi mở cửa.”
Anh còn không nỡ để cô xách túi đồ.
Diệp Phi đi làm móng đón Tết, Lê Tiện Nam cầm lấy tay cô, cẩn thận chạm vào, nói: “Bàn tay xinh xắn thế này, để em nấu ăn, anh cảm thấy thật áy náy.”
Ngày đó, Diệp Phi nằm trên giường, xòe tay ra cho anh xem, lười biếng nói: “Đúng rồi, không làm gì được, anh chiều hư em rồi.”
Nghĩ đến những mảnh ký ức này, Diệp Phi cười, cô khóa xe, Lê Tiện Nam cầm đồ đạc đi trước, cô vội vàng đi theo thật nhanh.
Lê Tiện Nam quay đầu đợi cô, hành lang Tây Giao Đàn Cung vẫn sáng đèn, cẩm tú cầu xanh thẫm vẫn nở, lắc lư giữa gió đêm.
Diệp Phi động lòng, sau khi mở cửa, cô chạy lên lầu tẩy trang, chuẩn bị xuống bếp trổ tài, Lê Tiện Nam đẩy cửa, đi vào rửa tay, nhân lúc anh đang cúi người, cô vòng tay qua cổ anh, hỏi: “Anh có phát hiện ra hôm nay em trang điểm rất đẹp không?”
“Có đẹp thế nào thì cũng là của anh.” Lê Tiện Nam rừa tay xong, bị cô ôm cổ, anh cúi người, hôn lên má cô.
Lúc đó, Diệp Phi đã tẩy trang, làn da trắng trẻo, mềm mại, mặt trái xoan, đường nét tinh tế, có lẽ là vì được anh cưng chiều, yêu thương, cô trở nên cực kỳ sáng sủa, nhanh nhẹn.
Diệp Phi chưa thay quần áo, cô mặc áo len cổ vuông màu trắng ngọc, để lộ xương quai xanh và một ít da thịt, đeo dây chuyền mỏng manh trên chiếc cổ trắng trẻo, kim cương tỏa sáng nhẹ nhàng, tóc dài buộc lên, nụ cười động lòng người.
Hiếm khi nhìn thấy cô điệu đà thế này, Lê Tiện Nam nhất quyết đè cô vào bồn nước, hai ngón tay giữ lấy cằm cô, xấu tính hôn cô, cô cười, cố né tránh, Lê Tiện Nam cũng cười, cố bắt lấy cô.
Lần đầu tiên Diệp Phi vào bếp, hình như Lê Tiện Nam xem đây là dịp trọng đại, nhất định đứng bên cạnh xem, nói móng tay cô như vậy, hay là ra ngoài chờ đi, Diệp Phi không chịu, cẩn thận cắt rau, Lê Tiện Nam đứng một bên xem không được, nhất quyết đứng sau lưng cô, ban đầu còn chống tay trên đảo bếp cẩm thạch, sau đó lại vòng tay qua eo của Diệp Phi.
Diệp Phi rất cẩn thận, bộ móng bất tiện hết sức, cô sợ không cẩn thận cắt trúng tay.
Lê Tiện Nam ôm cô từ phía sau, hơi ấm từ lồng ngực anh áp vào lưng cô qua lớp áo ngủ mỏng manh, Lê Tiện Nam không nói gì, chỉ cầm lấy con dao trên tay của Diệp Phi, ôm cô từ phía sau, giúp cô cắt dâu, Diệp Phi buồn chán, cầm lấy một quả dâu bên cạnh đưa cho anh.
“Dâu lần này có ngọt không anh?” Diệp Phi quay đầu nhìn anh, hình như Lê Tiện Nam nếm thử rất kỹ lưỡng, mấy giây sau, bắt gặp ánh mắt thăm dò của Diệp Phi, anh đặt con dao trên tay xuống, một tay áp lên mặt cô, giữ lấy cằm cô, hôn thật sâu ——
“Quên rồi sao, em mới ngọt.” Anh cười, buông cô ra, vừa phóng đãng vừa nghiêm túc vỗ hông cô, “Sang một bên ngồi đi, để anh làm, bàn tay em sống trong nhung lụa, đừng vào bếp làm những việc này.”
“Không được, đã nói là em làm mà…”
“Được rồi, xin cô Diệp hãy dạy tôi, đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá, em dạy anh làm, cũng xem như là em làm.”
Diệp Phi bị lập luận của anh chọc cười, đúng là móng tay cô thế này cũng không tiện lắm, nhất là trên móng còn đính mấy viên kim cương nhỏ, thật sự không tiện làm những việc này.
Diệp Phi ở bên cạnh hướng dẫn anh, Lê Tiện Nam lắng nghe, hai người vất vả hết nửa buổi tối, cuối cùng cũng làm được một bàn ba món ăn, một món canh đơn giản.
Ngày đó, hai người họ còn trịnh trọng ngồi vào bàn ăn.
Diệp Phi vui vẻ nhìn Lê Tiện Nam, mong chờ anh lên tiếng.
Lê Tiện Nam bắt gặp ánh mắt của cô, cười nói ——
“Được rồi, từ giờ cứ giao chuyện này cho anh.”
Diệp Phi phụng phịu: “Anh bận rộn công việc, đâu thể để anh làm mãi được.”
“Nhưng Phi Phi, đâu có việc gì quan trọng bằng em.”
Tết rơi vào đầu tháng hai, đêm giao thừa, Tây Giao Đàn Cung rất tĩnh lặng, hai người họ ở nhà lại vô cùng ấm cúng, rộn ràng, Diệp Phi bật tivi sớm, đợi bản tin thời sự.
Lê Tiện Nam chuẩn bị mâm cơm tất niên, Diệp Phi chạy về phòng ngủ, sau đó lại chạy đến nhà bếp.
“Sao vậy, làm gì mà chạy lên chạy xuống thế?” Lê Tiện Nam xắn tay áo lên một nửa, lấy cho cô một đĩa kem dâu.
Diệp Phi chạy vào bếp, hai tay giấu sau lưng, nói đã chuẩn bị quà năm mới cho anh.
Lê Tiện Nam cười, hỏi cô: “Tặng cái gì?”
Diệp Phi nói, đoán xem.
Lê Tiện Nam nói, không đoán được.
Diệp Phi đưa một chiếc hộp nhẫn từ sau lưng, mở hộp trước mặt anh, lấy nhẫn ra, đeo lên tay anh.
“Anh đeo luân phiên đi, sau này em sẽ tặng nhẫn cho anh hàng tháng.”
Lê Tiện Nam thật sự lên kế hoạch cẩn thận, anh tặng cô rất nhiều nhẫn cưới, Diệp Phi truy tìm kho báu cả ngày trời.
Cô mua một chiếc kệ trang sức rất đẹp, trên đó treo mấy chiếc nhẫn và dây chuyền, chiếm nửa mặt bàn trang điểm.
Diệp Phi cảm thấy mình như khủng long nhỏ giấu kho báu, trông coi một đống kim cương.
Mặc dù đã nhiều như vậy rồi, Lê Tiện Nam vẫn tặng quà cho cô hàng tháng.
Diệp Phi cũng u sầu, không biết tặng anh cái gì.
Lê Tiện Nam thường đáp lại bằng một nụ hôn, đè cô lên sofa, dùng giọng điệu mập mờ lại gợi cảm: “Phi Phi, có em là đủ rồi.”
Khi đó, Diệp Phi muốn tặng quà cho anh, nhưng Lê Tiện Nam không thiếu thứ gì, cô muốn học nấu ăn, Lê Tiện Nam cũng không cho.
Sau đó, thỉnh thoảng cô tặng anh cà vạt, tặng một cặp khuy măng sét có cùng thiết kế với nhẫn của cô, tặng anh kẹp cà vạt, tặng một chiếc cặp táp.
Đến Kha Kỳ còn ngạc nhiên, những đồ vật nho nhỏ xung quanh Lê Tiện Nam hình như được thay đổi mỗi ngày.
Lúc Kha Kỳ hỏi, Lê Tiện Nam hờ hững lại mỉm cười, nói: “Diệp Phi tặng.”
Đêm giao thừa, Lê Tiện Nam và Diệp Phi ở nhà ăn cơm, ăn xong, Lê Tiện Nam nói đưa cô ra ngoài đi dạo, Diệp Phi không nghĩ nhiều, chỉ mặc một chiếc váy dài và áo khoác, sau đó theo anh.
Kết quả là lên xe, xe chạy đến sân bay.
“Đi đâu thế? Chúng ta không mang hành lý!” Diệp Phi hoảng hốt, “Lê Tiện Nam, sao anh không nói với em?”
“Không phải anh tạo bất ngờ à, ngày mai lại quay về.” Lê Tiện Nam bình tĩnh, sắp đến giao thừa, sân bay trống trải, giống hệt như nhiều năm về trước.
Một chiếc chuyên cơ đỗ trên đường băng, Lê Tiện Nam đưa cô lên máy bay.
Ngày đó, Diệp Phi không nghĩ máy bay sẽ hạ cánh ở Cảng Thành.
Anh đã lên kế hoạch từ trước, còn mang theo giấy tờ tùy thân của cô.
Cảng Victoria vẫn nhộn nhịp, cao ốc san sát, sóng nước dập dờn, phản chiếu khung cảnh hùng vĩ, xa hoa.
Lê Tiện Nam ôm cô trên đài quan sát của khách sạn, xem màn pháo hoa kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, pháo hoa xoay tròn, nở rộ thành từng đóa hướng dương của Van Gogh, tia lửa bàng bạc tỏa ra óng ánh.
Từng chùm pháo hoa to lớn thắp sáng toàn bộ bầu trời đêm.
Lê Tiện Nam ôm cô từ phía sau, vào thời khắc nửa đêm, tòa nhà chọc trời đối diện sáng lên dòng chữ ——
Phi Phi, chúc mừng kỷ niệm sáu năm.
Lê Tiện Nam vĩnh viễn yêu em.
Diệp Phi không dám tin, cô xoay người trong vòng tay anh, bị anh hôn.
Gió đêm mát lạnh ẩm ướt, anh dịu dàng ôm cô trong lòng.
Mười hai giờ rưỡi, Lê Tiện Nam hôn cô ở Cảng Thành xa xôi.
Khi đó, Yến Kinh cấm pháo hoa, Lê Tiện Nam lại muốn ngắm pháo hoa cùng cô.
Lúc Lê Tiện Nam buông cô ra, bàn tay anh vuốt ve làn môi cô, nhìn cô bằng ánh mắt thấu hiểu, tựa như ẩn giấu ngàn vạn ánh sáng dịu dàng, lưu luyến.
Anh nói với cô, từng câu từng chữ: “Phi Phi, chúc mừng kỷ niệm sáu năm, anh vĩnh viễn yêu em.”