Một giờ cất cánh, bốn giờ chiều đến nơi, nghĩa là Diệp Phi phải dậy sớm một chút để ra sân bay.
Cô cũng đã đặt vé trở về, ban đầu còn định về ngay trong đêm đó, nhưng Phùng Nghi không đồng ý, nói là phong tục đầu năm, lại gọi điện thoại ầm ĩ, Diệp Phi không muốn để ý đến bà ấy, nhưng Lê Tiện Nam không chịu được nữa, dỗ dành cô, nói về trễ thì về trễ, anh cũng không tức giận.
Diệp Phi muốn nói không được.
Ở vùng đất xa lạ kia, ngoại trừ Phùng Nghi, cô không có người thân nào, cả một gia đình lớn, cô chỉ nhận ra được vài người, có quá nhiều lễ nghi, mà cô lại không hiểu những lễ nghi này lắm.
Ngày đó, Diệp Phi và Lê Tiện Nam từ chỗ Triệu Tây Mi về, chuẩn bị đi ngủ sớm, Diệp Phi tắm xong, xuống lầu, có lẽ mấy ngày rồi Lê Tiện Nam không nhìn thấy đàn cá của mình, lại ngồi dưới cây hải đường trong sân, cầm đĩa sứ và thức ăn cá.
Một đàn cá koi chen chúc vây quanh.
Diệp Phi đứng trong phòng khách nhìn anh, vừa rồi trên đường, nhà nhà sáng đèn, đèn lồng đỏ treo dọc con phố, mấy trung tâm thương mại đã trưng bày hàng Tết, treo rất nhiều băng rôn trang trí.
Ở Tây Giao Đàn Cung —— có công ty quản lý bất động sản đến trang trí đường phố, nhưng dù sao Tây Giao Đàn Cung cũng không có nhiều hộ gia đình, trang trí rồi trông càng hiu quạnh hơn.
Lúc Diệp Phi nghỉ dưỡng ở khách sạn cùng anh, còn sợ anh ở nhà một mình buồn chán, đã mua một ít hạt dưa, hạt dẻ cười các loại, ít ra cũng có hương vị ngày Tết.
Mặc dù cũng biết, có lẽ Lê Tiện Nam sẽ không ở một mình trong Tây Giao Đàn Cung, chắc là anh sẽ đi cùng nhóm Triệu Tây Chính.
Diệp Phi mặc áo choàng tắm đi ra, đứng bên cửa, thò đầu ra, hỏi anh: “Bên ngoài có lạnh không?”
Lê Tiện Nam đặt đĩa sứ lên bàn, đứng dậy bước vào.
Cá koi tung tăng bơi lội trong nước.
Lê Tiện Nam đi vào, nắm lấy tay cô, nói: “Ngày mai anh không đưa em đi đâu, bảo Kha Kỳ đưa em đi.”
“Anh không nỡ à?” Diệp Phi cười, hỏi anh.
Đến để đón cô, không phải đến để tiễn cô đi.
Lê Tiện Nam nghĩ ngợi, tự dưng phiền muộn.
“Phi Phi, nói ít thôi.”
“Vậy ngày mai anh đi đánh bài với Triệu Tây Chính à?”
“Không đi, tăng ca, kiểm tra vài thứ.”
“…Lâu như vậy rồi, em cũng chưa từng thấy anh bận rộn công việc.”
“Đâu nhất thiết lúc nào cũng phải bận rộn công việc, chẳng phải là cần dành thời gian với Phi Phi nhà mình sao?” Lê Tiện Nam đẩy cô vào phòng, “Ngủ đi, anh đi tắm.”
Diệp Phi kêu lên một tiếng, lúc anh vào phòng thay quần áo, cô lặng lẽ đẩy cửa.
Lê Tiện Nam đang cởi áo sơ mi, chỉ để lộ bóng lưng, bờ lưng đàn ông rộng lớn gợi cảm, lưng quần tây phác họa vòng eo gọn gàng, anh nhìn qua gương sát đất, thấy Diệp Phi ngoài cửa.
“Lê Tiện Nam, em muốn nói sớm với anh.” Diệp Phi thò đầu vào, không nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh đẹp này, cô mím môi, cười với anh, “Chúc mừng năm mới.”
Lê Tiện Nam cầm áo choàng tắm lên, nhìn Diệp Phi qua gương: “Muốn nhìn tiếp không?”
“…” Diệp Phi vội vàng đóng cửa, rời đi.
Lê Tiện Nam cười.
Hơn tám giờ sáng, Diệp Phi thức dậy, quay đầu nhìn lại, thấy Lê Tiện Nam vẫn đang ngủ, mặc dù đêm qua Diệp Phi đi ngủ sớm, nhưng có cảm giác Lê Tiện Nam ngủ không ngon, đã tỉnh giấc hai lần, cô vô thức hỏi anh có chuyện gì, Lê Tiện Nam nói không sao, bảo cô ngủ tiếp.
Diệp Phi ngủ rất ngon giấc bên cạnh anh, cho nên nhìn thấy Lê Tiện Nam còn ngủ, cô cũng không nỡ đánh thức anh.
Cô nhìn thời gian, đã tám giờ rưỡi sáng.
Diệp Phi nhẹ nhàng di chuyển, thay quần áo, cũng không có hành lý gì nhiều, cô về phòng ngủ, Lê Tiện Nam vẫn giữ nguyên tư thế ngủ trước đó.
Cô cúi người bên mép giường nhìn anh, đột nhiên nhớ lại một thời gian trước, hình như Lê Tiện Nam đã nói với cô, đừng nói lời tạm biệt với anh.
Cô ghé đến gần, khẽ hôn lên khóe môi anh.
“Em sẽ về sớm thôi.”
Hôm qua Lê Tiện Nam đã gọi cho Kha Kỳ, bảy giờ sáng, Kha Kỳ đã đến, đợi trước cửa biệt thự ở Tây Giao Đàn Cung.
Lúc Diệp Phi mở cửa bước ra, đã nhìn thấy một chiếc xe đen đỗ ở đó, Kha Kỳ mở cửa xe cho cô, đưa cô bữa sáng đã chuẩn bị sẵn.
Diệp Phi hơi bất ngờ, thấy bữa sáng được giữ ấm, đến giờ vẫn còn nóng hổi.
“Trợ lý Kha, cảm ơn anh.”
“Hôm qua Lê tiên sinh đã dặn dò tôi, sợ cô chưa ăn sáng đã phải ra sân bay.” Kha Kỳ mỉm cười, khởi động xe, “Lê tiên sinh đã nói, hôm nay Quảng Đông sẽ có mưa, đã chuẩn bị dù cho cô, cô nhớ mang theo.”
Diệp Phi ngồi trong xe uống sữa tươi, vừa ngước mắt đã thấy một chiếc túi xách mới tinh, bên trong có một cây dù, cô đưa tay chạm vào, có một bao lì xì và một ít bánh kẹo, đựng trong túi lụa.
Diệp Phi ngồi trong xe, mở bao lì xì.
Bao lì xì mà Lê Tiện Nam tặng cô không lớn, bên trong có mấy tờ tiền giấy, 1001.
Một ngàn lẻ một, một trong một ngàn.
Trong đó còn có một tờ giấy ghi chú, viết vài dòng chữ rất dứt khoát.
Nhất tuế nhất lễ, nhất thốn hoan hỉ (*), chỉ nguyện năm năm tháng tháng được bên nhau.
(*) Tạm dịch: Mỗi năm một món quà, một tấc vui vẻ. Ý nói tuổi mới chính là một món quà, được lớn lên cũng là món quà của trời cao, mỗi năm đều nên trôi qua trong niềm vui, ôm trái tim chân thành, trải qua từng năm, lớn lên từng năm.
Thấy bao lì xì có ngụ ý riêng, trái tim Diệp Phi hẫng mất một nhịp, dường như lại nhớ đến một thời khắc nào đó, gương mặt Lê Tiện Nam khôi ngô tuấn tú lại thâm trầm, đôi mắt tựa một vịnh biển thâm tình, nói với cô, Phi Phi, anh thiên vị em.
Khi đó cô còn tự hỏi, thiên vị có phải là độc nhất vô nhị không?
Nhất định là đêm qua, Lê Tiện Nam đã chuẩn bị cái này.
Cảm giác này thật kỳ diệu làm sao, giống như có một người, đứng giữa biển người tấp nập, ở một nơi cô không hề hay biết, trân trọng cô bằng những cách thức riêng, trong từng chi tiết nhỏ nhặt.
Khi đó, Diệp Phi đang ngồi trên xe, Yến Kinh hôm nay tươi sáng, khô ráo, mấy vầng mây trắng trôi lãng đãng trên bầu trời xanh thẳm.
Cô nghĩ, nếu như muốn cô định nghĩa tình yêu là gì, thì đây chính là yêu.
–
Trước khi làm thủ tục lên máy bay, Diệp Phi không nhận được tin nhắn nào của Lê Tiện Nam, đã mười hai giờ, Diệp Phi đoán có lẽ anh đã thức dậy, chắc là đang có việc, cho nên trước khi lên máy bay, cô chủ động nhắn tin cho anh, nói mình đã lên máy bay.
Kết quả là, một giây sau, Lê Tiện Nam đã trả lời: Thượng lộ bình an!
Diệp Phi cười, cảm thấy hẳn là người này không vui thật rồi.
Chậm nhất là mùng hai cô quay về.
Diệp Phi vội vàng ở sân bay, trước đó cô Tiền đã gửi email cho cô, chủ yếu là kế hoạch đón Tết của trường giáo dục đặc biệt, Diệp Phi suy tư mấy giây, sau đó gọi cho cô Tiền, đầu tiên là chào hỏi, chúc cô ấy năm mới vui vẻ, sau đó hẹn ngày, sau Tết đi thăm Diệp Đồng.
Cô Tiền đồng ý, có rất nhiều học sinh của trường giáo dục đặc biệt không về nhà ăn Tết, nhà trường cũng đã chuẩn bị quà Tết cho học sinh.
Diệp Phi cảm ơn, đúng lúc loa sân bay thông báo mọi người lên máy bay, người phía trước đã xếp hàng, Diệp Phi đi tay không, chỉ cầm túi xách bước qua.
Hôm nay là ba mươi âm lịch, vẫn còn rất nhiều người ở sân bay.
Có người cố bắt chuyến bay cuối cùng quay về nhà, có người ở lại sân bay, cố tìm mấy chiếc vé cuối cùng.
Lê Tiện Nam thì sao?
Diệp Phi nghĩ đến anh.
Hơn bốn giờ chiều, máy bay hạ cánh ở Quảng Đông, bầu trời Quảng Đông vô cùng u ám, vừa đổ một cơn mưa, mặt đất ẩm ướt.
Thời gian Diệp Phi sống ở Quảng Đông không nhiều, thật ra cô chỉ ở nơi này hai năm, sau đó lại quay về nhà dì ở Xuân Tân để thi đại học.
Cô lớn lên ở Xuân Tân, một thành phố nhỏ ở phương Bắc, mùa đông khô khốc lạnh lẽo, mùa đông ở Quảng Đông vừa ẩm vừa lạnh, cô cũng không quen lắm.
Máy bay hạ cánh, Phùng Nghi cũng gọi đến, nghe giọng điệu hơi mệt mỏi, bà ấy nói tài xế trong nhà đi đón cô, phải hiểu chuyện một chút, bảo cô mua vài thứ, không thể về nhà tay không được.
Sau đó, bà ấy gửi cô danh sách mười mấy món quà, vòng ngọc cho ai, hoa tai vàng cho ai, còn chuyển tiền cho cô.
Diệp Phi không muốn tranh cãi với bà ấy, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô đến tiệm vàng và tiệm trang sức ở sân bay, mua hết mọi thứ mới rời đi.
Phí Minh Huy lập nghiệp bằng việc kinh doanh đồ gỗ, được xem là đại gia của địa phương, cũng coi như là người kiếm ra tiền trong gia đình, một đám anh chị em dựa dẫm vào ông ấy.
Phí Minh Huy đã có một đời vợ, sinh ra năm con gái và một con trai, sau đó thì ly hôn, đương nhiên Phí Minh Huy giữ lấy đứa con trai, con gái đều thuộc về vợ cũ, năm đứa con gái đều gả vào gia đình tốt, có mối quan hệ thân thiết với Phí Minh Huy.
Nguyên nhân họ ly hôn là gì, đương nhiên Diệp Phi cũng không tò mò, nhưng cô không hiểu được, tại sao sau đó ông ấy lại cưới Phùng Nghi, cho đến Tết năm nọ, hồi đó cô còn nhỏ, địa phương có phong tục thờ cúng thần linh, tức là mời thần đến, tiễn thần đi.
Diệp Phi nghe đại khái ——
Năm nọ, việc làm ăn của Phí Minh Huy liên tục thất bại, mà ông ấy lại rất mê tín, tất cả đều đổ cho vợ cũ mệnh không tốt, năm đó Phùng Nghi đến Quảng Đông làm trong một đơn vị kế toán, tình cờ gặp được Phí Minh Huy, Phí Minh Huy nói Phùng Nghi có tướng mạo tốt, có mệnh chiêu tài, gương mặt giàu có, cầm tinh, bát tự đều phù hợp với ông ấy.
Diệp Phi cảm thấy hết sức khó tin.
Mẹ cô xây dựng một gia đình khác, Diệp Phi bị mắc kẹt trong đó, không thể nói gì nhiều, sau khi lên đại học cũng đã nghĩ thoáng ra, Phùng Nghi khổ sở nhiều năm trời, có lẽ chỉ muốn sống một cuộc đời tốt đẹp hơn.
Phí Minh Huy ít học, lại là người ham vật chất, nhưng vì ông ấy mê tín, cho nên đối xử với Phùng Nghi rất tốt, Phùng Nghi không còn phải đi làm nữa, mỗi ngày có thể ngồi nhà chơi mạt chược cùng mấy người phụ nữ.
Nhưng thật ra chỉ là diễn kịch, Phí Minh Huy sẽ không bao giờ vung tiền vì bà ấy.
Lúc Diệp Phi xách túi đồ đạc đến, nơi đó vô cùng sôi nổi.
Chỗ của Phí Minh Huy là thị trấn, Diệp Phi từng nghĩ thị trấn sẽ tràn ngập kiến trúc cổ xưa cũ kỹ, nhưng nơi này thì không như vậy, toàn là biệt thự mấy tầng, thậm chí hàng xóm còn ganh đua xem biệt thự nhà ai sang trọng hơn, nhiều tầng hơn.
Biệt thự nhà Phí Minh Huy rất xa hoa, biệt thự sáu tầng, kiến trúc châu Âu, trước cổng có treo lồng đèn đỏ, trước cửa có cây quýt chiêu tài và sư tử đá, trên đó có treo một dải lụa đỏ, vỏ pháo rơi đầy trên mặt đất, trông hết sức xa hoa.
Trước cửa có mấy chiếc xe, Diệp Phi đoán, chắc là họ hàng của Phí Minh Huy đến.
Cô xách túi ra khỏi xe, tài xế nói tiếng Quảng Đông với cô, Diệp Phi không hiểu lắm, tài xế đưa tay ra trước mặt cô, nói tiếng Quảng Đông: “Cô Diệp, để tôi xách vào cho cô.”
Diệp Phi đồng ý, lúc bước đến bậc thang, đã thấy trong sảnh chính có một bàn thờ lớn, trên bàn có quýt, táo và rất nhiều trái cây sấy, phía trên có tượng Thần Tài.