Là cuối năm 2013, Diệp Phi vừa dọn ra khỏi ký túc xá chưa được bao lâu, phòng ký túc xá bốn người trở thành phòng ba người, hai cô gái kia có nhiều việc riêng, không chỉ sai bảo người ta, lịch sinh hoạt cũng rất kỳ lạ.
Tiết Như Ý gọi về nhà, nói muốn chuyển ra ngoài sống một mình, nhưng mẹ cô ấy nói phải hòa thuận với bạn cùng phòng, chuyện gì cũng nên xem lại mình trước, Tiết Như Ý cảm thấy không thể tiếp tục chủ đề này, cho nên không nói nữa.
Ý nghĩ dọn ra ngoài xuất hiện giống như thêm dầu vào lửa, gia đình cô ấy không cho thêm tiền, Tiết Như Ý nghĩ đến chuyện ra ngoài làm thêm, nhanh chóng tìm được việc làm gia sư, bên kia là học sinh cấp ba, buổi tối rảnh rỗi, Tiết Như Ý lại đạp xe đi qua.
Ngày đó dạy thêm xong, Tiết Như Ý thấy đã trễ, đành đi đường tắt trở về, đúng lúc một chiếc xe chạy đến, kỹ năng lái xe đạp của cô ấy không tốt lắm, cả người lẫn xe ngã vào bồn cây ven đường, đầu gối và lòng bàn tay đau rát.
—— Triệu Tây Chính phanh lại ngay, ngồi trong xe mấy giây mới hoàn hồn, đèn xe bật sáng, trong bồn cây ven đường có một bóng người.
Anh ta vội vàng mở cửa xe đi ra, thấy bóng người kia nhúc nhích, anh ta thở phào nhẹ nhõm, đèn xe bật sáng, anh ta nhìn thấy một cô gái trẻ: “Này, cô có sao không?”
“Anh lái xe kiểu gì thế?” Tiết Như Ý nén giận, nhưng xung quanh tối mịt, cô ấy không dám lớn tiếng ồn ào, nghĩ đến một vụ án dã man xảy ra hai năm trước, ban đầu là tài xế tông người ta, sau đó lại đâm người ta, cô ấy lẻ loi trơ trọi ở Yến Kinh, lá gan nhỏ xíu.
Triệu Tây Chính thấy đối phương không sao, anh ta nhìn thời gian, nói: “Hay là tôi đưa cô đến bệnh viện trước?”
“Đừng…” Tiết Như Ý hoảng sợ quỳ gối trên mặt đất, nhìn xung quanh, không một bóng người.
Ngày thường Triệu Tây Chính cũng thường xuyên vi phạm luật giao thông, anh ta nhẹ nhàng liên hệ công ty bảo hiểm và tổ cảnh sát giao thông, sau đó hỏi, muốn bồi thường hay thế nào?
Tiết Như Ý không có kinh nghiệm, xét về thái độ của anh ta, trông anh ta không giống người xấu, chỉ giống phú nhị đại nôn nóng xong việc.
“Nói đi.” Triệu Tây Chính hối thúc cô ấy.
“…Vậy, bệnh viện…”
Có lẽ là vì mùa đông mặc ấm, đèn đường mờ mịt, không nhìn thấy rõ vết thương lắm, Triệu Tây Chính tưởng không có gì nghiêm trọng, kết quả là bảo cô ấy đứng dậy, cô ấy lắp bắp nói đứng không được, Triệu Tây Chính vừa nhìn thấy lề đường, lại lấy điện thoại ra gọi 120.
Xe cấp cứu nhanh chóng đến nơi, trước khi Tiết Như Ý được đưa đi, Triệu Tây Chính đưa cho cô ấy một tấm danh thiếp, nói có vấn đề gì thì gọi cho anh ta.
—— Tiết Như Ý ở trong bệnh viện mấy ngày, lúc đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện vết thương trên đùi quá lớn, phải khâu mấy mũi, còn ảnh hưởng đến gân cốt.
Cũng may đối phương xử lý rất tốt, thư ký của anh ta đến, bảo cô ấy đi kiểm tra mấy hạng mục cần thiết, giữ lấy biên lai, đợi xong việc, họ sẽ bồi thường cho cô ấy, còn bảo cô ấy có yêu cầu gì thì cứ nói.
Tiết Như Ý cũng hơi không vui, nói với người kia: “Sao tông người ta mà cũng không nói xin lỗi? Anh nói vậy chẳng khác nào tôi đang tống tiền anh ta.”
Thư ký của Triệu Tây Chính là do ba anh ta chỉ định cho anh ta để dọn dẹp đống lộn xộn mà anh ta để lại, thật ra ngày đó Triệu Tây Chính đuối lý, anh ta uống một ly rượu, thấy cô gái kia còn nhỏ tuổi, thư ký muốn xong việc thật nhanh, vội vàng đồng ý, nói: “Được, được, được, không thành vấn đề, tôi sẽ nói Triệu tiên sinh đến đây xin lỗi cô ngay.”
Đây mới là Triệu Tây Chính đường đường chính chính gặp mặt Tiết Như Ý.
Anh ta không vui lắm, sống trên đời nhiều năm như vậy, lại phải xin lỗi một cô nhóc, ngày đó vừa qua giao thừa, trong sự sắp đặt của Triệu Tây Chính, anh ta sẽ ra ngoài lêu lổng cùng nhóm bạn, tâm trạng bị quấy rầy, đúng lúc thư ký phải thanh toán tiền thuốc men, cho nên anh ta cầm mấy chục ngàn tệ tiền mặt đi.
Tông người ta vào buổi tối, Triệu Tây Chính cũng chưa nhìn rõ mặt của Tiết Như Ý, lần này quay lại, đèn phòng bệnh sáng bừng, lúc nhìn thấy cô gái này, tóc dài buộc nửa, gương mặt còn bầu bĩnh, non nớt, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí của anh ta chính là ——
Quá đơn thuần, quá sạch sẽ, như một tờ giấy trắng, anh ta phải tránh xa người ta một chút.
Lúc đó đúng là anh ta có ý đồ xấu, muốn cầm một đống tiền mặt đi làm nhục đối phương, nhưng khi đến nơi, tự dưng ý nghĩ này biến đi đâu mất.
Trong mấy giây do dự ngoài hành lang, anh ta gặp thư ký, nhét tiền vào tay thư ký, bảo người đó đi mua vài món mang vào.
Triệu Tây Chính trấn tĩnh bản thân trước cửa sổ phòng bệnh, để bản thân trông không quá vô lại, nhưng Tiết Như Ý phát hiện, cô ấy nhìn ta, bốn mặt gặp nhau, cũng khó nói là ai xấu hổ trước.
Triệu Tây Chỉnh đẩy cửa đi vào, nói vài câu khách sáo tượng trưng.
Tiết Như Ý hiếm khi đơn độc tiếp xúc với người khác phái, nhất là kiểu người làm cô ấy cảm thấy “sợ đàn ông” vô cớ.
—— Đó là kiểu người nếu có thả vào đám đông cũng làm người ta ngoái đầu nhìn lại.
Anh ta mang dòng máu ngoại quốc, liếc mắt một cái đã nhìn ra, mắt hai mí sâu thẳm, gương mặt sắc nét, phương Tây thâm trầm cùng phương Đông tinh tế hòa quyện thành một sự mê hoặc làm người ta không cách nào rời mắt.
Hai người gặp mặt nhau không khác nào bị ba mẹ lôi đi thăm hỏi họ hàng vào dịp Tết ——
“Cô không sao chứ? Làm chậm trễ thời gian của cô, cô là sinh viên à.”
“…Phải, năm ba đại học.”
“Hai ngày này không lên lớp à?”
“Hai ngày này không có tiết.”
“Được rồi, tôi sẽ thanh toán tiền thuốc men của cô, làm chậm trễ việc học của cô rồi.”
“…Không, không sao…”
“Làm gì mà lắp ba lắp bắp thế?”
Ban đầu Triệu Tây Chính bật cười vui vẻ, nhìn chân cô ấy bị bao bọc trong băng gạc, gác trên thành giường, nhìn thế nào cũng cảm thấy buồn cười.
“Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Tiết Như Ý da mặt mỏng, phòng bệnh không lớn lắm, anh ta đứng đó, không biết là dùng loại nước hoa gì, mùi cam quýt bạc hà rất tươi mát, dùng trên người anh ta, kết hợp với nụ cười nhàn nhã, nhìn thế nào cũng thấy vô lại.
Tiết Như Ý kéo gối lót sau lưng, gò má ửng đỏ, đuổi anh ta ra ngoài.
Triệu Tây Chính không ở lại lâu, bảo thư ký đưa cô ấy về trường, còn gửi cho cô ấy rất nhiều thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, lúc Tiết Như Ý xuống xe —— một chiếc Maybach rất bắt mắt, thư ký mặc âu phục, mang giày da, trên tay cầm bảy, tám hộp thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cao cấp, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Tiết Như Ý đi khập khiễng, ước gì mình tìm được cái lỗ để chui vào.
Ban đầu thật sự nghĩ là tình cờ gặp nhau, mãi đến kỳ nghỉ đông.
Ba mẹ của Tiết Như Ý làm kinh doanh, cuối năm cực kỳ bận rộn, nói Tết đến, dì của cô ấy cũng phải về quê, bảo cô ấy tự chăm sóc bản thân, Tiết Như Ý còn có một người anh trai sống ở nước ngoài, năm nay cũng không trở về.
Tiết Như Ý không muốn trở về một mình, cho nên quyết định ở lại Yến Kinh, ký túc xá cũng đóng cửa, cô ấy cứ tưởng năm nay mình xui xẻo, đành đặt một chuyến du lịch đến Tam Á.
Cũng chính ở nơi này, Tiết Như Ý tình cờ gặp lại Triệu Tây Chính.
Gia đình của Tiết Như Ý khá giả, đã đặt khách sạn cao cấp, cô ấy vừa đặt vali xuống, đang tìm một chỗ để ăn cơm, cô ấy đang đứng trong vườn hoa của khách sạn tìm đường.
“Tôi vừa tự hỏi tại sao lại nhìn thấy ai đó quen quen, hóa ra là cô.”
Giọng Bắc Kinh nhàn nhã, Tam Á nóng nực, trái tim hẫng mất một nhịp.
Tiết Như Ý cầm điện thoại trên tay, quay đầu nhìn, thấy Triệu Tây Chính mặc áo ngắn tay và quần đùi, màu sắc tối giản, có logo một thương hiệu xa xỉ.
Giữa một nơi xa lạ, đây lại là gương mặt quen thuộc duy nhất.
Có lẽ là vì lúc cô ấy nằm viện, thư ký kia rất quan tâm đến cô ấy, Tiết Như Ý cũng không có mâu thuẫn cảm xúc gì về anh ta, vẫn lịch sự chào hỏi, nói thật trùng hợp.
“Cô đến đây một mình à?” Lúc đó Triệu Tây Chính thuận miệng hỏi, trong lòng còn nghĩ không thể nào một cô gái thế này lại một mình chạy từ Yến Kinh đến Tam Á, có lẽ cô ấy đến cùng bạn trai.
“Phải.”
“…Thật không?”
“Thật, tôi đến đây một mình.”
“Cãi nhau với bạn trai, cho nên cố tình nói như vậy à?” Triệu Tây Chính nhàn nhã cười một tiếng, trong tay còn kẹp điếu thuốc chưa hút hết.
“Không phải…”
“Không phải à? Không phải cái gì?”
“Không có bạn trai.” Gió đêm rất dịu dàng, cuốn lấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh ta, như làn sóng len lỏi vào mũi, phông nền là ánh sao rực rỡ, tự dưng Tiết Như Ý cảm thấy chủ đề này hơi tế nhị, giọng điệu của cô ấy không được kiên nhẫn lắm, có lẽ là vì xấu hổ, sau đó lại nói gì đó bằng giọng địa phương, Triệu Tây Chính không hiểu.
Cô ấy không phải là con gái phương Bắc, giọng nói Giang Nam mềm mại, hơi giống giọng Tô Hàng, dùng phương ngữ Ngô (*), làm anh ta bật cười.
(*) Nguyên văn là “吴侬软语”, hay Hán Việt là “ngô nông nhuyễn ngữ”. Cụm từ này mô tả phương ngữ Ngô ở Tô Châu, Giang Tô, đặc trưng là rất mềm mại, dịu dàng, nhỏ nhẹ.
Triệu Tây Chính cầm điếu thuốc mà không hút, lại liếc mắt nhìn cô ấy.
Thật có duyên.
Anh ta tự ý thức bản thân, biết mình không phải người tốt, một tờ giấy trắng sạch sẽ không nên ở trong phạm vi của anh ta.
Là kiểu người chỉ cần nhìn một lần đã thấy dễ chịu, nhưng cũng ngàn vạn lần nhắc nhở bản thân, đây không phải là kiểu người phù hợp với mình.
Nhưng khi đó, Triệu Tây Chính quá tự tin, luôn cho rằng đối với quan hệ nam nữ, anh ta không bao giờ phạm phải sai lầm.
Anh ta hút một hơi thuốc lá, sau đó dụi điếu thuốc vào thùng rác kim loại, nửa đùa nửa thật, nói: “Chúng ta làm bạn đồng hành đi. Đúng lúc tôi cũng đến đây một mình.”
Triệu Tây Chính nói ra lời này còn tự đánh cược một chút, anh ta không đến nỗi không có bạn bè ở Tam Á, nhưng đúng là anh ta đến đây một mình, một đám người đánh bài cả đêm, làm anh ta hơi bực bội, lấy cớ xuống mua thuốc lá, sau đó nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Có lẽ Triệu Tây Chính thường xuyên đến đây, anh ta đưa Tiết Như Ý đến một nhà hàng Nhật Bản gần khách sạn, anh ta cũng không ăn nhiều, thức ăn đều được bày trên đĩa nhỏ.
“Anh cũng đến đây nghỉ lễ à?” Tiết Như Ý gắp lấy con sò, cắn một miếng, hỏi anh ta.
“Ừ, ở nhà chán quá, đến đây giải sầu.”
Tiết Như Ý im lặng ăn thức ăn trước mặt, phục vụ mang từng đĩa thức ăn lên, có lẽ là để tạo không khí, toàn bộ nhà hàng không bật đèn, chỉ có một chiếc lồng đèn kiểu Nhật nhỏ trên bàn là phát sáng.
Làm bằng giấy, trên đó có phác họa hình dáng phụ nữ Nhật.
Ngồi gần cửa sổ, mặt đường ẩm ướt.
Không biết phòng nào có khách đang dùng bữa, còn mời người đến biểu diễn, nghe như một vở kịch Nhật Bản kỳ lạ, có tiếng gảy đàn, tiếng ngân nga, tiếng cười.
Triệu Tây Chính nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, đưa tay về phía cô ấy ngoắc ngoắc.
Tiết Như Ý ghé đến gần, tưởng anh ta định nói gì đó.
“Lát nữa cô sẽ thấy căn phòng đó.”
“Thấy cái gì?”
“Thấy rồi sẽ biết.”
Anh ta nói ra lời này nghe không giống người tốt, rất vô lại, giọng điệu còn hơi xấu tính.
Tiết Như Ý thật sự để ý đến căn phòng đối diện, không bao lâu sau, cửa trượt bên đó mở ra, một góc rèm bị giở lên, miếng sushi mà Tiết Như Ý đang gắp trên đũa cũng rơi xuống.
Bên trong là một căn phòng riêng nhỏ, bàn thấp, một cô gái trẻ nằm trên bàn, sashimi trải trên làn da trắng trẻo của cô gái đó, cảnh tượng này làm cô ấy giật mình, mất khẩu vị ngay lập tức.
Triệu Tây Chính cười nham hiểm: “Cô cứ nhìn sang bên đấy, thấy rồi còn tò mò nữa không?”
Nhờ phước đức của anh ta, cô ấy mất hết khẩu vị với phần đồ nướng Nhật sau đó.
Tiết Như Ý và Triệu Tây Chính ăn trong nhà hàng Nhật Bản xong, anh ta thuận miệng nói sẽ đưa cô ấy về, Tiết Như Ý đồng ý, nhưng lúc đến sảnh khách sạn, đã có người đứng sẵn chờ anh ta ——
Triệu Tây Chính dừng bước, quay đầu nhìn Tiết Như Ý, nở nụ cười lười biếng: “Cô về ngủ, hay là muốn đi cùng tôi?”
“Không đi.” Anh ta đã trả tiền bữa ăn, lúc đó cũng đã nói tông phải cô ấy là lỗi của anh ta, coi như anh ta đã mời một bữa cơm, Tiết Như Ý tạm biệt anh ta, đi thang máy lên lầu.
Vừa về phòng tắm rửa, buổi tối đã ăn một chút, muốn nhịn lại, kết quả là hai giờ sáng vẫn ngồi dậy.
Khách sạn có một quán bar nhỏ, phục vụ thức uống và đồ ăn nhẹ.
Tiết Như Ý gọi xà lách và cocktail, vừa ăn vừa nhìn lướt một vòng.
Triệu Tây Chính đi đến đâu cũng nổi bật.
Đèn trong quán bar giống như một lớp rèm thủy tinh rũ xuống, như dải ngân hà trôi lững lờ, lấp lánh từng giây từng phút.
Triệu Tây Chính lười biếng vùi mình trên sofa, lúc đó cô ấy mới để ý anh ta đeo hai chiếc nhẫn trên tay, không biết có phải là phụ kiện trang trí không.
Có lẽ là vì người này quá mức chói mắt, Tiết Như Ý nhìn anh ta thêm mấy lần nữa, nhất định là anh ta đã về phòng thay quần áo, anh ta mặc áo sơ mi trắng, thân hình thon gầy, xắn tay áo lên một nửa, lộ ra cánh tay thon dài mạnh mẽ, gân xanh gợi cảm.
—— Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, liếc mắt một cái đã biết đây không phải là loại người tốt đẹp gì, nhưng lại là kiểu làm người ta muốn nhìn thêm mấy lần nữa.
Tiết Như Ý luôn là một cô gái ngoan ngoãn, gia giáo tốt đẹp, chưa từng có suy nghĩ quá giới hạn, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cuộc đời vẫn sẽ tiếp diễn theo phương hướng được định sẵn: Tốt nghiệp đại học Yến Kinh, về nhà, biết rõ mình sẽ kết hôn với kiểu người nào.
Hơn hai mươi năm qua, cô ấy luôn sống như vậy.
Phục vụ mang thức ăn cho cô ấy, nhưng cô ấy không hiểu rõ về cocktail, vô tình gọi loại có nồng độ cồn cao.
Trong tầm mắt của mình, cô ấy nhìn thấy Triệu Tây Chính đứng dậy bước về phía cô ấy, cô ấy chưa kịp hoàn hồn, đầu tiên là ngửi thấy mùi cam quýt bạc hà mát lạnh, điểm thêm một chút mùi cồn và thuốc lá, làm cô ấy không thể không ngửi ngửi.
“Đúng lúc quá!”Triệu Tây Chính vẫn cầm điếu thuốc trên tay, dụi vào gạt tàn thuốc trên bàn trước mặt cô ấy.
“Không đúng lúc.” Tiết Như Ý cảm thấy bất an, cũng không biết tại sao.
“Sao lại nói năng hung dữ vậy chứ?” Triệu Tây Chính ngồi đối diện cô ấy, nhìn ly cocktail chỉ còn một nửa bên cạnh cô ấy, “Lát nữa tôi đưa cô về? Con gái mà ở đây một mình.”
“Tôi và anh không thân thiết đến vậy…”
Tiết Như Ý thốt lên, lời nói ra rồi, cô ấy mới phát hiện giọng điệu của mình không dễ nghe lắm, cô ấy dễ xấu hổ, có cảm giác một luồng hơi ấm ùa lên mặt cô ấy, cô ấy lại chậm rãi nói: “Đến đây thôi, tôi không sao.”
“Tiết Như Ý.”
Đúng lúc cô ấy định đứng dậy, Triệu Tây Chính gọi cô ấy.
Vẫn là giọng điệu lười biếng, thiếu đứng đắn đó, như làn gió thổi qua mặt hồ, làm cô ấy cảm thấy bất an.
“Cô vẫn ghi thù à?” Triệu Tây Chính xoa xoa bật lửa, ấn vào, thận trọng hỏi, “Là vì lần đó tôi tông cô, hay là chuyện vừa rồi bên bàn ăn?”
Không nói thì không sao, nhưng nhắc đến chuyện bên bàn ăn, cảm giác bất an của cô ấy càng tăng lên.
Cũng khó nói là tại sao, nhưng dường như nguy hiểm đang cận kề cô ấy, cô ấy là con mồi, nguy hiểm ẩn núp trong bóng tối.
Tiết Như Ý ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Triệu Tây Chính, ánh mắt của anh ta quá thâm thúy, tựa như đáy hồ sâu thẳm, gương mặt ngoại lai giống như sương mù động lòng che phủ đầm lầy, đôi mắt đó nhìn thẳng vào cô ấy, làm trái tim cô ấy khẽ run rẩy.
Không khí trong quán bar quá mập mờ, rạng sáng, mọi người đã rời đi, tiếng nhạc lả lướt vẫn vang lên.
Ngoài họ, trong quán chỉ còn một cặp đôi ngoại quốc hôn nhau bên bàn cạnh cửa sổ.
Lúc men rượu dâng lên, cô ấy mất kiên nhẫn, đứng dậy khỏi sofa, dùng phương ngữ quê nhà lẩm ba lẩm bẩm: “Nông tốt phạt? Nông tốt mò khí, hắc cảng có gì cảng đầu rồi? Đi ra.”
“Cảng cái gì?”
Giọng điệu hờ hững như nghe một lời đùa, không biết là vì phương ngữ Ngô hay là vẻ mặt của cô ấy chọc anh ta cười.
Triệu Tây Chính ghé đến gần, hỏi: “Phiên dịch cho tôi đi.”
Tiết Như Ý đẩy trán anh ta, bực bội: “Đi ra, tôi mệt, muốn ngủ.”
“Chẳng phải còn rất nhiều cơ hội à?” Triệu Tây Chính cười, giọng điệu thiếu đứng đắn, hỏi, “Ngủ ở đâu?”
“Đừng dùng ánh mắt đó với tôi.”
“Ánh mắt gì?” Anh ta cười, cố tình châm thuốc trước mắt cô ấy, nhả khói về phía cô ấy, là thương hiệu mà anh ta thường dùng, vừa đắng vừa ngột ngạt.
“…” Tiết Như Ý nghẹn lời, không biết nghĩ gì nữa, chỉ nói, “Anh không phải người tốt.”
Triệu Tây Chính ngây người một lát, sau đó hút một hơi, thấy cô ấy thật sự không tỉnh táo lắm, anh ta dập điếu thuốc, đứng dậy, nói: “Được rồi, vậy tôi làm người tốt, để tôi đưa cô về phòng, thù sâu oán nặng này tôi cũng không hiểu lắm, hay là bỏ qua nhé?”
Tiết Như Ý mặc kệ anh ta, cô ấy đi phía trước, Triệu Tây Chính theo sau.
Hai người họ đi cùng thang máy với nhau, vách thang máy sáng bóng như gương, cô ấy không thể không vụng trộm nhìn anh ta từ phía sau, kết quả là, dường như Triệu Tây Chính phát hiện ra, anh ta tựa người vào vách thang máy, bắt gặp ánh mắt của cô ấy qua gương.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, thang máy vẫn di chuyển một hồi.
“Ghét tôi à?” Triệu Tây Chính lên tiếng trước.
Tiết Như Ý bĩu môi, mặc kệ anh ta.
“Là tôi sai, được không?” Triệu Tây Chính lại nói, “Bữa ăn đầu tiên của chúng ta, lẽ ra tôi không nên đưa cô đến đó.”
Tiết Như Ý vẫn không muốn để ý đến anh ta, Triệu Tây Chính cũng không nói gì nữa, cửa thang máy mở ra, hai người lần lượt đi ra, Tiết Như Ý đi hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn anh ta: “Đừng đi theo tôi…”
“Ai đi theo cô?” Triệu Tây Chính lắc lắc thẻ phòng trên tay, không nhịn được cười, “Ít ra còn để ý đến tôi à?”
“…”
Tiết Như Ý đứng trước cửa phòng mình, thấy Triệu Tây Chính dừng lại trước căn phòng đối diện cô ấy.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng tự dưng lại cảm thấy không quá thuận lợi.
Triệu Tây Chính mở cửa, trong phòng không bật đèn, anh ta dừng lại, đứng trên hành lang hỏi cô ấy: “Ở Tam Á mấy ngày?”
“Bảy ngày.”
“Ngày mai đi cùng nhau nhé?”
“…”
“Không phải tôi làm hướng dẫn viên cho cô để chuộc lỗi à?”
“…”
Tiết Như Ý đau đầu hết sức, cô ấy đóng cửa, về phòng.
Chỉ là cửa vừa đóng, cảnh tượng vừa rồi lại xuất hiện trong tâm trí của cô ấy, tự dưng da mặt của cô ấy nóng lên, hít một hơi vẫn cảm nhận được mùi hương sạch sẽ lại gợi cảm.
Lần cuối cùng có cảm giác này là khi tốt nghiệp cấp ba, nhìn thấy một đàn anh mà cô ấy ngưỡng mộ từ lâu, dưới ánh mặt trời giữa hè nóng rực ngày đó, có lẽ hơi thở thiếu niên đã làm trái tim người ta loạn nhịp.
Khi đó, cô ấy được dạy không được yêu sớm, không được thích ai ở độ tuổi đó, sẽ ảnh hưởng đến việc học.
Mãi đến năm nhất đại học, Tiết Như Ý vẫn trò chuyện với mẹ hàng tuần, mẹ cô ấy luôn nhắc nhở cô ấy học đại học không được lơ là.
Cô ấy tựa vào cửa, hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh nhịp tim hỗn loạn của mình.
Giống như một loại rung động bí ẩn, một kiểu mất kiểm soát, như nhìn bản thân đi vào một lối mòn ngày càng hẹp lại, nhưng thật sự không muốn dừng bước.
Trước khi đi ngủ, Tiết Như Ý không để tâm đến lời mời bất chợt kia, chỉ nghĩ có lẽ ngày mai anh ta sẽ quên.
Cho nên đêm đó cô ấy ngon giấc —— nhưng lúc tỉnh giấc lại không yên lòng lắm, vì khi chuẩn bị thức dậy, hình như cô ấy có một giấc mơ.
Là quán bar khách sạn hôm qua, ánh đèn vàng trong trẻo, Triệu Tây Chính ngồi trên sofa, hai tay gác lên lưng ghế, gương mặt đa tình, giống như nam hồ ly tinh.
Cô ấy thức giấc trên giường khách sạn, nhìn thời gian, đã hơn mười giờ rưỡi sáng.
Tiết Như Ý rửa mặt, trước khi ra ngoài còn thăm dò một chút, lúc cô ấy mở cửa ra, hành lang trống trơn, cô ấy vô thức xem lời mời tối qua là anh ta thuận miệng nói ra.
Mãi đến khi cô ấy đi thang máy xuống lầu, bước vào khu vực chờ trong sảnh, không cách nào không để ý đến Triệu Tây Chính ngồi bên cửa sổ.
–
Từ lúc bắt đầu, mối quan hệ này đã không rõ ràng, nói là bạn bè, hình như cũng đúng, suốt bảy ngày ở Tam Á, Triệu Tây Chính thật sự giống như một hướng dẫn viên tận tụy, đưa cô ấy ghé thăm mấy thắng cảnh, đưa cô ấy đi check-in không biết bao nhiêu nhà hàng, ban đầu Tiết Như Ý nghĩ anh ta không có chuyện gì để làm.
Nhưng không phải như vậy, bởi vì ngày nào anh ta quay về khách sạn, khu vực chờ trong sảnh đã có mấy người ngồi, rõ ràng là đang đợi anh ta.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Tiết Như Ý không dám cập nhật vòng bạn bè WeChat, giống như một bí mật của thời kỳ trưởng thành.
Cuối chuyến đi, Triệu Tây Chính nói sẽ đưa cô ấy đi chơi nơi khác.
Tiết Như Ý còn tưởng là đi xem du thuyền Tam Á, nhưng không phải.
Là nhảy dù ban đêm.
Trời đêm ở Tam Á rất trong trẻo, trung tâm nhảy dù đêm sáng đèn, bên đó có mấy người trẻ tuổi chào hỏi Triệu Tây Chính, bình thường Tiết Như Ý không dám chơi cảm giác mạnh, nhưng thật kỳ lạ làm sao, sự sợ hãi và lo lắng này, cũng làm cô ấy hơi phấn khích, chờ mong.
Triệu Tây Chính đi trước, mặc quần áo nhảy dù, dáng người cao ráo, tóc đen hơi dài, bị gió thổi qua, anh ta xoay người lại, đi lùi, hai tay nhét vào túi, nhìn cô ấy, giống như đang cười cô ấy không theo kịp.
Có rất nhiều giây phút căng thẳng, giống như khi ký cam kết an toàn.
Hình như Triệu Tây Chính thường xuyên đến nơi này, anh ta cúi người ký tên.
Khi đó Tiết Như Ý còn không biết tên anh ta là gì, anh ta ký cam kết an toàn xong, đặt bên cạnh cô ấy, cây bút còn vương hơi ấm của anh ta, cô ấy ký tên mình.
Có người đùa giỡn ——
Cô ấy nghe rõ ràng, là nói cô ấy.
“Ông chủ Triệu đổi khẩu vị rồi à?”
“Đổi cái đầu cậu, cút.”
Anh ta cười, ném chai nước sang, người bên kia dùng ánh mắt vui đùa nhìn cô ấy.
Tiết Như Ý giả vờ bình tĩnh, bãi đáp trước mặt có bảy, tám chiếc trực thăng, nhân viên đến giúp cô ấy đeo dụng cụ, huấn luyện viên nước ngoài theo sau.
“Đi theo tôi không?” Triệu Tây Chính cầm hai chiếc kính bảo hộ trong tay, cân nhắc nặng nhẹ, tựa vào cửa hiên, cười hỏi, “Có sợ không?”
“Không sợ.”
“Máy bay phải bay đến độ cao ba ngàn mét, mười ngàn feet.”
Anh ta ném một cặp kính bảo hộ sang, Tiết Như Ý vững vàng bắt lấy, nghe thấy con số đó, đầu ngón tay của cô ấy cứng đờ, lạnh ngắt, Triệu Tây Chính cười, đưa ngón út về phía cô ấy, huấn luyện viên nước ngoài liên tục kiểm tra thiết bị của cô ấy.
Trên máy bay đã có bốn, năm người ——
Nghe họ nói chuyện với nhau, trung tâm nhảy dù này là câu lạc bộ của họ, họ đều vượt qua bài thi lấy chứng chỉ, có thể nhảy dù độc lập, khi đó Tiết Như Ý hoang mang, Triệu Tây Chính nhướng mày với cô ấy.
“…Huấn luyện viên đâu?”
“Tôi tự làm huấn luyện viên cho cô, có được không?”
—— Hẳn là ý đồ của anh ta, vì anh ta vừa dứt lời, trực thăng cất cánh, gầm lên một tiếng, Triệu Tây Chính ngồi đối diện cô ấy, gương mặt thâm trầm, đẹp mắt, đôi mắt dưới kính bảo hộ tràn ngập ý cười hờ hững, ánh mắt của anh ta lại hướng về cô ấy.
Máy bay đạt đến độ cao ba ngàn mét, toàn bộ khung cảnh dưới màn đêm đều làm người ta phấn khích khó tả.
Tam Á nằm trên biển, mặt nước lấp lánh, công trình kiến trúc trông giống hệt như mấy viên kim cương.
Thời khắc căng thẳng là khi ký cam kết an toàn, là khi máy bay bắt đầu cất cánh, là khi nhân viên mở cửa máy bay.
Gió đêm thổi qua, trán cô ấy toát một lớp mồ hôi mỏng.
Có người di chuyển về phía sau, ra hiệu, sau đó nhảy khỏi trực thăng.
Mỗi khi có người nhảy xuống, máy bay sẽ lắc lư một chút.
Tiết Như Ý căng thẳng, đến hơi thở cũng nặng nề, Triệu Tây Chính ngồi đối diện, đưa tay về phía cô ấy.
“Tôi đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn, giao cho tôi mà còn không yên tâm à?” Thanh âm của anh ta trôi theo làn gió, trên máy bay chỉ còn bốn người, cô ấy, Triệu Tây Chính, một nhân viên và phi công.
Máy bay xoay tròn giữa trời đêm, Tiết Như Ý do dự mấy phút, rốt cuộc cũng nắm lấy bàn tay của anh ta.
Bàn tay ấm áp, Triệu Tây Chính kéo cô ấy sang, rõ ràng tư thế rất bình thường, nhưng trông lại vô cùng mập mờ, cô ấy suýt ngồi trong lòng anh ta, Triệu Tây Chính loay hoay thắt đai an toàn, nhân viên xác nhận tới lui.
Gió ngoài cửa thổi bay tóc dài của cô ấy, Triệu Tây Chính ôm cô ấy đi sang bên kia.
Anh ta không báo trước, chỉ di chuyển về phía cửa, nghiêng người về phía trước, hình như là nhảy ra, cảm giác mất trọng lực đột ngột ùa đến, Tiết Như Ý nhắm chặt hai mắt, lưng áp sát vào lồng ngực của anh ta, gió đêm mát lạnh, nhiệt độ cơ thể của anh ta giống như một chút hơi ấm cuối cùng.
Tiếng động cơ trực thăng gầm rú, trong tai còn có tiếng gió ù ù.
Nhịp tim kịch liệt và hỗn loạn của cô ấy, hình như đã nhảy lên đến cổ họng.
Chỉ rơi tự do khoảng ba mươi giây, dường như mỗi giây đều trở nên rất dài.
Triệu Tây Chính phát hiện ra cô ấy căng thẳng, anh ta cười khẽ: “Căng thẳng cái gì, tôi ở đây thì làm gì cô được, dù sao tôi cũng rất chuyên nghiệp.”
“…”
“Nhìn phía trước.” Giọng nói của Triệu Tây Chính vui vẻ, “Nhỡ đâu đây là cơ hội duy nhất trong đời thì sao, xem cô nhát gan chưa kìa.”
Tiết Như Ý từ từ mở mắt, bầu trời trong trẻo, vạn dặm trên cao, cảm giác tự do, cả thành phố trông nhỏ bé vô cùng, căng thẳng đã hòa tan vào phấn khích.
Tay cô ấy nắm chặt đai an toàn, Triệu Tây Chính buông tay, tay họ chạm vào nhau, dường như trái tim hóa thành chocolate, có gì đó rơi xuống, chocolate tan chảy, chảy vào đáy lòng của cô ấy.
Giống như một bí mật, căng thẳng, vụng trộm trong bóng tối, bí mật chỉ thuộc về cô ấy.
Khi đáp xuống, Triệu Tây Chính loay hoay mở đai an toàn, mấy người trước mặt ngồi cạnh du thuyền trên bãi biển uống champagne.
Triệu Tây Chính bảo cô ấy ngồi xuống trấn tĩnh lại, nhưng lâu thật lâu sau, Tiết Như Ý mới trấn tĩnh được, cô ấy ngồi trên bãi biển, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Triệu Tây Chính mang đến một ly nước có ga, thong thả ngồi trên ghế cạnh cô ấy: “Không có cồn.”
“Cảm ơn.”
“Sao nào, còn ghi thù à?” Triệu Tây Chính rót một ly champagne, ngồi cạnh cô ấy uống, Triệu Tây Chính vừa nhảy dù xong, tâm trạng vui vẻ, hệt như một cậu bé, giọng điệu hơi khoe khoang, “Đây là hoạt động mà tôi thích nhất, tôi cũng đưa cô đến đây.”
“…Anh là huấn luyện viên nhảy dù sao?” Rốt cuộc Tiết Như Ý cũng gạt bớt bực dọc với anh ta, giọng điệu còn mềm mại một chút.
“Nghĩ nhiều rồi.”
“Hả?”
“Là một kẻ lang thang đường phố nổi tiếng ở Yến Kinh.”
“…”
“Nghĩ nhiều rồi, cái này làm sao có thể là nghề nghiệp được, chỉ là sở thích thôi.” Triệu Tây Chính gác chân lên ghế, lắc lắc ly rượu trước mặt cô ấy, “Tôi mà làm phi công thật, ba tôi lột da tôi mất.”
Giọng điệu đùa giỡn, nhưng nghe thế nào cũng thấy chứa đựng rất nhiều nuối tiếc, cô đơn.
–
Sáng hôm sau, Tiết Như Ý lên máy bay quay về, Tam Á được xem là địa điểm thu hút du lịch vào mùa đông, cô ấy tình cờ gặp Triệu Tây Chính dưới lầu, Triệu Tây Chính nói dù sao cũng rảnh rỗi, cho nên anh ta đưa cô ấy đến sân bay.
Ngày đó Triệu Tây Chính mặc quần đùi, áo ngắn tay, cầm chìa khóa xe trên tay, một chiếc xe thể thao đỗ bên ngoài.
Tiết Như Ý mặc quần jean, áo thun ngắn tay, khoác áo sơ mi, nhìn thế nào cũng thấy thật ngoan ngoãn.
Có lẽ Triệu Tây Chính sẽ ở lại Tam Á thêm mấy ngày nữa, dưới ánh mặt trời nóng bức, cô ấy nhìn thấy một hình xăm trên bắp chân của anh ta, yên vị trên da thịt trắng trẻo, anh ta mở cốp xe, lấy vali trong tay cô ấy, đặt vào cốp.
Người đàn ông này luôn làm cô ấy rung động vô cớ.
Anh ta là kiểu người mà trên mặt viết rõ “Tôi không phải người tốt”, cô ấy theo khuôn phép nhiều năm, dùng lý trí nhìn anh ta, lẽ ra nên tránh xa kiểu người như vậy.
“Sau khi quay về, cô có bận không?”
Xe thể thao mui trần, gió ở Tam Á ấm áp, dễ chịu, mùa này mặc áo tay dài là vừa đủ, hai bên đường có cây cọ xanh tốt, tạo cảm giác nhiệt đới.
“Không có.”
“Nếu cô rảnh rỗi, tôi mời cô đi ăn, đi xem phim, đi chơi?”
“…Để xem thế nào.” Tiết Như Ý trả lời, nhưng hình như không thoải mái lắm, lại nói, “Có lẽ tôi không có thời gian.”
Đúng lúc đèn đỏ, Triệu Tây Chính dừng xe, anh ta đeo kính râm, làn da trắng trẻo, lúc nhìn sang hình như còn mang theo ý cười.
“Hiền lành.” Anh ta nói, “Được rồi, tôi ưng rồi đấy.”
“…” Gò má của Tiết Như Ý ửng đỏ, cô ấy quay đầu nhìn ra ngoài, nhẹ giọng làu bàu, “Tưởng ai cũng mê mình.”
“Người phương Nam đều nói chuyện thế này à?”
“Thế nào?” Cô ấy mất kiên nhẫn.
“Tôi không học được, chỉ nhớ đến Tô Đát Kỷ, giống như hồ ly tinh.”
“Anh mới là hồ ly tinh!”
“Mắng người khác cũng giống như làm nũng vậy.”
Triệu Tây Chính nghe xong cũng buồn bực, Tiết Như Ý không muốn để ý đến anh ta nữa.
Dù sao cũng đã đến sân bay, Triệu Tây Chính không đưa cô ấy vào, nói khó đỗ xe, Tiết Như Ý cảm ơn anh ta, kéo vali đi vào trong.
Triệu Tây Chính ngồi trong xe nhìn vào, thấy bóng lưng của Tiết Như Ý kéo vali đi vào, anh ta dừng lại mấy giây, không còn nhớ khung cảnh xung quanh, chỉ nhớ dáng vẻ sôi nổi, tự nhiên, thuần khiết, có cảm xúc, có khẩu thị tâm phi, cô ấy hơi gầy, vừa nhìn đã biết là kiểu người yên tĩnh, ngoan ngoãn trong trường, cũng là kiểu người mà Triệu Tây Chính cảm thấy mình nên giữ khoảng cách.
Người như anh ta, hòa mình vào thế tục, không nên vấy bẩn người ta.
Chỉ là anh ta hơi có hứng thú với cô ấy, nhưng anh ta không thể hiện ra, hình như anh ta nghĩ hai người họ làm bạn là được rồi.
Làm bạn, anh ta cam tâm, nhưng cũng không cam tâm.
Suốt một khoảng thời gian, hai người không liên lạc với nhau.
Đến Tết.
Tiết Như Ý không về nhà, năm nay ba mẹ cô ấy bận làm ăn, anh trai của cô ấy cũng ở nước ngoài không về, ký túc xá sẽ đóng cửa, Tiết Như Ý không có kinh nghiệm thuê nhà, ba mẹ cô ấy cũng không đồng ý, sau khi tính toán, cô ấy quyết định ở lại khách sạn ít nhất hai mươi ngày.
Mẹ của Tiết Như Ý gọi cho cô ấy, hỏi có phải cô ấy đi học có bạn trai nên mới không trở về.
Nghe giọng điệu dần dần nghiêm túc, Tiết Như Ý cảm thấy đau đầu hết sức, nói: “Mẹ, con có trở về, trong nhà cũng không có ai, chi bằng ở lại Yến Kinh, mọi người đều không về, con về làm gì?”
Mẹ của Tiết Như Ý càm ràm cô ấy thật lâu, cuối cùng mới chuyển tiền cho cô ấy, bảo cô ấy tìm khách sạn tốt một chút, ít nhất phải có ba bữa một ngày.
Gia đình của Tiết Như Ý tương đối khá giả, cô ấy định ở khách sạn vài ngày, sau đó tìm vài nơi để đi du lịch.
Cô ấy thu xếp hành lý, tìm một khách sạn tốt.
Lại một lần nữa, nhìn thấy Triệu Tây Chính hút thuốc trong sảnh khách sạn.
Cô ấy kéo vali, nghĩ —— sao anh ta cứ xuất hiện trong khách sạn mãi thế?
Ở Tam Á cũng xuất hiện, ở Yến Kinh cũng xuất hiện.
Tình cờ gặp một người nhiều lần, chính là một loại duyên phận kỳ diệu.
Dường như ngày đó tâm trạng của Triệu Tây Chính không tốt, anh ta lười biếng hút thuốc giết thời gian, nhìn thấy Tiết Như Ý, anh ta còn tưởng đang mơ, nghĩ mình nhìn nhầm.
Triệu Tây Chính nói với cô ấy, hai ta có duyên phận, đúng lúc tôi không tìm được người đi chung, chúng ta đi ăn cùng nhau được không?
Tiết Như Ý vừa kéo vali vừa nói: “Làm sao có chuyện anh không tìm được người đi chung, không phải anh có rất nhiều bạn bè sao? Huống hồ chi tôi không thân thiết với anh.”
“Nhiều người như vậy, tôi cũng chỉ có thể trò chuyện được với vài ba người, người ta đều bận rồi.” Triệu Tây Chính thuận miệng nói, ném chìa khóa xe lên xuống, “Chẳng phải trò chuyện một chút sẽ thân sao?”
—— Lúc đó, Tiết Như Ý nghĩ cũng không sao, chỉ xem như giữa thành phố rộng lớn, cô ấy có thêm một người bạn, cũng tốt.
Không thì một mình lẻ loi ở nơi này hơn hai mươi ngày, nghĩ đến đã không chịu nổi.
Khi đó hai người họ rất hòa hợp, Triệu Tây Chính rất biết kiểm soát bản thân trước cô ấy, đưa cô ấy đến quán lẩu Yến Kinh xưa ăn vịt quay, bánh pía cuốn mấy miếng vịt quay vừa mỡ vừa nạc, chấm vào sốt ngọt, thêm dưa leo cắt sợi, sau đó đưa cho cô ấy.
Nhà hàng ầm ĩ.
Tiết Như Ý thấy anh ta thao tác thành thạo, không thể không hỏi: “Anh thật sự có dòng máu ngoại quốc à? Ba hay mẹ anh là người nước ngoài?”
“Bà nội.” Anh ta nói, “Bà nội là người Pháp, nhưng đừng bảo tôi nói tiếng Pháp, ngoại trừ Bonjour, tôi không biết một câu nào.”
Tiết Như Ý “ồ” một tiếng, vừa cắn cuốn vịt vừa nhìn tay anh ta.
Tay anh ta rất đẹp, thon dài trắng trẻo, nhưng mà tay trái lại đeo hai chiếc nhẫn.
Cô ấy thăm dò, giả vờ bình thản: “Đẹp quá, là quà của bạn gái à?”
Triệu Tây Chính không muốn ăn lắm, chỉ cuốn vịt quay, đặt lên đĩa nhỏ trước mặt cô ấy, nghe thấy lời này, anh ta ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô ấy.
Cái nhìn thẳng thắn, làm cô ấy cảm thấy bị đe dọa.
“Không có bạn gái, nhưng có rất nhiều bạn.”
“Bạn gì? Bạn giường à?”
—— Cô ấy nói năng hơi thẳng thừng, hoặc là vì ở đại học có nhiều du học sinh nước ngoài, có lẽ là vì khác biệt về văn hóa, ở Anh hoặc Mỹ, nói đến “bạn” còn phân chia thành “bạn gái” và “bạn giường”.
Phạm trù bạn bè, định nghĩa thế nào đây?
“Chỉ là tôi thường xuyên nhìn thấy anh có mặt ở khách sạn.” Tiết Như Ý lại nói, “Câu hỏi này xúc phạm anh à?”
“Có mặt ở khách sạn là vì tôi sống ở đây mỗi ngày, tôi có một căn hộ.” Triệu Tây Chính buồn bực nói, “Tôi không thích ở nhà, nhà quá trống trải, nhỡ đâu xảy ra chuyện, cũng không có ai tìm tôi.”
“…”
“Nhẫn này là mẫu mới của một thương hiệu, đeo rất đẹp.” Triệu Tây Chính cũng cảm thấy lạ, tự dưng lại tìm cách giải thích với cô ấy, anh ta vừa dứt lời đã cảm thấy có gì đó không đúng, dứt khoát tháo ra, ném về phía cô ấy, “Đẹp thì tôi tặng cô.”
“Tôi không muốn, rõ ràng là dành cho nam.”
Tự dưng gò má của Tiết Như Ý ửng đỏ, cô ấy đẩy chiếc nhẫn trở về phía anh ta.
Triệu Tây Chính nhìn cô ấy, nụ cười dần dần phai nhạt.
Đêm đó, Triệu Tây Chính đi giết thời gian với cô ấy, đi xem hòa nhạc, tám giờ rưỡi bắt đầu, mười giờ kết thúc.
“Anh cũng xem cái này sao?” Hòa nhạc hay là biểu diễn La La Land, cái nào cũng không hợp với anh ta.
“Người ta cho vé, tôi không thích, chẳng qua là giết thời gian với cô.”
Triệu Tây Chính lái một chiếc Ferrari rất xịn, mời cô ấy lên xe.
Là một nhà hát rất lớn, thật ra phần lớn là sinh viên, chủ yếu là sinh viên đại học và các đôi tình nhân, cô ấy theo Triệu Tây Chính đi xoát vé, ghế của anh ta là ở khu vực VIP trên tầng hai.
Nhưng tầng hai không có ai, vậy là Triệu Tây Chính dẫn cô ấy đến hàng cuối.
Đến vào lúc bắt đầu, toàn bộ ánh đèn đều tắt ngóm, chỉ chừa lại đèn sân khấu.
Dàn nhạc công ngồi trên sân khấu, người dẫn chương trình giới thiệu khái quát, nghệ sĩ biểu diễn ăn mặc lộng lẫy, hát opera bằng kỹ thuật bel canto (*).
(*) Là phong cách hát ở Ý, được xem là chuẩn mực của opera từ thế kỷ 19, đòi hỏi giọng hát, giai điệu đẹp và giàu cảm xúc, tạo sự thi vị cho bản nhạc.
Giai điệu piano chậm rãi vang lên, cùng với thanh âm của các loại nhạc cụ khác.
Bel canto hòa quyện cùng tiếng piano.
“Trong quán bar, giữa làn khói nhà hàng, sẽ tìm thấy tình yêu, chúng ta tìm kiếm tình yêu từ người khác, khẽ nhìn, khẽ chạm, không thể thành đôi.”
Giọng ca lả lướt, dường như đang kể một câu chuyện lưu luyến.
Tiết Như Ý vô thức quay đầu nhìn anh ta.
Anh ta không có hứng thú, rũ mắt nhìn dàn nhạc công chơi trên sân khấu.
Đường nét góc mặt của anh ta rất rõ ràng, sống mũi cao thẳng, nụ cười không đứng đắn lại rất mê hoặc.
Không phải người tốt, nhưng cũng đầy đủ vốn liếng làm người ta vừa liếc mắt đã động lòng, giống như rung động đến trễ.
Triệu Tây Chính phát hiện ra ánh nhìn của cô ấy, cũng lần theo, đối diện với ánh mắt dò xét của cô ấy.
Hoặc là, chỉ đang nhìn anh ta, đã nhìn được một lúc.
Dù sao Triệu Tây Chính cũng không còn là sinh viên, anh ta ở trong giới này rất lâu rồi, có gì mà anh ta không nhìn ra? Chẳng qua là anh ta giỏi giả ngốc.
Tiếng hát vẫn vang lên trên sân khấu, thanh âm du dương động lòng người, tựa như một quán bar mờ mịt, lưu luyến, mê hoặc lòng người, hòa quyện cùng men rượu, là thế giới tươi đẹp, kỳ lạ của người trưởng thành.
Thế giới của người trưởng thành không nói đến hiểm nguy, chỉ hỏi có thể gánh chịu hậu quả được không.
Vừa rồi trong nhà hàng, rõ ràng Triệu Tây Chính không uống rượu.
Là hơi ấm trong nhà hát à? Hơi ấm đầy đủ, tầng hai không có người nào, xung quanh tối mịt.
Tiếng nhạc chậm rãi mềm mại, hình như đang mô tả một chuyện tình buồn.
Ánh mắt của Triệu Tây Chính dừng trên mặt cô ấy, lúc đó còn là một gương mặt mềm mại, trẻ trung.
Thật ra cô ấy có trang điểm, quần áo cô ấy mặc cũng ẩn giấu tâm tư riêng.
Cô ấy cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo ôm sát, vạt áo hình chữ V, để lộ bờ eo thon nhỏ, cổ áo hơi rộng, hai dây đan chéo, để lộ xương quai xanh như vầng trăng khuyết.
Bên dưới mặc quần jean ống loe sẫm màu, làm chân cô ấy trông vừa thẳng vừa dài, khung xương của cô ấy mảnh mai, mặc vào trông cực kỳ mềm mại.
Liếc mắt đã biết có tâm tư riêng.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
“Trong quán bar, giữa làn khói nhà hàng, sẽ tìm thấy tình yêu, chúng ta tìm kiếm tình yêu từ người khác, khẽ nhìn, khẽ chạm, không thể thành đôi.” —— Bài “City of Stars”.