• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Tây Chính chưa từng thích xía vào chuyện của người khác, nhất là chuyện của Lê Tiện Nam, nhiều năm như vậy, Lê Tiện Nam vẫn là người tỉnh táo nhất trong nhóm của họ, bất kể họ có điên khùng thế nào, vượt quá giới hạn thế nào, Lê Tiện Nam vẫn luôn giữ tỉnh táo, cho nên anh thường là người thu dọn tàn dư mà họ để lại.

Triệu Tây Chính cảm thấy không đúng.

Chuyện không nên vượt ngoài tầm kiểm soát.

Bởi vì đây là Lê Tiện Nam.

Tình hình nhà họ Lê phức tạp hơn chuyện trong nhà bọn họ, nhất là hai năm qua, Lê Tiện Nam càng thờ ơ, tựa như chuyện không liên quan gì đến mình, lễ Tết cũng không quay về.

Bọn họ không về là vì không muốn gia đình quản thúc, nhưng nếu người nhà gọi một cuộc, họ vẫn sẽ về.

Còn Lê Tiện Nam thì khác, cả năm trời không về nhà, căn nhà của anh ở Tây Giao Đàn Cung rất trống trải, nhóm Triệu Tây Chính sợ anh ở một mình lâu không tốt, cho nên đi đâu cũng gọi anh đi cùng.

Ít ra cũng còn giống con người.

Triệu Tây Chính mở miệng định nói gì đó, nhưng Lê Tiện Nam ném khăn lên bàn, vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, lịch sự tạm biệt những người trong bàn ăn, nói mình có việc phải làm.

Có thể bận rộn chuyện gì chứ?

Triệu Tây Chính vẫn ngồi trên ghế, thấy Lê Tiện Nam bước đi, trực giác của anh ta càng mạnh mẽ hơn ——

Lần này chắc chắn có gì đó không đúng rồi.

Diệp Phi ngồi trong xưởng in ký cả ngày, lưng và tay đều đau dữ dội, ba ngàn chữ ký, nếu viết bằng chữ thảo bình thường thì không có gì, nhưng sấu kim thể của Lộc Phan Đạt rất khó viết, phải viết từng nét riêng biệt, không được dính liền.

Xưởng in gần đến giờ đóng cửa.

Nhân viên thấy cô chưa xong, nói họ về trước, bảo vệ sẽ trực ban, khi nào cô về thì đóng cửa, nói với bảo vệ một tiếng.

Diệp Phi gật đầu, nói được rồi.

Xưởng in không một bóng người, thật ra cũng hơi đáng sợ, xung quanh có mấy chồng giấy, standee hình người đặt trên mặt đất, cửa sổ kính cũ kỹ, gió thổi qua, cánh cửa kêu cót két.

Diệp Phi không dám nghĩ nhiều, ước lượng tới lui, hình như chỉ còn một trăm tờ nữa, cuối cùng cũng thấy đích đến.

Bàn tay của cô lạnh ngắt, cầm ly giấy ra bình nước hứng nước, ngoài cửa sổ có một chút ánh sáng, Diệp Phi quay đầu nhìn.

Nhìn một lần, đột nhiên không thể dời mắt.

Bầu trời tối đen như mực, ánh trăng mờ mờ, chiếc Rolls-Royce quen thuộc đỗ bên ngoài cửa sổ, đèn trong xe bật sáng, Lê Tiện Nam đang dựa vào đầu xe, mặc áo khoác dài, một tay nhét vào túi, một tay cầm bật lửa.

Gió thổi, làn khói trắng tản ra, Diệp Phi nhìn anh, cảm thấy mùa đông này không lạnh đến vậy.

“Két ——”

Cửa sổ run run.

Lê Tiện Nam ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ánh mặt của cô.

“Chưa xong à?”

Thật ra họ rất gần nhau, chỉ cách khoảng hai, ba mét.

Anh dập điếu thuốc, mỉm cười nhìn sang.

“Dạ chưa, còn hai, ba trăm tờ gì đó.”

Diệp Phi đẩy mở cửa sổ, nhoài người ra nhìn anh.

Lê Tiện Nam bước đến —— thật ra anh không có ý định bước đến, chỉ là nhìn thấy Diệp Phi đứng bên cửa sổ, hôm nay cô buộc tóc nửa đầu, mấy sợi tóc bị gió thổi loạn xạ, thấy anh bước đến, hai mắt cô cong cong, mỉm cười vui vẻ.

Lê Tiện Nam bước đến, cởi một chiếc găng tay da màu đen, sau đó cởi chiếc còn lại, đưa hai ngón tay giữ lấy mặt cô, hôn cô.

Diệp Phi nhón gót nhoài người ra, hơi thở lạnh lẽo của anh mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, Diệp Phi không biết nhìn đi đâu, cô lảo đảo, hàng mi của anh vừa dài vừa dày, tựa như quét qua trái tim cô.

Đằng sau thật sự có bảo vệ —— đang cầm đèn pin, ánh sáng lập lòe, Diệp Phi vươn tay đẩy anh ra: “Có người…”

Lê Tiện Nam cười nói: “Anh vào nhé?”

“Dạ, nhưng trong đây hơi lạnh, máy sưởi không có tác dụng gì.”

“Đợi một chút.”

Lê Tiện Nam vuốt ve mặt cô, sau đó tìm cửa chính đi vào.

Khắp nơi tràn ngập mùi giấy mực, không gian mở, trên xe đẩy có mấy chồng giấy đã ký, cô bắt chước sấu kim thể rất khéo, dùng hết mười mấy cây bút.

“Em phải ký xong mới về với anh được.” Diệp Phi chỉ vào đống giấy trắng, “Anh ngồi đây đợi em, em sẽ ký nhanh một chút.”

“Được rồi.”

Lê Tiện Nam kéo ghế qua, mặt sàn xi măng, đèn trần mờ mịt, chỉ có bóng đèn trên đỉnh đầu cô là bật sáng, mấy bóng đèn khác đều đã tắt.

Diệp Phi vẫn mặc quần áo hôm qua, quần jean ôm, hai chân thẳng tắp, áo len rộng, cổ thấp, để lộ một phần cổ trắng trẻo, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác lông cừu, cũng không che được cổ.

Lê Tiện Nam nghiêng về phía trước, áp mu bàn tay lên gáy cô.

Diệp Phi giật mình, suýt chút nữa là quẹt thành một đường.

“Lạnh quá.”

Đúng là lạnh thật, Lê Tiện Nam ghé đến gần một chút, Diệp Phi đứng đó, khom lưng ký tên, anh nhìn cô ký xong một chữ ký, sau đó ôm eo cô.

Diệp Phi vẫn đang cầm bút trong tay, Lê Tiện Nam đặt bút xuống cho cô, sau đó vươn tay từ sau lưng cô, nắm lấy tay cô, bàn tay anh khô ráo ấm áp, chớp mắt một cái đã sưởi ấm cho cô.

Diệp Phi nghiêng đầu, tóc của anh đã dài ra một chút, trán trơn bóng, đường nét khôi ngô tuấn tú, hàng mi dài rũ xuống, ánh mắt hơi hờ hững, anh đưa tay cô lên môi, thổi thổi, vì họ gần gũi như vậy, giọng nói trầm thấp của anh tựa như dòng điện chạy qua tai cô.

“Phi Phi tội nghiệp, ở nơi lạnh lẽo này cả ngày trời.” Lê Tiện Nam sưởi ấm tay cô, sau đó đan ngón tay, đưa lên mặt cọ cọ, thấy cô nhìn, anh ngước mắt cười khẽ, nhìn cô, “Đã vậy còn tàn nhẫn, không nhắn tin cho anh, có nhớ anh không?”

Anh ôm Diệp Phi trong lòng, những lời thân mật như vậy, giống như mang theo ma thuật, làm cho người ta say đắm.

Sao có thể không nhớ được?

“Được rồi, tay cũng ấm rồi, ký tiếp đi, em ký xong, anh sẽ đưa em về.”

Lê Tiện Nam không quấy rầy cô, nhưng ôm chặt không buông.

Diệp Phi chỉ có thể nghiêng người về phía trước, cầm bút, ký tiếp.

—— Đó là giây phút hiếm hoi Lê Tiện Nam không nghiêm chỉnh, cô tập trung ký, đôi tay lạnh ngắt lại luồn vào trong áo len của cô, áp vào eo cô, cô nhạy cảm ngồi thẳng dậy, anh lại cười cô.

“Anh đừng quấy rầy em, để em ký xong, chúng ta về sớm.”

“Anh có quấy rầy gì đâu, đang sưởi ấm tay.”

Anh mỉm cười lười biếng lại mê người, hơi lên giọng.

Diệp Phi không nói nhiều, tập trung ký tiếp, Lê Tiện Nam đặt tay lên eo cô, khớp ngón tay cong cong: “Thứ bảy đấy, đừng quên.”

“Em đâu có quên, chúng ta đi đâu thế?”

“Đưa em đi dạo.” Lê Tiện Nam lại rút tay ra, mân mê mái tóc dài của cô, vì tĩnh điện, mấy sợi tóc không nghe lời, dựng lên, bị ánh sáng mờ mịt nhuộm lên một màu vàng óng, “Chủ biên kia còn làm khó em không?”

“Cũng không phải là làm khó… Dạo trước, nghe nói công ty muốn tạo ra một bút danh mới, cô ấy bảo em nghĩ dàn ý câu chuyện, em nghĩ ra mấy cái, nhưng đều không hay lắm.” Diệp Phi vừa cẩn thận ký tên, vừa thuận miệng trả lời.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó cũng không có gì… Cô ấy chỉ nói công ty muốn tạo ra một bút danh mới để quảng bá, nói sức ảnh hưởng của công ty phụ thuộc vào bút danh.”

Cô nói lời này, làm Lê Tiện Nam cười.

Anh vuốt ve mấy sợi tóc của cô, nói: “Nghe như mấy tên tra nam họa đại bính (*) với em vậy.”

(*) Nguyên văn là “画大饼”, nghĩa là đưa ra lời hứa xa vời, không bao giờ có thể trở thành sự thật, dùng lời ngon ngọt để thuyết phục nhưng sau đó không làm tròn lời hứa.

Diệp Phi cũng không hiểu tại sao anh lại nghĩ như vậy.

“Tư bản họa đại bính, không phải là để lôi kéo em nhập hội sao, kể cho em nghe tương lai rộng mở, chẳng phải người chịu khổ vẫn là rau hẹ (*) bọn em à?” Lê Tiện Nam thuận miệng nói, “Vậy thì khác gì tra nam? Lừa gạt con gái người ta, dùng tình cảm để họa đại bính, lừa tiền lừa sắc của người ta.”

(*) Ý chỉ tầng lớp bị bóc lột.

Diệp Phi thấy khó hiểu: “Công việc này có gì mà lừa gạt em?”

Lê Tiện Nam cười, không nói gì, buông tóc cô ra, lại đưa tay xuống bóp bóp vai cô: “Thế này không phải là phủ nhận giá trị của mình à, kiểm soát tinh thần của nhân viên.”

Diệp Phi thật sự không nghĩ nhiều như vậy, nhưng sau khi suy tính cẩn thận một chút, cũng cảm thấy hơi có lý, nhưng dù sao Hoàng Linh cũng là ngôi sao trong ngành này, Diệp Phi vẫn nhìn cô ấy bằng đôi mắt rất khác.

“Sao anh lại nói thế?”

“Lúc nào cũng bắt em tăng ca đến tận nửa đêm, trả bản thảo về cho em không biết bao nhiêu lần, lần trước em đang tắm, anh đọc nhận xét trên máy tính của em, cả văn bản đều bị bôi đỏ, còn nói là vì muốn tốt cho em, đây không phải là lợi dụng em à?” Lê Tiện Nam nói, “Phi Phi, giá trị của em đâu chỉ dừng tại đây.”

Diệp Phi mím môi, thấp giọng nói: “Nhưng em chỉ là sinh viên đại học bình thường, còn làm được gì khác đâu.”

“Không phải em muốn ở lại Yến Kinh à?” Lê Tiện Nam nói, “Em còn trẻ, nếu muốn ở lại đây, em còn phải tiến bộ hơn, Yến Kinh là con hẻm nhỏ hay là đô thị rộng lớn, tất cả đều phụ thuộc vào góc nhìn của em.”

Diệp Phi ký tờ giấy cuối cùng.

Sao lại không muốn, chỉ là đôi lúc cảm thấy cuộc sống là như vậy.

Việc quá tốt thì không cạnh tranh được, tốt nghiệp đại học Yến Kinh nghe rất uy tín, nhưng nhìn lên còn có nghiên cứu sinh, thạc sĩ, có người tốt nghiệp ở nước ngoài, ở thành phố rộng lớn này, hiện thực rất tàn khốc.

Một ngày trước khi gặp được Lê Tiện Nam, cô đã định thỏa hiệp với số phận.

“Em suy nghĩ thật kỹ xem, em muốn tìm một công việc hái ra tiền, hay em thật sự yêu thích ngành này?” Lê Tiện Nam xoa xoa eo cô, “Đừng phí thời gian, đừng tiêu tốn thanh xuân như thế.”



Thứ bảy, Diệp Phi phải tăng ca, văn phòng trống rỗng, hôm đó, Diệp Phi dành thời gian viết một bản đề cương.

Cô vào văn phòng, đúng lúc Hoàng Linh vừa thoát khỏi một nền tảng trò chuyện, kìm nén nụ cười: “Tôi đã thấy bản đề cương hôm qua cô gửi tôi, cũng không tệ, nhưng vẫn còn thô, cô sửa lại đi, cái này cũng là vì muốn tốt cho cô, người khác sẽ không nói với cô như vậy đâu. À, phải rồi, sửa xong thì gửi cho tôi, còn nữa, đây là hợp đồng, cô xem qua đi.”

Hoàng Linh vừa nói vừa đưa hợp đồng cho Diệp Phi.

Diệp Phi cầm lấy, về chỗ ngồi xem, hợp đồng toàn thuật ngữ chuyên ngành, cô không hiểu lắm, nhớ đến giáo sư Bồ Nhạc Sinh đã xuất bản mấy quyển sách, Diệp Phi do dự vài giây, sau đó hỏi Bồ Nhạc Sinh.

Bồ Nhạc Sinh trả lời rất nhanh, gọi cho cô, có lẽ ông ấy đang lái xe: “Hợp đồng này không được, cái này là sắp xếp câu chữ, trong đó nói sẽ mua đứt bản thảo của em với giá mấy ngàn tệ, sau này bản thảo không còn liên quan đến em.”

Diệp Phi ồ một tiếng.

Bồ Nhạc Sinh nói: “Sinh viên bọn em không hiểu về kinh doanh, cái này là đánh đố các em. Thế nào, em định đi theo hướng sáng tác à? Diệp Phi, nếu em suy nghĩ thực tế, cái này không phải là sự lựa chọn tốt, chu kỳ thuế của bản thảo quá dài, em không đợi được đâu.”

“Dạ không có, cái này là của một người bạn gửi qua.” Diệp Phi nhớ lại lời của Lê Tiện Nam tối qua, trong lòng hỗn loạn, “Sẽ không đâu ạ, em chỉ gửi để thầy xem thử.”

“Được rồi, đừng để sập bẫy.”

Bồ Nhạc Sinh hỏi thêm mấy câu về khóa luận, sau đó cúp máy.

Diệp Phi cầm điện thoại, nhìn bản hợp đồng trên bàn —— tối qua đã nghe Lê Tiện Nam nói, hôm nay mới suy nghĩ.

Cô đã thực tập ở Văn hóa Ngày Đêm mấy tháng trời, nhưng kỳ thực tập chưa kết thúc, cô không thể chuyển thành nhân viên chính thức, một tháng kiếm chưa đến hai ngàn tệ, còn phải trả tiền thuê nhà, chi tiêu cho Diệp Đồng… Thật ra mấy ngày này, thu nhập của cô là số âm, nhờ vào phụ cấp của trường, cô mới cân đối được.

Tiếp tục thế này cũng không phải là cách.

Diệp Phi cân nhắc về bản hợp đồng, nghĩ ngợi một lát, quyết định tranh thủ hôm nay hỏi Hoàng Linh cho rõ ràng, chẳng hạn như khi nào cô được chuyển thành nhân viên chính thức, còn nữa, cô chỉ xin vào vị trí biên tập viên, không phải tác giả toàn thời gian.

Tường văn phòng của Hoàng Linh làm bằng thạch cao, ngồi bên ngoài cũng nghe thấy tiếng động bên trong.

Diệp Phi cầm hợp đồng đi đến cửa phòng, Hoàng Linh đang nói chuyện điện thoại.

Giọng nói mang theo ý cười, không biết đang nói chuyện với ai.

“Ừ, đúng rồi, gần đây chỗ tôi có một cô bé tốt nghiệp khoa Văn học ở đại học Yến Kinh, hành văn rất tốt, nhưng đầu óc cô bé này quá đơn thuần, quá bình thường, tôi sợ Mễ Lị dẫn dắt cô bé này đi sai đường, phải tạo thật nhiều áp lực thì cô bé đó mới nghe lời tôi, đến lúc đó ép giá một chút, bảo cô ấy viết vài quyển sách giá rẻ cho tôi, tôi đặt một bút danh cho cô ấy, hai năm nữa tôi đổi việc khác, bút danh này chính là thành tích của tôi…”

Nói thế nào bây giờ?

Diệp Phi đứng bên ngoài, lúc đó cũng không cảm thấy tức giận hay thất vọng, cô chỉ nghĩ đến Lê Tiện Nam —— thật ra Lê Tiện Nam đã nhắc nhở cô những chuyện này từ lâu rồi, anh chỉ nói bóng gió, dù sao cũng là công việc của cô, anh sẽ không xen vào.

Hôm đó, Diệp Phi không nói lời nào với Hoàng Linh, chỉ xách túi rời đi.

Lúc ra ngoài, đã hơn bốn giờ chiều, còn là cuối tuần, người đến người đi tấp nập trước trung tâm thương mại.

Nhà cao tầng san sát nhau, mùa đông, trời tối sớm, nhưng thời gian này, trung tâm thương mại là ngoại lệ, đều bật đèn sáng trưng, dòng xe qua lại không ngớt, màn hình LED chiếu quảng cáo trang sức.

Đột nhiên cô cảm thấy đã lãng phí kỳ thực tập này, không làm được trò trống gì, chìm chìm nổi nổi suốt thời gian qua, không tìm thấy mục tiêu hay dũng khí, lúc nào cũng do dự, lo âu vô cớ.

Điện thoại reo, nhìn màn hình, tự dưng Diệp Phi thấy buồn.

“Xong việc chưa, bé bận rộn?” Giọng điệu của Lê Tiện Nam nhàn nhạt, còn nghe thấy tiếng định vị.

“Em tan làm sớm, anh đến đón em đi, em đang đứng ở quảng trường gần ga tàu điện ngầm.”

“Đợi mười phút.”

“Dạ.”

Ở đây không dễ đỗ xe, Diệp Phi bước về phía trước mấy bước, đứng ven đường đợi anh.

Con đường rộng lớn, xe tấp nập tới lui, cô ngây ngốc nhìn về phía đối diện, đột nhiên một chiếc xe quen thuộc từ bên đó băng qua, giữa thành phố phồn hoa và lạnh lẽo này, rốt cuộc cũng có người đến đón cô.

Lê Tiện Nam dừng xe bên đường, máy sưởi trong xe đã bật, anh nghiêng người mở cửa cho cô.

“Sao trông em không vui thế?” Lê Tiện Nam cười, tự tay thắt dây an toàn cho cô.

Đúng là Diệp Phi hơi không vui —— cô vừa mới tình cờ nghe thấy Hoàng Linh nói chuyện điện thoại, cô không tức giận, chỉ thấy hơi buồn, dù sao cô cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, chưa bước vào xã hội, phát hiện người mình từng ngưỡng mộ thật ra là giẻ rách, trong lòng cô hơi ấm ức.

“Lê Tiện Nam, anh nói đúng.” Diệp Phi buồn bã, giọng nói không vui.

“Sao thế?”

Anh không vội lái xe đi, dù sao cũng đã dừng ven đường, phía trước có bảng cho phép đỗ xe.

Tắt máy, chăm chú nhìn cô.

Diệp Phi không muốn nói với anh những chuyện nhỏ nhặt linh tinh, cảm xúc này ẩn giấu trong lòng, hai từ “nghỉ việc” lóe qua tâm trí cô, nhưng cô thật sự quá thận trọng, nhỡ đâu nghỉ việc rồi, cô không tìm được công việc phù hợp thì sao? Nhỡ đâu cô làm mất lòng Hoàng Linh thì sao?

Diệp Phi không nhịn được nữa, cô nói với Lê Tiện Nam: “Nhưng em thật sự nghĩ mình vẫn thế này thì hơn…”

“Sao có thể như vậy được, Phi Phi.” Lê Tiện Nam vươn tay, đầu ngón tay ấm áp vuốt ve gò má cô, lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống, “Em mới hai mươi hai tuổi, chuyện gì cũng có thể, em muốn làm gì thì làm, chỉ cần em thích thì cái gì cũng được, con người không sống để làm hài lòng người khác, Phi Phi, em phải học cách yêu thương bản thân.”

Diệp Phi giơ tay lau nước mắt, cảm thấy hơi xấu hổ, cô chuyển đề tài: “Nơi mà hôm nay anh đưa em đến rất quan trọng sao? Hay là em về nhà sửa soạn một chút?”

Lê Tiện Nam không trả lời, một tay giữ cằm cô, lắc lắc.

Bình thường, Diệp Phi rất ít khi khóc, chỉ khi nào không nhịn được mới rơi vài giọt nước mắt, sau đó cô cũng lau đi, cuộc sống phải tiếp diễn, làm gì có thời gian cho cô rơi lệ?

Đây là lần đầu tiên Diệp Phi khóc trước mặt anh, cô hơi xấu hổ, rũ mắt không nhìn anh.

Lê Tiện Nam giữ cằm cô, đầu ngón tay vuốt ve môi cô, anh nhìn cô mấy giây, nói: “Phi Phi, dù cho em nghỉ việc, bầu trời cũng không sập, bất kể cuộc sống có tệ thế nào, chẳng phải em còn có anh sao?”

Khi đó, phản ứng đầu tiên của Diệp Phi chính là —— nhưng em có được anh bao lâu đây?

Cô không nói ra, cũng không thích bản thân mình thế này, một bên lạc lối, một bên lý trí.

Cái gì cũng lộn xộn.

Ngày đó, Lê Tiện Nam đưa cô đến một bữa tiệc nhỏ, là Triệu Tây Mi tổ chức, giống như một bữa tiệc từ thiện nho nhỏ trong giới của họ.

Phải có thẻ mới vào cửa được, Lê Tiện Nam nghênh ngang dẫn cô vào, Diệp Phi thận trọng đi theo anh.

Lê Tiện Nam nắm tay cô, ghé đến gần, nói: “Nếu em muốn phát triển trong ngành này, hay là dành thời gian nói chuyện với Triệu Tây Mi.”

“Tại sao?” Diệp Phi càng hoang mang.

Lê Tiện Nam cười khẽ, đưa tay xoa chóp mũi của cô, dẫn cô vào.

Có rất nhiều người cô không biết là ai, chỉ có Lê Tiện Nam, Triệu Tây Chính và Triệu Tây Mi là đã từng gặp mặt.

Triệu Tây Mi có một nhan sắc rất quyền lực, lông mày cong nhẹ, mặc váy đen tay dài, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn.

Diệp Phi khó lòng cảm nhận được Triệu Tây Mi và Triệu Tây Chính là anh em ruột —— Triệu Tây Chính có gương mặt rất đào hoa, phong lưu phóng khoáng, giọng Bắc Kinh đa tình như đang tán tỉnh.

Diệp Phi không quen ai, cho nên chỉ ở bên cạnh Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam không câu nệ, ghé lại gần cô, nói ——

“Triệu Tây Chính có một phần tám dòng máu là ngoại quốc, bà nội cậu ấy là người Pháp.”

Diệp Phi nhìn sang, thấy Triệu Tây Chính lười biếng ngả người trên sofa, cổ áo sơ mi mở hé, anh ta cười lớn, nói đùa mấy câu hư hỏng với người phụ nữ bên cạnh.

Diệp Phi vô thức nhích đến gần Lê Tiện Nam, tựa như phân định rõ giới hạn.

Nhưng không phải lúc nào Lê Tiện Nam cũng ở bên cạnh cô, lúc có người đến nói chuyện với anh, Diệp Phi hiểu ý, đứng dậy, đúng lúc Triệu Tây Mi vẫy tay với cô.

“Phi Phi?” Triệu Tây Mi nhìn thấy cô, mỉm cười, không nghe ra giọng Bắc Kinh.

Diệp Phi hơi ngại ngùng: “Cứ gọi tôi là Diệp Phi cũng được.”

“Sao lại thế được, Lê Tiện Nam gọi cô là Phi Phi, cô muốn ăn cái gì thì ăn, đừng câu nệ.”

“Được rồi.”

Diệp Phi gật đầu, đúng lúc phục vụ đi ngang qua, Triệu Tây Mi bưng đĩa bánh ngọt, đặt trước mặt Diệp Phi, trên sofa có mấy quyển sách, Diệp Phi liếc mắt nhìn qua ——

Là sách mới của Tây Mạn.

Tây Mạn…

Diệp Phi cầm lấy quyển sách, hai chữ “Tây Mạn” bằng sấu kim thể, rất mạnh mẽ.

Cô hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn Triệu Tây Mi.

Triệu Tây Mi nhàn nhã ngồi lên sofa: “Lê Tiện Nam từng nói với tôi, cô rất thích ngành này, anh ấy không muốn con đường cô đi quá gập ghềnh, nhưng anh ấy không muốn nói với cô, vì như vậy giống như anh ấy đang xen vào cuộc sống của cô.”

“…”

“Hoàng Linh không phải người tốt, không hề có nhiệt huyết với sách báo, chỉ muốn cái lợi trước mắt, mấy tác giả mà trước đây Ngày Đêm đã nâng đỡ đều bị gài bẫy vào hợp đồng bút danh hai mươi năm, hiện tại cũng chỉ mua bản thảo thương mại, nếu cô thật sự muốn sống trong ngành này, tôi nghĩ cô nên tránh xa Hoàng nữ sĩ, cô ấy rất giỏi PUA (*) người khác.” Triệu Tây Mi lục lọi túi xách, đưa ra một tấm danh thiếp, “Lê Tiện Nam đã cho tôi xem những gì cô viết, rất tốt, nếu cô muốn làm trong ngành này, cô hãy đến công ty này thử, biên tập viên trước kia của Ngày Đêm đều nghỉ việc, mở một công ty mới.”

(*) Viết tắt của “pickup artist”, chỉ những kẻ thao túng, kiểm soát tâm lý người khác, làm người khác nghi ngờ về những hiểu biết của bản thân mình.

Diệp Phi vẫn bối rối, cầm lấy danh thiếp, gật đầu.

Triệu Tây Mi cười khẽ, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.

Diệp Phi ghé đến gần.

Nước hoa hương hoa hồng nhàn nhạt, không hiểu tại sao lại giống như thần tiên giữa bụi gai.

“Tôi thật sự đã đọc những gì cô viết, tôi có công việc riêng, cô giúp tôi, tôi sẽ trả tiền lương cho cô.”

“Cô cứ nói…”

“Có mấy ứng dụng mạng xã hội cần copywriter, hẳn là không quá sức cô đâu, tôi sẽ kết bạn WeChat với cô, khi nào cần, tôi sẽ nhắn cho cô.”

“Được rồi.”

Diệp Phi vừa mừng vừa lo, sau khi Triệu Tây Mi quét WeChat của cô, cô ấy ngoắc ngoắc ngón tay.

Diệp Phi cảm thấy Triệu Tây Mi không khó gần như vẻ bề ngoài.

“Lê Tiện Nam đối xử với cô rất tốt.”

Triệu Tây Mi chỉ nói vậy, không có đoạn sau, hoặc là dù cho có đoạn sau, nói ra cũng không có nghĩa lý gì.

Nhưng trước khi rời đi, Triệu Tây Mi nói thêm một câu ——

“Anh ấy đối xử tốt với cô như vậy, cô cũng đừng quá đơn thuần, tôi không nói về tiền bạc, nắm bắt cơ hội đi, đâu phải ai cũng có cơ hội như vậy.”

Lời này gần như đã rõ.

Trong giới này, mối quan hệ còn quý hơn tiền bạc.

Lê Tiện Nam bằng lòng đưa cô đến đây, nghĩa là đã ngầm đồng ý.

Nhưng Diệp Phi ngồi ở đây, cầm tấm danh thiếp mà Triệu Tây Mi đã đưa ——

Cô muốn gì?

Đến tận bây giờ, mơ ước của Diệp Phi cũng không hề to tát, có việc làm, kiếm tiền, mua nhà, cho Diệp Đồng đi trị liệu đàng hoàng, đó là toàn bộ ước mơ của cô.

Nhiều hơn nữa sẽ thành hy vọng xa vời.

Diệp Phi lặng lẽ nhìn Lê Tiện Nam, bên kia có người nói chuyện với anh, Lê Tiện Nam cầm ly vuông thấp, bên trong có mấy viên đá trong suốt, mỉm cười nhàn nhạt, hờ hững nói chuyện với người kia.

“Tôi nói này, anh Nam, anh đưa Diệp Phi đến đây là có ý gì, ngày mai ba anh biết tin thì sao, không phải con trai của Ngô Thiên Huệ sẽ về sao?” Thấy Diệp Phi đi cùng anh, Triệu Tây Chính không vui.

Bữa tối hôm nay do Triệu Tây Mi sắp xếp, đều là người trong giới đến đây, Lê Tiện Nam đã quen một mình, đột nhiên có thêm một người, chắc chắn ngày mai tin tức sẽ lan truyền đi.

“Biết thì biết thôi.” Lê Tiện Nam liếc anh ta, “Sao nói nhiều thế?”

“Anh Nam, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, chuyện của Tông Ngọc còn chưa qua đâu, có bao nhiêu người phụ nữ muốn dùng con cái để tiến thân, có một người phụ nữ sinh ba, nhưng đến bây giờ, nhà họ Tông vẫn không nhận.” Triệu Tây Chính nói, “Có vài cô gái chỉ có thể yêu thôi.”

“Triệu Tây Chính.”

Lê Tiện Nam đợi anh ta dứt lời mới lên tiếng, gọi tên Triệu Tây Chính.

Hai người họ quen biết nhau mười mấy năm, đây là một trong những lần hiếm hoi, Lê Tiện Nam gọi đầy đủ tên của anh ta.

Lê Tiện Nam có tức giận hay không, cũng không nhìn ra được, anh không biểu cảm nhiều, cũng không mấy khi cười, ánh mắt nhìn người khác cũng lạnh lẽo như băng, làm người ta chột dạ ngồi thẳng dậy.

“Cậu nhìn xem, cô ấy có giống người mà cậu dẫn đến đây không?” Lê Tiện Nam cầm ly rượu, giọng điệu thờ ơ, mấy người đàn ông xung quanh cũng chỉ dám ngậm miệng.

Diệp Phi ngồi bên một chiếc bàn cách đó không xa, Triệu Tây Mi lười biếng ngồi đối diện cô, cô lẳng lặng ăn một miếng bánh, đôi lúc Triệu Tây Mi lại nói gì đó với cô, cô sẽ cười.

Không có cảm giác tồn tại.

Nhưng dù cho chỉ ngồi đó, vẫn có khí chất xuất chúng khó tả.

Không tô son trát phấn, không cười lớn phụ họa, không tranh giành ganh đua, lúc cô nở nụ cười, người ta cảm thấy thật yên bình.

“Cô ấy có lý tưởng, có tài năng, không phải là loại người có thể đùa giỡn tình cảm.” Lê Tiện Nam đặt ly rượu xuống, thanh âm nhàn nhạt, “Khi ở bên cạnh tôi, cô ấy có thể mạo hiểm, muốn làm gì thì làm, Diệp Phi không có định nghĩa, cũng sẽ không bị định nghĩa.”



Thật ra, sau khi Triệu Tây Mi nói chuyện xong, Diệp Phi mới nhận ra, Lê Tiện Nam thật sự muốn đưa cô vào vòng xã giao cao hơn, nhưng Diệp Phi cũng không có lý tưởng gì lớn lao.

Lúc Lê Tiện Nam nói chuyện với người khác, cô sẽ không quấy rầy.

Ngồi im lặng một bên, nhìn thứ mà Triệu Tây Mi đưa qua ——

Cũng không phải nội dung quá phức tạp, Triệu Tây Mi chỉ nói sơ qua, Diệp Phi ngồi thẳng dậy, hỏi tại sao cô ấy không tự viết.

Triệu Tây Mi cười lạnh một tiếng, nói người lập kế hoạch không biết điều, không trả nổi tiền thù lao cho cô ấy.

Thiên kim tiểu thư nói đến chuyện này, không khác nào mèo bị giẫm đuôi, cô ấy cầm lấy áo khoác rời đi, đi rồi còn quay lại gõ lên mặt bàn, nói: “Cô đừng để bụng, tôi không nổi giận với cô.”

Diệp Phi ngơ ngác gật đầu.

Triệu Tây Mi nháy mắt với cô, Diệp Phi cảm thấy cô ấy là người tốt.

Cô ngồi đó nghiên cứu nội dung, thật ra ứng dụng mạng xã hội vẫn chưa được đưa lên cửa hàng, tiếc là ứng dụng này còn chưa vào giai đoạn sơ khai, chỉ mới được xác định là dùng để chia sẻ cuộc sống, chắc là phải viết một đoạn giới thiệu để thu hút người dùng.

Xung quanh người đến kẻ đi, Diệp Phi không để ý lắm, chỉ tập trung nghiên cứu.

Lê Tiện Nam ngồi xa xa nhìn cô, không khỏi mỉm cười.

Đúng là một cô gái đơn thuần.

Cuối cùng, Lê Tiện Nam uống rượu, bảo Kha Kỳ lái xe.

Kha Kỳ lái xe rất êm, trên đường đi, Diệp Phi nhìn Lê Tiện Nam, nhớ lần trước Kha Kỳ đã nói anh uống rượu xong sẽ bị đau đầu, cô do dự không biết có nên hỏi trong nhà có ibuprofen hay không, cứ nhìn anh chằm chằm, Lê Tiện Nam phát hiện, chậm rãi mở mắt, mắt đen như bầu trời đêm, lấp lánh ánh sáng, tỏa ra cảm giác mập mờ.

“Nghĩ gì thế?” Lê Tiện Nam lại gần hỏi cô, nhẹ nhàng nghiêng người, sau đó tựa vào người cô.

Áo khoác của anh mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.

“Anh có đau đầu không? Em thấy phía trước có một hiệu thuốc, anh có muốn em mua một ít ibuprofen cho anh không?” Diệp Phi nhẹ giọng hỏi anh.

“Không cần, anh chỉ uống một ngụm thôi.” Lê Tiện Nam kéo tay cô qua, đặt trên đùi mình, lòng bàn tay anh xoa xoa ngón tay cô, anh thấp giọng hỏi, “Sao hôm nay em không nói lời nào?”

“Lê Tiện Nam.”

“Anh nghe đây.”

“Em không muốn gặp gỡ những nhân vật vĩ đại, thật đấy, em không theo đuổi những mục tiêu xa vời, em chỉ muốn có một công việc tốt.” Diệp Phi dừng lại, cúi đầu nhìn ngón tay bị anh nắm lấy, bàn tay anh rất đẹp, lúc ngón tay anh vuốt ve lòng bàn tay cô, có cảm giác hơi ngứa, tựa như có gì đó lướt qua trái tim cô.

“Lê Tiện Nam, em không muốn dùng anh làm bệ đỡ cho em tiến thân, nếu không, sau này người ta nhắc đến em, họ sẽ nói là nhờ công lao của anh.” Diệp Phi dùng giọng điệu đùa giỡn.

Thật ra, lời này còn ẩn giấu một ý nghĩa khác, dù cho cô thật sự tiến thân, đến tận cuối đời, cô cũng vĩnh viễn không thể xóa bỏ cái bóng của anh.

Lúc đến không tỏ tường, lúc rời đi cũng tuyệt đối đừng lưu luyến vấn vương.

Lê Tiện Nam nghiêng đầu nhìn cô, khẽ nheo mắt, lờ mờ nhớ lại một cảnh tượng.

Một người phụ nữ đã chết, cũng có một đôi mắt hạnh thế này.

Còn rất độc ác.

“Phi Phi, em tàn nhẫn vậy sao?”

“Dạ?” Diệp Phi không biết tại sao anh lại nói vậy.

“Em không muốn liên quan gì đến anh à?”

“Không có.” Diệp Phi hơi kinh ngạc, “Sao anh lại nghĩ như thế, là do em không có khao khát gì… Em chưa từng muốn tiến thân, em nghĩ thế này cũng tốt.”

Lê Tiện Nam bình tĩnh nhắm mắt, không trả lời.

Diệp Phi nghĩ anh hiểu lầm, nắm chặt tay anh: “Lê Tiện Nam, thật sự không có mà.”

Giọng điệu thật nghiêm túc.

“Không có cái gì?” Anh cố tình hỏi.

“Không có nghĩ không muốn liên quan gì đến anh.”

“Chậc, anh không tin lắm.” Lê Tiện Nam tựa vào người cô, còn cố ý nhích đến gần hơn, “Em hôn anh một cái, anh còn miễn cưỡng tin em.”

Anh đột nhiên nhích đến gần, mùi rượu rất nhạt, đúng là anh chỉ uống một ngụm whiskey, vẫn tỉnh táo, là mùi rượu nhàn nhạt vương trên người anh, tan thành sự quyến rũ mê người.

“Lê tiên sinh, đến nơi rồi, tôi đi trước.”

Kha Kỳ đỗ xe, lịch sự lên tiếng.

Lê Tiện Nam không để ý, Kha Kỳ tự giác xuống xe, rời đi.

“Lê Tiện Nam.”

Da mặt của Diệp Phi đỏ lên, quên mất tài xế Kha Kỳ trước mặt.

“Ừ?”

“…Kha Kỳ rời đi như vậy, có thể về nhà được không? Tàu điện ngầm đều ngừng chạy rồi mà?”

“Quan tâm cậu ấy làm gì.” Lê Tiện Nam khẽ nghiêng người về phía trước, đưa ngón tay giữ cằm cô, xoa xoa mấy cái, thanh âm hấp dẫn, “Thật sự định làm bé lừa đảo à?”

Lời này cực kỳ mập mờ.

Nội thất trong xe được thiết kế riêng, một màu đen láy.

Thật sự không có nhiều người sống ở Tây Giao Đàn Cung, rất tĩnh lặng, chỉ có sân nhà anh sáng đèn.

Ánh sáng nhàn nhạt bao bọc lấy anh, tựa như khoác lên người anh vẻ mê hoặc.

Hàng mi của Diệp Phi nhúc nhích, gương mặt của Lê Tiện Nam ngay trước mắt cô, hôm nay anh không đeo cà vạt, chỉ mặc áo sơ mi sọc xanh trắng, được nhét gọn gàng vào lưng quần, chính giữa có đầu khóa thắt lưng bằng kim loại, cứng cáp, lạnh lẽo, nhẹ nhàng cọ qua eo cô.

“Phi Phi, đừng tính toán rõ ràng với anh.” Lê Tiện Nam thật sự tỉnh táo, nhưng thanh âm lại rất mơ hồ, vô thực, hơi ấm lướt qua cổ cô, “Em muốn làm gì thì làm, đừng nuối tiếc điều gì, em muốn thế nào, anh đều sẽ làm theo ý em, em không cần phải chiều lòng anh chuyện gì… Phi Phi, đừng nói lời tạm biệt với anh.”

Diệp Phi ngồi thẳng dậy, gật đầu, nói được rồi.

Lê Tiện Nam tiến lại gần, làn môi ấm áp hôn lên môi cô, sau đó di chuyển xuống cằm, xuống cổ.

Trong xe chật hẹp, gió ẩm liên tục thổi ra.

Ngăn cách toàn bộ âm thanh bên ngoài, nhưng cũng làm mọi giác quan của cô nhạy cảm hơn.

Lắng nghe hơi thở của anh, cảm nhận nụ hôn của anh, ngón tay của họ đan vào nhau, hơi ấm trên lòng bàn tay anh làm trái tim cô tan chảy.

Lê Tiện Nam cười khẽ: “Căng thẳng à?”

“Không có…”

Diệp Phi dời mắt, hồ cá bên ngoài thật tĩnh lặng, mấy con cá koi nhảy lên khỏi mặt nước, tiếng bọt nước bị ngăn cách.

“Sao có thể để em lưu giữ một ký ức không vui chứ?” Lê Tiện Nam hôn cằm cô, “Đi thôi, xuống xe nào.”

Lê Tiện Nam nhúc nhích, có một chiếc khăn bao bọc trên cổ anh, anh tháo ra, cẩn thận trùm quanh cổ cô.

“Có mấy bước chân thôi mà, không sao.”

“Mấy bước chân cũng không được, bị bệnh sẽ đau đấy.” Lê Tiện Nam cười, bất chợt đưa bàn tay to lớn lên, chạm vào trán cô.

Chính cô cũng không phát hiện, mình đã toát mồ hôi.

Diệp Phi nắm tay anh xuống xe, sân nhà yên tĩnh, cá rồng Hồng Long chậm rãi bơi qua bơi lại dưới nước, trong nước cũng có tiểu cảnh, mấy loài thực vật thủy sinh đan xen vào nhau, bồng bềnh trong dòng nước.

Cây hải đường đổ bóng xuống mặt nước.

Lê Tiện Nam nắm tay cô, bước vào trong, nói: “Đến tháng tư, tháng năm, hải đường mới nở hoa, anh chờ đến ngày em ngắm hoa cùng anh.”

“Lê Tiện Nam, anh có nghĩ em kỳ quặc không…”

“Tại sao?”

“Em không có khát vọng, hay lo trước lo sau, suy nghĩ rất nhiều…”

“…”

“Lê Tiện Nam, em…”

Cô chưa kịp dứt lời, Lê Tiện Nam dừng bước.

Phiến đá xanh mỏng manh, sóng nước dập dờn, cá koi bơi qua bơi lại.

Lê Tiện Nam bất chợt quay đầu, đôi mắt đẹp đẽ đó nhìn cô.

Ánh trăng và dòng nước, thâm tình trong đáy mắt anh càng khó che giấu hơn.

“Phi Phi, bất kể em là người như thế nào, anh đều chấp nhận em.” Lê Tiện Nam nắm tay cô, “Anh thiên vị em.”

Mọi lời đều ngừng ở cổ họng của Diệp Phi.

Môi mấp máy, nhưng không phát ra tiếng động nào.

Lê Tiện Nam chỉ nhìn cô.

Người đàn ông vốn dĩ lạnh lùng, lại ấm áp nắm tay cô.

“Được, đến tháng tư, tháng năm, em sẽ ngắm hoa hải đường cùng anh.” Diệp Phi hít một hơi, hơi ấm và mùi hương của anh vương trên chiếc khăn choàng, “Em cũng vĩnh viễn không nói lời tạm biệt với anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK