• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mới hơn mười giờ, máy bay hạ cánh, suốt cả quãng đường, Diệp Phi không buồn ngủ, cô tựa vào vai anh, trò chuyện mấy câu với anh.

Đôi lúc, Lê Tiện Nam lại kiểm tra điện thoại, trả lời vài tin nhắn, Diệp Phi sẽ ghé đến nhìn, Lê Tiện Nam sẽ đưa màn hình cho cô xem, nhàn nhã giải thích: “Tra xét cái gì, anh đang trả lời công việc.”

Diệp Phi ghé đến nhìn, Lê Tiện Nam thật sự quá lười, người bên kia gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng anh chỉ trả lời mấy chữ: được, ừ, phải.

“Anh làm việc gì?” Diệp Phi nghi hoặc hỏi anh.

“Người Yến Kinh nói thế nào ấy nhỉ?” Lê Tiện Nam xoay xoay điện thoại, nhét vào trong túi.

“Thế nào?”

“Vô công rỗi nghề.”

Cấu trúc xương của anh rất đẹp, lúc nở nụ cười thiếu đứng đắn, vừa phong lưu vừa thâm tình, hai từ này rất mâu thuẫn, nhưng hiện ra cùng lúc trên người anh, khiến anh trông vô cùng mê hoặc.

Lúc Lê Tiện Nam đưa Diệp Phi ra khỏi sân bay, ngoài trời thật sự rất lạnh.

Diệp Phi nghĩ, khi đó đi đến Quảng Đông, cố ý mặc quần áo mỏng nhẹ, dù sao cũng chênh lệch nhiệt độ, kết quả là, ban đêm, Yến Kinh xuống âm độ, Diệp Phi chỉ mặc áo khoác mỏng, bên trong mặc áo len mỏng cùng một chiếc quần jean.

Lê Tiện Nam đưa cô đi ra, bảo cô đợi.

Diệp Phi ngoan ngoãn đứng ở lối ra đợi anh.

Lê Tiện Nam ra ngoài một lát đã quay lại, một chiếc xe quen thuộc dừng trước cổng ra, anh bước về phía cô, cầm một chiếc áo khoác dày và khăn choàng cổ trong tay.

“Hôm nay em rời đi, anh thấy em mặc rất ít, còn tính chuyện buổi tối đón em về, anh biết bạn nhỏ này trí nhớ rất kém mà.”

Lê Tiện Nam choàng khăn quanh cổ cô: “Đi thôi.”

Khăn choàng cashmere mềm mại, vương mùi xe anh.

Hương gỗ mát lạnh nhàn nhạt, còn có một chút mùi khói.

Diệp Phi đi theo anh, hỏi: “Lê Tiện Nam, có phải hôm nay anh hút rất nhiều thuốc lá không? Sao trên người anh nặng mùi khói thế?”

Thật ra, mùi thuốc lá của anh rất dễ chịu, có vị cay đắng nhè nhẹ, cũng không gắt.

Nhìn thấy hộp thuốc lá của anh, hẳn là loại thuốc lá được đặc chế riêng.

“Không thích à? Được rồi, anh không hút nữa.” Lê Tiện Nam thuận miệng trả lời, lại nghĩ đến lời của Diệp Phi.

Uống ít nước đá, bớt hút thuốc lại, sống lâu trăm tuổi.

Tự dưng anh mỉm cười, hỏi cô có buồn ngủ không.

Diệp Phi lắc đầu, nói không buồn ngủ, còn hỏi anh: “Có phải anh định đưa em ra ngoài không?”

“Cái đầu này thật thông minh.”

“Lê Tiện Nam.” Giọng điệu dỗ dành của anh làm cô đỏ mặt, cô nói, “Anh đừng nói thế, em cảm giác như mình là bạn nhỏ vị thành niên vậy.”

“Phải, là bạn nhỏ của Lê Tiện Nam.”

“Lê Tiện Nam! Anh nói chuyện bình thường đi!”

“Nói chuyện người lớn nhé?”

“…”

Lê Tiện Nam bật cười, nói cô da mặt mỏng.

Diệp Phi mạnh miệng phản bác: “Sao lại có người như anh chứ…”

“Em biết là được rồi.” Anh đáp lời, nhập địa điểm vào GPS, sau đó chậc lưỡi, u sầu nói, “Phi Phi, đã nghĩ ra mình thích quà Tết là gì chưa?”

“Chưa…”

“Gần mười một giờ rồi, em nghĩ nhanh đi, anh còn chuẩn bị cho em.”

“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi nhìn anh chằm chằm, nghi hoặc hỏi, “Sao nghe giọng điệu của anh, em lại có cảm giác anh mưu tính gì đó thế?”

“Làm gì có, anh đâu dám mưu tính gì với Phi Phi nhà mình?”

Lê Tiện Nam dựa vào ghế lái, giọng điệu lười biếng, nhân lúc đèn đỏ, lại trở mặt vô tội.

Diệp Phi luôn cảm thấy người này thật sự đang mưu tính gì đó.

Lê Tiện Nam một mực nói không có, hôm nay đi đón em, không có thời gian mưu tính.

Diệp Phi tra hỏi, có phải anh chuẩn bị gì đó ở Tây Giao Đàn Cung không.

Lê Tiện Nam nói thật sự không có, sau đó giấu đầu lòi đuôi, nói không phải ở Tây Giao Đàn Cung.

Diệp Phi tra hỏi không ra, bất chợt phát hiện, đây đâu phải là đường về Tây Giao Đàn Cung.

Nhưng đi đâu?

Diệp Phi cũng không biết, chỉ là cô bằng lòng theo anh.

Nhân lúc đèn đỏ, cô nhìn anh, đêm nay là giao thừa, bất kể là Quảng Đông hay Yến Kinh, đường phố đều trống trơn, đi thật lâu cũng không thấy một chiếc xe.

Đèn lồng đỏ treo trên hàng cây hai bên đường, tạo nên không khí Tết.

Dẫu cho hai người đều cô đơn, Diệp Phi nhìn anh, vẫn cảm thấy yên lòng, thậm chí tâm trạng còn tốt lên.

Thì ra khi có người đặt mình trong lòng, từng giây từng phút đều thật hạnh phúc.

Diệp Phi không nghĩ, nơi Lê Tiện Nam đưa cô đến là một công viên giải trí.

Ngày Tết, công viên giải trí đóng cửa, đến mùng tám tháng giêng mới mở cửa lại, chắc là Lê Tiện Nam điên rồi, vì một mình cô mà bao trọn cả ngày trời.

Toàn bộ ánh đèn trong công viên giải trí đều sáng lên, sáng trưng rực rỡ, như chiếc hộp Pandora.

Lê Tiện Nam đưa tay về phía cô: “Bạn nhỏ phải vui vẻ lên, anh không có kinh nghiệm dỗ dành trẻ con, không phải đứa trẻ nào cũng thích nơi này sao?”

Thật khó mà tin được, từ nhỏ đến lớn, Diệp Phi chưa từng đến công viên giải trí.

Trước đây, ba cô bận rộn công việc, không có nhiều thời gian đưa cô đi chơi, sau này, gia đình xảy ra chuyện, đến đồ chơi cũng xa xỉ, ngày đó, Phùng Nghi chỉ muốn tách tờ tiền làm hai nửa để tiêu, luôn dạy cô phải hiểu chuyện, kiếm tiền không dễ.

Cho nên, tuổi thơ vốn phải hạnh phúc vô tư, Diệp Phi lại bắt đầu hiểu chuyện từ quá sớm, khi lớn lên, mua đồ đều phải xem giá trước, nếu đến nơi nào quá xa hoa, dù cho chỉ là trung tâm thương mại, cô đều cảm thấy mình và nơi này không hợp nhau, nếu có người nói chuyện hung dữ một chút, Diệp Phi sẽ vô thức cảm thấy mình không xứng đến những nơi như vậy.

Sau này trưởng thành, hình như cũng không còn liên quan gì đến công viên giải trí nữa.

Lê Tiện Nam bước về phía trước hai bước, quay mặt về phía cô, đưa tay ra cho cô.

Cô luôn cảm thấy, Lê Tiện Nam hiểu cô quá rõ.

Thật sự tồn tại kiếp trước, kiếp này sao?

Lê Tiện Nam từng nói, kiếp trước yêu nhau, kiếp sau vừa gặp đã thân.

Cô không mê tín, nhưng khi ở bên anh, cô bằng lòng mê tín.

Có lẽ ngày đó cũng là lần đầu tiên trong đời, Diệp Phi cảm thấy hạnh phúc, không buồn, không lo.

Lê Tiện Nam dẫn cô ngồi lên tàu lượn siêu tốc, nửa đêm, công viên giải trí không một bóng người, ngàn vạn ngọn đèn phát sáng rực rỡ, Lê Tiện Nam nắm tay cô, Diệp Phi nhắm chặt hai mắt, gió lạnh thổi điên cuồng, cô muốn hét to.

Lê Tiện Nam bảo cô mở mắt ra, cô ngoan ngoãn mở mắt, tàu lượn siêu tốc từ trên đỉnh lao xuống, Diệp Phi sợ muốn chết, Lê Tiện Nam cười sảng khoái.

Xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, hai chân Diệp Phi mềm nhũn, Lê Tiện Nam bình tĩnh hỏi: “Cõng hay là ôm?”

“Đừng!” Gương mặt Diệp Phi trắng bệch, nhưng hai mắt sáng rỡ, thừa dịp Lê Tiện Nam đi trước, cô cố ý bổ nhào vào lưng anh, Lê Tiện Nam vững vàng giữ lấy cô, “Anh còn dọa em.”

Diệp Phi đưa tay ra véo véo mặt anh: “Ai bảo anh dọa em… Tàu lao xuống mà anh bảo em mở mắt, lao xuống từ đỉnh cao như vậy!”

“Nhát gan quá.” Lê Tiện Nam cõng cô đi về phía trước, trước mặt có khu vực nghỉ ngơi, Lê Tiện Nam bảo cô ngồi nghỉ một lát, đợi anh đi mua nước.

Diệp Phi gật đầu đồng ý, bảo anh quay lại sớm.

Cô ngồi trên băng ghế gỗ, nhìn Lê Tiện Nam đi đến cửa hàng tiện lợi trước mặt, khoảng cách hơi xa, cô nhìn anh qua vách kính của cửa hàng tiện lợi.

Dáng vẻ của anh rất đẹp, cúi người cầm lấy một chai nước khoáng, góc mặt ưa nhìn, tay áo xắn lên, để lộ một phần cổ tay, khớp cổ tay nổi rõ, trên cổ tay đeo đồng hồ kim loại.

Diệp Phi ngây ngốc nhìn anh, không để ý gấu Duffy mặc quần áo thủy thủ, từ xa đi đến.

Gấu Duffy đưa cô một cây kem ốc quế.

Diệp Phi giật mình, cầm lấy, nói cảm ơn.

Gấu Duffy giấu một món quà sau lưng, gấu Duffy đưa tay kia từ phía sau lưng, tặng món quà cho cô.

Món quà hơi lớn, Diệp Phi cầm kem ốc quế trên tay, bảo gấu Duffy đặt lên ghế gỗ.

Gấu Duffy dang tay ôm cô.

Quả bong bóng được đặt trong một cái xô, hoa hồng ẩn giấu bên trong quả bong bóng, được cột nơ, nằm trong một chiếc hộp hình bó hoa.

Diệp Phi cố tháo dây buộc, bong bóng được thoát ra, bay lên cao, cánh hoa hồng trong quả bong bóng trôi lãng đãng.

Bong bóng kéo theo một dải lụa hoạt hình.

Diệp Phi tin rằng, nhất định là anh đã ủ mưu từ sớm.

Dải lụa ghi ——

Phi Phi is princess.

Phi Phi will be loved.

Phía sau còn có biểu tượng mặt cười ngốc nghếch 

Rõ ràng chỉ là mấy trò trẻ con, nhưng Diệp Phi đứng cạnh quả bong bóng, cười chảy nước mắt.

Phía dưới còn có một dải ruy băng, buộc vào một chiếc nhẫn.

Diệp Phi không thích chiếc nhẫn vì nó quá to, đeo vào trông quá phô trương, nhân lúc anh không để ý, cô đã tháo ra, đặt trên tủ đầu giường.

Diệp Phi tháo chiếc nhẫn khỏi dải ruy băng, vừa quay đầu lại, Lê Tiện Nam vặn nắp chai nước khoáng, vừa uống nước vừa bước về phía cô, vờ nghiêm túc, nói: “Ai tặng cho Phi Phi nhà mình thế? Lãng mạn quá.”

“Lê Tiện Nam!” Diệp Phi vừa muốn khóc vừa muốn cười, cô đứng ngây người ở đó, cầm cây kem ốc quế trên tay, tay kia cầm chiếc nhẫn.

Người trưởng thành luôn cảm thấy truyện cổ tích quá phô trương, thậm chí còn thấy rất trẻ con, nhưng truyện cổ tích đâu chỉ dành để dỗ trẻ con, ít nhất thì Lê Tiện Nam không nghĩ vậy.

Cổ tích còn là để biến Diệp Phi của anh thành một nàng công chúa.

Không phải cô gái nào sinh ra cũng là công chúa, nhưng tự dưng anh lại muốn Diệp Phi trở thành công chúa.

Lê Tiện Nam đến gần, cắn cây kem ốc quế trên tay cô, nói: “Chậc chậc, ai mang chiếc nhẫn mà Phi Phi nhà mình đánh rơi trong nhà đến đây thế?”

“Còn ai ngoài anh nữa?” Diệp Phi nói, “Chiếc nhẫn này phô trương qua, làm sao em đeo được… Ra ngoài, người ta sẽ tưởng em đóng vai drama queen…”

Lê Tiện Nam cầm lấy tay cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô: “Em giữ đi, muốn đeo hay không thì tùy em, anh chỉ tặng em chiếc nhẫn thôi.”

“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi muốn rút tay về, nhưng Lê Tiện Nam không buông, “Lê Tiện Nam, anh luôn đối xử với em tốt như vậy, em…”

“Anh luôn đối xử với em tốt như vậy, còn không phải là vì muốn làm em vui à?”

“Dạ, anh biến giao thừa thành Lễ Tình nhân rồi.”

“Thật sao?” Lê Tiện Nam nắm tay cô, tiếp tục tiến về phía trước, thong thả nói, “Thì sao, ngày anh gặp được em cũng là Lễ Tạ ơn của anh đấy.”

“Lê Tiện Nam!”

Anh dẫn Diệp Phí tiến về phía trước.

Đó nhất định là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Diệp Phi.

Chỉ có hai người họ trên vòng quay ngựa gỗ, cô và Lê Tiện Nam ngồi trong một cỗ xe công chúa hình bí đỏ.

Diệp Phi ăn kem ốc quế, Lê Tiện Nam gác tay lên đùi, ngồi nhàn nhã.

Cỗ xe bí đỏ lắc lư, ánh đèn sáng rực như ban ngày, giống như vương quốc mộng mơ.

Cô là Diệp Phi, dường như đã trở thành nàng công chúa trong truyện cổ tích, cả ngày trời được cưng chiều vô bờ.

Diệp Phi quay đầu nhìn anh, cắn cây kem ốc quế, nói: “Lê Tiện Nam, hôm nay em rất vui.”

“Vui cái gì, Phi Phi?”

“Vui vì có anh bên cạnh vào đêm giao thừa.” Hốc mắt Diệp Phi hơi đau xót, hôm nay cô đã khóc rất lâu, sau khi gặp lại anh, được anh dỗ dành suốt cả đoạn đường, hình như cô có ấm ức thế nào, cũng có người bằng lòng làm chỗ dựa cho cô, đưa cô về nhà.

Cảm giác này thật sự rất cảm động.

Lê Tiện Nam véo véo eo cô.

Rốt cuộc Diệp Phi cũng nói chuyện rõ ràng với anh: “Lê Tiện Nam, sao anh biết em ở khách sạn? Tài xế nói tiếng Quảng Đông, hay là phương ngữ Quảng Đông của thành phố đó… Em nghe nói, tiếng Quảng Đông cũng có rất nhiều kiểu.”

“Chẳng phải trước đây đã nói với em rồi sao, anh học đại học Cảng Thành (*), dù sao cũng ở đó mấy năm, anh không chỉ hiểu tiếng Quảng Đông, còn có thể nói vài câu cho em nghe.”

(*) Tất cả nơi chốn được đề cập trong truyện đều là sản phẩm tưởng tượng. “Cảng Thành” trong truyện này cũng có thể được liên tưởng đến Hồng Kông.

“Hả?” Diệp Phi cầm cây kem ốc quế, hỏi anh, “Vậy anh nói mấy câu đi.”

Lê Tiện Nam ngồi bên cạnh, giống như nghĩ ngợi hết một giây, sau đó nhìn vào mắt cô.

Bắt gặp ánh mắt mong chờ của cô, Lê Tiện Nam cười, đôi mắt thâm trầm cong cong, sự dịu dàng của anh trong trẻo như tuyết tan trong rừng thông.

“BB (*), em biết không, anh rất nhớ em.” Anh nắm lấy đầu ngón tay của cô, đầu ngón tay ấm áp của anh xoa xoa mu bàn tay cô, đáy mắt hấp dẫn mê người, “Vậy còn em, em có bằng lòng với anh không?”

(*) Giống như “baby”.

Trong mắt anh có ý cười cưng chiều, rõ ràng chỉ là một câu đơn giản, nhưng anh lại dùng thanh âm trầm thấp gợi cảm, tự dưng làm da mặt cô nóng lên.

Lê Tiện Nam vẫn ngồi đó, nắm chặt tay cô, đáy mắt anh tràn ngập sự dịu dàng, anh chậm rãi lặp lại: “Phi Phi, anh nhớ em, anh thật sự nhớ em.”

Trước đây, cô chưa từng nghĩ mình hiểu được tiếng Quảng Đông, nhưng lần này, không rõ tại sao cô lại hiểu lời anh nói, thậm chí còn cảm thấy khi anh nói ra, loại ngôn ngữ xa lạ này cũng điểm thêm một chút dịu dàng, sự dịu dàng làm cô chìm đắm.

Phim tình cảm Hồng Kông luôn lấy bối cảnh đời sống chợ búa đầy khói lửa nhân gian, tiếng Quảng Đông trong phim lại khiến người ta động lòng, là vì ngữ điệu Quảng Đông quá đỗi dịu dàng, hay là vì ánh mắt và sắc mặt của nhân vật chính quá động lòng người?

“…Nói bằng giọng Yến Kinh thì sao?” Diệp Phi ngơ ngác nhìn anh, không biết kiềm chế, hỏi một câu ngốc nghếch hết sức.

Lê Tiện Nam còn cười vui vẻ hơn, đưa tay véo mũi cô: “Nghĩ gì thế? Anh không muốn nói giọng Yến Kinh, nghe buồn nôn, nhất định phải nói giọng Yến Kinh sao…”

Anh nhìn gương mặt cô chăm chú, nói: “Anh đến đón em.”

“…Hửm?”

“Anh sẽ không nói bằng giọng Yến Kinh, là anh nhớ em, anh nhớ em, em trở về, anh sẽ đến đón em.” Lê Tiện Nam véo mũi cô, không chịu buông tay, “Nghĩ gì thế, anh ba mươi mấy tuổi rồi, không thể nói ra là anh nhớ em, tình cảm đâu phải là điều có thể nói thành lời được, chỉ có mấy bạn nhỏ bọn em mới làm vậy thôi.”

Lê Tiện Nam nói, lại đưa ngón tay giữ lấy cằm cô, ngón trỏ xoa xoa cằm cô, ánh mắt lại tràn ngập sự dịu dàng.

“Người lớn biểu đạt tình cảm thế nào?”

Diệp Phi nhìn anh, trái tim mềm nhũn, cô hơi ngây ngốc, thuận theo lời anh mà hỏi.

Lê Tiện Nam giữ lấy cằm cô, ghé đến hôn cô.

Mùa đông ở Yến Kinh thật sự rất khô, rất lạnh, hơi thở của Lê Tiện Nam mơn man trên chóp mũi cô, bàn tay anh vuốt ve gò má cô, nụ hôn dịu dàng này cực kỳ trêu chọc lòng người, dường như gió đông đã hóa thành tuyết xuân, tan chảy từng tấc.

“Người lớn không nói gì cả, người lớn muốn hôn thì hôn, muốn làm gì thì làm.” Lê Tiện Nam buông cô ra, đầu ngón trỏ mập mờ vuốt ve cánh môi cô, “Phi Phi, anh là người lớn.”

Anh vừa dứt lời, pháo hoa nở rộ cách đó không xa, đồng hồ điểm nửa đêm.

Tiếng chuông cổ kính dường như chạm vào trái tim cô, khuấy đảo từng cơn sóng lớn.

Pháo hoa chiếu sáng khắp bầu trời đêm, trời không mây, vô số tia sáng phát ra.

Diệp Phi quay đầu, ngắm pháo hoa cùng anh, pháo hoa năm mới rực rỡ, dường như đã mở ra một chương mới của cuộc đời cô.

“Lê Tiện Nam, cái này cũng là anh tặng em sao?” Cô lại quay đầu nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh.

Lê Tiện Nam lại giúp cô sửa sang khăn choàng, nhàn nhã nói: “Chứ còn sao nữa, đêm giao thừa, anh không mua được hoa hồng cho em, bắn pháo hoa được không?”

“Chúc mừng năm mới, Lê Tiện Nam.”

Diệp Phi vẫn cầm cây kem sắp chảy trên tay, hai mắt ửng đỏ cũng cong cong, tràn ngập ý cười.

Lê Tiện Nam mỉm cười nhìn cô: “Chúc mừng năm mới, Phi Phi.”

Diệp Phi đưa cây kem ốc quế lên miệng anh.

Lê Tiện Nam mở miệng cắn một miếng.

“Anh tỉnh táo chưa?” Diệp Phi thận trọng hỏi anh, “Sáng mai anh có hối hận không? Anh sẽ không đóng gói em lại rồi đưa lên mặt trăng, phải không?”

“Ngốc rồi à?” Lê Tiện Nam bị cô chọc cười, nghiêng người đến gần, véo má cô, “Anh rất tỉnh táo, tỉnh táo từ lúc chạy đến Quảng Đông đón em về.”

“…”

“Phi Phi, hãy tin anh.” Lê Tiện Nam giữ lấy mặt cô, giống như phạt cô, nhưng hình phạt này quá dịu dàng, “Em luôn có thể xác nhận với anh bất cứ lúc nào.”

Lúc quay về, Diệp Phi còn ngơ ngác, giống như trời cao ban phước.

Rung động của cô, hình như đã có định nghĩa rồi.

Lê Tiện Nam là toàn bộ định nghĩa của cô về tình yêu.

Gần một giờ, họ về nhà, tủ lạnh ở Tây Giao Đàn Cung trống trơn, Lê Tiện Nam chỉ có thể đặt thức ăn, nhờ người mang đến, Tây Giao Đàn Cung rộng lớn, cuối cùng cũng bớt trống vắng hơn.

Diệp Phi soi gương, thay quần áo, đi xuống, Lê Tiện Nam chuẩn bị mở cửa, xem như bữa cơm tất niên trễ của hai người họ, Diệp Phi cảm thấy có là ngày lễ hay không cũng không quan trọng, anh ở bên cô mới quan trọng.

Ngày đó, Diệp Phi cực kỳ bám anh, hỏi anh mấy lần, có thật không, có thật không?

Lê Tiện Nam cũng không thấy phiền, trả lời mấy lần.

Cuối cùng, Diệp Phi về phòng, còn bám theo anh hỏi tới hỏi lui.

Lê Tiện Nam tắm xong đi ra, đẩy cô xuống giường.

“Anh đổi câu trả lời khác cho em.”

Lê Tiện Nam cong gối, chống lên mép giường.

Diệp Phi vòng tay qua cổ anh, ánh trăng soi rọi vách tường, tặng màn đêm một nụ hôn triền miên.

Diệp Phi luôn nghĩ mình giống như một ngọn nến leo lắt, cơn gió thổi qua, ánh lửa chập chờn, nhưng vẫn cháy mãi không tắt.

Mà vào đêm giao thừa ấm áp thế này, ánh nến bị một bàn tay vô hình dập tắt, lại được pháo hoa trên trời nhóm lửa.

Giữa màn đêm yên tĩnh, dường như Lê Tiện Nam nhìn thấy bông hoa úa tàn lại nở rộ trong mắt cô.

Nụ hôn dịu dàng cũng kéo dài tình ý.

Càng giống như đoàn tàu chạy về một phương hướng xa lạ, băng qua rừng mưa ẩm ướt, vụng trộm ngắm nhìn rừng hoa đọng nước, tăng tốc độ, phong cảnh xa lạ mà xinh đẹp, sau đó, hết thảy đều vượt ngoài tầm kiểm soát.

Một người lẽ ra nên gò bó theo khuôn phép, lại lựa chọn thoát khỏi tầm kiểm soát, vị thần cấm dục tối cao sa vào nhân gian.

Côn khúc (*) có câu, Sắc Không nhớ trần tục, thoát khỏi ni viện, nhất quyết không muốn thành Phật, tham lam niềm vui trần thế.

(*) Một thể loại hí kịch của tỉnh Giang Tô, là một trong những loại hình hí kịch cổ nhất của nghệ thuật ca kịch Trung Quốc.

Vậy là ngọn đèn giác ngộ vụt tắt, vứt Tạng kinh, bỏ mõ, linh hồn lạc lối thoát khỏi xiềng xích, xoay người lại thấy đệm phù dung mềm mại.

Sappho (*) cũng ca ngợi tình và dục của vạn vật, những vị thần trong thần thoại Hy Lạp cũng là tù nhân của dục vọng.

(*) Là một nhà thơ Hy Lạp cổ đại, nổi tiếng với những bài thơ trữ tình được phổ nhạc để biểu diễn cùng đàn lia. Ở thời cổ đại, Sappho được xem là một trong những nhà thơ trữ tình vĩ đại nhất và được tôn vinh là “Nàng thơ thứ mười” hay “Nữ thần thi ca”.

Lê Tiện Nam hôn cô, buộc cô thức tỉnh.

Gương mặt anh phản chiếu trong mắt cô, một nửa chìm đắm, làm trái tim anh mềm mại; nửa kia tỉnh táo, dịu dàng, kéo anh ra khỏi say mê.

Diệp Phi đan tay với anh, nắm chặt tay anh, nói, Lê Tiện Nam, anh không cần lúc nào cũng xác nhận với em đâu.

Lời anh chưa từng nói, làm sao cô không hiểu được.

Mọi người đều là những linh hồn lưu lạc chốn nhân gian, phải dành nửa đời mình đi tìm một nửa hoàn hảo.

Lê Tiện Nam nhìn cô, đột nhiên phát hiện, có lẽ cô là một nửa hoàn hảo của mình.

Ánh xuân bạt ngàn, mênh mông dịu dàng.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Để mình kể cho các bạn câu chuyện đằng sau chương này:

1. Vở côn khúc được nhắc đến là “Tư phàm”, kể về chuyện Sắc Không nhớ trần tục nên thoát khỏi ni viện, câu “vứt Tạng kinh, bỏ mõ” cũng xuất phát từ trong vở côn khúc đó. Còn có câu “Ngọn đèn giác ngộ không thể trở thành ánh nến động phòng hoa chúc, bồ đoàn không thể hóa thành đệm phù dung”.

2. Sappho cũng ca ngợi tình và dục của vạn vật, ý nói đến Sappho của Hy Lạp cổ đại. Trước đó mình hơi do dự chỗ này, mình định viết “Nietzsche cũng ca ngợi tình và dục của vạn vật”, bởi vì Nietzsche có một câu nói nổi tiếng, “Tôi là mặt trời”, câu này có quá nhiều cách diễn giải, mình thấy không phù hợp, mình nghĩ [Sappho của Hy Lạp cổ đại] hay [Sappho nước Pháp] đều là những tác giả vĩ đại, khi nào rảnh rỗi, các bạn có thể đọc thử!

Và các tác phẩm của Marguerite Duras nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK