Thật ra, Diệp Phi chưa từng để ý đến công việc của anh, trước đây còn nghĩ anh là người thích xã giao, dù sao mấy lần đầu gặp mặt cũng là tại tiệc rượu của Triệu Tây Chính, sau này lại phát hiện là không phải, anh ở giữa vàng son phù hoa ầm ĩ, hình như chỉ là để tận hưởng nhân gian thôi.
Anh cũng không thích ồn ào.
“Anh có việc sao?” Diệp Phi xoa xoa quả táo, “Vậy lát nữa em về trường viết khóa luận.”
“Ừ, anh phải ra ngoài, em có muốn đi cùng không?” Khẩu vị của Lê Tiện Nam cũng bị cuộc gọi vừa rồi quấy rầy, anh mất hứng, đặt dao nĩa xuống, bảo phục vụ mang tráng miệng lên cho cô.
“Anh đi làm, em theo làm gì?”
“Chậc, công việc không quan trọng bằng em.” Lê Tiện Nam nhàn nhã mỉm cười, nhìn thời gian, đứng dậy, “Anh đi ra ngoài một chút, hôm nay Tây Giao Đàn Cung vẫn còn đang thi công, nếu hôm nay không xong thì ở lại đây.”
Anh có một căn phòng cố định trong khách sạn, bất kể là khách sạn hay là Tây Giao Đàn Cung, nơi nào cũng không có dấu hiệu của người sinh sống lâu dài, mà người như anh, có rất nhiều chuyện không cần phải đích thân đi làm.
“Dạ.”
Diệp Phi đồng ý.
Lê Tiện Nam tìm trong túi, đưa hai chiếc chìa khóa cho cô.
Một chiếc chìa khóa xe có hai chữ R, một chiếc chìa khóa hình dáng độc đáo, giống như chìa khóa cửa.
“Cho em có việc làm, buổi tối đến đón anh, tiện đường.” Lê Tiện Nam ghé đến gần, nhìn vào mắt cô, nụ cười mập mờ mê hoặc cô.
“Tiện đường cái gì?” Diệp Phi muốn lùi lại một chút, kéo dài khoảng cách nguy hiểm này.
Lê Tiện Nam không đồng ý, càng ghé đến gần hơn, tường kính trong suốt, nhà hàng trên tầng cao, quan sát được toàn cảnh thành phố, cũng may không phải giờ cao điểm, trong nhà hàng không có nhiều người, chỉ có tiếng violin nhẹ nhàng du dương, Lê Tiện Nam hôn cô, một tay giữ lấy gáy cô, động tác mạnh mẽ, nụ hôn lại lưu luyến.
“Tiện đường cho em cơ hội điều tra anh?” Lê Tiện Nam cười, cầm chìa khóa trên bàn, đưa cho cô.
Rõ ràng là giọng điệu mập mờ, nhưng lại nhìn cô bằng đôi mắt đầy tình ý.
Lê Tiện Nam véo má cô: “Tối nay anh cho địa chỉ, đến đón anh nhé.”
“Anh đưa chìa khóa xe cho em, làm sao anh…”
“Kha Kỳ đến đón anh.”
Cũng đúng, anh đâu chỉ có một chiếc xe, chẳng qua là thường xuyên đi chiếc xe này thôi.
Diệp Phi cầm chìa khóa trong tay, buộc bản thân phải trấn tĩnh lại.
Trên môi còn sót lại mùi hương của anh, thật ra Diệp Phi cũng không hiểu, rốt cuộc thế này có phải là nuông chiều chính đáng hay không.
Diệp Phi quay về trường, mượn máy tính trong thư viện để tra cứu tư liệu, liên quan đến chuyện thực tập, cô cũng có vài ý nghĩ, Lê Tiện Nam không can thiệp nhiều vào chuyện này, anh chỉ nói vài câu, hình như rất lạc quan về công ty của Hàn Dịch và sự phát triển của ngành này.
Vì quá khứ khốn khổ, mơ ước lớn nhất cũa Diệp Phi chính là thoát khỏi gia đình, có một căn nhà ở nơi này.
Công việc bình thường thì quá ổn định, không có cơ hội đột phá, rủi ro cao cũng có nghĩa là thu nhập cao.
Giống như đầu tư mạo hiểm —— Lê Tiện Nam đã nói.
Có hai lần, Diệp Phi tình cờ nhìn thấy Lê Tiện Nam nhìn màn hình máy tính chằm chằm để nghiên cứu.
Lê Tiện Nam kéo cô đến nhìn cùng anh, là bản vẽ thành phố, trên đó có hai vòng tròn.
Khi đó, Lê Tiện Nam nhất định ôm cô trong lòng, hỏi cô, nếu đầu tư thì muốn đầu tư vào chỗ nào.
Diệp Phi nghĩ trung tâm thành phố thật tốt, tiện lợi, ổn định.
Lê Tiện Nam cười, chọn một bên khác, trông hơi vắng vẻ, hình như xung quanh cũng không có cái gì tiện lợi.
“Sao anh lại chọn cái này? Thật thiên vị!”
“Rủi ro cao, thu lợi cao.” Lê Tiện Nam nói, ôm cô trong lòng, chỉ chỉ, “Trung tâm thành phố này, em đã nghe tin tức chưa, có một vụ kiện về đất đai, ba nhà đầu tư đã bỏ chạy, cục diện rối rắm, đành phải tiếp tục tìm một người vung tiền như nước, mười năm, tám năm cũng chưa chắc thu lời được, còn bên kia sắp phát triển hệ thống tàu điện ngầm, mấy trung tâm thương mại sẽ được khai trương, có rất nhiều doanh nghiệp, phát triển nhanh như vậy, mấy năm nữa sẽ sinh lời.”
Diệp Phi không hiểu về đầu tư, nghe anh nói càng thấy hoang mang.
Mùa đông năm 2013, rất nhiều thứ còn ẩn giấu trong bóng tối, giống như đang chờ đến thời khắc sinh sôi nảy nở.
Lê Tiện Nam chưa từng can thiệp vào chuyện của cô, nhưng lại vô thức thay đổi rất nhiều suy nghĩ của Diệp Phi.
Chẳng hạn như, rủi ro cao, thu lợi cao.
Nhưng khi đó cô còn e dè, luôn nhìn trước nhìn sau, không có dũng khí để liều mạng.
Diệp Phi ngồi trong thư viện, hơn năm giờ, trời đã sụp tối, cô không phát hiện bên cạnh có người, mãi đến khi một bàn tay gõ gõ xuống bàn, Diệp Phi mới phản ứng.
Bồ Nhạc Sinh kéo ghế ngồi cạnh cô, ông ấy nhìn màn hình: “Bận rộn gì thế?”
“Dạ không có, em đang tra cứu tư liệu, em còn chưa viết xong khóa luận.”
“Ừ, đúng rồi, nói cho em một chuyện.” Bồ Nhạc Sinh nói với cô, “Có thể năm sau thầy sẽ chuyển sang đại học Trung văn Cảng Thành.”
“A, chúc mừng thầy.” Diệp Phi vội nói.
“Đợi lát nữa cảm ơn thầy sau, cũng không nói nhiều đâu, thầy đề xuất em nên học thạc sĩ, sau này sẽ càng có nhiều cơ hội nghề nghiệp hơn, vài năm nữa, bằng cử nhân sẽ không còn đáng giá, em cân nhắc đi.” Bồ Nhạc Sinh nói, “Trung văn Cảng Thành là một sự lựa chọn rất tốt cho em, nếu em chấp nhận, sang năm bắt đầu chuẩn bị đi, thầy sẽ viết thư giới thiệu cho em.”
“…”
“Diệp Phi, em cũng biết, người đến từ vùng quê nhỏ như em, muốn đứng vững ở thành phố này cần nỗ lực rất nhiều, tuy trình độ học vấn không phải là yêu cầu cố định, nhưng cũng là một ưu điểm lớn, ít nhất em cũng có thể giành một suất vào các công ty lớn.”
–
Diệp Phi chưa từng nghĩ nhiều về tương lai, nhưng bây giờ học năm ba, có rất nhiều điều thật sự cần cân nhắc.
Diệp Phi ngồi trong thư viện tra cứu tư liệu xong, quyết định một đề tài, gửi cho giáo sư, chuẩn bị rời đi.
Cô nhìn thời gian, đúng năm giờ rưỡi, Lê Tiện Nam không gọi cho cô.
Nhưng vừa thu dọn đồ đạc xong, Diệp Phi nhận được một cuộc gọi, cô không lưu số này, nhưng nhìn thấy đầu số Yến Kinh, là Triệu Tây Mi.
Giọng điệu của Triệu Tây Mi rất vui vẻ, cô ấy hỏi Diệp Phi có thời gian ăn tối cùng nhau không.
Diệp Phi nghĩ giờ này Lê Tiện Nam sẽ không gọi, cho nên cô đồng ý.
“Được rồi, tôi gửi địa chỉ cho cô, cô đến nơi thì báo tôi một tiếng, tôi ra đón cô.” Triệu Tây Mi vui vẻ nói, “Cô không có phương thức liên lạc của anh trai tôi phải không?”
“Không có.” Cô không tiếp xúc nhiều với Triệu Tây Chính.
“Vậy thì được, chúng ta giữ bí mật, cô cũng đừng nói với Lê Tiện Nam.”
“Được rồi.” Diệp Phi cảm thấy hơi buồn cười, giống như đang làm chuyện gì mờ ám.
Triệu Tây Mi cúp máy, lát sau lại gửi địa chỉ qua WeChat, Diệp Phi bấm vào, thấy địa chỉ này nằm ven đường Vành Đai 3, nhưng Diệp Phi chưa từng đến đó.
Lúc Diệp Phi đến trường, còn nghĩ bữa tối sẽ ngồi trong thư viện ăn sandwich, đợi Lê Tiện Nam gọi, để tiết kiệm thời gian, Diệp Phi lái xe của Lê Tiện Nam, đỗ trong bãi đỗ xe của trường.
Diệp Phi mở điện thoại lên, nghĩ Lê Tiện Nam có tiệc tối, cuối cùng soạn một tin nhắn, định hỏi mấy giờ sẽ xong việc, nhưng lại không gửi đi.
Chỉ có điều, cô vừa xuống lầu, bước về bãi đỗ xe, từ xa đã nhìn thấy Triệu Tây Chính, Triệu Tây Chính đứng cạnh chiếc Rolls-Royce, hình như đang đợi chủ nhân chiếc xe ——
Khi Diệp Phi bước đến, Triệu Tây Chính ngạc nhiên.
“Tôi còn tưởng anh Nam lái xe đến đại học Yến Kinh, cô lái đến sao?” Lần này Triệu Tây Chính hơi khách sáo với cô, thật ra mà nói, Triệu Tây Chính là một người rất có nghĩa khí, ngoài chuyện ham mê vui đùa, anh ta cũng không có ý nghĩ gì khác.
“Phải, hình như anh ấy có tiệc, anh tìm anh ấy sao?” Diệp Phi hỏi anh ta.
“Tiệc gì, là tiệc trong nhà anh ấy đấy, lát nữa cô đi đón anh ấy sao?” Triệu Tây Chính chậc lưỡi, hơi không vui.
“Phải.”
“Được rồi, anh Nam không xem cô là người ngoài, mỗi lần về nhà xong, anh ấy đều không vui lắm, tôi không đến đây để tìm anh ấy, tôi đi ngang qua đại học Yến Kinh, thấy xe của anh ấy, định đợi anh ấy.” Triệu Tây Chính khoát khoát tay, thể hiện cho cô thấy “tâm trạng không vui” của anh ta.
Diệp Phi thận trọng hỏi: “Hôm nay nhà anh ấy có việc gì sao?”
Triệu Tây Chính xoay người trở lại, không giấu diếm gì: “Em trai của anh ấy quay về rồi, là tiệc gia đình, cũng không hẳn là em trai, thật ra không có quan hệ gì với anh ấy, cứ coi như là tiệc chào đón đi.”
Diệp Phi gật đầu.
Triệu Tây Chính lắc lắc chìa khóa xe trong tay, nói phải đi trước.
Diệp Phi lên xe, trên xe vẫn còn vương mùi hương của anh, giống như hương gỗ lạnh lẽo thơm mát, thâm sâu, trầm ổn.
Diệp Phi chưa từng quá tò mò về cuộc sống của Lê Tiện Nam.
Bước vào, thật ra internet cũng giống như vậy, những gì chúng ta không được biết, chắc chắn đã bị xóa sổ từ lâu.
Chỉ thấy một mục có liên quan, nói về kịch Hoàng Mai, nhưng khi bấm vào, không thấy thông tin gì.
Một góc nào đó trong lòng Diệp Phi sống lại, nghĩ đến đêm đó, Lê Tiện Nam tựa vào đầu giường hút thuốc, bên cạnh phát kịch Hoàng Mai.
Khi đó, cô chỉ nghĩ anh buồn chán nên tìm niềm vui, chỉ nghe kịch Hoàng Mai để giết thời gian.
Chuyện liên quan đến Lê Tiện Nam, Diệp Phi hoàn toàn chẳng biết gì.
Cô lái xe đến địa chỉ mà Triệu Tây Mi đã gửi, là một khu phố thương mại nho nhỏ, trông hơi chợ búa, con đường cũ kỹ như vậy, nhưng hai bên có mấy nhà hàng và khách sạn nhỏ rất tấp nập, trên cửa kính có dán chữ, phòng trọ XXX, 80 tệ một đêm, hoặc là phòng đơn cho thuê, 1500 tệ một tháng.
“Phi Phi ——”
Thấy khung cảnh nơi này chẳng ra sao, Diệp Phi cố tình tìm một trung tâm thương mại, đỗ xe của Lê Tiện Nam ở đó, sau đó đi bộ qua, nghe Triệu Tây Mi gọi cô từ phía xa xa.
Diệp Phi nhìn về phía giọng nói, Triệu Tây Mi mặc áo khoác khaki, quần jean, mang một đôi giày thể thao hiếm có khó tìm, trông rất trẻ trung, còn vô cùng thoải mái.
—— Phải rồi, thật ra Triệu Tây Mi không lớn lắm, có lẽ là bằng tuổi Diệp Phi, nhưng Diệp Phi chưa từng hỏi.
Cô bước nhanh qua đó, Triệu Tây Mi đeo một chiếc túi đeo vai: “Cô ăn chưa?”
“Chưa.”
“Được rồi, vậy ăn cùng nhau đi, tôi gọi món mang đi.”
“Được rồi.”
Tính tình của Diệp Phi rất mềm mỏng, cũng có một chút thiện cảm với Triệu Tây Mi.
Cũng khó tưởng tượng được, nhà họ Triệu cũng là danh gia vọng tộc, Triệu Tây Mi tới lui một nơi như thế này cực kỳ không thích hợp, nhưng hình như tâm trạng của cô ấy rất tốt, Diệp Phi luôn cảm thấy, một ngày như thế này, thật ra có rất nhiều thứ ẩn giấu.
Con đường này giống hệt một nơi mà ngọa hổ tàng long sẽ xuất hiện trong tiểu thuyết kiếm hiệp, con đường cũ kỹ, hai bên là mấy nhà trọ xuống cấp.
So sánh với thành phố Yến Kinh, nơi này không nhất quán, cũng không mâu thuẫn.
Triệu Tây Mi đưa cô đến một nơi tên Khách sạn Lăng Hoa, lễ tân đang xem thời sự tối, chiếc tivi nhỏ xíu ồn ào, nhà hàng bên ngoài xếp mấy bộ bàn ghế, nhiều người đang ngồi ăn, khói trắng bốc lên, hết sức nhộn nhịp.
Vào sảnh, có cầu thang, trên lầu là khách sạn, cầu thang chật hẹp dẫn đến tầng hầm.
Diệp Phi đi theo Triệu Tây Mi, nơi này giống như một tổ kiến, không khác ký túc xá là bao, có giường tầng cho nhiều người, cũng có phòng đơn.
Lúc rời khỏi ký túc xá, cô đã xem qua mấy tầng hầm, nhưng vì tốt xấu hỗn tạp, ít nhiều nguy hiểm với con gái như cô, cho nên cô không dám thuê, không hề cân nhắc thêm.
Triệu Tây Mi lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Là một căn phòng nhỏ, giường xếp đơn sơ, trên giường có mấy quyển sách, một bàn trà thấp, bên cạnh có một chiếc bàn làm việc, trên bàn bày biện máy tính và bàn phím, một chồng giấy dày đặc chữ viết như gà bới, cô không hiểu được.
Căn phòng không lớn, nhưng có đầy đủ vật dụng thiết yếu, tất cả những nơi có thể đựng đồ đều được trưng dụng, chứa đầy sách lập trình.
Nơi này có máy sưởi, nhưng vì phòng nhỏ, cho nên cực kỳ nóng.
“Ngồi đi.”
Triệu Tây Mi ném mấy cuốn sách lên giường, dọn chỗ cho Diệp Phi ngồi.
“Lách cách ——”
Cánh cửa bên cạnh mở ra.
Diệp Phi ngồi chưa đến một giây, lại thấy một người đàn ông cao gầy bước ra khỏi một căn phòng, hình như là phòng tắm, anh ta mặc áo ba lỗ màu trắng, quần thể thao đen, gương mặt trẻ trung, đường nét hiện rõ vì gầy, tóc mái hơi dài rối bời, trông như chưa tỉnh ngủ.
Triệu Tây Mi cười tủm tỉm: “Hàn Dịch.”
“Chào, chào anh…” Diệp Phi nói khô khốc.
“Bên cạnh có nước, khát thì tự lấy.” Hàn Dịch lên tiếng, sau đó kéo ghế ra, ngồi trước máy tính, lại bắt đầu lập trình.
Nhưng dù cho hoàn cảnh thế này, anh ta vẫn rất dẻo dai, thẳng lưng ngồi trước máy tính, nhàn nhã dựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Triệu Tây Mi nhún vai: “Không sao đâu, cô cứ coi như anh ấy không tồn tại là được rồi.”
Diệp Phi đáp lời, đột nhiên hiểu ra lời mà Lê Tiện Nam đã nói trước đây, là người rất tốt, chỉ là không môn đăng hộ đối, vì chuyện này, Triệu Tây Chính đã đánh nhau với người ta mấy lần.
Rốt cuộc cô cũng hiểu.
Triệu Tây Mi gọi thức ăn mang về, quán ăn nấu cũng ngon, Hàn Dịch không phản ứng gì, chỉ ngồi trước máy tính gõ gõ, Triệu Tây Mi đưa hộp thức ăn sang, Hàn Dịch chỉ lên tiếng nhàn nhạt, nói đợi một chút.
“Tách ——”
Trong lúc Diệp Phi lẳng lặng ăn, Triệu Tây Mi rút dây điện.
Diệp Phi ngây người, màn hình tối đen ngay tức khắc, Hàn Dịch quay đầu, ngồi trên ghế nhìn Triệu Tây Mi chằm chằm.
Thôi xong.
“Anh có ăn hay không?” Triệu Tây Mi cười lạnh, tay đè lên hộp cơm.
“…” Hàn Dịch nhấc bàn tay đã được làm móng của cô ấy ra, lấy hộp cơm, nói, “Ăn.”
Diệp Phi: “…”
Triệu Tây Mi lại ngồi xuống, bảo cô đừng để ý: “Anh ấy là vậy đấy, nhưng tôi gọi cô sang đây để bàn chuyện hệ trọng.”
Diệp Phi ăn một ít cơm, gật đầu: “Cô nói đi.”
“Ứng dụng mà anh ấy làm sẽ lên kệ vào đầu năm sau, đến lúc đó cần viết rất nhiều nội dung quảng bá, đòi hỏi một số lượng bài cố định mỗi tháng, cô có thời gian viết không?” Triệu Tây Mi nói với cô, không hề tỏ ra kiêu ngạo, “Hiện tại, truyền thông mới phát triển rất nhanh, tôi rất xem trọng ngành này, đến lúc đó, tôi sẽ đăng tải quảng cáo và bài viết trên nền tảng truyền thông mới, cô có biết về truyền thông mới không?”
Diệp Phi đã từng nghe qua.
“Sau này, chắc chắn WeChat và Weibo sẽ là những nhà đầu tư lớn của tôi, tôi định hướng đến WeChat, tôi định tạo một tài khoản chính thức cho ứng dụng mạng xã hội này, đến lúc đó sẽ quảng bá cho nó, vẫn theo mô hình lương cơ bản và tiền hoa hồng, nhưng cô yên tâm, bên này tôi còn có vài kênh nữa, có thể thu hút lượt theo dõi, tính toán phần trăm dựa trên số lượt xem, chắc là doanh thu sẽ tốt thôi, cô có thể viết nội dung tại nhà.
Triệu Tây Mi phân tích kế hoạch cho cô, Hàn Dịch nhìn màn hình máy tính chằm chằm, vừa ăn vừa nhìn số liệu.
Đây là một kiểu ấm áp và động lòng rất khác.
Trong thời gian đó, Hàn Dịch đứng lên một lần, đi đến tủ lạnh, lấy một chai nước, vặn nắp, đưa cho Triệu Tây Mi.
Triệu Tây Mi thoải mái nhận lấy, uống một ngụm, nói tiếp với cô.
Có rất nhiều điều không cần phải nói ra, đều thể hiện trong hành động.
Triệu Tây Mi không lớn lắm, nhưng dù sao cô ấy cũng trưởng thành trong hoàn cảnh tốt đẹp, có tầm nhìn và hiểu biết rất độc đáo, trước đó nghe Triệu Tây Chính nói, còn tưởng cô ấy là não yêu đương, nhưng thật ra đâu phải như vậy.
Triệu Tây Mi chỉ về phía Hàn Dịch, tự hào nói anh ấy là sinh viên của đại học Hoa Thanh.
Sau đó, Triệu Tây Mi nhắc đến Lê Tiện Nam.
Diệp Phi vô tình hoặc cố ý hỏi, trước đó nghe Triệu Tây Chính nói, em trai của anh đã trở về.
Triệu Tây Mi cười nói: “Thật ra quan hệ của hai người họ có bắn đại bác cũng không tới, hôm nay còn có mẹ của cậu ấy.”
“Mẹ của cậu ấy không phải là…”
Trước đây Triệu Tây Chính đã nói rõ ràng…
“Gia đình anh ấy rất phức tạp, mẹ của anh ấy không phải người đó, nói vài ba câu không giải thích được đâu.” Cuối cùng Triệu Tây Mi nói, “Nhưng cô phải tỉnh táo, anh ấy rơi vào hoàn cảnh như vậy… Thật lòng mà nói, tôi chưa từng sợ người nào trong giới, nhưng tôi rất sợ Lê Tiện Nam, tôi luôn cảm thấy anh ấy khẩu Phật tâm xà, đối với ai, anh ấy cũng khách sáo, nhưng thật ra, tôi luôn cảm thấy anh ấy không có thành ý.”
Diệp Phi hiểu, mà cũng không hiểu lắm.
Nhưng đây chỉ là mở đầu của câu chuyện, đằng sau những chi tiết nhỏ nhặt còn ẩn giấu chuyện bí ẩn gì?
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phi reo lên, cô lấy ra nhìn, là Lê Tiện Nam gọi đến.