Đó là một nơi rất nghiêm trang, tường đỏ cũ kỹ, mái hiên nhô cao, cánh cửa đỏ, còn có người mặc sườn xám đứng trước cửa, Diệp Phi từ xa lái xe đến gần, thấy một bóng dáng đứng bên cạnh đèn đường.
Dáng vẻ của Lê Tiện Nam vẫn giống hệt lúc anh rời đi, mặc một chiếc áo khoác dài đến đầu gối, không cài nút, bên trong là Âu phục, tỷ lệ cơ thể rất đẹp, hai tay nhét vào túi, chậm rãi dạo bước, rõ ràng là đang chờ đợi.
Trên con đường vắng, một chiếc xe chạy đến, Lê Tiện Nam nheo mắt, thấy Diệp Phi ngồi trên ghế lái.
Giống như có người đến đón anh.
Lê Tiện Nam cong môi mỉm cười, Diệp Phi dừng xe, nghiêng người mở cửa xe cho anh, Lê Tiện Nam lên xe, Diệp Phi đưa ly sữa nóng bên cạnh cho anh.
“Em ngửi đi.” Lê Tiện Nam nghiêng qua, đưa tay đến bên cô.
Diệp Phi không hiểu lắm, hít hít mấy cái: “Sao thế?”
“Có phải là sạch sẽ không?”
“…” Diệp Phi mắng, “Trẻ con quá.”
Lê Tiện Nam ghé đến gần, đưa hai tay giữ lấy mặt cô, tay anh hơi lạnh, Diệp Phi giật mình, vô thức co rút lại, Lê Tiện Nam mỉm cười, giữ lấy mặt cô, bắt cô ngẩng đầu.
“Nói lại lần nữa xem.” Anh mỉm cười, giọng điệu lười biếng, nghiêng người về phía cô, giữ mặt cô không buông.
Diệp Phi lại ngửi ngửi, trên người anh không có mùi rượu.
“Trẻ con quá.” Diệp Phi lại mắng, “Em tưởng anh uống rượu, cho nên mua một ít sữa nóng cho anh, để anh dễ ngủ, quán cà phê bán sữa rất mắc, ly này hơn ba mươi tệ đấy.”
“Lâu thật lâu mới gặp lại nhau, em đã to gan như vậy, dám nói anh trẻ con à?”
Lê Tiện Nam ghé đến gần, không thắt dây an toàn, không nói không rằng, cứ hôn Diệp Phi, Diệp Phi chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cũng may xe tắt máy, cô lần mò rút chìa khóa ra.
Lần này Lê Tiện Nam giữ lấy cô, hôn cô thật sâu, Diệp Phi không biết nên đặt tay vào đâu.
Thật ra cũng hơi lo, hai ngày nay Lê Tiện Nam ngủ không ngon, gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, sự mệt mỏi bị đêm tối biến thành vẻ gợi cảm nhàn nhã.
Cô nhớ đến lời của Triệu Tây Chính, có lẽ tâm trạng anh không tốt.
Nhưng khi ngước mắt, hình như Lê Tiện Nam cũng không có gì khác thường.
“Chúng ta đến khách sạn hay về Tây Giao Đàn Cung?” Diệp Phi hỏi anh.
Lê Tiện Nam bình tĩnh, nhàn nhã, dựa vào ghế phụ, thắt dây an toàn: “Em ăn chưa?”
“…” Diệp Phi gật đầu, “Dạ rồi.”
“Hay nhỉ, anh vẫn để bụng đói, muốn ăn tối với em, vậy mà em lén anh đi ăn trước.” Lê Tiện Nam liếc liếc cô, “Triệu Tây Mi à?”
Anh đoán chính xác.
Diệp Phi nói: “Em lại ăn cùng anh một chút.”
“Biết nấu ăn không?”
“Dạ biết.”
“Trước mặt, đi thẳng, rẽ phải.”
“Dạ.”
Diệp Phi chậm rãi khởi động xe, Lê Tiện Nam lại nhìn cô, tóc dài buộc đuôi ngựa, tư thế ngồi rất ngay ngắn, nghiêm túc lái xe, không dám lái nhanh, không giống như anh.
Bình thường Lê Tiện Nam lái xe rất ổn định, nhưng khi tâm trạng không tốt, anh cũng không để ý lắm, đêm khuya không có người, anh sẽ đạp ga, thỉnh thoảng lại lái xe đưa Triệu Tây Chính chạy vòng quanh ngọn núi, tư thế ngồi ngay ngắn, làm người ta căng thẳng.
Lê Tiện Nam đưa tay cầm ly sữa vẫn còn nóng, trên ly có in logo của quán cà phê.
Hôm nay đúng là tâm trạng rất tệ, nhưng từ khi nào đã khá lên?
Là khi nhìn thấy Diệp Phi đến đón anh, cô nói đã mua một ly sữa nóng cho anh, còn đau lòng nói ly sữa giá ba mươi tệ.
Toàn là những chuyện nhỏ nhặt, cũng giải tỏa gần hết sự mệt mỏi.
Diệp Phi lẳng lặng lái xe, đi thẳng, rẽ phải, trước mặt có một trung tâm thương mại, cô hỏi: “Đến đây làm gì?”
“Đi dạo.”
Anh trả lời như vậy.
Diệp Phi đỗ xe, có lẽ cũng đoán được ý anh, cô đỗ xe, nói với anh: “Vậy anh đợi ở đây, em sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Được rồi.”
Lê Tiện Nam thật sự rất mệt, giống như sắp nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe, Diệp Phi xuống xe, Lê Tiện Nam gọi cô, cô vòng qua ghế phụ, Lê Tiện Nam hạ kính xuống.
“Anh muốn mua gì không?” Diệp Phi không biết anh định nói gì.
Người đàn ông đang lười biếng ngả lưng, đột ngột ngồi dậy, anh ngoắc ngoắc ngón tay, Diệp Phi đứng bên ngoài chiếc xe, hơi nhoài người vào, Lê Tiện Nam giữ cằm cô, hôn cô, vuốt ve gương mặt cô: “Đợi em.”
Hơi ngoài dự đoán, hơi bất ngờ.
“Ngốc rồi à?” Lê Tiện Nam lại búng trán cô, “Đợi em đấy, nhanh đi.”
“Anh ăn gì?”
“Gì cũng được.”
“Anh nói đi, em sợ anh kiêng món gì.”
“Vậy đừng mua nữa, ăn em.”
“…” Diệp Phi xoay người rời đi.
Lê Tiện Nam ngồi trong xe, mỉm cười nhìn bóng lưng của cô, dọa người ta sợ rồi.
Họ đến nơi vào lúc bảy giờ tối, Diệp Phi mua một ít rau xanh, dù sao nhà bếp ở Tây Giao Đàn Cung vẫn còn mới tinh, có lẽ Lê Tiện Nam cũng ăn trong bếp nhà lần đầu tiên, lúc cô xách túi đi ra, lại thấy Lê Tiện Nam không ngồi trong xe.
Hầm giữ xe yên tĩnh quá mức, ánh đèn trắng bật sáng, có tiếng dòng điện xẹt qua.
Lê Tiện Nam đang dựa vào chiếc xe, chuẩn bị châm thuốc, thấy Diệp Phi từ đằng xa, anh ném hộp thuốc và bật lửa lên ghế phụ.
“Phi Phi, hình như lốp sau hỏng rồi.”
Lê Tiện Nam đến gần, cầm lấy đồ đạc trong tay cô, mở cửa xe, đặt lên ghế phụ.
“Hả?” Diệp Phi ngây người, vòng qua đuôi xe, “Cái gì hỏng?”
Lê Tiện Nam thong thả chỉ chỉ.
Diệp Phi giật mình, ngồi xổm xuống nhìn: “Hỏng chỗ nào?”
Lê Tiện Nam thuận miệng lên tiếng, đưa tay che chắn đầu cô, mở cốp xe: “Chỗ này.”
“Đâu…”
Diệp Phi ngồi xổm xuống đất, lúc ngước mắt, lời nói nghẹn trong cổ họng.
Trong cốp xe có đầy hoa hồng đỏ, bên cạnh hoa hồng đỏ là một đống đồ ăn vặt.
“Anh làm gì thế?” Diệp Phi đứng đó, “Em vừa vào mua thức ăn…”
Lê Tiện Nam lười biếng vươn tay về phía cô: “Thêm thức ăn mà anh mua nữa, có vui không?”
Diệp Phi đi qua, dừng bước, Lê Tiện Nam vươn tay kéo cô đến gần, vòng một tay qua eo cô, tay kia vuốt ve lưng cô: “Phối hợp một chút được không? Ngốc rồi à?”
“Anh tặng hoa làm gì…” Diệp Phi bị anh ôm vào lòng, trong đầu tính toán một chút, hôm nay đâu phải ngày lễ.
“Muốn dỗ dành em còn phải có lý do à?” Lê Tiện Nam trầm ngâm một giây, “Không có lý do cũng không sao, anh chỉ muốn dỗ em vui thôi.”
“…”
Hóa ra khi người ta được đối đãi tốt, khoang mũi thật sự sẽ chua xót.
Diệp Phi vùi mặt vào lòng anh, trên người anh có hơi lạnh, cảm giác yên tâm giống như một bàn tay dịu dàng, cẩn thận nâng niu trái tim đầy vết thương trong lòng bàn tay.
“Phi Phi, em không cần phải chiều ý anh, ý anh là, em mới hai mươi hai tuổi, phải không? Hay tuổi mụ là hai mươi hai?” Lê Tiện Nam xoa đầu cô, “Cứ sống như một bạn nhỏ hai mươi hai tuổi đi, anh cho phép.”
Sao có thể hoài nghi chân tình của anh là giả?
Cô thật sự không để lời người ta nói trong lòng.
Diệp Phi luôn cảm thấy chân tình của anh còn to lớn hơn cô nghĩ, không chỉ là tặng hoa, cô cảm nhận được anh tận tâm trong từng điều nhỏ nhặt.
Cuộc đời thật sự rất ngắn ngủi, phải chọn một người bằng lòng cho cô thích làm gì thì làm, trở thành một bạn nhỏ vô tư lự, chứ không phải một người luôn bảo cô phải hiểu chuyện.
Cô chưa từng đòi hỏi cái gì, nhưng hình như cái gì anh cũng bằng lòng cho cô.
Sau hai ngày vất vả, Lê Tiện Nam thật sự rất mệt mỏi, Diệp Phi sợ anh ngủ ở nơi khác không ngon giấc, nghĩ ngợi một hồi, cô quyết định lái xe đưa anh về Tây Giao Đàn Cung.
Cô nấu mấy món đơn giản, ăn cùng Lê Tiện Nam trong phòng ăn.
Công nhân đã rời đi, phòng khách vẫn ngăn nắp sạch sẽ, ngoại trừ góc cửa sổ sát đất, có một vườn hoa hướng dương trong nhà rộng lớn, hoa hướng dương rậm rạp, âm thầm nở rộ, lặng lẽ, nhưng rất long trọng.
Diệp Phi mặc áo khoác, định đi ra ngoài.
Lê Tiện Nam ngồi bên bàn ăn, hỏi cô đi đâu, Diệp Phi liếc anh một cái, nói đem hoa hồng vào.
Lê Tiện Nam cười, Diệp Phi tìm ra mười mấy bình thủy tinh, tranh thủ lúc Lê Tiện Nam đang ăn, cô chuyển từng bình, từng bình, dọn hoa xong rồi, lại dọn đống đồ ăn vặt vào.
Đồ ăn vặt trải đầy sofa, có thêm những thứ này, Tây Giao Đàn Cung trống trải lập tức có sức sống.
Diệp Phi ôm mấy túi khoai tây chiên, hỏi anh để ở đâu.
Lê Tiện Nam thuận miệng nói: “Tùy em.”
Diệp Phi đặt hết lên bàn trà, sau đó bước đến bàn ăn, kéo ghế ngồi cạnh anh.
Lúc ăn, Lê Tiện Nam không nói nhiều, cô chỉ nấu một tô mì, lúc anh cúi đầu cầm đũa, trông không khác nào một bức họa.
“Em muốn ăn không?” Anh gắp một sợi, đưa đến miệng cô.
Diệp Phi lắc đầu.
Lê Tiện Nam dời tô mì sang một bên: “Tốt.”
“Trẻ con quá.” Diệp Phi định rời đi.
Lê Tiện Nam kéo tay cô trở về: “Phi Phi.”
Diệp Phi tưởng anh cần có người ở bên cạnh lúc ăn, Lê Tiện Nam cũng không ăn nhiều, anh ôm cô, nhìn vào mắt cô, hỏi: “Phi Phi, nghĩ xem, em còn mua cái gì nữa?”
“…” Không nói thì không sao, vừa nói ra, tự dưng Diệp Phi nhớ đến chiếc túi vừa đặt trên bàn, cô không có kịp thu dọn, lúc nhìn lại đã thấy trống rỗng.
Diệp Phi cực kỳ căng thẳng, cả người cứng đờ: “Em… không phải anh… nói…”
Cũng không nhớ lúc mua thứ đó, tâm trạng của cô thế nào, thật ra cô cũng do dự, đã nghĩ về hậu quả.
Nhưng lúc đó lại nghĩ đến đêm nọ, Lê Tiện Nam nói, lâu như vậy rồi, cũng không nghĩ đến chuyện kia với cô.
Cả một quãng thời gian dài như vậy, anh chưa từng đòi hỏi cô cái gì, để cho cô từ từ yên tâm, hoặc ít nhất là bằng lòng tin rằng, giữa hai người họ không chỉ là quan hệ thể xác tầm thường.
Huống hồ chi, hai lần kia đều là cô được đơn phương chiều chuộng.
“Có nghĩ đến hậu quả chưa.”
“Dạ rồi.”
Ánh mắt của Lê Tiện Nam mê hoặc cô, nhất định là đang suy đoán ý nghĩ của cô.
Diệp Phi thật thà nhìn anh.
Nói không lo lắng là nói dối, nhưng thật ra nghĩ đến chuyện này, cô cũng đã chuẩn bị kỹ càng, chẳng qua là còn trì hoãn bao lâu? Quá trình lôi kéo này chậm chạp hơn cô nghĩ.
Cũng vì chậm chạp như vậy, cô luôn cảm nhận được thành ý của anh.
Nụ hôn của anh giống như một làn gió xuân, làn gió lướt qua, mặt nước tĩnh lặng nở ra từng đóa hoa.
Căn phòng rất ấm áp, sự căng thẳng của Diệp Phi cũng tan biến, nhưng vào giây phút sắp xảy ra chuyện kia, Lê Tiện Nam vẫn hỏi cô, có được không?
Hàng mi của Diệp Phi run rẩy, rũ xuống, giữa màn đêm mông lung, thân hình cao gầy của anh, có dấu vết của thể thao, vòng eo gọn gàng gợi cảm, đường gân xanh dưới làn da trắng trẻo.
Diệp Phi chìm đắm vào đôi mắt của anh, càng lo lắng, dây thần kinh càng căng thẳng.
Lê Tiện Nam hôn lên môi cô, nắm lấy nhịp tim cô trong lòng bàn tay.
Cô nhớ đến hoa sen trong sân, trôi lãng đãng trên mặt nước, gió thổi qua, cành hoa đong đưa, khi đó cô hơi thất thần, gió thổi mạnh hơn, làm hoa sen yếu ớt chạm vào thành hồ, mặt nước nhỏ xíu nổi lên từng gợn sóng nhẹ nhàng, từng vòng tròn tỏa ra.
Có lẽ cô còn yếu ớt hơn cành hoa sen đáng thương kia.
Đừng nhẹ nhàng an giấc ngàn thu, sôi sục, cháy bỏng, thiêu đốt.
Dẫu cho mùa đông giá lạnh.
Qua từng chi tiết nho nhỏ, Diệp Phi cảm nhận được anh kiềm chế và thương xót cô.
Như mẫu đơn nở rộ giữa mùa xuân, cánh hoa mỏng manh quá mềm mại, dẫu cho cơn mưa không nặng hạt, cánh hoa mềm mại đã gần như rách nát, để lại đoá hoa không lành lặn.
Nhưng mẫu đơn sau mưa quá mê người, đóa hoa trắng hồng, hình như còn chuyển sắc, một lớp màu hồng thật mỏng, điểm mấy đốm trắng nhỏ, dịu dàng như mật.
Dưới nụ hôn của anh, nhịp tim của cô càng dữ dội.
Ngón tay anh từ từ khép chặt quanh lòng bàn tay cô, hơi lạnh chạm vào, làm cô vô thức nắm chặt, tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài, xương cổ tay nổi rõ.
Buổi sáng tinh sương, bàn tay của Lê Tiện Nam dịu dàng vuốt ve gò má cô, Diệp Phi nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay anh.
Cơn mưa vô hình vô sắc cứ rơi mãi, cánh hoa mẫu đơn mỏng manh xinh đẹp, vẫn tỉnh giấc giữa u ám, nồng nhiệt nở rộ.
Cô quỳ gối giữa mùa xuân, xem anh như thần linh thiêng liêng, thần linh không nói gì, lại nhìn thấu sự hoảng loạn của cô.
Không sao.
Nụ hôn nóng bỏng, cơn mưa không dứt, những bàn tay nắm chặt.
Cô không nỡ.
Cô muốn bắt trong tay.
Thăng trầm nhiều năm, chỉ dám liếc vội cảnh đẹp trên đường.
Hóa ra trời cao giữ gìn thời khắc đẹp nhất cho cô ở tuổi hai mươi hai, lần này cho phép cô bắt được.
Cũng là thời khắc toàn tâm toàn ý.