Cô chỉ nghĩ giọng nói của anh thật êm tai, hơi lười biếng, nói cái gì, cô cũng bằng lòng nghe.
Lê Tiện Nam kể một hồi, anh dừng lại, có lẽ là để cúi đầu nhìn xem cô đã ngủ chưa, lúc anh cúi đầu, Diệp Phi chậm rãi nói, chưa ngủ, đang nghe.
Lê Tiện Nam nhích về phía trước, vòng tay qua vai cô, véo mũi cô, nói: “Làm giá vậy à, còn phải kể chuyện cho em nghe thì em mới ngủ?”
Diệp Phi mở mắt nhìn anh, mắt của Lê Tiện Nam rất đẹp.
Có lẽ là vì thời khắc này quá đỗi dịu dàng, Diệp Phi mở mắt nhìn anh, đèn đầu giường phát ra ánh sáng ấm áp, phòng ngủ rộng lớn như vậy, chỉ có góc này là có ánh sáng, rèm cửa sổ đóng lại, nếu chăm chú lắng nghe, dường như chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người họ.
Lê Tiện Nam rũ mắt nhìn cô: “Nghĩ gì thế?”
Nghĩ đến lời anh vừa nói ——
“Không phải anh đợi em à, cuối cùng cũng đợi được.”
Giống như cô rời khỏi nhà, ánh đèn thật sự sáng mãi vì cô.
Lê Tiện Nam chưa từng hỏi về chuyện của cô, hình như anh thật sự đợi cô nói ra.
“Lê Tiện Nam, nếu như anh muốn biết, anh chỉ cần nói với Kha Kỳ một tiếng, ngày mai, mọi thông tin về em đều sẽ xuất hiện trong tay anh?” Diệp Phi nhìn anh, hỏi.
Lê Tiện Nam nghe thấy lời này, bật cười: “Như vậy thì có nghĩa lý gì, em ở ngay trước mắt anh, nghe em nói không phải là chân thật hơn nghe người khác nói à? Anh cũng không cần nghe người khác kể về em.”
Diệp Phi chưa từng nói về quá khứ của cô, trong thời khắc dịu dàng này, cô cũng không muốn nói nhiều.
Không cần phải để lộ vết sẹo hết lần này đến lần khác.
Diệp Phi còn không kể cho Tiết Như Ý, nhưng Tiết Như Ý thông minh, có lẽ cô ấy cũng biết chút gì đó.
Hình như giữa hai người họ cũng vậy, Lê Tiện Nam không nhanh không chậm.
Cô ở bên cạnh anh, Triệu Tây Chính cũng không còn nói lời nào nữa, gặp cô, đôi khi anh ta sẽ nâng ly, ung dung gọi cô là “Phi Phi”, nhưng nghe giống “Phỉ Phỉ” hơn.
Lê Tiện Nam phát hiện ra cô căng thẳng, cho nên nói với cô: “Triệu Tây Chính không phải người xấu.”
Diệp Phi gật đầu.
Lê Tiện Nam đối xử tốt với cô, ngay cả người ngoài cũng để ý, mỗi lần cô dự tiệc, luôn có người đến bày tỏ thành ý với cô, gọi cô là “cô Diệp”, nói đến chuyện gì cũng hỏi ý kiến của cô.
Người ta rất dễ lâng lâng trong vàng son, nhưng Diệp Phi thì không, cô chỉ lịch sự đáp lời, chuyện gì không hiểu thì đẩy cho Lê Tiện Nam.
Lê Tiện Nam chỉ ngồi tại chỗ, mỉm cười nhìn cô.
Người xung quanh cũng cười, khi Diệp Phi bắt gặp ánh mắt của anh, cô nhớ lại lời mà Triệu Tây Chính đã nói vào đêm khuya nọ ——
“Mẹ của anh ấy chết thế nào, đến bây giờ cũng không nghe một chút tin tức gì.”
Nhưng Lê Tiện Nam chưa từng nhắc đến chuyện này, tựa như không có gì xảy ra, giống hệt như gió nhẹ mây trôi, đứng trước chuyện vui hay không vui, anh đều lạnh nhạt đối mặt.
Có phải anh máu lạnh không? Không phải, anh cũng biết đau lòng.
Chẳng hạn như, lúc Diệp Phi vô tình bị giấy cứa vào tay, Lê Tiện Nam sẽ lo lắng kéo cô đến gần, bảo cô ngồi một bên, sau đó sẽ nhất quyết tự tay cầm xấp giấy kia, giúp cô xếp lại.
Hiếm có giây phút nào anh quá bận.
Diệp Phi ngồi giữa bữa tiệc linh đình, lẳng lặng ăn chén cháo trước mặt, vừa rồi có một người mặc Âu phục đến giới thiệu, đây là cháo nấu cùng hải sâm tươi và bào ngư đen, được bưng lên để cô nếm thử.
Lê Tiện Nam không ăn nhiều, anh bắt chéo chân, thỉnh thoảng lại trò chuyện mấy câu với người xung quanh, nói chuyện nửa vời, trong tay còn bẻ một cái chân cua hoàng đế.
Đúng là một đôi tay đẹp.
Mấy giây sau, thịt cua trắng trắng mềm mềm được đặt lên một chiếc đĩa nhỏ, sau đó đĩa nhỏ xuất hiện trước mặt Diệp Phi.
Tự dưng Diệp Phi nhớ đến hôm nọ ở xưởng in, hộp cơm tinh xảo tràn ngập thịt cua đã bóc.
Tự dưng cô nhớ đến lần đầu tiên đó, cô đã nói, nếu có loài cua không có vỏ thì tốt biết mấy.
Những lần sau này, tôm cua cô ăn đều do anh lột vỏ.
—— Có lẽ anh nghĩ cô không thích lột vỏ.
“Sao thế?” Thấy cô ngây ngốc nhìn chằm chằm chân cua trắng mềm, Lê Tiện Nam ghé đến hỏi cô, nghĩ cô có tâm tình gì.
Triệu Tây Chính nhìn thấy hết.
Nhưng không nói nhiều nữa.
Lê Tiện Nam trông rất dễ nói chuyện, thân thiện với mọi người, nhưng thật ra anh không phải như vậy, Triệu Tây Chính biết vùng cấm của Lê Tiện Nam là ở đâu, cho nên anh ta cứ xuôi theo dòng nước.
Chỉ là đôi lúc thật khó hiểu được.
Chơi đùa à?
Làm gì có ai sai khiến được Lê Tiện Nam? Bảo anh rót nước, lột vỏ tôm, còn đích thân lái xe đưa đón?
Nghiêm túc à? Cũng không hẳn.
Triệu Tây Chính vừa hút thuốc vừa nheo mắt.
Không ai trong bàn thích ăn những món này, vừa nhìn đã biết ai gọi món, bào ngư đen nhập khẩu cũng là do chủ nhà hàng mua vội.
Chân cua hoàng đế được cắt thành mấy miếng nhỏ xíu, Lê Tiện Nam dùng dụng cụ lột vỏ cua, Diệp Phi ngồi bên cạnh nhìn anh, gắp một miếng, chấm vào giấm với gừng băm, đưa đến miệng anh, nói: “Vất vả quá.”
“Không sao mà, bàn tay của em cũng đừng làm những việc này.” Lê Tiện Nam cười, lột vỏ phần cuối, chấm vào giấm, đưa cho cô.
Diệp Phi cười, áo len màu hồng hơi rộng, để lộ chiếc cổ thiên nga trắng trẻo, để thuận tiện ăn uống, cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, gương mặt nhỏ nhắn, mấy sợi tóc mềm mại tinh tế lướt qua gò má.
Cô nói gì, Lê Tiện Nam cũng ghé sát vào lắng nghe, nghe xong lại cười, ánh mắt rất cưng chiều.
Triệu Tây Chính ngậm điếu thuốc, hình như người càng lý trí, vào một số thời điểm, càng dễ mất kiểm soát.
Câu nói này thật đúng.
Mẹ của Lê Tiện Nam cũng vậy.
Triệu Tây Chính nghĩ, mình để ý đến chuyện vớ vẩn làm gì, từ trên xuống dưới rối rắm cả nùi, anh ta dạo tới dạo lui cả ngày, cũng là để bản thân đừng nghĩ ngợi đến những việc này.
Sinh trong một gia đình như vậy, hoàn cảnh như vậy, rất nhiều thứ nằm ngoài tầm kiểm soát.
Thái độ của người trong giới bọn họ đối với phụ nữ luôn là thế này, cho tiền và tình cảm, đầu tiên là cho đồ, chẳng hạn như túi xách, xe, nhà, sau đó là nuông chiều trong một thời gian ngắn ngủi, không thể tiến xa hơn.
Nhưng nhìn hai người này xem.
Triệu Tây Chính hút thuốc, giữa làn khói trắng, anh ta nhớ đến lúc đi bắt quả tang Triệu Tây Mi, hai người trốn trong tầng hầm, Triệu Tây Mi nói là đang yêu đương.
Yêu đương?
Là một cái gì đó chân thật mà xa xôi.
—— Nhưng nhìn thế này, hai người này rõ ràng cũng giống.
Triệu Tây Chính không hiểu, rốt cuộc tình yêu là cái gì.
Diệp Phi chưa từng hỏi anh những câu hư vô mờ mịt, cứ tạm cho rằng anh thật lòng muốn giữ cô bên cạnh để nuông chiều, thật ra đến giờ cô cũng không tham lam cái gì, cho nên Lê Tiện Nam không hỏi nhiều.
Khi đó, áp lực phát triển internet rất lớn, nhiều mạng xã hội lớn đang tranh giành phần thắng, không có điểm nhấn, làm sao người khác đầu tư cho mình được?
Nhưng cũng nhờ vào khoản đầu tư của Triệu Tây Mi, ứng dụng kia phát triển tương đối thuận lợi.
Chắc chắn Diệp Phi sẽ được nhận thù lao, Triệu Tây Mi nói, đợi đến lúc ứng dụng được đưa ra thị trường, sẽ thuê cô làm quảng cáo.
Diệp Phi chỉ cười.
Tiền thù lao thật sự rất nhiều, Diệp Phi nhìn số dư trong thẻ, còn hơi giật mình.
Cũng chính vì “việc làm thêm” này, suốt một thời gian dài, Diệp Phi không có công việc chính thức, nếu không viết nội dung quảng cáo, cô sẽ dành thời gian vào thư viện viết khóa luận.
Ngày đó cô đang ở trong thư viện, nhận được cuộc gọi của Lê Tiện Nam ——
Anh suy nghĩ rất thấu đáo, lái xe đến sẽ làm người khác chú ý.
Thanh âm của Lê Tiện Nam trong điện thoại nhẹ nhàng như làn gió xuân.
Anh nói: “Anh đợi em ngoài cổng trường.”
“Dạ, nhưng em phải về ký túc xá gặp bạn, lâu rồi chưa quay lại.”
Diệp Phi cúp máy, cất mấy quyển sách trên bàn, lại nhớ đến mấy ngày trước xem vòng bạn bè của Tiết Như Ý, thấy cô ấy bị gãy chân, đầu gối sưng đỏ.
Diệp Phi nhắn tin WeChat cho Tiết Như Ý, lát sau, Tiết Như Ý trả lời bằng tin nhắn thoại, giọng nói nghèn nghẹt, hình như bị cảm, cô ấy nói: “Phi Phi, tớ nhớ cậu muốn chết!”
Diệp Phi cười, hỏi cô ấy có muốn ăn gì không, cô sẽ mang lên.
Tiết Như Ý hơi thèm ăn, nhắn tin nói muốn uống trà sữa, trà sữa pudding.
Diệp Phi đồng ý, nhưng tiệm trà sữa ở cổng sau, Diệp Phi đi ra, nhìn thấy chiếc Rolls-Royce đỗ dưới gốc cây, cô gọi hai ly trà sữa, cầm đến, gõ lên kính xe.
Kính xe hạ xuống, Lê Tiện Nam đang ngả lưng nghỉ ngơi trong xe, nhìn thấy cô, anh cười nói: “Nhanh vậy sao?”
“Đợi em một chút, em mang một ít đồ đạc cho bạn, lâu rồi bọn em chưa gặp nhau, có lẽ sẽ nói chuyện một chút.” Diệp Phi lắc lắc ly trà sữa trong tay.
Lê Tiện Nam cười, ngồi thẳng dậy.
Có lẽ là vì ở trong khung cảnh này, người qua lại đều là sinh viên —— nhưng đây là đại học Yến Kinh danh tiếng, người tới lui đều là sinh viên giỏi, là nhân tài tương lai của các công ty nổi tiếng.
Hôm nay Diệp Phi cũng mặc áo len hồng, mặc váy trắng, mang giày thể thao, khoác áo khoác màu be nhạt bên ngoài, vạt váy còn đính ren, mềm mại ấm áp.
Rất ra dáng nữ sinh.
“…Hửm? Chắc là phải đợi một chút.” Thấy anh hơi phân tâm, Diệp Phi vẫy vẫy tay trước mắt anh, “Lê Tiện Nam, em đang nói chuyện với anh đấy.”
Em đang nói chuyện với anh đấy, giống như hờn dỗi.
Lê Tiện Nam đột ngột vươn tay ra, vuốt ve gáy cô, sau đó ghé đến gần, không đứng đắn hôn cô, Diệp Phi chưa kịp phòng bị, ở đây không có nhiều người, nhưng cũng có vài người qua lại.
Hơi thở của anh lướt qua chóp mũi của cô, làm gò má cô vô cớ nóng lên, căng thẳng như vậy, vạn vật đều trở nên mập mờ, nhạy cảm, nụ hôn lưu luyến, trêu chọc.
“Lê Tiện Nam!” Diệp Phi cầm ly trà sữa trong tay, da mặt cô hồng hồng.
Lê Tiện Nam cười, vô cùng thiếu đứng đắn, vô cùng mê hoặc, anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô, ngón trỏ mơn man làn môi mà anh đã hôn, dáng vẻ mập mờ.
“Vừa rồi anh nghĩ, hôn em ở đây có phải là một tội ác hay không?” Lê Tiện Nam ấn đầu ngón tay vào môi cô, mỉm cười mê hoặc, “Phi Phi, sao thế này, anh không cảm thấy áy náy chút nào?”
Diệp Phi không thể nhìn anh lâu hơn nữa, cầm ly trà sữa bước đi thật nhanh, Lê Tiện Nam cười sau lưng cô, lại đưa tay vào túi, lấy ra một chiếc hộp đen.
Làm sao bây giờ, phải đưa thế nào để người ta đừng nghĩ mình dồn hết tâm trí?
Diệp Phi bước về phía ký túc xá, hình như mùi hương của anh vẫn còn lưu luyến trong khoang mũi của cô, mùi thuốc lá hương trà thật êm dịu, mỗi hơi thở lại giống như quay về nụ hôn dây dưa kia, thật sự làm người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Diệp Phi kéo khăn choàng lên cao, bước về ký túc xá nữ.
Năm nay là năm ba, năm ba hầu như không có tiết, phần lớn sinh viên đều đi thực tập, năm cuối không có tiết, cũng không đi thực tập, đa số bạn học đều cảm thấy đi thực tập sớm để tích lũy kinh nghiệm xã hội cũng tốt, nhất là khi Yến Kinh mở ra quá nhiều cơ hội, Diệp Phi đã từng nghĩ như vậy.
Nhưng tư bản không nghĩ vậy —— họ chỉ cảm thấy sinh viên là lao động giá rẻ, hẳn là Hoàng Linh nghĩ vậy. Bước vào xã hội sớm, sẽ phát hiện ra xã hội không đơn thuần như vậy.
Những nguyên tắc này cũng không phải do xã hội dạy cô, mà là đêm nọ, Lê Tiện Nam tình cờ nhắc đến, ngày đó Lê Tiện Nam nắm tay cô, nói, Phi Phi, làm sao có thể dừng lại ở đây được? Muốn ở lại thành phố này, em còn phải tiến về phía trước.
Nhưng Diệp Phi rất buồn ngủ, cho nên Lê Tiện Nam cười, tắt đèn, nói: “Được rồi, không biết thì thôi, có anh ở đây, sẽ không để em chịu thiệt thòi.”
Diệp Phi nghĩ, anh đối xử với cô thật tốt.