Hoa hải đường từ từ úa tàn, cánh hoa rải khắp sân, bay lả tả như mưa hoa mùa thu.
Cẩm tú cầu vẫn nở rộ.
Diệp Phi ghé vào giường nhìn Lê Tiện Nam, thật ra cô nghĩ, hẳn là Lê Tiện Nam đã chuẩn bị ngôi sao kia từ lâu rồi, nhưng anh chưa từng nói với cô là từ khi nào, Diệp Phi không cách nào đoán được.
Anh luôn là như vậy, quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt.
Sự bất an của Diệp Phi khắc sâu trong xương tủy, thói quen xấu kéo dài mười mấy năm, nhưng những thói quen xấu không đáng yêu đó, Lê Tiện Nam luôn để ý cẩn thận.
Có lẽ đó là lý do tại sao Diệp Phi cảm thấy an toàn bên cạnh anh, cô không nói ra, anh cũng dễ dàng nhìn thấu, sau đó dùng phương thức của anh để đáp lại.
Diệp Phi nhìn ngắm anh kỹ càng, luôn cảm thấy mềm lòng, mỗi ngày thức dậy cũng không còn thấp thỏm lo âu.
Hóa ra anh đặt cô trong lòng, là một vị trí kiên cố, ổn định.
Mùa đông năm 2014, Diệp Phi hoàn thành học kỳ đầu tiên của năm cuối, thi cuối kỳ xong, Diệp Phi rất tự tin về thành tích lần này, cô đã đăng ký thi trên trang web IELTS, đã chừa thời gian để chuẩn bị, sau Tết sẽ thi, hai tháng cũng đủ cho cô chuẩn bị.
Chiếc xe đen đỗ bên cổng sau của trường, Diệp Phi từ xa nhìn thấy, Lê Tiện Nam đến đón cô.
Diệp Phi chạy đến mở cửa xe, trên ghế phụ có một bó hoa, bao gồm hoa hướng dương và cẩm tú cầu, còn có mấy đóa hoa hồng trắng, hoa đơn giản, ngắm thôi cũng thấy thích.
Nhìn thấy hoa hướng dương và cẩm tú cầu, luôn nghĩ đến Tây Giao Đàn Cung đầu tiên.
“Hôm nay là ngày gì sao?” Diệp Phi ôm hoa ngồi vào, thắt dây an toàn.
Lê Tiện Nam cười, nói: “Không phải hôm nay là ngày Phi Phi học xong tiết cuối cùng của học kỳ à, tốt nghiệp vui vẻ.”
“Đến tháng tư em mới tốt nghiệp.”
“Vậy tháng tư cũng chúc mừng.”
“…” Diệp Phi nhìn anh, cười nói với anh, “Hôm nay căn nhà ở Hoa Cảnh đã cải tạo sắp xong, tối nay anh đến xem cùng em nhé?”
Ngày đó, Diệp Phi kéo Lê Tiện Nam đến Công viên Khoa học Kỹ thuật ăn cơm.
Nhà hàng Before Sunrise vẫn yêu cầu phải đặt bàn trước, nhưng Diệp Phi là ngoại lệ.
Thời gian đó, Diệp Phi luôn luôn tăng ca, sáng nào Lê Tiện Nam cũng bận rộn, không có thời gian ăn trưa cùng cô, khi đó, nhà hàng sẽ giao thức ăn đến cho Diệp Phi mỗi ngày, còn mang cho cô một bó hoa cẩm tú cầu.
Người khác còn tưởng phải đặt thức ăn giao tận nơi mới nhận được cẩm tú cầu, nhưng nhân viên phục vụ nói không phải, giao đến tận nơi cũng không tặng cẩm tú cầu.
Có người hỏi tại sao, nhân viên phục vụ trả lời, vì cô Diệp là ngoại lệ.
Lúc đó Diệp Phi ngồi trong phòng làm việc, thức ăn giao đến có cá không xương, tôm không vỏ, lựu đã lột, Lê Tiện Nam luôn nói anh không muốn cô làm những việc đó.
Diệp Phi không thích ăn cá không phải vì đó là cá, mà vì cô sợ xương cá, thật ra cô mới chỉ ăn một lần khi đi cùng anh, vậy mà anh cũng phát hiện ra.
Luôn nhớ đến thật lâu trước đây, cô ngồi trong xưởng in ký tên, lưng đau nhức, Lê Tiện Nam bảo Kha Kỳ mang cua bóc sẵn đến cho cô.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phi đến nhà hàng này cùng với Lê Tiện Nam, anh mở nhà hàng là vì cô.
Nhà hàng vách kính phản chiếu ánh sáng tím nhạt và xanh thẫm, như bình minh vô tận.
Hai người họ ngồi ở quầy bar, cẩm tú cầu phủ kín mặt tường, cẩm tú cầu ưa nước, vậy là bên dưới có hơi nước, quẩn quanh tường hoa cẩm tú cầu.
Ngày đó Diệp Phi múc kem bạch đào, hỏi anh: “Lê Tiện Nam, ở đây ít người như vậy, sao phải đặt bàn trước làm gì?”
“Không phải em không thích ồn ào à?” Lê Tiện Nam cười, rút một tờ khăn giấy, lau vết thức ăn trên khóe môi cô.
Động tác tự nhiên, chu đáo, giống như họ đã ở bên nhau rất, rất lâu rồi.
Diệp Phi chưa từng nói chuyện này với anh, nhưng anh vẫn nhạy cảm lưu ý.
“Lê Tiện Nam, sao cái gì anh cũng biết thế?”
“Đúng rồi, cái gì anh cũng biết, có muốn đi theo anh không?”
Lê Tiện Nam đặt khăn giấy xuống, nhàn nhã nhìn cô.
“Theo chứ, sao lại không?” Diệp Phi vỗ vỗ váy, đứng dậy, đưa tay về phía anh, “Đi thôi, em dẫn anh đi xem nhà em!”
Lê Tiện Nam bị Diệp Phi chọc cười, nắm lấy bàn tay cô.
Thật ra đã đến nơi này mấy lần rồi.
Trong lúc đóng tủ kệ, bàn ghế, ngày nào Diệp Phi cũng đến xem thợ thi công, Diệp Phi là một cô bé mà lại đến đó, Lê Tiện Nam không yên tâm, cho nên anh đi theo, anh không giúp được gì, cứ nhìn Diệp Phi cầm bản vẽ đứng đó, trao đổi với thợ thi công.
Lúc làm xong tủ kệ, bàn ghế, Diệp Phi mua một đống đồ đạc, lần này không có thợ giúp đỡ, cô lại đưa mắt nhìn anh, nói với anh: “Lê Tiện Nam, nếu anh không làm được, hay là gọi Kha Kỳ…”
“Gọi bóng đèn đến làm gì?” Lê Tiện Nam cởi áo khoác, ném lên sofa, giúp cô mở bao bì.
Lúc đó, Lê Tiện Nam xắn tay áo, giúp cô lắp ráp một chiếc kệ trưng bày có hình thù độc đáo, Diệp Phi cầm áo khoác của anh lên, hỏi anh sao lại mặc áo khoác cán bộ già, Lê Tiện Nam khổ sở trả lời: “Còn không phải cán bộ già à? Lớn hơn em mười tuổi.”
Anh chỉ ngồi trên sofa, tay áo sơ mi trắng xắn lên, anh không nhìn cô, tỏa ra cảm giác lười biếng, phong lưu, giọng Bắc Kinh hờ hững càng mê hoặc.
Diệp Phi dạn dĩ hơn, đi sang ôm hôn anh, nói không sao, có là ông già cũng rất đẹp trai.
Lê Tiện Nam cong môi cười, anh luôn dịu dàng với cô, nhưng thỉnh thoảng cũng hơi xấu tính, Diệp Phi không tin vào chiêm tinh học, cũng nhìn thấy toan tính của cung Bọ Cạp.
Lê Tiện Nam không nhìn cô, tập trung vào mấy món đồ trong tay, lười biếng hỏi cô: “Nhỡ đâu có người đẹp trai hơn anh thì sao?”
Diệp Phi cũng giả vờ ngoan ngoãn với anh, hiền lành nói: “Hả? Em đâu có thấy ai đẹp hơn anh.”
Câu trả lời của cô chọc Lê Tiện Nam cười, ngày đó ráp xong, Lê Tiện Nam trở về cùng cô, anh đè cô vào cửa, hôn cô, hôn xong, ngón tay thon dài của anh vuốt ve cằm cô, chậm rãi nói: “Phi Phi, nếu trong lòng em có người khác, đừng ở lại Yến Kinh nữa, anh sẽ thu dọn đồ đạc của em, đưa em lên mặt trăng.”
Diệp Phi cũng phối hợp, ôm anh, giọng điệu còn mềm mại hơn: “Không được, trên mặt trăng không có Lê Tiện Nam.”
Thái độ vô tội này, là hướng về phía anh.
Lê Tiện Nam véo cằm cô, ánh mắt nguy hiểm, nói: “Phi Phi, em có biết thế này gọi là gì không?”
“Là gì?”
“Được chiều nên hư.”
“Chẳng phải cũng là do anh chiều sao?”
Nói một câu, lại chặn họng Lê Tiện Nam.
Lê Tiện Nam còn nghĩ thế này cũng rất tốt, nhìn dáng vẻ “được chiều nên hư” của cô, anh cũng thấy đáng yêu.
Mọi thứ trong nhà Diệp Phi, từ lớn đến bé, hình như đều là do họ cùng nhau chuẩn bị.
Căn nhà không lớn, chỉ khoảng tám mươi mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách, rất nhỏ nhưng ấm cúng, tràn ngập ánh đèn ấm áp, thảm lông xù trải sàn, còn có đèn hoàng hôn, lúc bật lên trông giống như ánh sáng ráng chiều.
Nhưng chiếc đèn để sàn này cũng tràn ngập kỷ niệm về Lê Tiện Nam, Diệp Phi không có kinh nghiệm với những thứ này, chỉ có thể dựa dẫm vào Lê Tiện Nam, ngày đó, Lê Tiện Nam thay bóng đèn giúp cô, anh cầm dụng cụ trong tay, ánh mắt nghiêm túc, thuận miệng nói: “Anh hơi lo lắng cho em đấy.”
“Lo lắng cái gì?”
“Lo lắng Phi Phi nhà mình không có anh bên cạnh, chậc, thật đáng thương, không có người nào làm những việc này giúp em.”
“Em tự học cũng được.” Diệp Phi vừa nói, vừa định cầm lấy dụng cụ trên tay anh.
“Thôi đi, đừng khoe khoang, ra ngoài thì làm người lớn, ở bên cạnh anh, em cứ làm trẻ con đi.” Lê Tiện Nam không những không đưa dụng cụ cho cô, còn kéo cổ tay cô, cúi người hôn cô, chặn lời cô, “Nghe không?”
Có quá nhiều mảnh ký ức tốt đẹp.
“Tách ——”
Diệp Phi bật đèn, căn phòng trở nên ấm áp, cô quay đầu nhìn Lê Tiện Nam, hai người họ thật giống một cặp đôi đến xem nhà tân hôn.
Diệp Phi lấy một chiếc chìa khóa khác từ trong túi, nhét vào túi anh.
“Sao thế?” Lê Tiện Nam hỏi cô.
“Đây là chìa khóa nhà em, em đưa anh một cái.” Diệp Phi nói, “Lê Tiện Nam, nếu có một ngày anh thật sự phá sản, anh đến đây sống cùng em, em có thể chừa cho anh nửa chiếc giường.”
“…”
“Đương nhiên là em hy vọng anh không phá sản.” Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh, nói, “Lê Tiện Nam, sau này em vẫn muốn ngắm cẩm tú cầu, mùa đông đến, chúng rất đắt đỏ, anh tiêu tiền như nước, cứ ba ngày lại thay hoa mới…”
Lê Tiện Nam nghiêng người hôn cô, thật sự hiểu ý cô.
“Hiểu rồi, không được phá sản, còn phải nuôi bé cưng này mà.”
Ngày đó Diệp Phi nhìn anh, thật ra cô rất khó tưởng tượng được Lê Tiện Nam phải chen chúc trong căn nhà nhỏ này với cô.
Anh vốn phóng khoáng như vậy, là Lê Tiện Nam cao quý.
Lê Tiện Nam là tia sáng mà cô gặp được vào năm hai mươi mốt tuổi.
Hào quang như cát bụi, hào quang không phát sáng, trường tồn cùng giấc mộng.
Anh vĩnh viễn là Lê Tiện Nam, là Lê Tiện Nam độc nhất trong kiếp này.
Sau khi nhà Diệp Phi được cải tạo xong, cô phải trả phòng ở hẻm Hòe Tam, Diệp Phi dành thời gian thu dọn đồ đạc, dù sao bà Triệu cũng là một bà cụ, không thích nói chuyện điện thoại, Diệp Phi phải đến tận nơi.
Vẫn là mùa đông, nắng ấm giữa trời đông, sân nhà lộ vẻ đìu hiu.
Bà Triệu cầm gậy ngồi trong sân, hỏi thăm Diệp Phi: “Sinh viên giỏi, cứ vậy mà đi sao? Ở phòng này không được mấy ngày… Đúng là phí tiền!”
“Dạ, con định mấy ngày nữa sẽ dọn đi, cuối năm nay con sẽ đi học thạc sĩ.”
“Người trẻ các con không biết tính toán tương lai, muốn đến là đến, muốn đi là đi.”
Bà Triệu vẫn ngồi trong sân làu bàu, lúc nói lời này, hình như giọng điệu còn hơi trách móc.
Giống như Diệp Phi đi rồi, bà ấy lại cô đơn.
Diệp Phi lễ phép nói: “Vậy trước khi rời đi, con sẽ ghé thăm bà thường xuyên.”
“Không cần con, đi đi.”
Hình như người già luôn là như vậy, nghĩ một đằng, nói một nẻo, nhưng khi đó Diệp Phi không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Sách của con hơi nhiều, con cần hai ngày để thu dọn.”
Bà Triệu mặc kệ cô, nhắm mắt nghỉ ngơi trong sân.
Diệp Phi đi đến cổng, có một bà cụ đang phơi nắng, bà ấy nói: “Bà Triệu là thế đấy, khẩu xà tâm Phật… Đứa nhỏ này, thuê phòng rồi lại ít khi quay về, bà Triệu bật đèn sáng hai lần vì con đấy.”
Nghe thấy lời này, tự dưng Diệp Phi áy náy.
Mặc dù đối với cô, bà Triệu cũng không khác nào người xa lạ, nhưng cũng là một trong số ít người từng vươn tay ra giúp đỡ cô ở Yến Kinh này.
“Con cũng trạc tuổi cháu nội của bà Triệu đấy, có lẽ nhìn thấy con, bà ấy lại nhớ đến cháu nội.” Bà cụ nói.
“Vậy tại sao cháu nội bà ấy lại không đến ạ?” Diệp Phi hỏi.
“À, tính tình bà Triệu rất hơn thua, không tiếp xúc nhiều với gia đình, con cháu sợ chọc bà ấy giận, cho nên cũng ít khi qua lại, tính khí như vậy, không khác nào thổ phỉ.” Bà cụ cười, bảo Diệp Phi đừng để ý.
Diệp Phi lắc đầu, gọi taxi, ôm theo một chồng sách, định đưa về Hoa Cảnh, dù sao đặt những thứ này ở Tây Giao Đàn Cung cũng hơi chiếm chỗ.
“Cầm lấy túi đi! Đừng để ăn cướp rạch túi lấy điện thoại, sắp Tết rồi ——“
Bà Triệu đang phơi nắng trong sân, lớn giọng nói với Diệp Phi.
Hình như bà cụ này cũng không lạnh lùng đến vậy, Diệp Phi quay đầu nhìn bà Triệu, vẫy tay với bà ấy: “Tạm biệt, bà Triệu, khi nào rảnh rỗi, con sẽ đến thăm bà.”
“Bà không quen biết con, đến thăm bà già này làm gì…”
“Sẽ thăm bà mà.”
Chiếc xe chạy đến, Diệp Phi ôm sách ngồi vào, lại vẫy tay ra ngoài cửa sổ.
Bà Triệu hừ một tiếng.
–
Trước Tết, cuộc sống của Diệp Phi vẫn bận rộn hết sức, đại học Trung văn Cảng Thành sẽ gửi thư mời nhập học có điều kiện vào tháng hai hoặc tháng ba, đến lúc đó, Diệp Phi muốn dùng điểm ngoại ngữ để nhận lại thư mời nhập học vô điều kiện, sau Tết, Diệp Phi sẽ có điểm IELTS.
Trước Tết, Diệp Phi từ chối nghe điện thoại của Phùng Nghi —— thật ra ban đầu cô cũng không muốn từ chối, hai người họ nói chuyện bình thường, lúc đó, Diệp Phi nói với Phùng Nghi, có lẽ cô sẽ học thạc sĩ, nhưng Phùng Nghi phản đối, nói nhân lúc còn trẻ thì kết hôn sớm một chút, sẽ nhờ chú Phí giới thiệu giúp cô.
Bà ấy nói vậy, Diệp Phi cúp máy ngay.
Phùng Nghi lại nhắn tin, nói phụ nữ thì phải thực tế một chút, mẹ là người từng trải, làm sao mẹ có thể hại con được? Học nhiều làm gì? Chẳng phải cuối cùng cũng sẽ kết hôn, sinh con à?
Ngày đó, Diệp Phi nghĩ ngợi lâu thật lâu, nhưng rất chắc chắn một điều —— sau năm mười ba tuổi, ký ức của cô về Phùng Nghi hoàn toàn trống rỗng.
Hình như tình mẫu tử cũng tan vỡ từ năm đó.
Diệp Phi chậm rãi gõ gõ, nói: Con học nhiều, là để không trở thành người như mẹ.
Phùng Nghi lại bắt đầu gọi cho cô, Diệp Phi không bắt máy, Phùng Nghi lại nhắn tin chất vấn cô, người thế nào, Diệp Phi, sao con dám nói năng như vậy với mẹ? Con còn oán trách mẹ phải không?
Diệp Phi không muốn cãi nhau với bà ấy, cuối cùng cô tắt tiếng điện thoại, vốn dĩ cô không có ý định đến Quảng Đông, tiết kiệm được một chút thời gian.
Nhưng trước Tết, Diệp Phi vẫn mua sắm vài thứ, Lê Tiện Nam nhìn thấy, hỏi cô định biếu ai.
“Hẻm Hòe Tam, chủ nhà của em, là một bà cụ, cũng là người rất tốt, em muốn biếu bà ấy vài món, dù sao bà cụ cũng ở đó một mình.”
Diệp Phi mua thực phẩm dinh dưỡng, Lê Tiện Nam đợi cô trước hẻm.
Hơn năm giờ chiều, hẻm Hòe Tam rất yên tĩnh, bà cụ hay ngồi phơi nắng, tán gẫu trước cửa cũng không có mặt, Diệp Phi đẩy cổng đi vào, gọi: “Bà Triệu.”
Không ai trả lời, nhưng trong nhà chính có động tĩnh, Diệp Phi cầm đồ đạc đi tìm bà ấy, thấy bà Triệu đang nằm trên giường, trông hơi thẫn thờ.
Không biết vì bà ấy lớn tuổi, hay là vì mùa đông Yến Kinh quá lạnh, trong phòng lại chỉ có một cái lò than, hơi ấm tỏa ra rất yếu ớt.
“Bà Triệu, bà sao thế?” Diệp Phi nhìn thấy bà ấy, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mấy ngày trước bà bị bong gân, con còn biết lo cho bà làm gì? Chúng ta chỉ tình cờ gặp gỡ thôi mà.” Giọng điệu của bà Triệu hơi khó chịu, “Con mang cho bà cái gì, bà không cần mấy thứ thuốc bổ này, chi bằng con mang cá vược đến đây hấp.”
“Gặp được bà là con vui rồi, chân bà có sao không ạ?” Diệp Phi cũng quen rồi, không tranh cãi với bà cụ nữa.
“Không sao, hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”
“Vậy bà nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa con sẽ mang cá vược đến cho bà.”
“Con bé láu cá!”
Bà Triệu đuổi cô đi, không xuống giường được, bà ấy ngồi trên giường đuổi cô.
Diệp Phi nghĩ ngợi, lại nghiêm túc nói: “Bà Triệu, mặc dù con không thường xuyên về đây, nhưng con vẫn cảm ơn bà vì đã cho con ở lại.”
Hẻm Hòe Tam cũng nằm ở trung tâm thành phố, nhà có sân ở Yến Kinh, tiền thuê lẽ ra phải lên đến năm con số.
Cô nghĩ mình thuê được giá hời.
“Bà lỗ vốn với con, con bé láu cá này còn có chút lương tâm!” Diệp Phi rời đi, bà Triệu gọi cô lại, “Đợi đã, trong tủ lạnh có sầu riêng, nặng mùi lắm, con mang về ăn đi.”
“Dạ không cần, con phải đi rồi.”
Diệp Phi nghĩ đến Lê Tiện Nam còn ở bên ngoài, bước nhanh ra cửa, bà Triệu ngồi trên giường, nhìn Diệp Phi chạy ra, trong lòng hơi khó chịu —— Diệp Phi cũng trạc tuổi cháu gái bà ấy.
Trước Tết, Diệp Phi mang cá vược sang cho bà Triệu, sức khỏe của bà Triệu đã tốt lên, nằm mấy ngày đã có thể xuống giường, bà ấy ngồi trong sân phơi nắng, hình như đang đợi Diệp Phi.
Diệp Phi không ghé qua thường xuyên, chỉ mang cá vược đến cho bà ấy, có lần nhìn thấy Diệp Phi từ trên xe của Lê Tiện Nam bước xuống, bà ấy hỏi: “Bạn trai của con à?”
Diệp Phi vừa cất cá vược vào tủ lạnh, đứng trong sân nhìn ra ngoài, Lê Tiện Nam đang tựa vào xe đợi cô, vách kính ngoài sân hơi cũ, giống như dán một lớp màng mờ mờ lên hình bóng anh.
Rất, rất lâu trước đó, Lê Tiện Nam cũng thế này, khoảng mười một giờ ngày đó, Diệp Phi vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, từ xa nhìn thấy một chiếc xe trước hẻm Hòe Tam, anh ngậm một điếu thuốc, định châm lửa, nhưng nhìn thấy cô, anh lại ném điếu thuốc trở lại.
Còn nói: “Hôm đó rời đi, cô nói cô sống ở hẻm Hòe Tam, ngày nào tan làm tôi cũng đến đây đợi cô, đợi một tuần mới gặp được cô.”
Diệp Phi nhìn Lê Tiện Nam bên ngoài, nụ cười vô thức nở trên môi.
Bà Triệu hừ một tiếng, bật cười, bảo cô đi mau, đừng ở lại.
Diệp Phi nói: “Con ở lại làm gì, chỉ mang cá đến cho bà thôi.”
–
Những sự kiện nhỏ nhặt, cũng đáng để hân hoan.
Tết năm 2015, Triệu Tây Chính tổ chức tiệc ăn mừng, Lê Tiện Nam hỏi Diệp Phi có đi không, Diệp Phi nói đi, không thì suốt ngày ru rú trong nhà.
Vẫn là khách sạn InterContinental ở Yến Kinh, lại bước vào đó, bao lâu rồi nhỉ, một năm à?
Lần đầu đến đây vào năm 2014.
Diệp Phi còn nhớ khi pháo hoa phát sáng ngoài cửa sổ, Triệu Tây Mi nói với cô: “Anh ấy thích tất cả, anh ấy lãnh đạm với tất cả.”
Khi đó, Lê Tiện Nam đứng ngoài sân hiên, nói với cô: “Sao cô cứ nhắc nhở tôi đừng uống nước đá lạnh mãi thế, đó là thói quen của tôi hơn mười năm nay, không dễ thay đổi đâu.”
Thời gian trôi qua, đông, xuân, hè, thu, bốn mùa luân hồi.
Từng mảnh ký ức xuất hiện trong tâm trí.
Năm 2015 vẫn ồn ào, sôi nổi, Triệu Tây Chính dẫn dắt mọi người đánh bài, đổ xúc xắc, giống hệt như năm ngoài.
Lê Tiện Nam cầm một ly nước ấm, đặt trước mặt Diệp Phi.
“Lê Tiện Nam.” Cô gọi anh.
“Hửm?” Lê Tiện Nam nghiêng người sang, giữa khung cảnh ồn ào, anh cố lắng nghe lời cô nói.
“Năm ngoái, năm ngoái anh nói anh không bỏ được thói quen uống nước đá lạnh…”
Triệu Tây Mi rót cho Diệp Phi một ly soda, kết quả là, không biết người nào trong bàn trộn soda với một chút rượu, tửu lượng của Diệp Phi cực kỳ thấp, uống một chút rượu đã đỏ mặt, cô thấp giọng nói với anh.
“Năm nay anh cai nước đá, chẳng phải như vậy nghĩa là anh đã nghiện Phi Phi rồi à?”
Lê Tiện Nam cong môi mỉm cười, trên người anh vẫn dính một ít mùi thuốc lá, một năm qua, thuốc lá cũng cai, nước đá lạnh cũng cai, Triệu Tây Chính cười anh, hỏi tại sao anh lại bắt đầu quan tâm đến sức khỏe rồi.
Lúc anh nói chuyện, đèn trong phòng âm u, khung cảnh mập mờ.
Diệp Phi đưa tay móc lấy cà vạt trên cổ anh, Lê Tiện Nam ghé đến hôn cô.
Đúng lúc đám người bên cạnh đánh bài thắng, phát ra một tràng cười.
Lê Tiện Nam chống tay bên cạnh cô, đúng lúc pháo hoa nở rộ ngoài cửa sổ, chúc mừng thời khắc năm mới.
Sự căng thẳng vào lần đầu gặp nhau ẩn giấu trong đáy mắt anh, tựa như dây leo say ngủ.
Mà bây giờ, anh lại là của cô.
“Lê Tiện Nam, một năm rồi sao?”
Lúc Lê Tiện Nam bế cô về phòng, Diệp Phi điều chỉnh tư thế cho thoải mái.
Lê Tiện Nam ừ một tiếng, đặt Diệp Phi lên giường, hôn má cô, nói anh sẽ xả nước cho cô, cô đi tắm rồi ngủ sớm một chút.
Diệp Phi giữ lấy tay anh, hơi chếnh choáng say, cô cười, nói: “Năm ngoái, có phải là ở nơi này, em hỏi anh có cam tâm nói lời tạm biệt với em không?”
“Phi Phi.” Cô kéo cổ tay Lê Tiện Nam, đột nhiên anh cảm thấy thật kỳ lạ.
Diệp Phi ngồi trên giường, tựa như mượn cơn say để hoài niệm.
Trí nhớ của cô thật sự rất tốt.
“Sáng sớm ngày đó, anh đưa em đi ngắm bình minh, anh nói, với một số loài chim, anh không muốn giam cầm, anh nói khi chúng rời đi, anh hy vọng chúng sẽ bay đến một nơi tốt đẹp hơn.”
Hôm nay Diệp Phi mặc áo len mỏng, để lộ chiếc cổ xinh đẹp và một phần xương quai xanh, Lê Tiện Nam nhìn cô, cô bé hai mươi mốt tuổi, ở bên cạnh anh một năm trời, ánh mắt đã tươi đẹp hơn, được chiều nên hư, lại rất đáng yêu, cô vẫn còn trẻ, giống như nụ hoa mao lương đợi ngày nở rộ.
“Lê Tiện Nam, anh chưa từng quay về căn phòng này, phải không?”
“Phải.”
Diệp Phi nghiêng người về phía trước, kéo ngăn kéo ra, đúng là bên trong có một chiếc hộp.
Cô mở ra, nhìn thấy chiếc vòng tay kim cương tinh tế, đính mấy viên kim cương nho nhỏ, chính giữa có bốn viên kim cương hình giọt lệ.
Cô đưa chiếc vòng cho Lê Tiện Nam.
Lê Tiện Nam cầm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng đeo cho cô.
Cô giơ tay lên, lắc lắc trước mặt anh: “Lê Tiện Nam, dẫu cho con chim này có bay đến nơi xa hơn, nó vẫn sẽ trở về Yến Kinh, cẩm tú cầu nở ở Tây Giao Đàn Cung vẫn đẹp hơn —— không phải Tây Giao Đàn Cung, mà là nở bên cạnh Lê Tiện Nam mới đẹp, Lê Tiện Nam, anh hợp với em, em không muốn xa anh.”
“…”
“Em biết anh có rất nhiều chuyện phải xử lý, Lê Tiện Nam, năm năm, là năm năm.” Cô thật sự muốn cười nói, nhưng vừa mở miệng, cuối câu đã run run, hốc mắt Diệp Phi cũng chua xót, “Năm năm nữa, anh sẽ ba mươi tám! Đợi lâu hơn nữa, em sẽ không còn muốn anh!”
Lê Tiện Nam dở khóc dở cười, ôm cô vào lòng, dỗ dành: “Khóc cái gì, năm năm nữa, Phi Phi nhà mình vẫn còn trẻ, đúng, đúng, đúng, anh già rồi…”
Diệp Phi ôm anh, có lẽ là vì rượu, hình như mọi thứ và mọi người xung quanh đều giống hệt như năm ngoái.
Năm ngoái, Lê Tiện Nam nói:
“Phi Phi, tôi không hợp với em.”
“Phi Phi, tỉnh chưa, tôi cho em cơ hội quên đi bình minh ngày hôm nay.”
“Em muốn cái gì?”
“Xem như quà cảm ơn của tôi nhé?”
Tự dưng Diệp Phi bật khóc, cô ngẩng đầu trong vòng tay, cảm thấy hơi bất an, Lê Tiện Nam cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, tựa như anh bằng lòng kiên nhẫn dỗ dành cô.
Diệp Phi nhìn anh, không biết đau buồn xuất phát từ đâu, cô đưa tay chạm vào trái tim anh qua lớp áo sơ mi ——
“Lê Tiện Nam, em muốn anh, em sẽ không quên bình minh, anh hợp với em! Đây không phải quà cảm ơn của anh, đây là sính lễ của anh!”
Lê Tiện Nam ngây người một lát: “Em nói gì thế, Phi Phi?”
“Là anh nói mà!” Cô hung hăng, nhưng vì đang khóc, giọng điệu của cô vẫn mềm mại, lời nói không có sức đe dọa.
Mấy giây trôi qua, Lê Tiện Nam mới nhớ ra —— cô đang nói về chuyện năm ngoái.
Vậy là Lê Tiện Nam cười, ôm cô trong lòng: “Được, được, được, năm ngoái anh làm em không vui, sính lễ sao có thể chỉ là một chiếc vòng tay được chứ…”
Diệp Phi ôm eo anh, nói: “Vòng tay là anh đeo cho em, nhẫn cũng là anh đeo cho em!”
“Phi Phi.” Lê Tiện Nam cười khẽ, cúi đầu hôn cô, khoang miệng của cô có mùi rượu nhàn nhạt, rất nhạt, lại làm trái tim người ta mềm nhũn.
Anh nắm tay cô, đặt lên ngực anh.
“Thân thể là của em, trái tim cũng là của em.” Anh dịu dàng nói, “Hài lòng chưa, Diệp mèo say?”
Mùng một Tết năm 2015, Lê Tiện Nam lại lái xe đưa cô đến Ung Hòa Cung.
“Đến đây làm gì?”
“Phi Phi nhà mình sắp đi học, cần phải củng cố lương duyên của hai ta.”
“Lê Tiện Nam, anh mê tín quá, anh nói mọi chuyện do người…”
“Mọi chuyện do người, cẩn thận dè dặt.”
“…”
Diệp Phi không thắng được Lê Tiện Nam, lại bị anh kéo xuống xe.
Trời mờ sương, Ung Hòa Cung đông đúc.
Khi đó, Lê Tiện Nam không tin những chuyện này, hơn ba mươi năm chưa từng đi chùa, nhưng đối với việc này lại hơi mê tín.
Lại là một mùa đông lạnh giá.
Hành lang có mái hiên cong cong và cột nhà, khói hương lượn lờ.
Trời đêm thoáng đãng, nhìn thấy mùa xuân.
Giữa thế gian thăng trầm mông lung, anh có lẽ là con bướm duy nhất mà cô muốn giữ lấy.
Rất nhiều người quen cầu xin những điều không có được, quen nói họ sẽ dừng lại tại đây, quen lùi bước trước gian khổ, Diệp Phi không dũng cảm, nhưng cô vốn dĩ không có gì, con bạc đang thất vọng nắm lấy sợi dây thừng dũng cảm, lại có thể vượt qua cây cầu gãy.
Không phải anh tìm em, không phải em tìm anh, cũng không phải em từ bỏ điều gì vì anh.
Là em nhìn ngắm phong cảnh đẹp hơn, vẫn bằng lòng quay về bên anh —— khi đó, anh sẽ đón em.