Nhưng dù cho cô có tích cực tìm việc làm, một thành phố lớn thế này, thật sự rất khó tìm được việc, còn phải cân nhắc tiền sinh hoạt phí.
Lúc Lê Tiện Nam cầm ly nước đi vào, sắc mặt của Diệp Phi vô cùng lo lắng, đang suy nghĩ xem nên tìm công việc thực tập gì.
“Trong hai năm qua, lĩnh vực hái ra tiền chắc chắn là truyền thông mới trên internet và đầu tư bất động sản, nếu em muốn làm cái thứ hai, anh có thể dạy em.” Lê Tiện Nam nói, rất bình tĩnh, nói cái gì cũng thuyết phục, thong thả như đang dạo chơi.
Diệp Phi cũng tin.
Nhưng đó không phải lĩnh vực của cô.
“Như vậy không được, em không hiểu gì về lĩnh vực đó, anh không dạy em được đâu.”
“Anh cho em tiền vốn, để em chơi một chút, mua nhà cũng dễ hơn.”
“…”
Diệp Phi nghe anh nói ra lời này bình tĩnh như vậy, cô cũng không biết nói gì, lại chuyển chủ đề, hỏi: “Triệu Tây Mi có bạn bè nào làm việc trong lĩnh vực internet sao?”
“Ừ.” Lê Tiện Nam không giấu diếm chuyện gì với cô, nhấc chăn chui vào, cầm lấy điện thoại của cô trên tủ đầu giường, “Triệu Tây Mi giấu gia đình, quen một người bạn trai, người bạn trai này được nhà họ Triệu hỗ trợ tài chính, đang làm trong lĩnh vực internet. Vì chuyện này, Triệu Tây Chính đã đánh người ta đến mấy lần, hai anh em giận dỗi nhau.”
“Anh thấy thế nào?”
Diệp Phi ôm chăn nhìn anh.
“Internet, hay là bạn trai của cô ấy?”
“Cả hai?”
“Người kia rất tốt, internet cũng rất có tương lai, nhà họ Triệu chỉ không bằng lòng vì hai người họ không môn đăng hộ đối.”
Diệp Phi mím môi, không muốn hỏi đến cùng việc này, cô nói: “Triệu Tây Mi nói bên đó thiếu người viết nội dung, anh có nghĩ em nên thử không?”
“Thử đi, anh rất lạc quan về ngành này, với xu hướng phát triển của kinh tế, trong những năm tới, rất nhiều thứ sẽ được đưa lên internet.”
“Lê Tiện Nam, anh hiểu biết nhiều thật đấy.”
Lê Tiện Nam đưa tay tắt đèn bàn, liếc mắt nhìn một cái, Diệp Phi vẫn còn ôm chăn, đồ ngủ đều là do một thương hiệu thời trang gửi đến, tháng nào họ cũng gửi mẫu mới nhất, lần trước nhờ Kha Kỳ nói họ gửi đồ ngủ nữ, không có yêu cầu gì thêm.
Vậy là thương hiệu thời trang gửi đến vô số kiểu, lòe loẹt, hai dây, ngắn, dài, mỏng, Diệp Phi chỉ chọn áo tay dài và quần dài kín đáo.
Không biết cô gái này là ai, cho nên người ta gửi đến cả size S, M, L.
Diệp Phi mặc size S, nhưng kích cỡ quần áo của thương hiệu Âu Mỹ này hơi rộng, Diệp Phi gầy, mặc vải lụa vào không khác nào dòng nước chảy xuôi, không ôm vào người cô.
Lê Tiện Nam đứng đắn nằm xuống, nhưng thấy dáng vẻ này của Diệp Phi, anh ôm cô, nút không cài chặt, một chiếc nút bung ra, ánh mắt của Lê Tiện Nam như cáo, nguy hiểm khó lường.
Diệp Phi bắt gặp ánh mắt của anh, tay cô nhúc nhích —— lại cảm thấy động tác che ngực thì quá lộ liễu.
Đường cong mềm mại trước ngực, làn da trắng nõn, bị ánh trăng nhuộm màu bàng bạc, xương quai xanh nổi rõ, đột nhiên Lê Tiện Nam nhớ đến mấy ngày trước, bàn tay anh đã tiến vào, từng tấc, từng tấc, cô cũng bình tĩnh như thế này, nhưng trái tim loạn nhịp đã bán đứng cô.
Tựa như anh chỉ cần vươn tay, sẽ chạm đến cô, anh cũng biết, có lẽ cô sẽ không từ chối.
Nhưng mà, Lê Tiện Nam muốn làm ngược lại, hơi ngang bướng, tựa như muốn một tiến một lùi.
Anh không muốn quá chủ động trong vấn đề này, mối quan hệ của họ cũng không đơn thuần đến vậy, nếu muốn vượt qua mối quan hệ thể xác, xem đây là mối quan hệ tình cảm, như vậy thì quá giả tạo.
Nhưng dù cho tính toán thế nào, cũng không hiểu nổi chuyện này.
Lê Tiện Nam không muốn hao tâm tổn sức suy nghĩ nhiều, cho nên anh đưa tay cài nút giúp cô, nút áo rất nhỏ, đầu ngón tay của anh che phủ nút áo, khớp ngón tay cọ vào làn da cô.
“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi mấp máy môi, nhẹ giọng gọi anh.
Lê Tiện Nam ừ một tiếng, chúc cô ngủ ngon.
Diệp Phi đưa tay lần mò, tìm thấy tay anh, rõ ràng giường lớn như vậy, cô lại nhất quyết nằm cạnh anh.
Thế giới phàm trần, chỉ có anh là ngọn đèn le lói.
Có lẽ cô chỉ lướt qua một lần, làm sao có thể hy vọng ngọn đèn này vĩnh viễn sáng vì cô.
Ánh sáng của anh lướt qua trong một thời khắc ngắn ngủi, đêm dài sẽ kết thúc.
Không chối từ, không cự tuyệt, vừa giữ tỉnh táo, vừa giữ lại một chút tâm niệm sân si.
Thật ra, việc Diệp Phi nghỉ việc là chuyện đã có thể dự đoán trước, Triệu Tây Mi đưa cho cô danh thiếp của một công ty khác, tên là Văn hóa Bạch Kình, công ty mới thành lập không lâu, đúng là lương thấp hơn một chút, nhưng bầu không khí rất tốt, từ tổng biên tập đến chủ biên, ai ai cũng thật lòng yêu con chữ.
Nhưng sở dĩ Diệp Phi chưa chính thức bắt đầu thực tập là vì trong trường còn có việc bận, phải hoàn thành khóa luận.
Hiện tại, văn phòng Bạch Kình còn rất nhỏ, tổng biên tập nói có lẽ phải chờ một thời gian nữa mới có văn phòng đàng hoàng —— họ đã thuê tầng một của một tòa nhà văn phòng, vẫn đang cải tạo.
Diệp Phi cảm thấy làm ngành này nhất định phải có một chút nhiệt huyết, đúng lúc cô không vội.
Lần đầu Diệp Phi viết nội dung giới thiệu gửi cho Triệu Tây Mi, Triệu Tây Mi nói cô viết rất tốt, tiền thù lao cũng rất khả quan —— Diệp Phi đoán, tiền thù lao này là do Triệu Tây Mi ứng ra.
Tuy Triệu Tây Mi hơi độc miệng, nhưng thật ra cô ấy rất mềm mỏng, Diệp Phi đã đọc cuốn sách đầu tiên của cô ấy, là một câu chuyện yêu thầm tinh tế.
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là phải có nguyên mẫu.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, nhìn vòng bạn bè của Triệu Tây Mi, không lần ra được tung tích của nam chính đó.
Lúc Diệp Phi kể chuyện này với Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam chỉ xem là đùa giỡn, hai năm trước, cũng vì “bạn trai” của Triệu Tây Mi, nhà họ Triệu mới hỗn loạn, thời gian đó, Triệu Tây Chính cũng than thở rất nhiều.
Lê Tiện Nam bảo anh ta, hay là bớt lo chuyện người khác lại.
Triệu Tây Chính liếc anh, nói: “Anh Nam, anh cũng đâu thể xem trọng người đàn ông đó được.”
Lê Tiện Nam chỉ cười, ung dung nói, không phải đó là chuyện nhà cậu à?
Diệp Phi cũng không vội tìm việc làm, mỗi ngày đều viết khóa luận và viết nội dung giới thiệu ứng dụng mạng xã hội kia, gần như là cơ hội hiếm hoi để cô nghỉ ngơi.
Trước đây, cô chưa từng nghỉ ngơi, cuộc sống bận rộn như con quay, nhưng đêm đó ngồi trong phòng làm việc của Lê Tiện Nam viết xong đoạn giới thiệu, Lê Tiện Nam ôm cô, vén tóc cô, hỏi cô có muốn nghỉ ngơi vài ngày không.
Lê Tiện Nam không ngại đưa cô đi dự tiệc tối, Triệu Tây Mi cũng bị Triệu Tây Chính kéo đến bữa tiệc —— Diệp Phi đoán có lẽ anh ta sợ cô ấy sẽ ở bên người “bạn trai” kia.
Triệu Tây Mi ngồi trên sofa, hút thuốc lá phụ nữ, lúc nhìn thấy Diệp Phi, cô ấy cười.
Diệp Phi cũng cố tìm đề tài nói chuyện, hỏi cô ấy: “Thế nào rồi?”
“Ứng dụng đang được thử nghiệm nội bộ, rất tốt.” Triệu Tây Mi ngậm điếu thuốc, làm móng tay rất đẹp, cô ấy còn trẻ, làm gì cũng lộ ra vẻ hồn nhiên, không biết tại sao thuốc lá lại có mùi dâu tây, rất ngọt.
Triệu Tây Mi đưa thuốc lá cho cô, hỏi: “Cô có muốn thử không?”
Lúc này, mấy người đàn ông bên kia đang nói chuyện cũng im bặt, sự yên tĩnh này quá kỳ quặc, Diệp Phi không khỏi nhìn sang, thấy Lê Tiện Nam ngồi đó nhìn họ.
“Đừng dạy hư người ta.” Lê Tiện Nam nhàn nhạt nói.
“Triệu Tây Mi, em thật là!” Triệu Tây Chính ném hộp thuốc lá rỗng sang.
Triệu Tây Mi mỉm cười lười biếng, dập điếu thuốc mùi dâu tây vào gạt tàn thuốc pha lê, cầm áo khoác, kéo Diệp Phi ra sân hiên.
Mờ mờ ám ám, giống hệt như thời học sinh, cùng nhau vào nhà vệ sinh.
Da mặt của Diệp Phi nóng lên vô cớ, vào lúc này, cô cảm thấy Lê Tiện Nam rất xa mình, mấy người đàn ông tụ tập đánh bài, thỉnh thoảng lại tán gẫu mấy câu, về thị trường chứng khoán, về đầu tư mạo hiểm, Diệp Phi thật sự không hiểu, những chuyện này quá xa vời với cô.
“Vậy thử nghiệm nội bộ xong, ứng dụng có thể được đưa lên cửa hàng online rồi, cô tìm được việc chưa?” Triệu Tây Mi trùm áo khoác, ngồi ngoài sân hiên với cô.
Áo khoác chạm vào rất êm tay, rộng rãi, thoải mái, Triệu Tây Mi co người trên ghế, ngồi không ra hình ra dạng.
“Chưa, tôi chưa quyết định có làm biên tập viên hay không.”
“Nếu không thì sao.” Triệu Tây Mi nhích lại gần, thấp giọng nói, “Đúng lúc công ty phần mềm cần một người viết nội dung quảng cáo, định hướng truyền thông mới trên internet chính là viết nội dung quảng cáo, cô có muốn thử không?”
“…” Diệp Phi chưa nghĩ về chuyện đó.
“Theo mô hình lương cơ bản và tiền hoa hồng, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ lo chuyện tiền lương, gia đình cho tôi tiền để tôi đầu tư chơi, tôi không hiểu biết nhiều như anh ấy, phải thử mới biết.”
Diệp Phi nhìn cô ấy, nghĩ đến lời của Lê Tiện Nam, cô nói: “Cô lạc quan về sự phát triển của internet vậy sao?”
“Tôi không hiểu gì.” Triệu Tây Mi cười, “Nhưng tôi lạc quan về Hàn Dịch.”
Hóa ra “bạn trai” của cô ấy tên Hàn Dịch.
“Cái nào cũng có ưu điểm và nhược điểm, một bên ổn định, một bên thì đầy hứa hẹn, tôi không cần cô phải trả lời vội, lúc nào cô muốn đến thì đến, bây giờ chúng tôi cũng chưa có văn phòng đàng hoàng, dù có viết nội dung, cô cũng phải viết ở nhà.
“Vậy bây giờ anh ấy…”
“Thuê một tầng hầm.”
Triệu Tây Mi nói, sờ sờ hộp thuốc lá trong túi áo, hộp trống rỗng, cô ấy đứng dậy: “Đi thôi, vào trong, bên ngoài lạnh quá.”
“Tầng hầm” thật sự là một từ rất phức tạp vào năm 2013, ước mơ của rất nhiều người phiêu bạt đến phương Bắc đã bắt đầu từ đây, giống như măng non ẩn núp trong đêm đông lạnh giá, mượn mấy cơn mưa xuân để nhô cao khỏi mặt đất.
Khi đó, rất nhiều người trẻ ôm đàn guitar hát trên đường, cũng có nhiều ca sĩ hát trong nhà hàng, người trẻ nhiệt huyết chạy đến thành phố lớn này để theo đuổi ước mơ, Yến Kinh là thành phố tuyến một phồn hoa, luôn có những hạt giống ngày ngày tỉnh thức và nhô cao.
Có người tìm lối đi riêng, vượt ra khỏi rừng rậm, ngắm nhìn bầu trời rộng lớn.
Có người chật vật dưới gốc cây, chỉ cố tìm nơi trú chân.
Cũng có người sinh ra trong nhung lụa, từ nhỏ đã đứng trên đỉnh cao.
Năm đó, từ “tầng hầm” có nghĩa là hy vọng dưới mặt đất.
Diệp Phi có những cân nhắc riêng trong lòng, viết mấy đoạn giới thiệu cho thử nghiệm nội bộ, lúc đó được phản hồi rất tốt, số tiền mà Triệu Tây Mi chuyển cho cô cũng phản ánh được điều đó, thật ra Diệp Phi cũng không rõ, là thật sự tốt, hay chẳng qua là Triệu Tây Mi hào phóng vung tiền?
Triệu Tây Mi không ngớt lời ca ngợi cô trước mặt Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam cười, nói đều nhờ vào công lao của Phi Phi nhà anh.
Triệu Tây Mi rất có nghĩa khí, nói khi nào có thời gian sẽ mời cô đi ăn.
Diêp Phi chỉ cười, buổi tối quay về, Diệp Phi đi bên cạnh Lê Tiện Nam, cùng nhau lên xe, Lê Tiện Nam đã uống rượu với Triệu Tây Chính, cho nên Kha Kỳ lái xe.
“Lê Tiện Nam, em đã quyết định rồi.” Diệp Phi theo anh lên xe, nắm tay anh, nói.
Lê Tiện Nam chỉ cười, lắng nghe cô nói, dù cho có là chuyện nhỏ nhặt, anh cũng nghiêm túc lắng nghe.
Còn tranh thủ nói với cô: “Muốn kiếm tiền thì đừng ôm khư khư, em có thể thử đầu tư và quản lý tài sản xem.”
Dù sao Diệp Phi cũng là sinh viên ngành xã hội, nghe lời anh nói, cô rất hoang mang, nhưng nghe thấy vài từ khóa quan trọng, cô vẫn hiểu ra.
Nghe anh nói xong, thật ra cô cũng không đặt nặng lắm.
Con đường tối tăm như mực, đèn đường lóe qua, tia sáng lờ mờ lướt qua gương mặt anh, hấp dẫn chết người.
Diệp Phi nắm tay anh, trong túi áo khoác của anh có cái gì đó, không thoải mái lắm.
Diệp Phi đưa tay lần mò, lấy ra một hộp thuốc lá.
Lê Tiện Nam cúi đầu nhìn, lấy hộp thuốc lá từ trong tay cô, cười nói: “Triệu Tây Mi dạy em à?”
“Em không muốn.” Diệp Phi nhớ lại mùi hương dâu tây, rất ngọt, nhưng trên hộp thuốc lá vẫn cảnh báo, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.
Lê Tiện Nam đưa tay lấy bật lửa từ trong túi, trượt một cái, sợi vonfram bên trong sáng lên, anh rút một điếu thuốc, nghiêng đầu, khói thuốc có hương trà.
Anh kẹp điếu thuốc trong tay, cúi đầu hút một hơi, Diệp Phi tò mò nhìn hộp thuốc lá, tại sao lại có hương trà?
“Phi Phi.”
Trong bóng tối, Diệp Phi không thể nhìn rõ chữ, lúc cô ngẩng đầu, Lê Tiện Nam đưa tay giữ lấy gáy cô, nghiêng đầu hôn cô, giữa răng môi có hương trà, không hề khó chịu chút nào.
Hương trà rất nhẹ, hòa quyện với mùi tuyết tùng trên người anh, tạo thành mùi hương gây nghiện.
Lê Tiện Nam hôn cô cũng không mấy đơn thuần, có lẽ Diệp Phi đã quen, nhưng lần nào cũng đỏ mặt, tim đập thình thịch, chỉ là khi hôn, anh quá chiếm thế thượng phong.
“Thuốc lá của anh có mùi thế này, nhớ chưa?”
Anh buông cô ra, bàn tay to lớn vẫn vuốt ve gáy cô, nụ cười lười biếng lại mê hoặc lòng người.
Diệp Phi đẩy anh ra, gò má ửng đỏ, cô vô thức cọ mặt vào cổ anh, Lê Tiện Nam cười, cô ngước mắt nhìn chiếc cổ trắng trẻo của anh, mạch đập màu xanh đang đập khe khẽ.
Anh dung túng cô vô bờ, vậy là Diệp Phi e thẹn, tiến đến hôn vào nơi đó.
Lê Tiện Nam không sợ nhột, đặt tay lên eo cô —— hôm nay cô mặc áo khoác lông ngắn, bên trong là áo len mỏng, cử động một chút, eo đã lộ ra.
Lê Tiện Nam đột nhiên làm chuyện xấu, luồn tay vào áo len của cô, giống như mối đe dọa tiềm tàng.
Cô là người bại trận.
Lê Tiện Nam cúi đầu, bình tĩnh nói: “Hôn rồi cũng chưa vui à?”
Điện thoại reo lên phía trước, đột nhiên Diệp Phi nhớ ra trong xe còn có Kha Kỳ.
Kha Kỳ thật sự không mang lại cảm giác tồn tại, anh ta nhìn số điện thoại, nói với Lê Tiện Nam: “Là thư ký La.”
“Cúp máy, không nghe.”
“Được.”
Kha Kỳ đồng ý, cúp máy ngay, trong xe lại yên tĩnh.
Diệp Phi đỏ mặt ngồi cạnh anh, nhưng lúc cô ngước mắt nhìn anh, sắc mặt của Lê Tiện Nam đã thay đổi một chút, ý cười vừa rồi biến mất, chớp mắt một cái đã lạnh lẽo.
Diệp Phi đã từng thấy “Thư ký La” gọi đến điện thoại anh mấy lần, nhưng hầu như Lê Tiện Nam không bắt máy.
Sau khi điện thoại bị cúp, “Thư ký La” sẽ gửi email và tin nhắn cho anh.
Diệp Phi nghĩ ngợi một lát, nói: “Hôm nay em muốn về hẻm Hòe Tam.”
“Sao lại về?”
“Em có việc, còn mấy cuốn sách ở đó.”
“Được rồi, tối nay em có đến không?”
“Để em xem đã, khi nào anh xong việc thì gọi cho em.”
“Được rồi.”
Nói đến đây, Lê Tiện Nam đã hiểu, “mấy cuốn sách” chỉ là cái cớ.
Diệp Phi thật sự quá hiểu chuyện, hẳn là cô đã nghĩ tối nay anh có việc, hoặc là muốn chừa lại không gian riêng cho anh.
Thật ra Lê Tiện Nam không nghĩ cô lại hiểu chuyện đến vậy —— cô cận kề bên anh cũng được, không hiểu chuyện cũng được.
Diệp Phi không phải kiểu người như vậy, sự hiểu chuyện của cô là vô tình, không cố ý.
Người ta nghiêm túc, có khi cô còn ngây thơ vô tội nhìn người ta.
Lê Tiện Nam phân tâm mấy giây, sau đó quay đầu nhìn Diệp Phi, cô đã ngồi thẳng dậy, bàn tay bị anh nắm lấy, cô hướng ánh mắt về phía cảnh vật bên ngoài, gương mặt phản chiếu trên kính xe tối tăm, trong trẻo, bình tĩnh, dịu dàng.
Dường như cô không có niềm vui hay nỗi buồn gì to tát.
Chỉ khi cô cười với anh, anh mới cảm nhận được hơi ấm.
Người sống trong băng đá, thật ra sẽ khao khát một chút hơi ấm.
Cũng muốn nhìn thấy cô vĩnh viễn nhiệt huyết.
Lê Tiện Nam nắm tay cô, siết chặt một chút, hình như Diệp Phi để ý, cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt cong cong, cô cười, cũng nắm chặt tay anh.
Có thể vĩnh viễn thế này được không?
Đừng quá xa cách.
“Phi Phi, nếu anh không gọi, em có đến tìm anh không?” Lê Tiện Nam đột ngột hỏi, đầu ngón tay của anh xoa xoa mu bàn tay cô, anh thuận miệng hỏi.
Diệp Phi nhìn khung cảnh bên ngoài cừa xe, chiếc xe đi chậm lại, cô nghiêng đầu hỏi: “Lê Tiện Nam, chúng ta đến hẻm Hòe Tam chưa?”
Lê Tiện Nam nắm tay cô một lát, sau đó cười nói: “Đến rồi.”
Kha Kỳ dừng xe, nói phải xuống xe mua đồ.
Diệp Phi ngồi cạnh anh, Lê Tiện Nam không nói gì, lời anh đã nói, cô cũng nghe thấy, có muốn đưa ra đáp án hay không đều tùy thuộc vào cô.
“Lê Tiện Nam, điện thoại của em sẽ luôn mở.”
Cô nhẹ giọng nói, Lê Tiện Nam nhìn cô, đôi mắt anh khẽ cong cong, nụ cười nở trên gương mặt anh, đèn trong xe rất u ám, đôi mắt của anh thâm tình nhìn người ta như vậy, thật sự rất khó cưỡng.
Lê Tiện Nam nắm tay cô, sau đó buông ra, cuối cùng tự dưng lại chọc chọc vào lòng bàn tay cô, những cử chỉ nhỏ nhặt này, thường rất dễ trêu chọc lòng người.
Diệp Phi nghiêng về phía trước, Lê Tiện Nam cười khẽ, tựa như rung động trong lồng ngực phát ra âm thanh.
“Lê Tiện Nam, anh cười gì thế?”
“Anh không cười em —— có hôn anh hay không?”
Da mặt của Diệp Phi đỏ bừng, không chịu được giọng điệu thiếu đứng đắn của anh, Lê Tiện Nam không cho cô đường lui, anh giữ lấy eo cô, kéo cô đến gần, trong không gian chật hẹp, cô ngồi trên người anh, mùa đông tạo ra tĩnh điện, tóc dài không nghe lời, mấy sợi tóc vướng lung tung.
Lê Tiện Nam đưa tay vén tóc cô ra sau tai, hộp thuốc lá vẫn nằm trong túi, chạm vào eo cô.
Lê Tiện Nam chỉ nhìn cô, không nhúc nhích.
Diệp Phi nghĩ, hẳn là anh đang đợi cô chủ động, không hiểu tại sao Diệp Phi luôn cảm thấy anh không rộng lượng hay hờ hững như vẻ bề ngoài.
Anh để tâm.
Anh khác xe vẻ ngoài lãnh đạm.
Diệp Phi nghiêng về phía trước nhìn anh, Lê Tiện Nam nén cười, nghiêm túc nhìn cô.
“Nhìn gì vậy, tư thế này là sao?”
Cuối cùng Lê Tiện Nam cũng lên tiếng, hương trà đã nhạt dần, chỉ chừa lại dư vị đắng đắng dễ chịu của thuốc Bắc, hòa lẫn với hương tuyết tùng, hệt như sương khói che phủ một khu rừng.
“Lê Tiện Nam, điện thoại của em sẽ luôn mở.” Cô lặp lại, hình như đã phớt lờ câu hỏi kia, đẩy câu hỏi về phía anh.
Lê Tiện Nam bóp lấy hai má cô, miệng của Diệp Phi giống hệt cá vàng.
Anh cười, giữ mặt cô, hôn cô, lần này không giống lần trước, giống như dẫn dụ cô chìm đắm, Lê Tiện Nam buông lỏng tay, nhưng tay kia lại đặt lên bụng cô, Diệp Phi nghĩ —— có nên chống cự không?
Nên chống cự, hay nên bước sang trang mới?
Cô hiểu rất rõ, Lê Tiện Nam đem chìa khóa mở ra trang mới đặt vào tay cô, dường như chuyện cô bằng lòng hay không là do cô quyết định.
“Chúc ngủ ngon, Lê Tiện Nam.”
–
Diệp Phi xuống xe, trong hẻm có nhiều đèn đường, giống như đèn dầu, hình dáng cổ xưa, tỏa ra ánh sáng ấm áp, không chói mắt.
Chiếc xe đen dừng trước đầu hẻm, Diệp Phi xuống xe, không quay đầu nhìn lại, đi mãi đến ngã rẽ trong hẻm, cô mới nhìn lại, lần này anh không đứng bên ngoài chiếc xe.
Một chiếc xe đơn độc, màu đen bóng, không nhìn rõ bên trong.
Đây là lần đầu tiên sau mấy ngày trời, Diệp Phi quay lại hẻm Hòe Tam.
Cũng là lần đầu tiên không ngủ cùng anh.
Diệp Phi lấy chìa khóa, mở cổng sân, bà Triệu đã về, đèn trong sân bật sáng.
Diệp Phi rón rén về phòng —— căn nhà cũ kỹ này thật sự rất lạnh, không có máy sưởi, chỉ có phòng bà Triệu mới có lò sưởi, nhưng vì lý do an toàn, buổi tối cũng không đốt lò sưởi, bà cụ đi ngủ sớm, nhưng đèn vẫn sáng.
—— Sàn nhà ở Tây Giao Đàn Cung đều lát gạch sáng bóng, bước đi rất lạnh lẽo, Lê Tiện Nam sợ cô lạnh, cho nên đã đặc biệt nhờ người dệt thảm trải sàn cho cô.
Ngày đó hai người họ về đây, trong nhà có mấy nhân viên đang cầm thảm trong tay, một người đàn ông đang quỳ gối trên sàn nhà, cẩn thận trải phẳng phiu.
Diệp Phi ngạc nhiên hỏi anh: “Sao lại trải thảm thế?”
“Sợ buổi tối em thấy lạnh.” Lê Tiện Nam thuận miệng trả lời, còn tiếc nuối nói, “Anh quên đưa em chọn màu, cho nên đã bảo họ tùy ý mang qua.”
Anh đang nói chuyện, nhân viên chào hỏi anh.
Lê Tiện Nam chỉ cười, kéo ghế ngồi xuống, hất cằm về phía Diệp Phi, nói: “Đừng hỏi tôi, hỏi cô ấy đi, tôi không sợ lạnh, chỉ sợ chân người ta lạnh.”
Con gái đều nói, nhìn chi tiết nhỏ, sẽ biết là yêu hay không yêu.
Cái này có tính không?
Diệp Phi phát hiện bản thân mình nhớ đến chuyện này, hơi thất thần.
Cô ngồi vào bàn, gió lọt qua khe cửa sổ cũ kỹ, dường như trong phòng hay bên ngoài cũng không có gì khác biệt.
Thật ra, tối nay cô không nhất thiết phải về đây, chỉ là lý trí của cô phát ra một tín hiệu cầu cứu.
Diệp Phi không dám nghĩ nhiều, chỉ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi ngủ, cô chạm vào giường, lạnh ngắt.
Trong phòng cũng không có điện —— bà Triệu quản lý việc sử dụng điện trong nhà rất nghiêm, một phần là vì mạch điện cũ kỹ, một phần là vì bà ấy keo kiệt.
Diệp Phi nghĩ lại, đi nấu nước rót vào túi chườm nóng.
Kết quả là vừa đi ra, đã thấy bà Triệu ra ngoài châm nước rửa chân.
“Sinh viên giỏi, mấy ngày nay không về đây à?” Bà Triệu gọi cô, trong tay cầm chậu sứ.
“Dạ không, con nghe bà cụ kia nói bà lên núi.” Diệp Phi vẫn lễ phép.
“Sao về trễ thế? Làm cái gì?”
“…Dạ, tăng ca.” Diệp Phi không nói nhiều.
“Chậc, con làm công việc gì, sao lại về trễ như vậy, gặp người xấu à?”
“…”
“Được rồi, không phải việc của bà, bà chỉ muốn hỏi thăm, bà cụ kia nói cách đây không lâu, một nhóm người thuê nhà đã bị bắt, con cũng đừng quậy phá, bà già rồi, không chịu được đâu.”
“Bà đừng nói con, mấy ngày trước con về đây, thấy một chiếc xe đỗ ngoài cửa, còn có mấy người đàn ông, bà Triệu, bà không thể nào làm chuyện phi pháp, phải không ạ?”
“Bớt xen vào việc của bà, còn nhỏ, nhiều chuyện cái gì?” Bà Triệu hừ một tiếng, định về phòng ngủ, “Hồi trước bà nghe mấy bà cụ kia nói có một chiếc xe sang đưa con về, bà nhắc nhở con phải tránh xa những người kia, có trời mới biết họ là người thế nào…”
Bà Triệu còng lưng về phòng, ho mấy tiếng.
Diệp Phi đứng một mình trong sân, gió lạnh thổi vào mặt, bàn tay hơi lạnh.
Một khoảng sân nhỏ, có một cái lu trong góc, trong lu có hoa súng.
Gió thổi qua, hoa súng tội nghiệp chật vật trên lớp băng mỏng manh như cánh ve sầu.
Diệp Phi nấu nước nóng, lúc rót vào túi chườm nóng, một ít nước thấm ra —— vì đã lâu không dùng, túi chườm nóng đã rách.
Tự dưng cô buồn rầu, chạm vào giường, lạnh lẽo.
Đeo nút bịt tai cũng không có nghĩa là ngủ được.
Diệp Phi lấy nút bịt tai từ trong túi ra, đeo vào, rúc vào chăn, nút bịt tai cách âm ngăn chặn mọi thứ, trước đây Diệp Phi rất yêu thích sự tĩnh lặng mà nút bịt tai mang lại, hoàn toàn không nghe thấy tiếng chửi rủa và đập cửa, chỉ cần cô đeo nút bịt tai và nhắm mắt lại, toàn thế giới sẽ im lặng.
Nhưng vào giây phút này, Diệp Phi không buồn ngủ.
Cô mở mắt, ngoài cửa sổ tối tăm, Diệp Phi nhìn chằm chằm một hồi lâu, tự dưng lại cảm thấy sợ hãi, thật ra cô đã rời xa thành phố kia, đơn độc một mình ở Yến Kinh, nhưng một số ký ức thống khổ vẫn ám ảnh cô hàng đêm.
Thời khắc duy nhất mà cô yên lòng ——
Là khi ở bên cạnh Lê Tiện Nam.
Diệp Phi lăn lộn trên giường, lần này, ngay cả nút bịt tai cũng không thể trấn tĩnh cô.
Ba giờ rưỡi sáng, Diệp Phi xuống giường.
Cô mặc áo len, ngồi trên giường, nhìn điện thoại, nhưng không có một cuộc gọi nào.
An ninh ở Yến Kinh rất tốt, đặc biệt là tại khu vực này —— thật ra là nhờ có Tây Giao Đàn Cung gần đây, Diệp Phi không hề quen thuộc với hẻm Hòe Tam, nửa đầu hẻm đúng là mấy căn tứ hợp viện, nhưng nửa sau hẻm còn nhiều điều ẩn giấu, chẳng hạn như nhà hàng mà Lê Tiện Nam đưa cô đến ăn mấy lần cũng ẩn núp ở nơi đó.
Diệp Phi khoanh tay đi ra, đây không phải là lần đầu tiên cô bắt gặp đêm khuya tĩnh lặng thế này, trên đường không có một chiếc xe.
Lúc đó Diệp Phi bối rối suy nghĩ, chi bằng ra cửa hàng tiện lợi mua một chai cà phê và một cái túi chườm nóng, ngồi viết nội dung.
Kết quả là, vừa bước chân đến cổng Tây Giao Đàn Cung.
Cô lại nghĩ ——
Tây Giao Đàn Cung, thật sự sẽ sáng đèn vì cô sao?