• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô quay về công ty, không gian mở rộng lớn, chỉ có chủ biên là có phòng riêng.

Mọi người trong tổ đều bị ép tăng ca.

Không gian mở rất rộng lớn, chỉ có bốn người trong tổ, trông hơi lẻ loi.

Thật ra Diệp Phi cũng đọc gần xong bản thảo của mình, cần hiệu đính một trăm ngàn từ cuối, chủ biên hy vọng hôm nay sẽ hiệu đính xong, in ra, ngày mai gửi cho nhà xuất bản thẩm định.

“Cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.” Biên tập viên ngồi bên cạnh cô, tên Mễ Lị, đến gần chọc chọc Diệp Phi, nói, “Hôm nay cô đã nghe tin đồn chưa?”

“Tin đồn gì?” Diệp Phi vừa mở máy tính, xoa xoa tay, hy vọng hôm nay có thể đọc xong bản thảo.

“Không phải mấy ngày trước chủ biên của chúng ta định ký hợp đồng với một tác giả tên Tây Mạn sao?” Mễ Lị thấp giọng nói.

“Hình như là vậy.”

Hiện tại, Tây Mạn là nhà văn mới nổi trong mảng văn học thanh xuân vườn trường, vừa xuất bản một cuốn sách đã nhận được phản hồi rất tốt, nhưng tác giả này còn không có tài khoản Weibo, rất bí ẩn.

“Cô có biết trước đây Tây Mạn là ai không?” Mễ Lị lại hỏi.

Diệp Phi lắc đầu —— cô ít khi tham gia bàn tán về mấy lời đồn đại, chỉ tập trung vào công việc, không phải cô đến công ty này thực tập nghề biên tập là vì yêu con chữ sao?

“Tây Mạn là Lộc Phan Đạt ở công ty chúng ta trước kia đấy.”

Lộc Phan Đạt… đầu óc của Diệp Phi chậm chạp, cô nhìn màn hình máy tính, quyển sách mà cô đang đọc chính là bản thảo mới nhất của Lộc Phan Đạt…

“Bút danh trước kia của Tây Mạn là Lộc Phan Đạt của công ty chúng ta, nhưng cái tên Lộc Phan Đạt đã rất có sức ảnh hưởng, mấy năm đầu thành lập, công ty của chúng ta ký hợp đồng bút danh hai mươi năm, khi đó Tây Mạn muốn mang bút danh Lộc Phan Đạt đi, chủ biên bảo cô ấy bồi thường một số tiền lớn do vi phạm hợp đồng, Tây Mạn không muốn, sau đó không giải quyết được gì, đúng lúc Tây Mạn được công ty đối thủ của chúng ta tiếp cận, trả giá rất cao… Bây giờ mọi bản thảo được viết dưới bút danh Lộc Phan Đạt đều là bản nháp thôi, cô hiểu chứ?”

“Vậy sao không ký hợp đồng xuất bản sách mới?” Diệp Phi lại hỏi.

“Nếu mua được bản thảo giá thấp, xuất bản dưới cái tên Lộc Phát Đạt, đương nhiên sẽ có fan trả tiền, nâng một tác giả mới lên cũng không đảm bảo được sức tiêu thụ, đúng không, mấy ngày trước bọn tôi trình lên bao nhiêu quyển sách đều bị chủ biên từ chối, lý do là, bất kể tác phẩm có hay thế nào, tác giả không có tên tuổi thì cũng vậy thôi.” Mễ Lị thở dài, “Ngành xuất bản vốn dĩ đã không quá phát triển, Hoàng nữ sĩ còn làm vậy.”

Diệp Phi hoang mang một hồi, Mễ Lị tiếp tục đọc bản thảo.

Ngày đó, Diệp Phi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hiệu đính từng câu, từng dòng, chủ biên rời đi, còn khen cô: “Tuyệt lắm, làm việc phải tích cực một chút, đây cũng là muốn tốt cho cô thôi.”

Diệp Phi lịch sự mỉm cười.

Diệp Phi kiên trì đọc hết bản thảo, sau khi bấm lưu, mới nhận ra cả tầng đã chìm vào bóng tối, cô vội vàng cầm điện thoại nhìn xem, đã mười một giờ rưỡi.

Điện thoại không có cuộc gọi nhỡ, Diệp Phi nghĩ chắc chắn Lê Tiện Nam sẽ không chờ đến giờ này, sẽ không chờ đến khi cô chấm công tan làm, lại không ngờ trên con đường trống trải, một chiếc xe đen đỗ ven đường, Lê Tiện Nam thật sự đã chờ rất lâu, không hề hối thúc cô, cũng không hề rời đi.

Anh chỉ đứng bên chiếc xe, thong thả nhét tay vào túi quần, tựa như anh sẵn dịp đứng chờ bên chiếc xe.

Đã mười một giờ tối, gió đêm rất lạnh, giờ này trước đây không có tàu điện ngầm, cô chỉ có thể một mình đi bộ về, năm 2013 chưa có xe đạp công cộng, cô lại tiếc tiền gọi taxi, cho nên lần nào trở về ký túc xá cũng đã hơn mười hai giờ đêm, hôm sau cô còn phải dậy sớm, cũng vì lý do này, mối quan hệ với bạn cùng phòng không tốt lắm.

Vậy mà bây giờ, Lê Tiện Nam đứng đó, ánh mắt trìu mến nhìn sang, không hiểu tại sao tự dưng khoang mũi của Diệp Phi chua xót —— ngoài Tiết Như Ý, đây là hơi ấm duy nhất mà cô có được giữa thành phố rộng lớn này.

“Sao anh lại chờ lâu như vậy…” Diệp Phi bước đến, nhỏ giọng, “Nếu anh bận thì cứ đi trước.”

“Đã hứa sẽ chờ cô mà, rời đi thì còn gì là lời hứa nữa, dù thế nào cũng không thể để cô tự về nhà trễ như vậy được, hơn mười một giờ rồi, tàu điện ngầm cũng đã ngừng chạy, đúng không?”

Lê Tiện Nam mở cửa xe giúp cô, Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh, Lê Tiện Nam ung dung đặt tay lên cửa xe, che chắn cho cô.

Diệp Phi lên xe, nói cảm ơn anh.

“Ngày mai là Tết, cô vẫn phải tăng ca sao?”

“Cũng không nhất thiết phải như vậy.”

“Có được trả tiền ngoài giờ không?”

Diệp Phi lắc đầu, chẳng phải chủ biên đã nói “Người trẻ nên cố gắng làm việc” sao?

Bây giờ Diệp Phi cảm thấy tăng ca cũng không có vấn đề gì, ít nhất cũng để lại ấn tượng tốt với chủ biên, dù sao kỳ thực tập vẫn chưa kết thúc.

“Kỳ thực tập kéo dài bao lâu?”

“Nửa năm.”

“Cô có biết hợp đồng lao động của cô có thời hạn bao lâu không?” Lê Tiện Nam vừa lái xe vừa hỏi.

Diệp Phi chưa từng nghĩ về vấn đề này, ngây người một lát, sau đó lắc đầu.

“Đúng là còn nhỏ.” Lê Tiện Nam cười khẽ, cũng không ngần ngại nói với cô, “Chẳng phải Luật Lao động đã quy định hợp đồng phải có thời hạn trên một năm và dưới ba năm sao, thời gian thử việc không được quá hai tháng, trước khi đi làm, cô nên kiểm tra xem công ty có hồ sơ trọng tài hay không, cô tăng ca mà còn không được trả tiền ngoài giờ, cô chịu được bao lâu?”

“Sao anh biết những chuyện này…”

Diệp Phi vẫn cảm thấy vì mình còn trẻ, bước vào xã hội, chịu khổ một chút cũng tốt.

“Tôi cũng chỉ biết sớm hơn cô có mấy năm thôi.” Lê Tiện Nam cười, hất cằm, “Trong xe có nước, nếu khát thì cô uống đi.”

Giọng điệu rất khiêm tốn, không tự phụ chút nào.

“Đừng cho rằng mình trẻ tuổi nên thời gian và công sức đều không đáng tiền.” Lê Tiện Nam nói như vậy, giống như người lớn đang dạy dỗ, cũng giống một người bạn mà trước đây chưa từng gặp mặt, “Dù sao cô cũng bước ra từ đại học Yến Kinh, thanh xuân của cô cũng chỉ có mấy năm thôi.”

Diệp Phi mỉm cười lúng túng, Lê Tiện Nam tình cờ nhìn cô, nhìn thấy mọi sự lúng túng của cô, sau đó nhàn nhã mỉm cười: “Sợ tôi à?”

“Không có…”

Bình thản nói như vậy, còn thêm thanh âm trầm thấp, ẩn giấu ý cười, tựa như cô đã bước vào con phố không có đường lui, Diệp Phi ngập ngừng, thận trọng nói cảm ơn.

Đó là lần đầu tiên Lê Tiện Nam gặp một cô gái “thú vị” như vậy, nhân lúc đèn đỏ, anh nhìn qua kính xe, kính xe tối tăm, phản chiếu bóng dáng của Diệp Phi ngồi bên ghế phụ, dáng vẻ hai mươi mấy tuổi, ăn mặc rất ra dáng nữ sinh, vô cùng hiểu chuyện.

Ngày đó, có lẽ Lê Tiện Nam bị ma nhập rồi, anh hỏi cô, có muốn đến một nơi không.

Diệp Phi không hỏi đến đâu, chỉ đồng ý.

Nơi mà Lê Tiện Nam đưa cô đến thật ra là nơi mà Triệu Tây Chính sắp xếp cho đêm giao thừa, là tầng cao nhất của khách sạn Hòa Bình, nhìn từ xa, tòa nhà này vô cùng nguy nga tráng lệ, đèn sáng rực rỡ giữa màn đêm tối đen như mực, rất nhiều xe sang đỗ trước cửa khách sạn, lúc Diệp Phi xuống xe cùng anh, Lê Tiện Nam dừng lại chờ cô.

Anh không nói gì, chỉ đứng phía trước, quay đầu nhìn cô.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, âm thầm chờ đợi.

Diệp Phi cảm thấy có quá nhiều thứ bắt đầu từ thời khắc cô cất bước đi theo anh ngày hôm đó.

Không hiểu tại sao, cô tin rằng Lê Tiện Nam là một người rất tốt.

Khách sạn vô cùng yên tĩnh, chiếc đèn vàng tỏa ra loại ánh sáng xa xỉ, bao phủ vạn vật, có một chiếc thảm dài màu đỏ thẫm, quản lý khách sạn đứng trong hành lang, vừa nhìn thấy anh đã cung kính đưa anh đến thang máy, Diệp Phi chưa từng biết anh làm gì, nhưng ngày đó Triệu Tây Chính gọi anh là “anh Nam”, có lẽ đó là câu trả lời.

Thang máy trong suốt, thành phố Yến Kinh hoa lệ nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng chỉ nhìn thấy bên dưới diễm lệ như một nắm kim cương vụn vỡ.

Trên tầng cao nhất có mấy phòng tổng thống, đều được Triệu Tây Chính bao hết, cánh cửa gỗ chạm khắc không cách âm, tiếng nhạc bên trong rất ầm ĩ, nhịp trống chạm vào lòng cô, tạo nên một lớp sương mù che mờ.

Người giữ cửa mở cửa.

Đại sảnh nguy nga lộng lẫy được bao phủ trong ánh đèn, tạo nên ánh sáng tối tăm mập mờ, chính giữa có một sân khấu và một chiếc cột kim loại, một người phụ nữ mặc đồ bó sát, mang giày siêu cao, đang nhảy múa vô cùng quyến rũ.

Nhưng dưới sân khấu không có ai nhìn, mấy người đàn ông trẻ gồi quanh bàn đổ xúc xắc, trên bàn có bao nhiêu loại rượu đắt tiền, mấy cô gái trẻ ngồi bên kia trò chuyện.

Hôm nay Triệu Tây Chính không uống chút rượu nào, Diệp Phi từng thường xuyên nhìn thấy người này trên mấy bản tin giải trí.

Ngoại hình của anh ta rất đẹp mắt, ba là ông chủ của một tập đoàn khách sạn cao cấp, lúc biết tin mình khó có con, ông ấy đã đến Mỹ làm thụ tinh trong ống nghiệm, anh ta được nuông chiều từ nhỏ, đi du học mấy năm, về nước cũng không có ý định thừa kế sản nghiệp, bày trò đầu tư vào câu lạc bộ, thường xuyên dính scandal với mấy người mẫu nữ, anh ta kiêu căng bẩm sinh, nhưng lại hào phóng vung tiền cho phụ nữ, đoán chừng số lượng bạn gái cũ của anh ta cũng phải đến hai chữ số.

“Anh Nam.” Triệu Tây Chính nhìn thấy anh đến, cố tình đứng dậy chào hỏi, nhìn sang bên cạnh, ánh mắt hứng thú hướng về phía Diệp Phi, “Người đẹp này là ai thế?”

“Say à?” Lê Tiện Nam khẽ nhíu mày, đẩy người kia ra, “Say rồi thì tránh ra.”

Triệu Tây Chính cũng không để bụng, cười hì hì bảo người mang trái cây lên, còn gọi một người phụ nữ ngồi phía sau đến rót trà châm nước cho Diệp Phi.

Diệp Phi lịch sự mỉm cười, hơi ngại ngùng.

Trong bàn có mấy người đàn ông trẻ, đều là những gương mặt quen thuộc trên bản tin giải trí.

Triệu Tây Chính gọi người mang thêm ghế ra, bảo Lê Tiện Nam đổ xúc xắc, Diệp Phi cũng hiểu ý, lịch sự ngồi phía sau, nhưng lại không nói gì với mấy cô gái bên kia, cũng may cô có mang theo túi vải, còn mang theo laptop, ngồi đây đọc bản thảo cũng được.

Cô có cảm giác mấy cô gái kia đều tò mò nhìn cô.

Đối diện có một người phụ nữ, trông vô cùng tinh tế, trang điểm nhẹ nhàng, bề ngoài xinh đẹp lạnh lùng, cô gái bên cạnh nói vài lời đã quay sang hỏi ý kiến của người phụ nữ kia ——

Người phụ nữ kia không đồng ý, cầm lấy ly nước ép, đặt trước mặt Diệp Phi, liếc mắt nhìn màn hình của Diệp Phi.

“Cảm ơn.” Diệp Phi vội vàng nhận lấy.

“Triệu Tây Mi, em gái của Triệu Tây Chính.” Cô ấy nhìn màn hình của Diệp Phi xong, lại ngồi xuống bên cạnh Diệp Phi, hứng thú nói, “Gì thế, là sinh viên à?”

“Tôi tên là Diệp Phi.” Diệp Phi mím môi, thận trọng nói, “Bây giờ tôi đang đi thực tập.”

Không hề nói ra tên trường, tuy đại học Yến Kinh là một trong những trường đại học nổi tiếng nhất Trung Quốc, nhưng thật ra trong giới này cũng chẳng có gì đặc biệt, nói ra có khi còn bị xem là khoe khoang.

“Văn hóa Ngày Đêm à?” Triệu Tây Mi cũng không hề có hứng thú với cái tên này.

“Phải.”

“Xùy, chủ biên của cô là Hoàng Linh sao?”

“Phải…”

“Good luck.”

Triệu Tây Mi thương cảm, vỗ vai Diệp Phi, sau đó lại ngồi xuống.

Diệp Phi tiếp tục nhìn vào màn hình, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô cứ cảm thấy hình như Triệu Tây Mi đã nhìn cô thêm mấy lần nữa.

Nhóm người đổ xúc xắc bên kia cũng dừng tay một lát, chủ yếu là vì Lê Tiện Nam.

Họ liên tục nhìn về phía Diệp Phi, tò mò về danh phận của cô gái này.

Họ đều là bạn thân từ nhỏ của Lê Tiện Nam, thường xuyên gọi anh đến chơi, trước đây, Triệu Tây Chính từng dẫn theo mấy diễn viên và người mẫu bên mình, nhưng anh không hề có hứng thú, hình như còn hơi mắc bệnh sạch sẽ, cho nên Triệu Tây Chính cũng không muốn giới thiệu ai cho anh nữa.

Triệu Tây Chính nghi ngờ nhân sinh: “Anh Nam, không phải anh đang một mình sao? Nhiều người đến bên cạnh như vậy, sao anh không bằng lòng người nào?”

Lê Tiện Nam bảo anh ta bớt để tâm đến chuyện của người khác, cho nên vào giây phút này, Triệu Tây Chính cũng liên tục nhìn về phía đó, hừ một tiếng.

Lê Tiện Nam chỉ châm một điếu thuốc, nhìn sang bên kia.

Giữa chốn ồn ào, còn tưởng Diệp Phi sẽ tán gẫu, nhưng không phải.

Người ta ôm máy tính ngồi đó, ngoan ngoãn nhìn vào màn hình, quyển sổ đặt trên đùi, yên tĩnh, không có cảm giác tồn tại.

“Anh Nam, không định nói à? Thần tiên phương nào thế?” Triệu Tây Chính thấp giọng hỏi.

“Là một cô gái.”

“Anh chơi bẩn tôi à, đương nhiên tôi biết đó là một cô gái rồi.” Triệu Tây Chính lại ghé sát vào anh, “Cứ nói với tôi, tôi sẽ giữ bí mật cho anh.”

“Say rồi thì tránh xa tôi một chút.” Lê Tiện Nam cười khẽ, tránh sang một bên.

Triệu Tây Chính thấy không bới móc được thông tin gì, lại nhíu mày, người xung quanh hiểu chuyện, tiếp tục đổ xúc xắc.

Triệu Tây Chính rút một điếu thuốc, cầm lấy bật lửa kim loại bên cạnh Lê Tiện Nam, mở ra, sợi vonfram sáng lên, anh ta nghiêng đầu châm thuốc.

“Trông cô ấy cũng còn nhỏ tuổi, đừng quá để tâm, chú cũng sắp tìm đối tượng cho anh rồi, trong giới của chúng ta, chuyện hôn nhân và tình yêu rất khác biệt, anh phải hiểu rõ, đừng đợi đến lúc đó làm khổ người ta.” Có lẽ Triệu Tây Chính cảm thấy bản thân mình quá nghiêm túc, cho nên anh ta giả vờ đùa giỡn, “Cách đây một thời gian, bạn giường cũ của Tông Ngọc muốn mượn một đứa con để tiến thân, anh đã nghe qua chưa, cô ấy dùng bao cao su đã qua sử dụng…”

Triệu Tây Chính khua tay múa chân, biểu cảm phô trương: “Cuối cùng uy hiếp cậu ấy, cậu ấy phải cho cô ta ba căn nhà mới giải quyết được.”

Lê Tiện Nam hờ hững liếc anh ta, giống như chuyện không hề liên quan đến anh.

Triệu Tây Chính nghĩ mình đã nói hết những gì cần nói, cho nên tiếp tục quay lại đổ xúc xắc.

Lê Tiện Nam quay đầu, thấy Diệp Phi yên tĩnh ngồi đó nhìn máy tính, hôm nay cô buộc tóc, gương mặt trái xoan trắng trẻo, trông vô cùng sáng sủa, dễ chịu.

Đưa cô đến một nơi thế này, cô còn có thể nhìn chằm chằm vào máy tính để tăng ca sao? Nếu cô thật sự hiểu xã hội này, hẳn là cô đã đi cùng mấy cô gái kia tạo mối quan hệ —— chỉ cần quen biết Triệu Tây Mi, cả đời này cô cũng không cần lo lắng về sự nghiệp.

Lê Tiện Nam dựa lưng vào ghế, bảo phục vụ đặt thêm một chiếc ghế bên cạnh anh.

Ngồi bên cạnh anh, dù sao cũng tốt hơn ngồi một mình nhiều.

Phục vụ mời Diệp Phi sang bên kia, Diệp Phi cất máy tính, đứng dậy, mấy cô gái bên cạnh khinh thường nhìn cô, ngoại trừ Triệu Tây Mi.

Diệp Phi ngồi bên cạnh anh, đương nhiên không thể ôm máy tính, chỉ có thể xem anh chơi.

Trò chơi rất đơn giản, cược lớn nhỏ.

Có sáu viên xúc xắc, mười tám là điểm giữa, hơn mười tám là lớn, còn lại là nhỏ.

Khi đó, Diệp Phi còn nghĩ nếu đặt cược sai, cùng lắm chỉ bị phạt rượu, cho nên cô cứ ngồi cạnh Lê Tiện Nam quan sát, Triệu Tây Chính vươn tay ——

“Đúng rồi, tôi đã thèm thuồng chiếc xe cũ kỹ của anh mấy ngày nay, tặng nó cho tôi đi, xem như quà năm mới.”

“Được, lát nữa tôi gọi người mang chìa khóa xe đến cho cậu.”

Nghe thấy lời này, Diệp Phi sợ hãi, chỉ đặt cược lớn nhỏ mà phải trả bằng cả chiếc xe sao?

Phục vụ mang thức uống lên cho Diệp Phi, rót một ly nước lạnh cho Lê Tiện Nam, nửa ly đá, những lần trước đây họ ăn tối cùng nhau, anh luôn uống nước đá lạnh.

Tiếng nhạc rất ầm ĩ, nhưng Lê Tiện Nam không để tâm.

Đột nhiên Diệp Phi thấp giọng hỏi anh: “Hôm nay anh…”

“Hửm?”

Lê Tiện Nam ghé đến gần cô.

Tiếng nhạc ngày đó quá ầm ĩ, nhịp trống ảnh hưởng đến nhịp tim cô, trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.

Mùi khói hòa với hương gỗ nhàn nhạt trên người anh, vương vấn trong khoang mũi, làm đầu óc của Diệp Phi vô cớ trống rỗng hết một giây.

“Cô định nói gì?” Anh nghiêng đầu nhìn cô lần nữa, bắt gặp ánh mắt của cô.

Căn phòng tràn ngập khói trắng, thật ra anh chỉ hút nửa điếu thuốc đã dụi vào gạt tàn thuốc.

Đôi mắt đẹp đẽ, hình như nghỉ ngơi không đủ, trông hơi mệt mỏi, nhưng lại chăm chú, bình tĩnh nhìn cô.

Trăng gió thế gian, anh chỉ cưỡi ngựa xem hoa.

Gương mặt của cô phản chiếu trong ánh mắt anh.

Cô kìm nén, che giấu bao nhiêu cảm xúc, hình như anh đã nhìn thấu từ lâu.

Nếu như nói đi theo anh giống như bước lên một hành trình không có đường lui, có lẽ đó cũng là cuộc chiến cuối cùng trong quãng đời bình tĩnh đấu tranh của cô.

“Tại sao lúc nào anh cũng uống nước đá lạnh…” Diệp Phi nín thở, thấp giọng hỏi.

Lê Tiện Nam cười, thanh âm vang lên giữa ánh sáng mập mờ không tên: “Cô có muốn thử không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK